Siêu Cấp Ăn Bám Đại Thiếu Gia

Chương 72 - Chút Gió Nhẹ Thoáng Qua Mái Đầu Nhỏ

Chút gió nhẹ thoáng qua mái đầu nhỏ;

Chút sát khí vương nhẹ tiểu bánh bao.

...

Vút Vụt!!!

Khoảnh khắc ngón tay như lợi kiếm của Lưu Sơn sắp đâm thủng mi tâm Bánh Bao Hấp;

Thì một ngọn roi mây như rắn độc quất tới, đánh thẳng về phía bàn tay của hắn.

Tốc độ ngọn roi mây vừa ngoan nhanh vừa ngoan độc, phát sau nhưng tới trước, nếu Lưu Sơn không chịu thu tay lại, cánh tay của hắn nhất định sẽ bị ngọn roi mây này đánh gãy làm hai đoạn.

- To gan.

Hai lão già hộ vệ của Lưu Sơn lập tức quát lớn, một lão quơ mộc côn đập qua, cản lại ngọn roi mây.

Tiếp đó, một đầu dây thừng như độc xà đánh tới muốn bức lui Lưu Sơn, cứu lấy Bánh Bao Hấp.

Dĩ nhiên lão già hộ vệ còn lại cũng không phải ăn chay, cũng vung mộc côn đánh qua đón đỡ đầu dây thừng kia.

Bốp bốp...

Trong thoáng chốc, không gian yên tĩnh để mọi người thưởng ẩm trà thơm trên Hồng Trà Lâu, đã bị bốn cao thủ võ tu đánh vỡ;

Binh khí của hai phe đập vào nhau khiến không khí bị nghiền nát phát ra từng tiếng nổ đôm đốp, nghe chói tai vô cùng.

Thế nhưng chưa dùng lại ở đó.

Không để cho hai ngón tay kết thành kiếm quyết của Lưu Sơn có cơ hội tổn thương Bánh Bao Hấp, hai cục gạch từ vỉa hè bên dưới bay lên, theo hình vòng cung đập thẳng vào mặt hắn.

- Hừ.

Lưu Sơn hừ lạnh một tiếng, dù rất muốn đâm thủng đầu lâu của nhóc con trước mắt, nhưng hắn cũng không định đem mạng nhỏ mình góp chung vào;

Hắn mà không tránh thì chắc chắn sẽ bị hai viên gạch đập vỡ đầu, chết không kịp ngáp.

Lách người né qua một bên, kiếm quyết của Lưu Sơn đành phải thu về lại.

Bịch!

Hai viên gạch bay vọt qua đầu Bánh Bao Hấp, sau khi không đáp được vào khuôn mặt bảnh trai của Lưu Sơn, nó tiếp tục bay thẳng qua.

Vừa bay được một đoạn, hai viên gạch cũng đã bị người chụp lấy, tránh gây ngộ thương cho người khác.

Phù!!!

Hai viên gạch cứ vậy, cắt đứt một hồi án mạng xém chút nữa đã xảy ra, khiến cho mọi người ở đây đều nhẹ nhõm thở phào một cái.

Ngọn roi mây và đầu dây thừng cũng thôi không dây dưa với hai cây mộc côn, lui về nửa nhịp, quấn chặt lấy lan can bằng gỗ của lầu cao;

Sau đó, mọi người có thể nhìn thấy hai đầu sợi dây bị kéo căng ra, từ bên dưới mặt đường hai tên thanh niên nắm vào hai sợi dây đu người lên, nhảy lên lầu cao.

Thịch thịch!

Hai tên thanh niên có thể hình bất đối xứng, một cao gầy như cây sào, một lùn mập như một đống thịt lợn vừa đặt chân lên sàn gỗ tòa lầu;

Thì hai tên thư đồng lưng mang giỏ mây cũng nắm lấy đầu còn lại của hai sợi dây, đu người nhảy lên theo.

Lên đến nơi, hai tên thư đồng giật mạnh sợi dây của riêng mình, thu lại ngọn roi mây cùng sợi dây thừng bỏ vào giỏ mây ở sau lưng.

Thao tác của hai tên thư đồng liền mạch dứt khoát, thuần thục vô cùng, chứng tỏ bọn chúng cũng phải là cao thủ Địa cấp cổ võ đấy.

