Siêu Cấp Ăn Bám Đại Thiếu Gia

Chương 75 - Hắc Phong Thương

Phải mất hai ngày hai đêm, Vương Nhàn mới khắc xong toàn bộ pháp trận lên trên thanh trường thương bản mệnh của Phí Kiều Nhan.

- Tốt, cuối cùng đã xong.

Cầm lên cả hai thanh trường trường thương, Vương Nhàn vô cùng thỏa mãn, cực kỳ hài lòng gật đầu khen ngợi.

Hai thanh trường thương này khác nhau hoàn toàn nha;

Hắc thương do chính tay Như Ngọc rèn đúc, chất liệu giống y hắc đao đoạt mạng của nàng, đủ sức cân kèo cứng đối cứng cùng với Mộc Chân Kiếm của Tiểu Chiêu.

Cộng thêm trận pháp tấn công Cửu Liên Phủng Sơn Trận mà hắn đã khắc lên nó, thì đủ sức đánh một trận với Diệc Vân Tuyết rồi.

Nên phải gọi nó là pháp khí.

Còn thanh trường thương bản mệnh của Kiều Nhan, nó có màu sắc sáng bóng hơn, vô cùng thích hợp để làm thành đồ trang sức cho nàng;

Bởi vậy phải gọi nó là pháp bảo mới đúng nhá.

- Biến Nhỏ, Biến.

Vương Nhàn khẽ niệm, ngay lập tức hai thanh trường thương bỗng nhiên biến mất.

Mới vừa rồi chúng còn nằm ngay ngắn trên tay hắn, thế nhưng chỉ chớp mắt một cái, chúng nó đã không còn.

Đến khi nhìn kỹ lại mới thấy, trong lòng bàn tay hắn lúc này bỗng có thêm hai chiếc trâm cài tóc được điêu khắc vô cùng tinh xảo, một đen tuyền một trắng ngọc, vừa tương phản lại vừa tinh mỹ vạn phần.

Leng keng...

Đoạn, hắn lấy ra hộp gấm đem hai chiếc trâm cài tóc cẩn thận đặt vào bên trong, chúng va vào nhau keng một tiếng, nghe sướng tai vô cùng.

Chuẩn bị xong hết đâu vào đó, hắn mới cầm theo hộp gấm đi tim Phí Kiều Nhan.

...

- Anh, em nhớ anh, hì.

Hơn một tháng trời đóng cửa luyện công, Phí Kiều Nhan đã nhớ hắn đến phát điên rồi.

Khó khăn lắm mới có thể đột phá lên Thiên cấp Song Ý cảnh, nàng phải dành ra hẳn một ngày để củng cố tu vi của mình;

Sau khi đã quen với lực lượng vừa được tăng lên thêm, nàng mới dám kết thúc luyện công.

Chỉ là nàng còn chưa kịp đi tìm hắn để cho hắn niềm vui bất ngờ, thì vừa mới mở cửa ra, thân ảnh hắn đã đứng ngay trước mặt nàng rồi.

Nỗi nhớ nhung bao ngày vỡ òa ra, nàng lập tức lao đến ôm chầm lấy hắn, nhỏ giọng rên rỉ:

- Anh Phong, em nhớ anh.

- Tốt rồi, cuối cùng cũng lên được Song Ý cảnh.

Khẽ xoa nhẹ mái tóc nàng, hắn mỉm cười nói:

- Anh có món quà nhỏ để thưởng cho em nè.

- A, thật á?

Kiều Nhan vui mừng hô lên, sau đó mới kéo hắn vào bên trong phòng ngủ của mình, cẩn thận đóng kín cửa lớn cửa sổ, lại nín thở lắng tai nghe động tĩnh xung quanh một hồi.

Sau khi xác nhận bên ngoài không có ai, nàng mới háo hức, đầy chờ mong chớp chớp đôi mắt ngọc nhìn hắn.

- Giỏi.

