Siêu Cấp Cưng Chiều

Chương 227

Mấy phút sau, Lê Tiếu ngồi trong văn phòng chủ tịch rộng rãi và sáng sủa.

Trên chiếc sofa nằm chếch trong khu vực tiếp khách, có một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi đầy gợi cảm, tóc dài đến thắt lưng, mặc một chiếc váy trễ vai, nghiêm túc bắt tréo hai chân, thể hiện sự gia giáo và phong thái tao nhã.

Cô ta đẹp cỡ nào ư?

Đẹp đến nỗi dù đóa hồng lửa biên giới Nam Hân đứng trước mặt cô ta cũng e rằng kém hơn vài phần.

Những từ như vô cùng quyến rũ, xinh đẹp gợi cảm rất hợp để tả cô ta.

Lê Tiếu bưng tách trà xanh lên nhấp môi, bình chân như vại, làm như không nhìn thấy ánh mắt dò xét không chút e dè của người đối diện.

"Thiếu Diễn, cô gái này là?" Người phụ nữ lên tiếng, giọng nói ngọt nhưng không ngấy, âm điệu mềm mại nhỏ nhẹ rất dễ khiến người ta lơ là cảnh giác.

Vì lẽ đó, đây là người phụ nữ xinh đẹp có lòng dạ khó lường ư?

Lê Tiếu nhìn tách trà trên tay, trong mắt là sự hứng thú dào dạt.

Chốc lát sau, Thương Úc ngồi trên sofa đơn hút thuốc, cúi người khẩy tàn tro, cất giọng điềm tĩnh: "Bạn gái."

Anh không giới thiệu tên của Lê Tiếu, nhưng vẻ mặt khi nhìn về người phụ nữ ở phía đối diện rất lạnh lùng và xa cách.

Lúc này, đối phương vén mái tóc dài, ánh mắt chứa vẻ mờ ám, nhìn qua nhìn lại Thương Úc và Lê Tiếu, cụp mắt, đặt ngón tay lên môi, cười khẽ: "Thì ra cậu thật sự có bạn gái, chị còn tưởng là tin đồn."

Nói xong, cô ta lại lần nữa ngước mắt nhìn Lê Tiếu, đôi mắt hạnh phát sáng, chống người đứng dậy, đi lên vài bước, vươn tay với Lê Tiếu: "Chào cô, tôi là Thương Phù."

Lê Tiếu nhìn bàn tay của cô ta. Nó trông có vẻ mềm mại và mịn màng, nhưng trên đầu ngón tay và lòng bàn tay lại có những vết chai mỏng rõ ràng.

Cô nhếch mày, tùy ý đứng dậy, bắt tay Thương Phù: "Chào chị, em là Lê Tiếu."

Khoảnh khắc hai người nắm tay nhau, một lực mạnh lập tức siết chặt lấy bàn tay của Lê Tiếu.

Gương mặt xinh đẹp của Thương Phù từ đầu đến cuối đều treo nụ cười hòa nhã, nhưng bàn tay vẫn tiếp tục siết mạnh, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lê Tiếu không chớp mắt.

Sau đó, Lê Tiếu hơi bĩu môi, hếch cằm nói toạc ra: "Chị Cả Thương nắm chặt tay như thế là muốn làm gì?"

Thương Phù: "?"

Chị Cả Thương?

Cô ta xinh đẹp có tiếng ở Parma, nhiều năm qua luôn nhận được lời khen, chưa từng nghe ai gọi cô ta bằng cái xưng hô quê mùa như vậy.

Thương Phù vẫn không buông tay, nụ cười càng lúc càng xinh đẹp: "Em Lê suy cho cùng vẫn còn trẻ, tính tình còn quá trẻ con, không thể nói lung tung trong các tình huống xã giao được."

Mới gặp mặt đã ra oai phủ đầu, còn mắng cô tính tình trẻ con?

Được thôi.

Lê Tiếu thản nhiên nhận lấy "lời phê bình" của Thương Phù, sau đó nhìn thẳng vào mắt cô ta, từ từ siết chặt bàn tay: "Chị Cả Thương dạy chí phải, sau này em sẽ sửa."

Cô vừa dứt lời, sắc mặt của Thương Phù thay đổi lạ thường.

Vì tay của Lê Tiếu đột nhiên siết mạnh, chớp mắt đã nắm chặt lấy tay của cô ta, đã thế còn nắm chặt hơn so với cô ta, nhưng vẫn nói cười rạng rỡ.

Trận đấu âm thầm của hai người còn chưa phân thắng bại thì Thương Úc đã trầm giọng cảnh cáo, kéo dài âm cuối khi đọc tên đối phương: "Thương Phù..."

Thương Phù lập tức nới lỏng tay.

Cô ta hạ tay xuống, lại ngồi xuống sofa, hai chân chụm lại, hai tay chồng lên nhau để lên đầu gối, nhìn Thương Úc với vẻ trêu đùa: "Cậu nhìn cậu kìa, chị chỉ đùa với cô bạn gái bé nhỏ của cậu một chút thôi mà, cậu tưởng thật à?"

Thương Úc chậm rãi ngước mắt lên, trong không khí phảng phất sương mù: "Ở Nam Dương, vẫn chưa tới phiên chị ra oai đâu."

