Siêu Cấp Ăn Bám Đại Thiếu Gia

Chương 31 - Vũ Ninh Tất Diệt

Last Editted: Ngọc Bút Sinh Linh ^^!

- Thật điên cuồng nha!

Nhìn khung cảnh tan hoang trước mắt, Vương Nhàn chỉ có thể thốt lên một câu đầy cảm thán.

Bên cạnh hắn, đại điện lúc trước còn nguy nga hoành tráng bây giờ đã thành một đống đổ nát.

Núi non phía trước mới vừa rồi còn sừng sững đầy hùng vĩ, giờ chỉ còn là những miếng đất lớn bị chém thành năm bảy mảnh ngã hai bên một khe nứt lớn, khe nứt dài cả ngàn mét, sâu không thấy đáy.

Xác người không còn nguyên vẹn cùng những đoạn cánh tay cẳng chân bị chặt đứt nằm la liệt khắp nơi, máu chảy thành sông trông cực kỳ khủng khiếp.

Quay người nhìn vào bên trong sơn môn Lưu Thủy Tiên Trì, khung cảnh lại càng thảm liệt hơn. Những ngọn núi lớn bị chém ngang sườn đổ ầm xuống mặt đất, lâu đài điện vũ mới đây vẫn còn uy nghi tráng lệ, bây giờ đã bị chân hoả đốt cho không còn một mống.

Chân hoả cháy đến đâu, tất cả mọi thứ đều bị nó đốt cho thành tro bụi, gió lớn cuốn tới thổi tung khói bụi bay đầy trời đến đó.

Những tên đệ tử Lưu Thủy môn ban đầu còn nóng máu lao lên giết cường địch, nhưng lên bao nhiêu đều bị một kiếm chém chết bấy nhiêu.

Sau cùng, khi nhìn thấy sơn môn của mình triệt để bị hủy diệt, bọn họ liền trở nên hoảng loạn, khiếp đảm tranh nhau chạy ra khỏi phạm vi tông môn.

Vừa chạy vừa la vừa khóc, tiếng la hét kêu cha gọi mẹ vang khắp trời.

Còn may là, cường địch của bọn họ không có đuổi tận giết tuyệt, chỉ cần thức thời quay người bỏ chạy đều sẽ giữ lại được tính mạng của mình. Vì vậy đệ tử bỏ trốn càng ngày càng đông, ai không muốn giữ lại cái mạng nhỏ của mình chứ.

Cuối cùng, cả một mảnh phúc địa Lưu Thủy Tiên Trì bây giờ đã thành một vùng phế tích rộng lớn, không một kiến trúc nào còn nguyên vẹn, không một bóng người nào ở lại hết.

- Ài, nữ nhân càng đẹp khi làm việc lại càng hung ác.

Nói rồi, Vương Nhàn nhàn nhã cất bước rời đi. Nơi đây đã chẳng còn việc để cho hắn làm nữa rồi.

...

- Lão tổ cứu mạng.

Vân Trung Hậu ôm lấy Vũ Ninh Khuynh Thành, một đường liều chết chạy sâu vào trong sơn môn, chạy đến ngọn núi duy nhất còn nguyên vẹn này, liền vội vàng tìm đến gian thạch động gần đỉnh núi. Hai người ở bên ngoài liên tục dập đầu, kêu khóc cầu cứu với người ở bên trong.

- Đạo hữu là ai? Vì cớ gì đến đây đạp diệt môn phái của chúng ta?

Một giọng nói vô cùng già nua từ bên trong gian thạch động vang lên.

Đương nhiên không phải nói chuyện với hai người Vân Trung Hậu, mà là hỏi nữ nhân hung ác đang đứng dưới chân núi kia.

- Đại đạo thẳng một đường, ai cản ta, chém.

Diệc Vân Tuyết mặt không đổi sắc, lạnh lùng đáp.

- Hừ! Ngươi là Tu Chân giả của đám ác tặc phương Bắc hay sao?

Giọng nói già nua không chút sợ hãi, vẫn bình thản hỏi.

- Ta là người Đại Việt, thủ hộ lấy Đại Việt.

- Đại Việt? Nước ta từ lúc nào lại có người tu chân rồi?

Du học Tu Chân ở phương Bắc sao?

Không thể nào!

Chưa nói đến chuyện bọn Tàu Khựa kỳ thị người mang huyết thống Đại Việt, căn bản sẽ không truyền pháp quyết tu chân cho người Việt.

Mà truyền thừa tu chân của bọn chúng cũng đã thất truyền từ lâu.

- Vô tri!

Diệc Vân Tuyết khinh thường mắng một tiếng, sau đó lạnh lùng nói:

- Mau giao người, nếu không chém ngươi.

- Hừ, ngươi cho rằng mình biết tu chân, biết đạp phi kiếm là có thể vô địch.

- Không cần vô địch, nhưng chém ngươi - một Thiên cấp mới viên mãn Song Ý, là đủ.

Diệc Vân Tuyết vung nhẹ mũi kiếm, tự tin mười phần nói.

- Tốt, hay cho một Tu Chân giả, thần thức của ngươi có thể nhìn thấu thực lực của ta vậy. Bất quá...

Nghe đối phương vạch trần tu vi của mình, giọng nói già nua cũng không bất ngờ lắm, sau đó mỉm cười tự hào nói:

- [Ý] của ta chưa chắc ngươi đã có thể phá được.

- Song Kiếm Song Ý, phá có khó chi?

- Tốt.

Lúc này bên trong gian thạch động vang lên tiếng bước chân, một thân ảnh bước ra dần hiện rõ trước mắt của hai người Vân Trung Hậu.

Trái ngược với giọng nói cực kỳ già nua, chủ nhân của nó lại là một trung niên nam nhân vô cùng tuấn kiệt. Mày kiếm mắt sao, cả người toát ra kiếm ý vô cùng nồng đậm.

Người này hai tay cầm hai thanh trường kiếm, một thanh đỏ rực như lửa, một thanh lại thuần một màu lam như được làm từ băng ngọc.

Bước ra khỏi thạch động, nhìn khung cảnh tan hoang xung quanh, trung niên nam nhân không khỏi cảm thấy vạn phần phẫn nộ, lửa giận bùng cháy trong lòng.

Hắn không ngờ trong lúc mình bế quan lĩnh ngộ kiếm ý, nữ nhân hung ác kia lại đến đạp phá tan tành nhà cửa, gần như hủy diệt toàn bộ sơn môn của mình.

- Ngươi quá mức độc ác... hôm nay ta với ngươi không chết không thôi.

Hắn nghiến răng gầm lên, điên cuồng vận chân khí vào hai thanh trường kiếm, song kiếm được chân khí hùng hậu như nước lũ trút vào liền trở nên sáng rực, trông vô cùng bắt mắt.

- Vậy ngươi đi chết đi.

Diệc Vân Tuyết lạnh lùng đạp phi kiếm bay lên đỉnh núi, được nửa đường liền nắm lấy phi kiếm chém thẳng vào ba người trước cửa thạch động.

Lưỡi kiếm quét qua thế không thể đỡ, nếu không cản được nhất định cả ba người Vân Trung Hậu đều sẽ bị chém thành sáu mảnh.

Trung niên nam nhân hét lớn, biết đối diện với mình là một cường địch, có thể nói là mạnh nhất từ khi xuất đạo đến giờ, nên hắn cắn răng dùng hết toàn lực vung hoả kiếm đỡ lấy phi kiếm. Đối mặt với một tu chân giả mà hắn còn để dành lực lượng, thì chẳng khác gì tự tìm chết cả, vì vậy hắn không chút giữ lại, thậm chí là huy động đến cả căn cơ để vung băng kiếm chém vào đối phương.