Nhìn biểu hiện cẩn trọng đề phòng kỹ lưỡng của Kiều Nhan, Vương Nhàn hài lòng gật đầu khen ngợi;

Sau đó mới từ sau lưng lấy ra hộp gấm đã chuẩn bị trước, đưa đến trước mặt nàng.

- Oa, chúng thật đẹp...

Kịch

Kiều Nhan kích động đưa tay cầm lấy, khẽ mở nắp hộp. Ở bên trong nằm ngay ngắn hai chiếc trâm cài tóc tinh mỹ vô ngần.

Cầm lên chiếc trâm bạch ngọc ngắm nghía một hồi, nàng bỗng có cảm giác rất là quen thuộc, cứ như nó đã ở bên nàng rất nhiều năm rồi vậy.

- Đây... có phải là...

Nhìn thật kỹ cây trâm bạch ngọc, nàng giật mình khẽ lẩm bẩm.

- Đúng vậy, nó chính là trường thương bản mệnh của em đó.

Vương Nhàn mỉm cười đáp, lại chỉ vào chiếc trâm khẽ niệm một tiếng:

- Ngã.

Ngay lập tức, trong ánh mắt toát đầy vẻ kinh hãi cùng khiếp sợ của Kiều Nhan, cây trâm cài tóc nho nhỏ trên tay nàng tức thì trở lại nguyên hình.

Biến thành cây trường thương mà nàng đã sử dụng hai mươi mấy năm qua;

Một màn như này, thần kỳ vượt ngoài sức tưởng tượng của cô gái nhỏ.

- Ngã.

Kiều Nhan không nén nổi tò mò được nữa, học theo Vương Nhàn cầm lên cây trâm cài tóc màu đen còn lại trong hộp gấm, miệng khẽ niệm theo.

Không ngoài mong đợi, cây trâm đen lập tức trở lại nguyên hình, trở thành một thanh hắc thương với mũi thương sắc bén kinh người.

Một kích đâm tới nhất định sẽ đem cổ họng của địch nhân khoét ra một lổ máu, đáng sợ tột cùng.

- Ui cha...

Vừa chạm vào mũi thương, ngón tay trắng nõn nà của nàng đã bị đâm thủng một lỗ, đau đớn đến tận xương tủy khiến cô gái nhỏ không khỏi kinh hô một tiếng.

- Cẩn thận Nhan, nó rất bén đó.

Vương Nhàn xuýt xoa ngậm lấy đầu ngón tay như bạch ngọc của nàng, đợi cho máu tươi ngừng chảy hắn mới chịu thả bạch ngọc trên đầu lưỡi mình ra.

- Lại đây nào.

Vương Nhàn nhẹ nhàng dắt tay Kiều Nhan bước lại chỗ bàn trang điểm.

Nhìn trước gương, cô bé mấy tháng trước hắn vừa gặp sau nhiều năm ly biệt, đã thay đổi rất nhiều.

Nhờ có tu chân, mà nàng vốn đã kiều diễm lại càng trở nên xinh đẹp hơn.

Ấn ẩn hắn có thể nhìn ra từng tia đạo vận vờn quanh người nàng nữa, khiến cho nàng trông càng xuất trần thoát tục hơn rất nhiều.

Mái tóc ngắn lúc trước, sau mấy tháng vùi đầu vào khổ luyện nay đã không còn;

Thay vào đó là một suối tóc dài, óng ả mượt mà, uyển chuyển như dòng suối nhỏ chảy dài đến tận eo.

Nó khiến cho Kiều Nhan từ một nữ cường nhân, thoáng chốc biến thành một thiếu nữ e lệ, thướt tha dịu dàng.

- Cảm ơn anh.

Kiều Nhàn nhìn Vương Nhàn khẽ khàng chỉnh lại từng lọn tóc rối của mình, đem nó xếp lại ngay ngắn, rồi mới dùng chiếc lược ngà ôn nhu chải lại mái tóc của nàng.

Bàn tay nam nhân của hắn thế nhưng lại xảo diệu vô cùng, từng ngón tay thoăn thoắt di chuyển, động tác thuần thục liền mạch như nước chảy mây trôi.