Hai tên thư đồng sau khi cất đi đồ nghề, liền nhanh chóng bước đến đứng sát sau lưng tên thư sinh văn nhược có thể hình cao gầy kia.

Hai cặp mắt sắc bén lạnh lùng nhìn chằm tên thanh niên quần áo là lượt, gọi là Lưu Sơn ở trước mặt.

Thư sinh văn nhược, Nguyễn Trần Học Văn cũng trừng mắt nhìn Lưu Sơn, ngữ khí nghiêm trọng nặng nề quát:

- Lưu Sơn, ngươi muốn Lưu Manh động nhà ngươi bị diệt môn hử?!?

- Hừ, lưu manh con mẹ ngươi, ta là Lưu Thế Sơn, thiếu chủ động Lưu Mang, trực thuộc Thiết gia nhé.

Lưu Sơn khinh thường hừ lạnh nói:

- Động Hồng Hoa các ngươi cũng muốn xía mũi vào chuyện của động Lưu Mang nhà chúng ta?

- Chuyện của đám lưu manh các ngươi là chuyện gì?

Học Văn tay cầm quạt lông vũ, nhếch môi xem thường châm chọc:

- Một tu võ giả lại đi bắt nạt một đứa trẻ còn chưa đến độ luyện Cổ Việt Võ, quả thật không biết xấu hổ là gì ha.

- Ai bảo thằng ranh con này dám ra tay trước, không biết lớn nhỏ dám mạo phạm ta.

Lưu Sơn đầy khinh bỉ hếch cằm về phía Bánh Bao Hấp, ánh mắt lộ ra sát khí nồng đậm, lạnh lùng nói:

- Thứ vô tri hỗn láo, chết cũng chưa hết tội, hừ.

- Ai kêu ngươi mắng ta trước, lại còn trắng trợn nhục nhã anh Phong.

Bánh Bao Hấp mặt mũi đỏ bừng, hai cánh mũi phập phồng liên hồi, vừa giận vừa sợ nghiến răng mắng:

- Ngươi mới là đồ mất dạy. Dám ô uế người nhà họ Phí chúng ta, chết vạn lần cũng chưa hết tội.

- Láo toét, phải bị vả miệng.

Lão giả hộ vệ đứng bên trái Lưu Sơn, trông thấy thằng ranh con dám mắng thẳng mặt thiếu chủ nhà mình, liền giận dữ vung bàn tay đập qua mặt cậu nhóc.

Xoạt!

Tên mập đứng không nãy giờ đã ngứa tay vô cùng rồi, giờ trông thấy bên kia ra tay trước hắn cầu còn không được, liền cầm lên ghế gỗ phóng tới, một ghế đập thẳng qua lão giả kia.

Ầm...

Bàn tay cứng rắn dễ dàng đem ghế gỗ đánh nát, vụn gỗ văng tung tóe bay đầy trời.

- Hắc hắc, hai thằng giặc già chúng mày muốn đánh nhau phải không.

Đinh Văn Thực làm người không câu nệ sĩ diện, không cần giữ mặt mũi mở miệng mắng người, vung bàn tay nung núc thịt chùi chùi khóe môi, ánh mắt hắn lóe lên chiến ý nồng đậm, khiêu khích nhìn nhìn hai lão già hộ vệ của Lưu Sơn.

- Cậu chủ.

Hai lão già hộ vệ cũng nóng mắt trừng thằng mập trước mặt, lại nhìn qua cậu chủ nhà mình khẽ gọi một tiếng, cầu được ứng chiến.

- Không cần, vừa rồi thằng ranh con này ra tay trước, giờ Liêm lão chủ động đánh qua coi như huề. Chúng ta đi thôi.

Trước khi rút quân, Lưu Sơn nhếch môi khiêu khích, mở miệng hướng về phía bốn người Học Văn, nhe răng cười cười hăm dọa:

- Hồng Hoa Động, chúng ta còn chưa xong đâu.

...

- Có người đang tính kế Phương Thiên môn.

- Vừa rồi Lưu Sơn cố ý mượn chuyện mắng chửi Vương Kỳ Phong, cốt là để chọc giận cậu nhóc nhà Hồng Thiên kia.

- Nhóc này rất dễ dàng rơi vào bẫy ra tay trước, khiến cho Lưu Sơn có cớ ra tay sau, sát hại cậu nhóc.