Keng!

Đây là phi kiếm cùng hoả kiếm chém vào nhau, hoa lửa văng đầy trời.

Bụp! Rắc!

Đây là Diệc Vân Tuyết phóng ra sơ phẩm hộ thuẫn cấp một đỡ lấy băng kiếm của trung niên nam nhân, từng đoàn hơi nước trong không khí bị đóng băng đập mạnh vào tấm khiên, khiến từng mảnh băng tuyết vỡ vụn văng tung toé ra xung quanh.

Mặc dù trung niên nam nhân năm xưa từng là một cường giả hàng thật giá thật, vô địch một thời, nhưng đối thủ của hắn không phải là một cường giả Cổ Võ khác, mà là một Tu Chân giả cực kỳ hung mãnh.

Dù hắn có đem hết khí lực bú sữa mẹ ra để nghênh chiến thì cũng phải rơi vào thế hạ phong. Một bên ác chiến, một bên vừa phải bảo vệ hai tên đệ tử ở sau lưng, đánh một hồi hắn cũng không khỏi cảm thấy ăn không tiêu.

"Từ khi nào Đại Việt ta có công pháp tu chân nghịch thiên như vậy?" - Trung niên nam nhân trong lòng kinh hãi vạn phần, chảy mồ hôi lạnh nghĩ thầm.

Phi kiếm của đối phương ra quá nhanh lại quá hiểm độc, dường như có mắt vậy, chuyên nhắm vào sơ hở trí mạng trong kiếm pháp của hắn mà chém vào, vô cùng hung hiểm.

Trường bào của trung nam nhân bị phi kiếm chém rách te tua, trông hắn chật vật vô cùng, song kiếm song ý lúc đầu có thể phản công được một hai chiêu, giờ đành phải toàn lực đau khổ chống đỡ lấy phi kiếm của Diệc Vân Tuyết.

- Chưởng môn sư huynh?

Vũ Ninh Khuynh Thành mặt trắng bệch, cùng Vân Trung Hậu kinh hãi nấp sau lưng trung niên nam nhân.

Nhưng mà, một lúc sau quay đầu lại liền trông thấy Vân Trung Hậu đã lùi xa đến trăm mét rồi, không khỏi kinh ngạc hô một tiếng.

- Hai người ở lại cố gắng chống đỡ nha, ta đến Vũ Ninh gia gọi cứu viện đây.

Nói rồi Vân Trung Hậu dứt khoát quay người bỏ chạy..

- Khốn kiếp...

Trung niên nam nhân đang bận chống đỡ phi kiếm, không thể phân tâm chú ý tình hình ở phía sau, nghe thằng đệ tử lang tâm cẩu phế nói một câu như vậy liền không khỏi nộ khí công tâm, chân khí loạn chuyển.

- Muốn chạy?

Diệc Vân Tuyết trông thấy thằng ôn kia dám bỏ chạy trước mặt mình, lạnh lùng mỉm cười thu kiếm, đạp phi kiếm phóng lên trời.

Sau đó, nàng điên cuồng rót chân nguyên vào phi kiếm, thanh trường kiếm trong tay nàng ngay lập tức phóng lớn lên.

Đám đệ tử Lưu Thủy Tiên Trì vốn đang chạy trốn thục mạng liền dừng bước chân, từ phương xa quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thanh trường kiếm khổng lồ vắt ngang bầu trời, nặng nề chém thẳng xuống.

Ầm Ầm Ầm...

Nguyên một vùng phúc linh đại địa bị trường kiếm khổng lồ chém làm đôi, toàn bộ núi non kiến trúc, lâu vũ điện đài đều bị chôn vùi dưới lưỡi kiếm hung ác.

Một đời Thiên cấp cường giả Cổ Võ vẫn đang sống sờ sờ trước mắt, cứ như vậy tươi tươi sống sống bị chém thành thịt vụn, chết không kịp ngáp.

...

- Hừm... Lại bị ngươi chạy trốn.

Thần thức quét qua một vòng, không thấy thi thể của thằng chưởng môn kia đâu, cứ như nó vô thanh vô tức biến mất giữa thiên địa, Diệc Vân Tuyết không khỏi nhíu nhíu mày lẩm bẩm.

Dưới phi kiếm biến lớn của nàng, một chưởng môn nhân trẻ tuổi có thể tránh thoát được, quả thật không phải đơn giản.

Chỉ là, để hắn chạy đến Vũ Ninh gia tộc cũng chẳng sao, nếu bọn họ muốn bị diệt môn, cứ việc tìm nàng là được.

Phật!

Diệc Vân Tuyết khẽ phất tay, thanh trường kiếm khổng lồ đang ngập hơn phân nửa vào mặt đất ngay lập tức thu nhỏ về nguyên dạng, như sao băng nhảy nhót nhảy vào bàn tay nàng.

Phía trên phi kiếm lúc này đã xuất một vài vết nứt nhỏ xíu, lưỡi kiếm bị mẻ một miếng nhỏ cỡ chiếc đũa, đây là kết quả sau trận ác chiến cùng cường giả Thiên cấp Song Ý vừa rồi.

Mặc dù nàng là một cường giả Tu Chân nhưng đối phương cũng không phải là Cổ Võ giả thông thường, Song Ý của đối phương đã vô tận viên mãn, lại là kiếm ý, sắc bén vô ngần, gần như bước nửa bước vào cánh cửa của Ý thứ ba, [Hậu Ý].

Nếu đối phương đột phá thành công, củng cố vững chãi Ý thứ ba, phi kiếm của nàng hôm nay rất có thể sẽ bị đối phương đánh vỡ.

Một phần vì phẩm chất của phi kiếm quá kém, ở địa cầu thiếu thốn nguyên liệu này mà muốn luyện ra một thanh phi kiếm, nói thì dễ nhưng làm rất khó.

Một phần vì tu vi của nàng chỉ mới viên mãn Địa cấp Luyện Địa, chỉ có thể liều mạng cùng Song Ý, nếu gặp Hậu Ý thì cũng không làm gì được đối phương.

- Nhất định phải tìm ra bảo tàng của Bá Quyền Vương, nhanh chóng đột phá lên Tích Thiên mới được.

Đôi mắt loé lên tia sáng như vầng minh nguyệt, Diệc Vân Tuyết kiên định nói.

Vì đột phá lên Tích Thiên cảnh mà nàng không tiếc hiển lộ thân phận, bạo lộ tu vi với cường giả Cổ Võ, còn đạp diệt một trong tứ đại môn phái trong Tiểu Thiên thế giới này nữa.

Phải nhanh chóng đột phá, nếu để bọn họ kịp thời phản ứng, nhất định sẽ có rất nhiều rắc rối không cần thiết.

Đến khi nàng củng cố được Tích Thiên cảnh rồi, gặp Vô Thượng đại cường giả nàng cũng không sợ.

Đạp phi kiếm hạ xuống ngọn núi của Thiên cấp Song Ý cường giả vừa rồi, thần thức Diệc Vân Tuyết quét một vòng, trong lòng núi cất chứa vô số vàng bạc châu báu, tài liệu, thảo dược dành cho người luyện võ kỹ, nhưng chỉ có ba cây thuốc quý hữu dụng với người Tu Chân, cùng hai mảnh kim loại phụ trợ tu bổ phi kiếm.

Đây có lẽ là tài phú từ khi lập phái đến nay Lưu Thủy Tiên Trì tích lũy được, Diệc Vân Tuyết cũng không tham nhiều, túi trữ vật của nàng diện tích cũng không lớn, nên nàng chỉ lấy ba cây thuốc quý cùng hai mảnh kim loại hiếm mà thôi, còn núi vàng núi bạc đối với nàng vô dụng, chẳng cần thiết phải thu thập làm gì.