Nụ cười trên môi Thương Phù hơi cứng lại, cô ta nghiêng đầu nhìn Thương Úc, đè thấp giọng, ra vẻ không hiểu mà hỏi lại: "Vậy sao? Vậy ở ngoài Nam Dương thì sao?"

Thương Úc mím môi, đôi mắt màu mực lạnh lùng hờ hững. Anh còn chưa lên tiếng, một giọng nói châm chọc chợt truyền đến từ bên cạnh.

Lê Tiếu nói: "Chị có thể thử."

Thương Phù liếc xéo Lê Tiếu, mấy giây sau mới cúi đầu bật cười: "Không tệ, chị rất thích em đó em gái, hy vọng sau này... em không làm chị thất vọng."

Câu này có thâm ý khác, hoặc nói nó giống như lời khiêu khích hơn.

Lê Tiếu hớp ngụm, hững hờ gật đầu: "Vâng, mong chị Cả Thương cũng thế."

Thương Phù thản nhiên hất nhẹ mái tóc, sau đó chậm rãi đứng dậy, cúi xuống nhìn Lê Tiếu rồi nói với Thương Úc: "Được rồi, chị cũng không nán lại. Vốn chị định đến để đi ăn tối với cậu, nhưng có người ngoài ở đây, hay là thôi vậy."

Dứt lời, cô ta cầm túi xách đắt tiền của mình đi vòng qua sofa, đi được hai bước thì quay đầu, nheo mắt: "Thiếu Diễn, cậu không tiễn chị à?"

Thương Úc nghiêng đầu nhìn Lê Tiếu, nhếch môi nhướng mày: "Đang ở với bạn gái, không rảnh"

Lê Tiếu nhìn anh, trò chuyện như đang ở chốn không người: "Tối nay mình ăn gì?"

"Tùy em." Thương Úc dụi thuốc lá, xòe tay, ý bảo cô đi qua.

Lê Tiếu để tách trà xuống, đứng dậy đi tới trước mặt anh, chìa tay ra, nói như thật:

"Thổi cho em đi, vừa rồi chị anh bóp tay em đau."

Thương Phù bị phớt lờ, đứng yên tại chỗ, giận tái mặt, ánh mắt nhìn Lê Tiếu hiện vẻ âm u.

Cô ta cười khẽ rồi quay người đi ra khỏi văn phòng.

Cô gái vô tri, chắc vẫn chưa biết giờ chết của mình đã tới.

Lúc nãy ở văn phòng, cô ta đã nhiều lần dò hỏi, nhưng Thương Thiếu Diễn cứ né tránh câu hỏi của cô ta.

Khi đó, cô ta đã nhận ra rằng anh đang cố ý muốn bảo vệ cô gái bên cạnh mình.

Không ngờ, cô gái trẻ tuổi nông nổi ấy lại tự dẫn xác tới.

Càng bất ngờ hơn là, Thương Thiếu Diễn quả thật rất quan tâm và bảo vệ cô như lời đồn.

Nghĩ đến đây, Thương Phù cúi đầu nhìn mu bàn tay hơi bầm tím của mình, trong mắt chứa đầy vẻ mong chờ.

Một cô gái trông mảnh mai yếu đuối lại có lực tay mạnh như thế, thật thú vị. ...

Sau khi Thương Phù rời đi, đáy mắt Thương Úc ngập tràn sát ý, kéo tay Lê Tiếu qua nhìn thật kỹ, giọng căng đến khàn: "Đau lắm không?"

Lê Tiếu nhìn anh, nhếch môi cười khẽ: "Không, có lẽ chị ta còn đau hơn em."

Vừa rồi cô đã dùng ít nhất bảy phần sức lực, đừng nói Thương Phù là phụ nữ, với sức của cô thì đến cả Lê Tam cũng phải cân nhắc.

Thương Úc lại im lặng, không ngừng xoa xoa mu bàn tay cho cô.

Sự xuất hiện đột ngột của Thương Phù khiến Lê Tiếu lấy làm nghi hoặc. Im lặng mấy giây, cô mới hỏi thẳng: "Sao chị ta lại đột nhiên tới Nam Dương vậy?"

Đáy mắt Thương Úc cuộn trào mãnh liệt, ngón cái vẫn xoa tay cho Lê Tiếu, ánh mắt trở nên xa xăm, anh nói thẳng: "Chắc là... tới vì em."

Gia tộc đệ nhất Parma Thương thị, có tai mắt trải khắp Nam Dương. Sự tồn tại của Lê Tiếu có lẽ đã khiến bọn họ chú ý.

Lúc này, Lê nhìn gương mặt nặng nề của Thương Úc, muốn cười nhưng không cười, mà chọt chọt ngón tay anh: "Vậy em thật sự rất vinh hạnh."

Nếu Thương Phù đến đây vì cô, vậy nhất định là cô ta biết mối quan hệ giữa cô và Thương Úc.

Cô thật sự muốn tìm hiểu xem người phụ nữ khiến cho nhóm Vọng Nguyệt dè chừng này rốt cuộc là lòng dạ khó lường cỡ nào.

Bình Luận (0)
Comment