Siêu Cấp Ăn Bám Đại Thiếu Gia

Chương 80 - Mổ Thịt Trâu Già

Phùng Tác Thiên, Tổ Sư Thiên Cấp Tam Ý Viên Mãn của Lưu Thủy Tiên Trì;

Lão đã quy ẩn giang hồ từ lâu, vân du tứ hải để tìm kiếm con đường đột phá lên Vô Thượng đại cảnh giới;

Sau một thời gian dài đằng đẵng ngao du ở bên ngoài, lão quyết định nên quay về Tiên Trì của mình một chút, để xem thử đám đồ tôn của mình đang luyện võ ra làm sao;

Thế nhưng, đến lúc về tới tông môn, thì đập vào mắt lão chỉ là một mảnh hỗn độn;

Từng tòa núi lớn uy nghi hùng vĩ năm nào, giờ đã bị người ta chém cụt đầu hết, mặt đất thì tràn ngập nào là những vết nứt, khe rãnh ngang dọc, có vết còn kéo dài cả cây số, như một vực thẳm sâu không thấu đáy mọc ra giữa đại địa vậy;

Sơn môn của lão, sao lại trở thành một đống đổ nát mất rồi?

Mất cả ngày trời để tìm hiểu nguyên nhân, cuối cùng lão cũng biết là do một nữ tu chân gây ra, đại khai sát giới đồ diệt sơn môn của mình;

Lại nghe nói tung tích của nữ tu chân kia đang ở thành Hoàng Liên, liền ngựa không dừng vó mà chạy tới đây một chuyến;

Vừa vặn lúc đến Thành Hoàng Liên, từ phương xa đã trông thấy một màn như thế này, vội vàng chạy qua hung hăn hỏi tội.

- Là ai diệt sơn môn của ta?

Ánh mắt âm hàn u ám quét qua chúng cường giả Thiên cấp của các bên, Phùng Tác Thiên rét căm căm truy hỏi.

- Là bọn nó, Kỳ Linh sơn mưu đồ bá chủ thiên hạ, cấu kết cùng nữ ma đầu Tu Chân đạp diệt Lưu Thủy Tiên Trì của ngươi đó.

Niêm Diệu hướng về phía Phùng Tác Thiên, cao giọng cáo trạng:

- Tác Thiên ngươi mau giết sạch chúng nó đi.

- Hừ, Lưu Thủy Tiên Trì dám phản bội Thần Dược Phương Thiên chúng ta, dám phản nghịch kết minh cùng Cửu U Sơn.

Phương Thiên môn lão giả nghiến răng căm hận hận đáp trả:

- Các ngươi mới là kẻ đáng phải chết.

- Tốt tốt tốt, chúng bây dám hội đồng ép diệt Lưu Thủy Tiên Trì của ta, tội đáng muôn chết.

Phùng Tác Thiên mắt già tóe lửa giận, ngửa mặt gào to:

- Sư Tổ tại thượng, hôm nay đồ tôn tất rửa nhục thay người, giết sạch đám ác đồ dám khinh nhờn đất thánh.

Sư Tổ trong miệng lão, chính là người có công khai sơn lập phái dựng nên Lưu Thủy Tiên Trì ở năm tháng xa xưa.

- Già mồm át lẽ phải.

Kinh Linh Hy Tùng cũng bị Phùng Tác Thiên chọc cho sôi máu, tức giận gầm lên.

- Kinh Linh huynh không cần cãi với thằng giặc già ngu si đần độn này, đánh một trận cho nó tỉnh ngộ mới đặng.

Phương Thiên môn lão giả hung hung trừng mắt liếc Phùng Tác Thiên, căm giận hừng hực nói.

Mặc dù ở đây, lão giả họ Phùng có tu vi cao nhất, nhưng cường giả Phương Thiên môn chưa bao giờ ngán một ai, kim thương bất khuất, luôn sẵn sàng đánh một trận cùng cường địch.

- Hừ, hai ngươi chỉ mới Tam Ý cảnh Hậu Kỳ, đòi đánh đòi giết ai, haha...

Cửu U Sơn Niêm Diệu lão giả lúc này được người tiếp một tay, lại còn là Thiên cấp Viên Mãn, nên khí thế hung mãnh vạn phần, kiêu ngạo cười lớn.

- Hừ để xem hươu chết vào tay ai.

Phương Thiên môn lão giả lui về sau một bước, đứng cạnh hai người Kinh Linh Hy Tùng, lập thành trận tuyến ba đánh ba, kim thương giương lên, chuẩn bị sâm nghiêm, tùy thời mở màn cuộc ác chiến.