Đầu tóc vừa rồi còn bù xù đã được hắn búi cao lên, lộ ra da thịt nơi đoạn cổ trắng tinh như trứng gà bóc.

- Nhỏ, Biến.

Cầm lên thanh trường thương bạch ngọc, hắn khẽ niệm, đem nó biến thành một chiếc trâm ngọc, khẽ cài lên mái tóc nàng.

- Xong rồi nè, đẹp không?

Vương Nhàn nhìn khuôn mặt của tuyệt sắc giai nhân trong gương, mỉm cười nháy mắt hỏi.

- Đẹp lắm ạ.

Kiều Nhan đưa tay sờ nhẹ chiếc trâm đang cài trên đầu mình.

Nó vốn dĩ là một thanh trường thương để đánh nhau cùng địch nhân, tuy giờ trở thành chiếc trâm cài tóc, nhưng khi đeo vào nàng lại thoải mái vô cùng; khiến cho trong lòng nàng nhịn không được phải xuýt xoa liên hồi:

"Tu Chân thật thần kỳ nha."

- Gọi nó là Tiểu Kiều anh nhé.

- Tốt, vậy gọi nó là Tiểu Kiều đi.

- Còn cây hắc thương này thì sao?

- Gọi nó là Tiểu Hắc Phong anh nhỉ, hihi...

- Hừ, dám mắng anh hả...

- Đâu có đâu... ha hả, anh...tha em...

Cứ thế, trong căn phòng nhỏ nở rộ ý xuân, văng vẳng tiếng cười đùa của một đôi trai tài gái sắc, ân ái mặn nồng, ngập tràn ý chàng tình thiếp...

...

- Tốt, chúng ta bắt đầu học điều khiển pháp khí tu chân nhé.

Bên trong động phủ trên một ngọn núi vô danh, cách thành Hoàng Liên hơn hai mươi dặm đường.

Vương Nhàn tay nắm Hắc Phong thương, khuôn mặt nghiêm túc như một vị giáo sư giảng giải cho hai cô học trò nhỏ trước mắt.

Hai cô học trò nhỏ không dám lơ là, tập trung tinh thần cẩn thận nghe giảng:

- Trước hết, anh phải nói một chút về nguồn gốc của pháp trận trên mũi thương.

- Pháp trận này được anh dựa trên bức tranh: Chúng Tinh Phủng Nguyệt Đồ thâm thúy ảo diệu của Đoạn Chỉ Kỳ Nhân lão đạo sĩ.

- Nên có thể đặt tên nó là: Cửu Liên Phủng Sơn trận.

- Tuy nhìn chúng có vẻ thô sơ, nhưng uy lực lại không hề yếu chút nào nhé.

- Vì là pháp khí, nên khi xử thương nhất định phải truyền chân nguyên vào mới dùng được.

- Kiều Nhan em muốn đánh ra đóa hoa sen nào, thì bắt buộc phải vận chân nguyên chạy dọc theo những đường văn hội tụ về đóa hoa đó.

- Này này...

Vương Nhàn giơ Hắc Phong thương lên cao, chọn một đường hoa văn sau đó vuốt dọc theo, điểm cuối cùng của đường văn không thể trật đi đâu được;

Nối thẳng đến đóa Hắc Liên ngay đầu mũi thương.

- Em tu chân, cầm lấy thử một chút đi.

Vương Nhàn ném Hắc Phong thương qua cho Kiều Nhan, nghiêm giọng ra lệnh.

- Dạ.

Kiều Nhan ngoan ngoãn làm theo, truyền chân nguyên theo đường văn mà Vương Nhàn chỉ.

Thế nhưng...

Trên đầu mũi thương chỉ chập chờn hình ảnh mỏng manh của đóa Hắc Liên, chỉ mới sáng lên liền vụt tắt mất.

Kiều Nhan chớp chớp đôi mắt nhỏ, đáng thương ngẩng đầu nhìn Vương Nhàn.

- Đấy là do em chỉ truyền vào một đường văn nên nó mới như vậy.