- Ồ?!?

Bước lại chỗ thiếu nữ tà mị - Vũ Ninh Khuynh Thành mới đứng vừa nãy, Diệc Vân Tuyết không khỏi kinh ngạc ồ lên.

Vốn tưởng rằng dưới lưỡi kiếm của mình, cô gái kia ngay cả cặn bã cũng không còn, ai ngờ đoạn cánh tay trái của nàng lại còn trắng trẻo nguyên vẹn.

- Không hổ là tiên thiên linh ngọc. Tiếc là bị pha tạp quá nhiều, lại còn bị tên khốn kia làm cho ô uế, căn bản là vô dụng.

Gỡ chiếc vòng tay màu đen ra khỏi đoạn cổ tay, Diệc Vân Tuyết quan sát một hồi, không khỏi tiếc rẻ cảm thán.

Chiếc vòng tay màu đen này lúc trước còn hoàn hảo nguyên vẹn, nhưng sau khi lãnh trọn một kiếm của nàng, bề mặt của nó đã tràn đầy vết nứt, nếu không phải phẩm chất tiên thiên của Khuynh Tâm ngọc cao hơn phi kiếm của nàng, giờ nó cũng đã thành mảnh vụn rồi.

Nếu để nàng chiếm được một khối Khuynh Tâm ngọc chưa qua sử dụng, nhất định nó sẽ là nguyên liệu hảo hạng để luyện chế nên vòng tay trữ vật cao cấp, tiếc là tên Bá Quyền Vương ngu ngốc kia đem chúng đi luyện phá thành hai cái vòng tay phế phẩm. Đúng là chuột đạp lúa mạch mà.

- Hừm...

Thần thức quét vào bên trong chiếc vòng tay, Diệc Vận Tuyết không khỏi nhíu nhíu mày, lạnh lùng quát:

- Còn không mau chui ra, có tin ta đem chân hoả đốt ngươi thành tro hay không?

- Dạ dạ, đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng.

Một bóng xám nhỏ xíu ban đầu trốn ở một góc bên trong chiếc vòng tay, lúc này nghe thấy Diệc Vân Tuyết quát lớn, không khỏi run rẩy nằm sấp xuống dập đầu lia lịa.

- Hừm?!?

Diệc Vân Tuyết không nói gì, chỉ lạnh lùng hừ lạnh một tiếng.

- Đại nhân đại lượng, ta không thể ra ngoài, nếu không sẽ ngay lập tức hồn phi phách tán.

- Ta không tin.

Thần thức nàng khẽ chuyển, ngay lập tức lôi bóng xám từ bên trong chiếc vòng tay ra.

ÁAAAAAA!!!

Vừa ra thế giới bên ngoài, bóng dáng màu xám đã ngay lập tức kêu gào thảm thiết, bằng mắt thường có thể thấy không chỉ ánh sáng mặt trời trên cao, mà cả thiên địa pháp tắc cũng đang thiêu đốt lấy nó.

- Hừ!

Diệc Vân Tuyết hừ lạnh, thần thức khẽ chuyển, ném bóng xám vào lại bên trong chiếc vòng tay.

- Cảm ơn đại nhân...tha mạng.

Bóng dám màu xám lúc này chỉ còn mỏng bằng một nửa lúc ban đầu, suy yếu hướng về phía nàng thoi thoi thóp thóp đa tạ một câu.

- Biết vì sao ta tha mạng cho ngươi không?

Diệc Vân Tuyết lúc này không còn mở miệng, chỉ dùng thần thức truyền thẳng vào chiếc vòng tay một câu.

- Dạ dạ, tiểu nhân không dám giấu đại nhân, tiểu nhân vốn là một tia hồn phách của Bá Cương ạ.

Diệc Vân Tuyết hài lòng gật gật đầu. Sách của sư phụ nàng để lại có mô tả về Bá Quyền Vương này, dùng thần thức nàng hoàn toàn có thể nhìn ra đây chính là một sợi tàn hồn của hắn.

Chỉ có điều, không biết tại sao tia hồn phách này lại biến thành khí linh của chiếc vòng tay rồi.

...

Rời khỏi sơn môn Lưu Thủy Tiên Trì hơn 500 dặm, Diệc Vân Tuyết nhanh chóng đào một động phủ bên trên một ngọn núi vô danh, lại bố trí tầng tầng phòng ngự cùng ẩn giấu, sau đó mới yên lặng tu luyên hồi phục chân nguyên.

Suốt đoạn đường chạy đi, tia hồn phách của Bá Cương - tên tục của Bá Quyền Vương không dám giấu diếm đem toàn bộ ký ức cùng nội tình kể lại cho Diệc Vân Tuyết.

Hoá ra, lúc Cổ Võ giả vẫn còn ở Đại Việt chưa bị lưu đày vào Tiểu Thiên thế giới, Bá Cương vốn chỉ là một đầu mục nhỏ, trên một chiến trường hắn may mắn nhặt được một mảnh vỏ cây ghi lại thuật chuyển thế trùng sinh của người tu chân phương Bắc, sau khi đem nó học thuộc toàn bộ rồi đốt mảnh vỏ cây đi, hắn một lòng luyện tập võ kỹ.

Sau khi toàn bộ Cổ Võ giả của Đại Việt bị lưu đày vào Tiểu Thiên thế giới, hắn một đường tiến tới, ngày ngày kiên trì luyện quyền, dưới sự nỗ lực cùng ngộ tính của mình, hắn nhanh chóng đứng trên đỉnh của giới Cổ Võ, tự xưng vô địch Bá Quyền Vương.

Thế nhưng, tạo hoá trêu ngươi, sau khi tu luyện đến cảnh giới Thiên cấp Hậu Ý đại viên mãn, cả ba Ý đều đã đại thành, nhưng hắn lại vô phương đột phá lên Vô Thượng.

Lúc này thọ nguyên cũng đã cạn, hắn mới bất đắc dĩ dùng đến tuyệt kỹ mình may mắn nhặt được năm xưa.

Nếu có thể đột phá, ai lại nguyện ý trùng sinh, luyện võ lại từ đầu cơ chứ. Nhưng ông trời không tác thành cho hắn đột phá lên cảnh giới tối cao - Vô Thượng, nên hắn đành chuyển toàn bộ thực lực của mình vào hai chiếc vòng tay.

Một khi chuyển thế thành công, hắn sẽ thu thập lại hai chiếc vòng tay, khôi phục lại toàn bộ tu vi, dùng vô số thọ nguyên để trùng kích cảnh giới tối cao.

Nhưng lão Thiên lại lần nữa trêu cợt hắn, đầu tiên là Vũ Ninh Khuynh Thành của Vũ Ninh gia dùng tà thuật đánh nát linh hồn chuyển thế của vợ hắn, sau đó ngang nhiên cướp đoạt toàn bộ lực lượng của chiếc vòng tay. Đem tia tàn hồn này trở thành nô lệ của chiếc vòng tay.

Còn cô ta thì trở thành đồ chơi của tên Vân Trung Hậu kia.

Nói cho cùng, đây chỉ là oán khí của tàn hồn Bá Cương mà thôi, sau khi chủ nhân đời này của chiếc vòng tay thoát khỏi khống chế của Bá Quyền Vương, nàng muốn yêu ai hay ở bên ai vốn là quyền tự do của nàng, không thể phán xét nàng được.

Diệc Vân Tuyết không để trong lòng chuyện tình cảm máu chó của Bá Cương, chỉ lạnh lùng hỏi:

- Tóm lại là, ngươi có nhớ di tích của Bá Quyền Vương hay không?