Xem xét thực lực hai bên một chút, bên Phương Thiên có hai Tam Ý một Song Ý;

Bên ba người Cửu U Sơn cũng có một Song Ý cảnh là Niêm Duật.

Thực lực tuy tổng thể là bằng nhau, nhưng Phùng Tác Thiên lại là Tam Ý Viên Mãn, cao nhất ở đây;

Hoàn toàn có khả năng một mình lão có thể cân cả ba người đám Kinh Linh lão tổ.

- Tiểu Tuyết Nhi, mau chạy đi.

Kinh Linh Hy Tùng khuôn mặt đầy hòa ái yêu thương, như nhìn cháu gái ruột thịt tâm can, mà quay đầu sang nói với Diệc Vân Tuyết;

Mong nàng tranh thủ lo chạy trước;

Vì lão không chắc ngày hôm mình có thể sống sót rời khỏi đây không nữa;

Phùng Tác Thiên âm nhu xảo trá, tu vi võ đạo đã đến cảnh giới đăng phong tạo cực, khủng bố tuyệt luân, không ai có thể dò ra sâu cạn của lão được.

Cỡ như Diệc Vân Tuyết, một chưởng của lão cũng dư sức đập nàng thành bã vụn, tu chân giả gì gì đó, không tính tiền luôn.

- Lão sư, cảm ơn ông ạ.

Diệc Vân Tuyết làm việc tùy hứng, coi trời bằng vung, chẳng thèm đặt ai vào mắt, nhưng khi đối mặt với người thầy giáo đáng kính;

Người năm xưa cứu sống nàng, còn hết lòng dạy dỗ;

Diệc Vân Tuyết trước mặt lão lại trở thành cô bé Tiểu Tuyết Nhi năm xưa, nhu nhu thuận thuận ngoan ngoãn thi lễ, thu lại phi kiếm, sau đó mới cung kính cuối đầu cảm tạ một câu đầy lễ phép.

Nói rồi, nàng quay người nhìn về phía Phùng Tác Thiên, nhếch môi cười nhạt ung dung giảng đạo:

- Nghe nói, tên lão tổ Thiên Cấp Song Ý của Tiên Trì kia, là chắt nội của ngươi, được ngươi hết lòng dạy dỗ phải không ta?

- Hừ, chính tay ngươi đã giết nó, giờ còn dám nói, muốn chết...

Tròng mắt lão Phùng bùng lên lửa giận ngập trời, nghiến răng gầm lên từng chữ một.

- Ha, nào chỉ như vậy...

Diệc Vân Tuyết phất phất tay ngắt lời, sau đó vung tay lên, một miếng ngọc giản bay ra, một màn ảnh nhanh chóng được huyễn hóa trước mắt mọi người.

- Đây là hình ảnh cuối cùng của hắn trước khi bị băm vằm thành thịt vụn nha.

Hình ảnh phi kiếm khổng lồ vắt ngang bầu trời, cùng vẻ mặt hoảng hốt khiếp sợ của lão tổ Song Ý cảnh hôm Diệc Vân Tuyết đạp diệt Lưu Thủy môn, đều được tái hiện rõ ràng;

Làm cho mọi người ai cũng có thể cảm nhận được nỗi kinh hoàng cùng tuyệt vọng của vị cường giả Song Ý xấu số kia.

- Ngươi...

Phùng Tác Thiên phẫn nộ hét lớn, máu huyết sôi trào như muốn nổ tung cả lồng ngực.

- Đây là xương sườn của hắn, ta cố ý nhặt lại để hôm nay đưa cho ngươi đấy, hahaha...

Diệc Vân Tuyết từ trong túi trữ vật rút ra một khúc xương vụn, cũng chẳng quan tâm nó đến từ đâu;

Bởi vì nàng chỉ muốn chọc giận để kích nộ Phùng lão giả, nên hung ác xuất khẩu phát ra một câu ngoan thoại, tru tâm điên người, tru tâm đến cực điểm.

- TA GIẾT NGƯƠIIIIII...

Phùng Tác Thiên bị lửa giận làm cho mờ mắt, mặc kệ đám người ở đây, chân khí như mưa giông chớp giật, như cuồng phong hồng thủy đổ dồn vào lòng bàn tay, một chưởng đánh về phía đầu lâu của Diệc Vân Tuyết;

Muốn một bàn tay đập qua đập nữ ma đầu trước mặt thành thịt vụn mới hả giận.

- Tác Thiên cẩn thận.

Niêm Diệu biết đại sự không ổn, không kịp đưa tay ngăn cản, chỉ có thể hô lên một câu như vậy.

Nhưng Phùng Tác Thiên làm sao có thể giữ bình tĩnh được nữa, như một đầu trâu điên húc thẳng qua.

