Siêu Cấp Cưng Chiều

Chương 255

Vì tốc độ xe không nhanh nên chỉ có phần trước chiếc xe sau lõm vào.

Nửa phút sau, tài xế đến ngoài cửa xe Lê Tiếu, bình tĩnh nói: "Chào cô, là tôi đâm vào đuôi xe cô, phải chịu trách nhiệm. Cô muốn giải quyết thế nào? Cần báo cảnh sát trước không?"

"Không cần."

Lê Tiếu không muốn lãng phí thời gian cho chuyện này, từ từ kéo cửa xe lên định rời đi.

Nhưng tài xế không chịu bỏ qua, vội đưa tay ngăn cửa, mỉm cười: "Cô à, thế không hay lắm. Dù gì cũng là tai nạn giao thông, chi bằng để cảnh sát giao thông xử lý, hoặc là tôi sửa xe giúp cô."

Lê Tiếu nắm tay lái, liếc đối phương qua khe hở cửa xe khoảng 10cm: "Nếu tôi không cần thì sao?"

"Chuyện này..." Tài xế nghẹn họng.

Tình huống đâm đuôi xe này rõ kỳ lạ.

Cô tăng tốc độ, đối phương ở bên phải phía sau bỗng đổi làn đường, trong tình huống như vậy, tài xế lành nghề sẽ không quẹt phải đuôi xe trước.

Người này mặc đồng phục chuyên cho tài xế, phản ứng khi ông đâm vào đuôi xe rõ ràng không phải tay mơ.

Nhưng ông lại phạm lỗi mà cả tay mơ cũng không mắc phải, mục đích quá rõ ràng.

Lê Tiếu không để ý, kéo cửa kính xe lên thì đạp ga lái đi.

Cô sẽ cho điều tra tai nạn này, nhưng không phải bây giờ.

Sau khi Lê Tiếu lái đi, tài xế ngây người ở đó, vội vàng quay lại ghế sau xe, cúi người nói: "Bà chủ, cô ta..."

Cửa kính xe có dán màn mỏng ở ghế sau dần hạ xuống, để lộ một gương mặt rất quyến rũ.

Đối phương khoảng năm mươi, mặc sườn xám, ngồi thẳng giữa ghế với tư thái ung dung, lật trang tạp chí trong tay: "Chắc chắn là cô ta sao?"

"Đúng vậy. Vừa rồi tôi cố ý quan sát, cùng người trong tấm ảnh cô Thương Phù đưa." Tài xế cung kính đáp.

Nghe vậy, người phụ nữ chậm rãi gấp tạp chí lại, nâng tay sờ hoa tai ngọc trai: "Tiểu Phù thật đáng thất vọng, chút chuyện như vậy còn muốn tôi đích thân đi. Uổng phí tôi đưa nó vào Hội quốc tế. Giờ nó ở đâu?"

Tài xế xem điện thoại, cúi đầu nói: "Theo biểu hiện định vị tọa độ thì chắc ở núi Nam Dương."

"Hừ, lòng dạ đàn bà!"

Người phụ nữ xinh đẹp chế nhạo, sau đó ném tạp chí sang bên cạnh, hé mi mắt: "Nhắn tin với Vân Lăng, chỉ cần tối nay không để Thương Thiếu Diễn còn sống rời khỏi núi Nam Dương, tôi sẽ trả gấp đôi tiền hoa hồng."

Tài xế giật mình: "Nhưng... cô Thương Phù...."

Bà ta thờ ơ nhếch môi, lạnh nhạt nói: "Muốn chết theo Thương Thiếu Diễn thì tùy nó."

Lê Tiếu nhanh chóng lái đến núi Nam Dương, điện thoại đặt ở bảng điều khiển xe vang lên.

Cô không tính bắt máy, liếc nhìn lại phát hiện là điện thoại của Thu Hoàn.

Mắt Lê Tiếu chợt lóe, đeo tai nghe bluetooth rồi nhận máy: "Anh Thu."

Đầu điện thoại bên kia vang lên giọng nói cười cợt lông bông của Thu Hoàn: "Em gái, vẫn đang ở phòng thí nghiệm à?"

Trong xe rất yên ắng, Lê Tiếu nhíu mày, không đáp mà hỏi ngược: "Có chuyện gì?"

"À, không có chuyện gì. Anh chỉ báo cho em biết, Thiếu Diễn về Parma rồi, chắc phải bốn năm ngày nữa mới về. Em gái, không cần cảm ơn."

Cô vốn chẳng muốn cảm ơn.

Lê Tiếu liếc đồng hồ, nhìn phía trước, đạp mạnh ga, ngân dài giọng: "Biết rồi."

Cúp điện thoại, Lê Tiếu tiếp tục tăng tốc đến núi Nam Dương.

