Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1511

“Uỳnh!” Nhưng Phương Thu không mảy may để ý đến, thân thể không động đậy, nắm đấm đã dùng lực đánh ra, uỳnh một cái, trực tiếp đem người trên đài đánh bay.

Rơi xuống rồi!

Đột nhiên, cả hội trường lặng ngắt như tờ!

“Người tiếp theo!” Phương Thu hét lên.

Hét xong, anh ta cố ý quay đầu, nhìn sang chỗ ngồi của Giang Ninh, biểu cảm đắc ý trên khuôn mặt rõ ràng hơn bao giờ hết. Nếu như anh ta muốn, không ai có thể lấy được tư cách xem Quyền phổ! Nhìn xem, cũng chỉ có anh ta mới đủ tư cách này.

Giang Ninh cười một tiếng, cũng chẳng có thêm phản ứng gì.

Năm người liên tiếp bị một chiêu của Phương Thu hạ gục, khán giả phía dưới sục xôi ầm 1.

Tô Vân liền đứng bật dậy.

“Đẹp trai quá!” Cô ấy hét lên: “Đẹp trai quá, giống cao thủ võ lâm ở điểm nào chứ?”

“Đại sư huynh của võ quán Cực Đạo” A Cẩu lành nhạt nói: “Cũng không phải thành viên chính thức.” A Cẩu liếc nhìn truyền kỳ hành phố, có chút bất mãn nói: “Chỗ nào đẹp trai chứ? Lông tóc còn chưa mọc đủ, lỗ mãng, hấp tấp, nếu như đại ca không mềm lòng, hiện tại cũng không biết anh ta đang ở đầu đường xó chợ nào rồi” Tô Vân bu môi, ý tứ sâu xa liếc nhìn về phía A Cẩu.

“A Cẩu, ghen rồi đúng không?” A Cẩu đột nhiên ho sặc sụa, mặt đỏ lên trông thấy.

“Ghen cái gì mà ghen? Nói bậy!” Nói xong, anh ta một câu cũng không nói ra nữa, ngay cả lưng cũng cứng đờ, thẳng tắp.

Bên dưới, Phương Thu đã đánh bại tám người, đều là dùng một chiêu để khống chế đối phương!

Trái lại không làm ai bị thương cả, đều chỉ dừng lại ở một mức độ nhất định, nhưng do phong thái liều lĩnh, tùy tiện đó đã làm cho nhiều người không thể vui nổi.

Ngay cả A Cẩu, cũng có chút không chịu được rồi.

“Đại ca…” Anh ta lưỡng lự nói: “Không nên để thằng nhãi này trước mặt đại hội võ lâm hung hăng càn quấy được”

“Không cần cậu nhắc” Giang Ninh nói.

Anh quay đầu, liếc nhìn người ngồi bên cạnh Đàm Hưng, Đàm Hưng lập tức hiểu ý.

“Cậu thiếu niên này, quả nhiên không tồi, mặc dù có chút kiêu ngạo, tên đồ đệ này của các người, còn định giấu diếm đến khi nào nữa đây?

Mấy ông lão, nhìn nhìn Phương Thu, đương nhiên có thể thấy được thực lực của anh ta đến đâu. Cứ để cho người khác đi lên, thì chỉ có điều sẽ tự mình chuốc lấy thất bại mà thôi.

“Trong giới giang hồ, hết sạch người rồi hả?” Không đợi mọi người kịp phản ứng, Phương Thu đứng ở dưới, lớn tiếng hét to: “Còn ai nữa không? Lên đi!”

Thua rồi!

Đã như vậy rồi, con mẹ nó làm sao mà nhịn được nữa?

Hung hăng càn quấy đến giờ phút này, nếu không trị được anh ta, giới giang hồ không phải là bị anh ta coi thường sao?

“Sư phụ, để con lên” Đàm Hưng quay đầu lại nhìn, đằng sau tông sư Bát Cực Quyền, là một người đàn ông dáng người chắc nịch. Nhìn có vẻ hơn ba mươi tuổi, trên khuôn mặt toát ra vẻ vững vàng, chững chạc, điềm tĩnh.

“Vậy con lên đi, đừng lấy tính mạng của người ta là được”

“Vâng” Người đàn ông đó đáp lại một tiếng, hướng tới đài thi đấu đi đến.
Bình Luận (0)
Comment