- Hắc hắc...

Diệc Vân Tuyết lạnh lùng cười nhạt, đạp phi kiếm bay vọt lên trời, nhẹ nhàng tránh thoát chưởng ấn của Phùng lão giả.

Phụt

Ngay lập tức, trước đôi mắt khiếp sợ đám đông quan chiến phía xa, cùng chúng nhân đang có mặt tại Đại Quảng Trường, Diệc Vân Tuyết hóp bụng lại, mạnh mẽ phun từ trong miệng ra một lá bùa màu vàng kim óng ánh, phát ra ánh sáng chói mắt.

Không như lần trước nàng bị Lôi Điện Diệt Nguyên Cầu tàn phá hết chân nguyên;

Lần này chân nguyên của nàng vẫn còn đầy đủ mười phần, liền không ngại ngần mà đem chúng điên cuồng rót vào lá bùa chú.

- Định Thân Phù, Định.

Ngay tức khắc, hình ảnh một chiếc chuông vàng khổng lồ hiện ra giữa bầu trời.

Nó như trời xanh đổ sập mà mạnh mẽ đè nghiến xuống, đem đám cường giả Thiên cấp đang có mặt ở đài tỷ võ thu hết vào trong.

Đám người các bên chỉ có thể trơ mắt ếch nhìn từng tia sáng màu vàng chui vào cơ thể mình, trói cứng toàn bộ cơ bắp cùng kinh mạch của mình lại;

Mọi người nhanh chóng nhận ra, thân phàm xác thịt của mình đã hoàn toàn bị loại năng lượng thần bí khóa cứng lại, giơ tay nhấc chân không lên, cử động ngón tay cũng không đặng;

Đến cả việc đơn giản nhất là hít thở thôi, cũng đã bị phong bế hoàn toàn mất rồi;

Bọn họ giờ khắc này chẳng khác nào là một khúc gỗ cứng ngắc, như một miếng thịt nằm bất động trên thớt gỗ, chờ người đến tùy ý mà chặt chém thành ngàn mảnh.

- Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.

Diệc Vân Tuyết khẽ niệm một câu, tay nắm phi kiếm lao thẳng về phía Phùng Tác Thiên lão giả.

Nàng muốn trước tiên diệt trừ kẻ địch có thực lực mạnh nhất, gây uy hiếp cho nàng nhất ở đương trường này.

Phùng Tác Thiên lúc này mới từ trong cuồng nộ tỉnh hồn lại, nhưng tất cả đã quá muộn màng;

Lão chỉ có thể trơ cặp mắt già, nhìn phi kiếm như lưu tinh đâm thẳng về phía trái tim mình.

Cặp đồng tử mới lúc nào còn bừng bừng vẻ hung ác, bây giờ chỉ còn lại nỗi khiếp sợ, hoảng hốt hối hận,...

Xoạt.

Phụt

Tiếng kim loại xé rách vải áo, tiếng lưỡi kiếm đâm xuyên qua da thịt, tiếng trái tim trong lồng ngực bị chân nguyên chấn cho vỡ nát thành mảnh vụn,...

Từng tiếng từng tiếng, âm thanh dã man ghê rợn rõ rành rành truyền vào tai của đám người ở ngay bên cạnh.

Khiến trái tim bọn họ theo bản năng vô thức đau nhói lên, cảm giác như mũi kiếm ngoan độc kia cũng đang đâm xuyên lồng ngực của bọn họ vậy.

Khung cảnh man rợ trước mắt, khiến cho đáy lòng của tất cả mọi nhịn không được mà quặn lên từng cơn đau đớn.

Chưa dừng lại ở đó, Diệc Vân Tuyết ra tay nhanh như thiển điện rút ra phi kiếm, kéo theo một dòng máu tươi từ nơi ngực trái Phùng lão giả phun ra như suối;

Nàng hung ác một kiếm vung qua, lưỡi kiếm ngọt lịm đem đầu lâu của một cường giả Viên Mãn Tam Ý cảnh nhẹ nhàng cắt xuống, đầu lâu bay lên kéo theo một cột máu tươi phun thẳng lên;

Tinh huyết máu tanh văng tung tóe ra đầy trời.

Cứ như vậy, một đại nhân vật quát tháo phong vân, ngạo thị quần hùng, tu vi đăng phong tạo cực Viên Mãn Thiên Cấp Tam Ý, chỉ trong chớp mắt đã đi đời nhà ma, ô hô ai tai một hơi toi mạng già;

Chết trong nỗi bất lực, không thể mở miệng cầu xin tha thứ lấy một câu;

Đã chết không kịp ngáp...

----*----

Bình Luận (0)
Comment