Tàn hồn Bá Cương đang lải nhải bị Diệc Vân Tuyết lạnh lùng cắt lời, trong lòng thầm hô không tốt, nếu mình vô dụng nhất định sẽ bị nữ nhân độc ác này tiêu diệt, liền vội vàng giải thích:

- Nhớ tất nhiên là nhớ ạ. Mặc dù bị hút mất đi toàn bộ tu vi nhưng trí nhớ cùng cảm ứng của ta vẫn còn.

- Bất quá, chỉ khi hai sợi tàn hồn hợp nhất thì toàn bộ ký ức kiếp trước của tiểu nhân mới có thể khôi phục được ạ.

- Vậy là sợi tàn hồn kia nằm bên trong chiếc vòng tay còn lại?

Diệc Vân Tuyết nhíu nhíu mày hỏi.

- Dạ vâng, đúng vậy ạ.

- Ngươi mau cảm ứng xem chiếc vòng tay kia hiện đang ở đâu?

...

- Hay cho Diệc Vân Tuyết. Thủ đoạn thật không tầm thường.

Như Ngọc khoác chiếc áo choàng đen, lưng mang một thanh trường đao dài đến hai mét đứng ngay chỗ chiếc điện thoại của Vương Nhàn bị phá hủy, nhìn hai đường bánh xe chạy hướng vào sâu trong rừng núi, nàng không khỏi nhẹ mỉm cười khẽ lẩm bẩm.

Điểm nhẹ mũi chân tung người đi, men theo dấu vết trên mặt đường, rất nhanh nàng đã tìm thấy chiếc Porsche bị Diệc Vân Tuyết bỏ lại dưới chân núi. Nhưng dấu vết chạy đến đây liền bị cắt đứt, dường như hai người bọn họ vô thanh vô tức biến mất vậy.

Như Ngọc biết, cửa vào Tiểu Thiên thế giới không nằm ở chỗ này, nhất định bọn họ có phương tiện di chuyển cao minh hơn, tất nhiên nàng không biết Diệc Vân Tuyết chính là tu chân giả biết ngự kiếm phi hành, nên hoàn toàn không truy ra dấu vết được.

- Muốn cắt đuôi chúng ta đâu có dễ.

Sau một hồi tìm không thấy chút vết tích nào, Như Ngọc dứt khoát chạy thẳng lên đỉnh núi.

Đứng trên đỉnh núi, Như Ngọc từ trong túi áo rút ra một chiếc máy quét điện tử công suất cao nằm gọn trong lòng bàn tay, vừa kéo chiếc anten dài hơn một mét của máy quét hướng thẳng lên trời, nàng vừa nhanh chóng khởi động máy quét điện tử.

Nhanh chóng chọn vào mục quét radar trong phạm vi mười cây số vuông xung quanh.

Không có kết quả!

Quét thêm hai mươi cây số vuông nữa, vẫn...

Không có kết quả!

Cuối cùng Như Ngọc dứt khoát bật hết công suất của chiếc máy quét, quét luôn một phạm vi lên đến một trăm cây số vuông chung quanh.

30 phút sau, một dấu chấm nhỏ xíu, cực kỳ mờ nhạt mới xuất hiện trên màn hình máy quét của nàng, Như Ngọc mỉm cười truy tung theo.

Chấm nhỏ xíu này chính là một bản mạch cộng hưởng từ nhỏ hơn đầu chiếc đũa được gắn bên dưới đế dày của Vương Nhàn, trước khi nhảy vào khe nứt hư không thông vào Tiểu Thiên thế giới, hắn đã vô thanh vô tức găm nó vào mặt đất.

Thao tác của Vương Nhàn kín kẽ cỡ nào, chút tiểu xảo này căn bản là Diệc Vân Tuyết không thể nhìn ra, nếu không hôm nay Như Ngọc đã không thể tìm đến vết nứt hư không rồi.

Băng từng mảnh rừng, vượt từng dòng suối, trèo qua hơn chục đỉnh núi xuyên vào tầng mây, Như Ngọc như hổ được thả về rừng, một đường băng băng chạy xuyên qua.

Dọc đường nàng có gặp một vài ngôi nhà nhỏ của người dân sống trên núi, hoặc một vài ổ thổ phỉ buôn lậu hàng cấm hoặc thuốc phiện, chỉ là nàng di chuyển như một bóng ma nên chẳng ai có thể phát hiện.

Sau một ngày băng rừng băng núi, nàng đã chạy đến một thung lũng mọc đầy cỏ lau cao đến thắt lưng, chính là nơi hai người Vương Nhàn Vân Tuyết lúc trước đã hạ xuống.

Lần theo dấu vết Vương Nhàn để lại, Như Ngọc rất nhanh đã đi đến bãi đất trống, nhưng khi đưa mắt nhìn quanh một vòng nàng lại chẳng thể nhìn ra nơi đây có cái gì lạ thường.

Tất nhiên, bằng mắt thường nàng làm sao có thể nhìn ra trận pháp ẩn náu của Tu Chân giả được.

Tuy nhiên, điều này không thể làm khó một cao thủ truy tung như Như Ngọc được, bước đến trung tâm của bãi đất trống, nàng từ bên hông lấy ra một khối hình vuông như cái bánh chưng, được bao phủ hoàn toàn bởi giấy bạc nhẹ nhàng đặt xuống.

Đây là bọc thuốc nổ C16 nặng hơn 10 kilograms, sức công phá có thể nói là đủ sức lật tung ba thước đất.

Nhanh chóng gắn vào kíp nổ từ xa lên bọc thuốc nổ, nàng lui xa hơn ngàn mét khỏi bãi đất trống mới dừng lại, ngón tay nhẹ nhàng bấm nút.

Cạch!

Ầmmmmm!!!

Tiếng nổ kinh thiên động địa vang vọng khắp thung lũng, mặt đất dưới chân rung chuyển dữ dội, sóng xung kích từ trung tâm vụ nổ quét ngang ra xung quanh, khiến đám cỏ lau chung quanh ào ào ngã rạp xuống mặt đất.

Chỉ duy nhất một bóng người mặc áo choàng đen là vẫn đứng bất động như cũ.

Như Ngọc mặc kệ khói bụi ngay lập tức lao đến bãi đất trống, lúc này đã bị khối thuốc nổ tạc thành một miệng hố lớn, sâu đến chục mét.

Đừng nói là trận pháp ẩn náu, coi như là trận pháp phòng ngự cũng sẽ bị nổ thành mảnh vụn.

Rất nhanh, Như Ngọc đã trông thấy một vết nứt dài hơn một thước lơ lửng ngay phía trên miệng hố, không chút do dự, Như Ngọc tung người nhảy thẳng vào.

Từ đầu đến cuối, vì tìm kiếm Vương Nhàn mà Như Ngọc không chút sợ hãi, dù không biết bên trong vết nứt có gì nguy hiểm hay không, nàng vẫn không một tia chần chờ nhảy thẳng vào.

Đương nhiên, nàng vẫn có thể thông qua cửa chính để thoải mái tiến vào Tiểu Thiên thế giới đấy, nhưng nhìn vết nứt này nàng căn bản không biết nó sẽ thông đến đâu.

Nếu thông qua một giới diện khác thì sao?

Làm sao có thể hội ngộ cùng hắn được.

Vì vậy, Như Ngọc mặc kệ nó có là đầm rồng hang hổ cũng không chút do dự nhảy thẳng vào, trước khi chạm đến khe nứt, nàng nhanh như cắt cuộn mình lại, đem chiếc áo choàng đen hoàn toàn bao phủ lấy cơ thể, không lộ ra một chút da thịt nào.