- Nếu nhóc này ở thành Hoàng Liên bị giết hại, nhà họ Phí cùng Hồng Nhiên gia nhất định sẽ trở mặt thành tử thù.

- Qua đó chặt đi một cánh tay của Phương Thiên Sơn, không chỉ làm lung lay uy vọng của bọn họ, mà còn khiến cho các gia tộc môn phái phụ thuộc núi Phương Thiên sinh ra nghi ngờ với chủ môn nữa.

Nhìn bóng lưng hai lớn một nhỏ của ba người Vương Nhàn, Nguyễn Trần Học Văn phe phẩy quạt lông, ánh mắt thâm thúy giảng giải:

- Vì độc kế của mình đến cả đứa nhỏ cũng không tha. Kẻ chủ mưu phía sau màn kia cũng thật ngoan độc đi.

- Chúng ta xen ngang vào, chẳng phải sẽ kết thù cùng Thiết gia bọn nó sao?

Đinh Văn Thực có chút lo lắng hỏi.

- Hừ, mười tám động đất Tây Bắc chúng ta còn không đến mức sợ Thiết gia nho nhỏ kia.

Nguyễn Trần Học Văn hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói:

- Có một số chuyện phải làm tất phải làm. Đã làm thì không hối hận.

- Đến cả đứa trẻ mười tuổi cũng không tha, bọn này ngày sau chắc chắn sẽ rước vào tai họa, Thiết gia sớm muộn gì rồi cũng sẽ bị diệt thôi, hừ.

...

- Anh Phong, biểu hiện của em vừa rồi thế nào? Rất được chứ, hì hì...

Bánh Bao Hấp đi giữa hai người Vương Nhàn Như Ngọc, vừa cẩn thận chùi chùi thân ngọc kiếm, vừa líu lo hì hì cười nói.

- Rất tốt, cảm giác vừa rồi thế nào?

Vương Nhàn nheo mắt nhìn cậu nhóc chỉ cao tới eo mình này, khẽ xoa xoa đầu cậu cười cười hỏi:

- Lần đầu đối mặt cùng sát khí có phải rất kích thích không?

- Dạ, rất sợ, nhưng cũng rất kích thích ạ.

Bánh Bao Hấp ánh mắt rực sáng, lồng ngực phập phồng lo sợ nhưng ngữ khí lại tràn ngập hưng phấn đáp lời.

- Ừm, sát khí muốn giết người, khác với giận dữ muốn đánh người là vậy.

Vương Nhàn mỉm cười nhìn cậu nhóc, chậm rãi giảng đạo:

- Lưu Sơn này vì muốn chia rẽ hai nhà Phí Hồng Thiên, mà không ngại ra tay giết em.

- Này mới chỉ là khởi đầu, sau này sẽ càng có nhiều kẻ muốn giết em hơn. Nếu em không làm quen với sát khí trước, ngày sau tất sẽ bị nó chấn nhiếp, rồi mặc cho người ta làm thịt mình á.

- Dạ.

Bánh Bao Hấp nắm chặt chuôi kiếm ngọc, đôi mắt đầy kiên định mười phần cứng rân đáp:

- Ai muốn động vào Hồng Nhiên gia, phải bước qua xác em trước.

- Ừm, giỏi.

Vương Nhàn gật đầu khen ngợi, sau đó phân phó nói:

- Hôm nay tiếp xúc với sát khí nhiêu vậy là đủ rồi, từ từ mà cảm ngộ. Giờ chúng ta về thôi nhóc, bao giờ em luyện ra chân khí, rồi hẵng tính đến chuyện chém giết địch nhân ha.

- Dạ.

Ánh mắt lóe lên từng tia sáng rực rỡ, Bánh Bao Hấp nhìn về phương xa, bàn tay nhỏ bé nắm chặt chuôi ngọc kiếm, khẽ lẩm bẩm:

- Thiết gia... Lưu Mang Động...

Nguyễn Trần Học Văn bên kia vừa mới nói xong, thì ngay lập tức Thiết gia đã chọc trúng một đại sát tinh rồi.

Bọn họ đâu có biết, mình đã bị một cậu nhóc mà năm năm sau sẽ trở thành một sát thần, khiến người nghe người người khiếp sợ trước hung danh của cậu đâu này.

----*----

Bình Luận (0)
Comment