- Muốn biến ra một đóa hoa sen cường đại, em nhất định phải truyền chân nguyên vào tất cả những đường văn của đóa Hắc Liên mới đặng.

Vương Nhàn không chê không cười Kiều Nhan, chỉ chậm rãi giảng dạy...

Để làm chủ được Hắc Phong thương đã khó, muốn dùng nó để đấu pháp cùng người khác lại còn khó hơn vô số lần.

Cả quá trình này Kiều Nhan phải gọi là ăn đủ đau khổ, gian nan vạn lần.

Rất may, bên cạnh nàng đã có Vương Nhàn cùng Như Ngọc, hai đại tông sư kiến thức uyên bác tận tình hướng dẫn từng chút một.

Nên cuối cùng, trước ngày mở màn Luận Võ Đại Hội, Kiều Nhan cơ bản đã đã nắm chắc tất cả huyền diệu của Hắc Phong thương.

Bởi vậy, ngay lúc đến Đại Quảng Trường, nàng không chờ đợi được nữa;

Trực tiếp phóng lên Nhân Trung Long Đài, chiến ý hừng hực bùng cháy, cầu một trận oanh oanh liệt liệt cùng Diệc Vân Tuyết và Mộc Chân Chiêu.

Vừa muốn xem thực lực mình đến đâu;

Cũng vừa muốn cho anh Phong của nàng, cùng Như Ngọc xem kết quả mà bao nhiêu ngày nàng dày công khổ luyện.

----*----

- Pháp Khí được khắc Pháp Trận.

- Ngươi từ đâu mà có được nó?

Nhìn Hắc Phong thương trên tay Kiều Nhan, cả Tiểu Chiêu lẫn Diệc Vân Tuyết đều không khỏi cảm thấy như đang nằm mơ vậy.

Bọn họ không thể tưởng tượng nổi, ở cái thế giới Tu Võ nhỏ bé như thế này, làm sao lại có thể mọc ra một thanh pháp khí hàng thật giá thật được chứ.

Đây là chuyện không thể nào xảy ra được.

- Bí mật.

Trông thấy vẻ mặt đầy khiếp sợ như nhìn thấy quỷ của hai nữ tử đối diện, Kiều Nhan trong lòng đắc ý vạn phần, nhếch nhẹ môi son thần thần bí bí đáp.

Sau đó, không để cho tất cả mọi người phải chờ lâu thêm.

Nàng điên cuồng rót chân nguyên như thác lũ đổ vào từng đường hoa văn quỷ dị trên thân Hắc Phong Thương.

Khiến cho toàn thân thanh trường thương khẽ rung lên bần bật, lực lượng hung mãnh đến tột cùng.

- Liên Hoàn Ngũ Thương Kích.

Miệng khẽ niệm, Kiều Nhan hai tay nắm chặt lấy Hắc Phong Thương đánh ra một đường Ngũ Liên Kích mười phần hoàn mỹ quét ngang về phía Diệc Vân Tuyết cùng Tiểu Chiêu;

Tàn ảnh mũi thương tạo thành một đường vòng cung đẹp mắt;

Vừa dứt chiêu, mũi thương của nàng trực chỉ Diệc Vân Tuyết, ánh mắt Kiều Nhan hừng hực lửa chiến chiến ý dâng lên ngập trời.

- Phí đại tiểu thư trực tiếp khiêu chiến Diệc Vân Tuyết.

- Nàng thế mà lại đột phá lên Thiên Cấp Song Ý rồi.

- Lần đầu tiên trong lích sử, trong một kỳ Luận Võ Đại Hội có hai cường giả Song Ý đánh nhau luôn.

Đám đông bên dưới ngay lập tức nhìn ra, Kiều Nhan đã đột phá lên Song Ý cảnh rồi.

Bọn họ đều không nén nổi kích động sôi nổi bàn luận, vừa nhìn chằm chằm vào Nhân Trung Long Đài đến không chớp mắt;

Hào hứng chờ đợi màn tỉ võ có một không hai sắp diễn ra rồi đây...

----*----

Bình Luận (0)
Comment