Và cũng giống như Vương Nhàn, một người thường khi rơi vào khe nứt hư không đầu óc cùng tâm thần nhất định sẽ bị hư không chấn động đến thất điên bát đảo, quay quay cuồng cuồng mơ mơ hồ hồ đến loạn óc.

- Phù!!!

Lung lay thân thể đứng vững lại, Như Ngọc nhanh chóng ổn định lại đầu óc đang quay cuồng của mình, sau đó mới thở ra một ngụm không khí bị đè nén trong lồng ngực, ngước mắt lên nhìn ra xung quanh.

Nàng không biết đây có phải là Tiểu Thiên thế giới hay không, nên dứt khoát lấy ra bản đồ của nó, dò đường một phen.

Giả sử đây chính là thảo nguyên Thanh Mộc của tỉnh Hoá Thanh, thì cách đây 200 cây số về hướng Bắc chính là địa bàn của Vũ Ninh gia tộc.

Ngẩng đầu nhìn mặt trời treo trên cao, sau khi xác định phương hướng Như Ngọc tung người phóng về phía Vũ Ninh gia.

Từ khi hai nữ sư đồ kia mặt dày mày dạn vào ở tại căn biệt thự, ba người Vương Nhàn đã nhìn ra bọn họ đến đây nhất định là có ý đồ, và sau khi nắm chắc chứng cớ, nhất là nữ nhân họ Diệc kia nhận lầm Vương Nhàn là Bá Quyền Vương.

Ba người họ đã nắm bắt được hướng đi của Diệc Vân Tuyết. Và Vũ Ninh gia tộc chính là một trong ba nơi mà nàng có thể sẽ đến khi vào Tiểu thế giới này.

- Đúng là Tiểu Thiên thế giới rồi.

Còn cách đất Vũ Ninh hơn năm cây số, Như Ngọc đã nhìn thấy đệ tử mang trường bào cùng gia huy của Vũ Ninh gia, Như Ngọc không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Còn ở Tiểu Thiên thế giới thì mọi việc vẫn còn nằm trong tầm khống chế của nàng.

- Là ai?

Tiến đến ngoại vi đất Vũ Ninh hơn một kilomet, Như Ngọc đã bị hai tên đệ tử của Vũ Ninh gia chặn lại.

Hai tên đệ tử nhìn thấy thanh đại đao dài hơn hai mét nằm sau lưng Như Ngọc, biết đây hẳn là một vị cao thủ đao khách nên không dám xem thường, một tên trong đó cẩn thận hỏi:

- Ngươi là ai? Đến đất Vũ Ninh chúng ta làm gì?

- Muốn biết tên của ta sao. Biết rồi thì các ngươi nhất định sẽ rất tức giận. Hắc hắc.

Như Ngọc dùng giọng khàn khàn cười lạnh đáp.

- Ngươi có ý gì?

Bên trong áo choàng đen là một mảnh đen kịt nhìn không ra dung mạo, đối phương lại còn cố ý che giấu giọng nói, chứng tỏ kẻ này đến không có ý tốt gì, tên đệ tử còn lại không khỏi lạnh giọng nói:

- Nếu không xưng rõ họ tên thì không được phép bước vào đất Vũ Ninh nửa bước. Chúng ta không chào đón người lạ. Cố ý xâm phạm... Chém!

- Hắc hắc, muốn biết tên ta cũng được, ta tên là...

Như Ngọc cố ý kéo dài chữ cuối cùng, không đợi đối phương kịp phản ứng đã vươn tay ra sau lưng nắm lấy chuôi đao.

Xoẹt!

Một đường vòng cung màu đen loé lên, lưỡi đao to như tấm ván chém thẳng vào thắt lưng hai tên đệ tử trước mặt.

Cả hai tên đệ tử Vũ Ninh gia không kịp hét lên cầu cứu đã bị chém thành sáu mảnh, chết không kịp ngáp.

- ...Vũ Ninh Tất Diệt.

Thu lại lưỡi đao, Như Ngọc lúc này mới nhìn về phía Vũ Ninh gia, nhẹ nhàng lẩm bẩm.

Ngay từ lúc Vũ Ninh Nam Cung dám vác xác đến nhà của ba người Vương Nhàn, đó chính là lúc mối thù này hoàn toàn được kết xuống.

Kiều Ân cùng Như Ngọc đơn giản lắm, chỉ cần có một tia uy hiếp đến ba người bọn họ, thì dù là ai cũng nhất định sẽ phải chết.

Vũ Ninh Nam Cung dám tìm đến gia đình nhỏ của nàng, thì cũng đừng trách nàng diệt gia môn của hắn.

Huống hồ, Vũ Ninh gia tộc cũng chẳng phải thứ tốt lành gì, ngược lại là khiến cho người người nghe tên đã ngập tràn lửa giận.

Dạo gần đây, vì có Vũ Ninh Khuynh Thành là đệ tử chân truyền của mạch Phi Vũ, lại là vị hôn thê của chưởng môn Lưu Thủy Tiên Trì, Vũ Ninh gia mới dựa hơi một trong tứ đại môn phái mà dần xuất đầu lộ diện.

Đã vậy còn không có mắt chọc đến gia đình nhỏ của nàng, Như Ngọc nhịn đến bây giờ mới tìm đến cửa cũng là phúc cho bọn chúng lắm rồi.

Gió lớn thổi tới làm tung lên chiếc áo choàng màu đen, Như Ngọc tay nắm trường đao đen kịt giết thẳng vào.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Một đường giết tới, những tên đệ tử tuần tra ở bên ngoài toàn bộ đều bị nàng chém thành tám mảnh, chết không kịp trăn trối chứ đừng nói đến chuyện hô lớn báo tin.

...

- Kỳ Dật tiền bối, đây là Hắc Thiên thạch do trưởng lão của chúng cháu tham gia một buổi đấu giá ở bên Mỹ giành được. Nghe người bán nói viên thiên thạch này từ ngoài vũ trụ rơi xuống sa mạc Đá Đen của nước Mỹ, bên trong nó chứa một loại năng lượng rất kỳ dị.

Vũ Ninh An Định hai tay bưng một chiếc khay bằng đồng sáng bóng, cung kính dâng cho lão giả tóc xám ngồi uống trà ở bên cạnh.

Bên trên khay đồng có nằm một cục đá to bằng quả trứng ngỗng, hình hài xấu xí bề mặt thì lồi lõm đầy vết nứt, bất quá nhìn vào trong các vết nứt có thể thấy một chút tinh quang màu tím nhạt loé lên, chứng tỏ hòn đá này nhất định không phải đá cuội ngoài đường có thể so sánh được, trân quý vô ngần.

- Thế nhưng mà, chúng cháu sau mấy tháng nghiên cứu cũng không tìm ra chút manh mối nào, vì vậy cháu nghĩ viên đá này ắt hẳn có kỳ duyên với Kỳ Dật tiền bối, nếu tiền bối không chê thì có thể thu nhận ạ.

- Hahaha, thằng nhóc nhà ngươi thật đúng là có mắt nha.

Kỳ Dật không vội cầm lấy viên thiên thạch, chỉ vuốt râu ra vẻ đạo mạo, nhìn Vũ Ninh An Định cười lớn nói.

Vũ Ninh An Định mặc dù là một trung niên nam nhân, tuổi cũng đã trên trăm, nhưng nghe lão giả trước mặt gọi mình là "thằng nhóc" cũng không dám phản bác gì.

Dù sao tuổi của lão già Kỳ Dật này cũng gấp mấy lần mình, trước mặt lão, mình bất quá chỉ như đứa trẻ chưa ráo máu đầu thôi.

- Dạ, tiền bối quá khen.