Nơi nào cũng bất thường cả, nghĩ cô ngốc à?

Giờ phút này, Thu Hoàn đang đứng trên tháp canh bằng gỗ gần biệt thự Nam Dương, nắm điện thoại rất chặt, nghiêng đầu nhìn Vọng Nguyệt, lạnh lùng hỏi: "Tình hình bên đó thế nào?"

Vọng Nguyệt đang cầm ống nhòm, lạnh nhạt mím môi: "Trước mắt nhận được tin, đối phương phái hai mươi tên lính đánh thuê hàng đầu Hội quốc tế."

"F*ck! Hai mươi tên hàng đầu?" Thu Hoàn không nhịn được mà quát lớn, vẻ mặt càng lúc càng nặng nề.

Hai mươi tên lính đánh thuê hàng đầu?

Muốn mạng của Thiếu Diễn sao?

Vọng Nguyệt cắn răng nhìn ráng chiều phía Tây, ánh mắt tối tăm lạnh lẽo: "Không chỉ thế, quốc lộ Bàn Sơn bị rìa núi nổ tung lấp kín rồi. Giờ bên cạnh lão đại chỉ có Lưu Vân và Lạc Vũ, sáu chiếc xe kia bị tảng đá to ngăn lại, quanh rừng còn có súng bắn tỉa mai phục."

Thu Hoàn nghe phát cáu, nắm chặt tay đặt bên lan can gỗ: "Ám Đường đâu rồi? Ra tay chưa?"

Vọng Nguyệt lắc đầu: "Trước khi mất tín hiệu, lão đại đã ra lệnh bảo tôi canh giữ ở biệt thự chờ thông báo. Phía Ám Đường... cậu biết đấy, trừ lão đại ra, không mời được ai đâu, nên giờ Ám Đường thế nào tôi không biết được." ...

Mười lăm phút sau, Lê Tiếu nhanh chóng lái vào vùng đồi núi Nam Dương.

Trời dần tối, ánh nắng rọi ráng chiều cuối cùng.

Quốc lộ Bàn Sơn uốn lượn trông không khác gì bình thường.

Đi khoảng năm phút, Lê Tiếu nhìn đoạn quốc lộ bị lấp, chậm rãi đạp thắng xe.

Mặt đường hai làn bị rất nhiều tảng đá lớn chặn kín, bên phải là đồi dốc có thể so với vách đá, còn bên trái là rìa núi đứt đoạn cao vút.

Đường chắn ở phía trước có mấy chiếc xe đỗ, vài người đứng ven đường chỉ trỏ mấy tảng đá kia.

Lê Tiếu đặt khuỷu tay lên vô lăng, hơi nghiêng người về phía trước, quan sát mấy bận, nhanh chóng nhận ra một người quen thuộc.

Không ngờ Thương Phù lại ở đây.

Có chuyện rồi!

Lê Tiếu tiếp tục suy xét, híp mắt, lấy khẩu Desert Eagle trong hộp lưu trữ ra, nhét sau lưng, kéo thẳng áo khoác vest, đẩy cửa xuống xe.

Càng đến gần, Lê Tiếu càng phát hiện những tảng đá chặn đường rất lớn, không thể dời đi trong thời gian ngắn.

Cô cẩn thận quan sát bề mặt rạn nứt của nham thạch, cùng với vô số đá vụn trên mặt đất, gần như có thể ngửi được mùi thuốc nổ.

Rõ ràng không phải hiện tượng rìa núi đứt đoạn tự nhiên.

Lúc này, Thương Phù chợt liếc thấy Lê Tiếu, mắt lấp lóe, gò má xinh đẹp lạnh lùng hiện vẻ khinh miệt, khoanh tay trước ngực hỏi: "Em gái, em đến làm gì?"

Lê Tiếu làm ngơ, bước đến gần nham thạch đứt đoạn, nhìn quanh.

Thương Phù thấy Lê Tiếu không nói gì thì lạnh mặt, xoay người tiếp tục trò chuyện với những người kia.

Những người đàn ông đi theo Thương Phù đều phục tùng tuyệt đối, ánh mắt như ước gì được bám dính lên người cô ta.

Lê Tiếu phán đoán địa hình, xoay người muốn đi.

Thấy vậy, Thương Phù liếc cô, nhỏ giọng gọi: "Đợi đã."

Lê Tiếu chậm rãi dừng chân, giọng rất thấp: "Nói đi."

Đối mặt với thái độ lạnh lùng như vậy của Lê Tiếu, sắc mặt Thương Phù nặng nề hơn, đi đến cạnh cô: "Cô cũng đến vì Thiếu Diễn sao?"

"Chị Cả Thương có gì cứ nói thẳng." Lê Tiếu không trả lời thẳng, vẫn luôn lạnh nhạt hời hợt với Thương Phù.

Bình Luận (0)
Comment