Vũ Ninh An Định mỉm cười ngượng ngùng, cúi đầu cảm tạ, sau đó mới đem khay đồng đặt lên bàn đẩy về phía Kỳ Dật, lúc này mới chậm rãi nói:

- Cũng không giấu gì tiền bối, hôm nay cháu theo lệnh lão tổ mời ngài đến đây, là để cầu ngài thi triển thần thông, giúp chúng cháu tìm ra tung tích của một người ạ.

- Ồ, là ai mà ngươi phải nhờ đến cả lão già này vậy?

Kỳ Dật già thành tinh, ánh mắt loé lên tia sáng lạnh nhìn chằm chằm Vũ Ninh An Định, cẩn thận hỏi.

Là ai mà bọn người Vũ Ninh gia phải nhờ đến lão ra tay để truy tìm tung tích? Nhất định không thể xem thường mà nhúng tay vào vũng nước đục này được.

- Dạ, cũng không phải là người ngoài, tính ra người này là cháu trai của lão tổ, cháu phải gọi ông ấy là ông cố nội. tên là Vũ Ninh Nam Cung ạ.

- Nam Cung?

Kỳ Dật không khỏi kinh ngạc thốt lên, lão cũng nghe nói Nam Cung đã ra riêng từ lâu rồi mà, sao giờ họ Vũ Ninh lại phải tìm hắn?

- Dạ, tháng trước ông Nam Cung xuất đạo ra Đại Việt để cứu con gái của cháu bị bắt cóc ngoài đó.

- Lúc đi, ông ấy đi cùng ba người Thiết lão bên Lưu Thủy Tiên Trì, nhưng lúc về thì chỉ có ba người Thiết lão mang theo con bé Khuynh Thành, còn ông ấy thì từ đó đến giờ vẫn biệt vô âm tín. Không biết giờ này đang ở đâu.

- Ồ, Nam Cung nó ra riêng từ lâu rồi mà, chắc nó có việc riêng cần xử lý, không cần phải đợi nó về. Dù sao con gái ngươi cũng đã được cứu rồi mà.

Kỳ Dật giả vờ không hiểu hỏi, với cái mũi nhạy bén của mình, lão đã đánh hơi được có chuyện gì đó mờ ám ở trong này.

- A a...

Vũ Ninh An Định cười khan hai tiếng, cặp mắt đảo một vòng sau đó thành khẩn chắp hai tay, cung kính nói:

- Chuyện này là việc riêng của nhà chúng cháu, ông Nam Cung ra ngoài là để thu hồi một món đồ của nhà họ Vũ Ninh về. Nhưng đến nay vẫn không có tin tức gì, cháu là gia chủ tất nhiên phải cáng đáng chuyện này, lại vì quá lo lắng cho an nguy của ông cố nội nên đã đường đột mời tiền bối đến đây.

- Xin tiền bối thứ tội ạ!

- Ồ, ra là vậy.

Lão cáo già Kỳ Dật gật gù, ra vẻ hiểu ra nói.

Lão tin tưởng mười phần là thằng cháu trai này muốn truy tìm tung tích của ông cố nội nó, sau đó truy bắt thằng Nam Cung về để trừng trị tội cầm đồ rồi bỏ trốn thì có.

Cơ mà, đây là chuyện của nhà người ta, lão cũng không tiện xía vào, liền giữ nguyên vẻ mặt đạo mạo, nghiêm túc nói:

- Chuyện này nhất định phải tìm ra càng sớm càng tốt.

- Dạ, đúng vậy tiền bối, chuyện này ngoài tiền bối ra, căn bản là không ai giúp chúng cháu được hết ạ.

Vũ Ninh An Định mừng rỡ nói.

Đúng vậy nha, muốn truy tìm tung tích của một cao thủ Thiên cấp Cổ Võ đã bỏ trốn, người bình thường căn bản là đừng có mơ tưởng. Phải có một người am hiểu bói toán cùng tu vi cao hơn Vũ Ninh Nam Cung ít nhất một tiểu cảnh giới, mới có thể tính ra được.

Ngoại trừ Kỳ Dật lão bất bất tử này ra, muốn tìm người khác thay thế lão quả thật rất khó.

"Dê béo tự đưa đến cửa rồi hắc hắc."

Lão cáo già Kỳ Dật trong lòng sung sướng cười dâm không ngừng, phen này phải cắn một miếng thật lớn vào bắp đùi nhà họ Vũ Ninh nha.

Chỉ là lão có nằm mơ cũng không thể ngờ, người mà lão muốn tìm lúc này đã hoá thành nắm xương khô rồi, căn bản cho dù lão có dùng đến tinh huyết bản mệnh để tính toán cũng đừng mơ có thể tìm ra được.

- Hắc hắc...

Kỳ Dật cười một tiếng, vừa định mở miệng hét lên một cái giá trên trời, gặm một miếng thật lớn vào bắp đùi Vũ Ninh gia thì từ phía hậu viện, bỗng nhiên vang lên từng tiếng hô lớn, tiếng kêu gào khóc lóc vang rầm trời, cùng tiếng nhà cửa đổ ầm xuống mặt đất, hỗn loạn vô cùng.

- CHÁY... CHÁY... CHÁY...

- CHÁY LỚN.. MAU DẬP LỬA...

- Má ơi... cứu...

Ầm ầm ầm

Hai người Vũ Ninh An Định cùng Kỳ Dật đang ngồi uống trà trong đại sảnh cũng không khỏi đứng bật dậy. An Định thì mặt đầy khiếp sợ, nhanh chóng chạy ra phía sau nhà.

Còn lão già Kỳ Dật thì cặp mắt láo liên đảo mấy vòng, sau đó chộp lấy viên thiên thạch vẫn còn nằm trong khay đồng ở trên bàn, không nói một lời quay người bỏ đi.

Chỉ là vừa chạy ra khỏi cổng lớn Vũ Ninh gia, lão đã thấy phía trước nằm la liệt những mảnh thi thể, những xác chết bị chém thành mấy mảnh, nội tạng cùng huyết nhục đổ tràn ra mặt cỏ, máu tươi chảy tràn thành từng vũng lớn, thậm chí có nơi còn hội lại với nhau thành một dòng suối nhỏ.

Gió lớn thổi tới mang theo mùi máu tươi nồng nặc đập vào mặt lão.

Nhìn trang phục phía trên những mảnh thi thể, lão nhanh chóng nhận ra đây chính là đệ tử của Vũ Ninh gia mà.

Dưới chân lão là bốn mảnh đầu lâu bị chém ra làm hai, nhìn nét mặt hoảng sợ của bọn họ có thể thấy trước khi chết bọn họ kinh hãi đến cỡ nào.

Hai cái đầu lâu bị chẻ đôi không phải ai khác, chính là hai tên đệ tử canh cổng lớn của Vũ Ninh gia, lúc lão đến đây bọn chúng còn vô cùng cung kính mà nịnh nọt lão đấy.

Chỉ mới nửa ngày thôi, mà giờ đã bị người ta bổ ra làm hai rồi nha.

Thật quá độc con mẹ nó ác!

Cái này đâu phải là hoả hoạn gì?!?

Đây là cường địch tìm đến cửa để diệt môn thì có.

- Con mẹ nó! Đúng là ra cửa mà không nhìn ngày mà.

Không nghĩ tới mình đến Vũ Ninh gia đúng ngày bọn họ bị diệt môn, nếu còn ở ráng rất có thể mình cũng sẽ bị liên lụy, chết oan chết uổng nữa.

Nghĩ đến đây, Kỳ Dật không chút chần chờ muốn quay người bỏ chạy, chạy càng xa khỏi Vũ Ninh gia càng tốt.

- KỲ DẬTTTTTTT..

Đúng lúc này, một tiếng hô lớn từ hậu viện Vũ Ninh gia gào giọng vang lên.

- Mẹ kiếp...

Kỳ Dật nghe giọng gào này, biết ngay người gọi tên mình chính là lão tổ của nhà Vũ Ninh - Vũ Ninh Khinh Tật, không khỏi mắng một tiếng.

Rõ ràng là lúc sắp chết, lão già kia cũng muốn kéo lão xuống âm phủ theo đây mà.

Kỳ Dật biết người đến diệt môn đã nghe thấy tên mình, giờ mà mình có chạy thì kẻ này cũng sẽ tìm đến mình giết người diệt khẩu.

Lão mặc dù không sợ chết, nhưng nếu để kẻ hung ác này tìm đến môn phái của mình thì sẽ cực kỳ nguy hiểm.

Vũ Ninh Khinh Tật kia thực lực cũng không hề thua kém mình, đều là cường giả Thiên cấp Song Ý đại viên mãn. Nếu đối phương dám đến diệt Vũ Ninh gia, chắc hẳn thực lực đã đến Tam Ý, tu luyện ra ba [Ý] cực kỳ hùng mạnh, sợ gì một Song Ý cường giả như Kỳ Dật đâu này.

Đầu óc nhanh chóng chuyển ngàn niệm, Kỳ Dật quay người nhảy vào hậu viện của Vũ Ninh gia.

Chạy đến nơi, khung cảnh lúc này đã cực kỳ hỗn loạn, nhà cửa xung quanh không một cái nào còn nguyên vẹn, nhất là toà nhà nơi Vũ Ninh gia cất chứa kinh thư võ kỹ đều đã bị đốt cháy không còn một mảnh.

Đây rõ ràng chính là muốn tận diệt Vũ Ninh gia, không chỉ muốn giết người mà còn phải tiêu hủy toàn bộ truyền thừa Cổ Võ của bọn họ.

Cực kỳ cực kỳ âm hiểm ngoan độc.

Trong sân sau lúc này nằm la liệt xác chết của đệ tử Vũ Ninh gia, không có cái nào là được chết một cách nguyên vẹn, không bị chẻ hai thì cũng bị chặt thành bốn năm khúc.

Hơn trăm người trưởng thành tu luyện công pháp của Vũ Ninh gia đều bị chém chết, giờ chỉ còn lại năm người đứng sau lưng lão tổ Vũ Ninh Khinh Tật. Cả bọn mặt mày trắng bệch, hoảng sợ trốn sau lưng lão già tóc bạc kia.

Đối diện bọn họ, chỉ có duy nhất một người?!?

Đúng vậy, đập vào mắt Kỳ Dật là một thân ảnh mặc áo choàng đen che kín từ đầu đến chân, nhìn không rõ dung mạo cùng vóc dáng, không thể phân biệt được người này là nam hay nữ.

Ánh mắt quét tới thanh trường đao đen kịt dài hơn hai mét trong tay đối phương, trông nó không khác gì một con dao bầu được phóng đại lên mấy chục lần vậy, khiến đồng tử hai mắt Kỳ Dật không khỏi co rụt lại.

Đám người Vũ Ninh gia đúng là chết không oan, bị một thanh trường đao to như miếng ván lớn này xả xuống thì nói thật... không bị chia năm xẻ bảy mới là chuyện lạ.

Gió lớn thổi tới làm đám cháy ở bốn phía bùng lên dữ dội, áo choàng đen của người áo đen cũng tung bay lên, càng khiến hắn trông càng thêm hung ác dữ tợn.

- Ngươi là ai? Vì sao lại muốn tận diệt Vũ Ninh gia chúng ta?

Vũ Ninh Khinh Tật ánh mắt tràn đầy phẫn nộ, trong hai mắt phản chiếu ánh lửa xung quanh, giận dữ gầm lên.

Trong đời lão đã làm quá nhiều việc ác, nhưng đều khôn ngoan không chọc vào những tồn tại có thực lực cường đại, tỉ như tứ đại môn phái cùng mấy lão bất tử Thiên cấp Hậu Ý kia.

Mặc dù người trong Cổ Võ giới đều căm ghét Vũ Ninh gia, nhưng có một vị lão tổ là Thiên cấp Song Ý đại viên mãn tọa trấn, nên chẳng ai dám đụng đến bọn họ.

Nhưng không ngờ hôm nay lại có người tìm đến cửa, không chỉ muốn giết người mà còn muốn tận diệt truyền thừa của nhà họ Vũ Ninh nữa.

- Vì các ngươi chọc phải người không nên chọc.

Người áo đen cất giọng khàn khàn không chút cảm xúc, vung tay ném ra một miếng ngọc bài.

- Là..là... ông cố nội Nam Cung...

Vũ Ninh An Định nhìn thấy miếng ngọc bài, không khỏi lắp bắp gọi ra một cái tên.

Kỳ Dật đứng một bên cũng không khỏi thầm gào thét trong lòng.

"Thật con mẹ nó tai bay vạ gió nha.

Không ngờ bọn ngu ngốc Vũ Ninh gia này lại mời lão tìm tung tích kẻ thù của người áo đen. Việc này khác gì chọc lên đầu vị cường giả áo đen này đâu cơ chứ.

"

Người áo đen trông thấy biểu tình kinh nghi bất định trên mặt Kỳ Dật, không khỏi hứng thú quay đầu nhìn sang.

Lúc này Kỳ Dật mới được nhìn trực diện vào người áo đen, nhưng phía trong chiếc áo choàng đen căn bản là một mảnh đen kịt, không thể nhìn rõ người bên trong rốt cuộc là ma hay quỷ.

- Ta.. ta...

Kỳ Dật lắp bắp muốn giải thích một câu, chỉ là khí thế của đối phương quá mức hung ác, hơi thở lạnh lẽo tràn ra như muốn nuốt sống lão ngay lập tức vậy.

- Ngươi là Vũ Ninh Kỳ Dật?!?

Người áo đen cất giọng khàn khàn, nghe không ra vui buồn hỏi.

- Không, ta không phải người nhà Vũ Ninh, ta là...

Kỳ Dật tu luyện đến Thiên cấp rồi, đã trải qua vô số sinh tử, nhưng giờ khắc này nói đến nửa câu lại nghẹn cả cuống họng.

Ta là...?

Giờ mà khai ra căn cước, nếu đối phương hôm nay rời khỏi nơi này, làm sao biết người áo đen này có tìm đến môn phái của lão hay không.

Mặc dù môn phái của lão chưa bao giờ sợ cường địch tìm đến cửa, nhưng kẻ này có thể âm thầm đánh lén, trong bóng tối xuống tay giết hại đệ tử của lão nha.

Vũ Ninh gia chính là tấm gương rành rành trước mặt.

Kẻ này vô thanh vô tức xông vào Vũ Ninh đồ sát phóng lửa, đến khi chuyện đã đành rồi thì mọi người mới tá hoả mà cuống cuồng chật vật chống đỡ.

Có cường giả Thiên cấp Song Ý đại viên mãn thủ hộ thì sao chứ, chẳng phải con cháu trong nhà đều bị giết gần hết, bị chém thành năm bảy mảnh, nhà cửa bị đốt sạch, công pháp võ kỹ truyền thừa đều bị hủy diệt sạch sẽ.

Môn phái của lão mặc dù cường đại, nhưng kẻ áo đen này đợi thêm trăm năm nữa, đến khi thực lực đủ cường đại rồi mới tìm đến bản môn thì sao?

- Hắn là Kinh Lý Kỳ Dật, đệ tam lão tổ của Kỳ Linh cấm đạo. Hôm nay đến đây là giúp chúng ta tìm tung tích của Nam Cung.

Vũ Ninh Khinh Tật ánh mắt rét căm căm nhìn chằm chằm Kỳ Dật, lão già khốn kiếp này nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Ngang nhiên trộm đi thiên thạch sau đó muốn bỏ chạy?

Đâu có dễ!

- Ngươi...

Kỳ Dật giận dữ chỉ vào mặt Khinh Tật hét lớn.

Con hồ ly già này thật sự quá mức âm độc, đây là muốn kéo lão xuống vũng máu đây mà.

- Hừ, ngươi còn muốn chạy.

Vũ Ninh Khinh Tật lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó gằn giọng uy hiếp:

- Nếu hôm nay ngươi không hợp sức cùng ta tiêu diệt tên ác tặc này. Vũ Ninh gia ta diệt vong thì Kỳ Linh cấm đạo của các ngươi cũng đừng mong được yên ổn.

- Mẹ kiếp, mày.. mày... thằng già mất dạy.

Kỳ Dật giờ cũng chẳng cần giữ mặt mũi nữa, trực tiếp chỉ thẳng mặt Vũ Ninh Khinh Tật mắng chửi như bọn lưu manh xóm chợ vậy.

- Haha, sao lại mất dạy rồi?

Vũ Ninh Khinh Tật cười lớn, sau đó dụ dỗ nói:

- Nếu ngươi rời đi, ngươi có chắc ác đồ này sẽ không truy sát ngươi? Ngươi có chắc ác đồ này sẽ không đợi trăm năm nữa, đến lúc đủ mạnh hắn sẽ tìm đến Kỳ Linh sơn giết người đoạt bảo, hay không?

- Ngược lại, chỉ cần hôm nay giết được ác đồ này, đồ vật của hắn ngươi cùng ta chia đôi. Ngươi lấy thanh đao ta giữ tấm áo choàng này. Thế nào? Được chứ?

Uy hiếp sơn môn sau đó là dùng tài bảo để lung lay Kỳ Dật, từng câu từng chữ của Vũ Ninh Khinh Tật như đang cứa sâu vào trái tim của lão, làm lòng dạ lão lúc này đã rối lại càng rắm thêm.

Người áo đen lúc này cũng chưa vội ra tay, chỉ lặng lẽ đứng nhìn Kỳ Dật, dường như đang đợi lão quyết định, nhưng lại càng giống như đang đợi một con cá chủ động nhảy lên thớt vậy.

Kinh Lý Kỳ Dật lúc này trong lòng nhấc lên từng ngọn từng ngọn sóng to gió lớn.

Kỳ Linh cấm đạo của lão, một trong tứ đại môn phái Cổ Võ, chính là bá chủ một phương trong Tiểu Thiên thế giới này. Đứng sừng sững trên đỉnh thế giới ngàn năm nay, trước giờ chỉ có Kỳ Linh cấm đạo răn đe người khác, chứ đã chịu uy hiếp đến diệt môn bao giờ đâu.

Nếu đứng về phía Vũ Ninh gia, hôm nay chắc chắn không thể tránh khỏi một trận chiến sinh tử, hai cường giả Thiên cấp Song Ý đại viên mãn sẽ tử chiến cùng người áo đen.

Nhưng lão căn bản chưa đánh cùng kẻ lạ mặt này bao giờ, không thể đo lường được thực lực đối phương sâu đến cỡ nào.

Nếu để đối phương trốn thoát, nhất định chính là ngày chết của lão, thậm chí tương lai Kỳ Linh cấm đạo khó tránh khỏi bị hủy diệt.

Ý niệm chuyển ngàn lần, Kỳ Dật cắn răng ra quyết định, hướng về phía Vũ Ninh Khinh Tật hét lớn:

- Thằng già khốn kiếp, muốn kéo Kỳ Linh sơn chúng ta xuống nước cùng mày hả. Ai không biết Vũ Ninh gia chúng mày người người muốn diệt. Hôm nay trời xanh có mắt, Vũ Ninh gia chúng bây tất diệt.

Nói rồi lão lấy ra chiếc gương đeo bên hông, chĩa về phía đám người Vũ Ninh Khinh Tật, tay trái bấm quyết miệng khẽ lẩm bẩm niệm chú.

- Được, hay cho mặt già Kỳ Dật chó má mày. Tao với mày hôm nay không chết không thôi.

Vũ Ninh Khinh Tật nghiến răng căm hận nói, sau đó quay về phía năm tên đệ tử còn sót lại của mình, phân phó:

- Các ngươi mỗi đứa chạy một hướng, lưu lại núi xanh chẳng sợ không có củi đốt. Nhớ lời ta, phải trốn cho thật kỹ. Nhớ lấy mối huyết hải thâm thù hôm nay, ngày sau quật khởi nhất định phải tận diệt Kỳ Linh sơn cho bằng được. Rửa nhục cho Vũ Ninh gia chúng ta.

- Lão tổ...

Đám Vũ Ninh An Định mắt đỏ hoe, đau xót gọi Vũ Ninh Khinh Tật.

- Ta ở lại giữ chân bọn chúng, các ngươi mau chạy.

Vũ Ninh Khinh Tật sốt ruột mắng.

- Hắc hắc, muốn chạy...

Người áo đen nhìn một màn này, lạnh lùng cười một tiếng, sau đó quay sang nhìn lão Kỳ Dật.

Kinh Lý Kỳ Dật biết, hôm nay nếu không ra lực, nhất định sẽ bị người áo đen chém giết, vì vậy ngay lập tức vung chiếc gương phất về phía đám Vũ Ninh An Định.

- Khốn kiếp...

Vũ Ninh Khinh Tật cuồng nộ, vung thiết xử đánh tới dải sáng từ chiếc gương.

Ầm!!!

Hai người thực lực tương đương nhau, hai luồng chân khí hùng hậu va vào nhau phát nổ đinh tai nhức óc.

- Gừ...

Ầm!!!

Vũ Ninh Khinh Tật gầm lên, vung thiết xử quay một vòng sau đó dộng mạnh xuống mặt đất.

Từng khe nứt lấy lão làm trung tâm lan tràn ra bốn phía như một tấm mạng nhện lớn, giăng khắp mặt đất Vũ Ninh gia.

Từng luồng âm khí từ bốn phương tám hướng như thác lũ kéo đến. Cả âm khí từ phía dưới các vết nứt cũng lũ lượt bốc lên, lấy Vũ Ninh Khinh Tật làm trung tâm điên cuồng quay tròn quanh người lão.

Cả trời đất trong phạm vi ngàn mét quanh Vũ Ninh gia liền bị bao phủ trong khói đen mù mịt, như một chiếc vòi rồng khổng lồ phủ một màu đen kịt xông thẳng lên bầu trời.

Từ phương xa nhìn đến đều có thể cảm nhận được cả bầu trời cả mặt đất đều đang run rẩy dữ dội.

Đám cháy lớn vốn đang cắn nuốt từng ngôi nhà trong khuôn viên Vũ Ninh gia cũng đã bị khói đen cùng gió lớn thổi tắt, nhưng rất tiếc mọi thứ bên trong đều đã bị đốt thành tro bụi.

Đám tro tàn bị cuồng phong cuốn lên hoà nhập vào bên trong vòng xoáy lớn, càng khiến nó trở nên âm u dữ tợn.

Người không có thực lực ở bên trong vòng xoáy lớn này căn bản không thể nhìn thấy bất kỳ cái gì được. Chỉ có năm tên đệ tử còn lại của Vũ Ninh gia được sự che chở của lão tổ mới có thể yên ổn di chuyển, chia làm năm hướng ba chân bốn cẳng vác giò lên cổ, ngay lập tức muốn chạy ra khỏi vòng xoáy lớn.

----*----

Bình Luận (0)
Comment