Siêu Cấp Ăn Bám Đại Thiếu Gia

Chương 3 - Quyển I: Bạn Nhỏ Vương Kỳ Phong

Chương 1:

Cộc cộc!

- Thiếu gia, mời ngài xuống ăn bữa sáng ạ.

Tiếng nói già nua đầy lễ phép vang lên ở bên kia cánh cửa, đánh thức thân ảnh nhỏ nhắn đang ngủ say trên giường.

Đôi mắt còn ngái ngủ ngơ ngác nhìn trần nhà, không biết chuyện gì đang xảy ra.

- Ta đang ở thiên đường đấy ư?

Vương Nhàn thì thào tự hỏi.

Nhìn căn phòng xa hoa được bố trí ngăn nắp gọn gàng, giường êm nệm ấm sực hương hoa, hắn bất giác mỉm cười.

Có lẽ ông trời thương xót hắn, thấy hắn một đời nghiệt ngã nên cho hắn một vé lên thiên đường chăng?

- Thiếu gia, mời ngài xuống ăn sáng ạ!

Lão Tiêu ngoài cửa lại hô lên, mặc dù đã kìm nén rất tốt nhưng không giấu được một tia sốt ruột.

- Hửm,.. đây là.. ái cha!

Vương Nhàn khẽ kêu lên.

Hắn đưa tay xoa xoa vết nhéo đỏ bừng bên má, cảm giác đau nhói cho hắn biết đây là hiện thực, hắn còn sống, hahaha.

- Thiếu gia, ngài dậy rồi à, mau xuống…

- Rồi rồi, tôi nghe rồi, ông xuống trước đi, lát tôi xuống ăn sáng sau.

- Vâng thiếu gia.

Đợi tiếng bước chân dần xa, Vương Nhàn mới hít sâu một cái, bình ổn lại kích động trong lòng. Sau khi ổn định tâm thần hắn mới dần dung nạp ký ức của hai kiếp.

Kiếp trước hãm l… khỏi phải nói, kiếp này hắn lại may mắn đầu thai vô một gia đình vô cùng tốt.

Ông thân nhà hắn, gọi là Vương Kỳ, đi lên từ hai bàn tay trắng, sau nhiều năm lăn lộn trên thương trường, qua bao lần lên voi xuống chó, cuối cùng cũng đứng vững được gót chân ở cái đất Gia Định này.

Thông qua tập đoàn Vương thị với hàng trăm công ty lớn nhỏ ở khắp mọi lĩnh vực, Vương Kỳ nắm giữ trong tay khối tài sản khổng lồ, ba đời ăn cũng không hết.

Mẹ thân sinh hắn, mỹ danh Lê Thị Mỹ Nguyệt thì khác, được sinh ra trong dòng dõi danh gia vọng tộc, nên hiện tại là một vị giáo sư hàng đầu trong ngành, nàng có uy vọng cực cao trong giới học thuật.

Vương phu nhân vừa mới sinh đứa con trai thứ hai không lâu, ngày ngày ở bên ngoại chăm sóc em trai hắn, vừa từ xa hoàn thành các dự án đang còn dang dở.

Vương Nhàn kiếp này chính là một đại thiếu gia đời thứ hai vô cùng điển hình trong xã hội, nên vợ chồng họ Vương vẫn luôn đặt kỳ vọng vô cùng cao vào đứa con đầu lòng này.

Từ nhỏ đã dạy dỗ hắn vô cùng nghiêm khắc không một chút nuông chìu, các cấp bậc lễ nghĩa vô cùng đầy đủ.

Kể từ khi Vương Nhàn biết mặt chữ, ông bà thân sinh đã bắt hắn đọc vô số các loại sách nhằm nâng cao kiến thức, hy vọng hắn sẽ nối tiếp gia nghiệp của mình, dương danh lập vạn, hào quang tỏa sáng.

- Con mẹ nó, nhồi nhét kiến thức kiểu vầy sớm muộn gì chẳng chết bố thằng nhỏ.

Buông một câu chửi thề cửa miệng, bạn nhỏ Vương nhìn kệ sách mà lắc đầu ngao ngán.

Kiến thức bây giờ dồi dào thật đấy, nhưng với kiểu giáo dục trồng cây trong nhà kính này, ngày sau gặp gió bão chắc gì đã sống sót nổi.

Mặc dù nằm trên cả núi vàng, nhưng tương lai cùng lắm cũng chỉ là một công cụ duy trì nòi giống thôi, chưa chắc được bao lâu, khi ông Vương qua đời sẽ bị vô số con sói đói lao vào xâu xé, cửa nát nhà tan tránh đi đâu này.

- Ài, thói quen khó bỏ nha, mới chuyển sang kiếp mới mà đã nghĩ đến điểm kết cục của cuộc đời rồi.

Một biểu cảm thâm sâu khó lường hiện ra trên khuôn mặt đầy non nớt, bạn nhỏ Vương ánh mắt đầy thâm thúy than thở.

Phật! Vút!

Lật tung tấm chăn, hắn hít một hơi đầy lồng ngực rồi tung mình nhảy xuống giường, thi triển ra một động tác vô cùng đẹp mắt mà hắn vẫn thích dùng khi còn tại tiền tuyến.

Xoạch! Bịch!

- Á ui, cái đậu má.

Tiếng va chạm trầm đục vang lên, kèm theo tiếng chửi thề đầy non nớt, cực kỳ không phù hợp với hình tượng một đứa trẻ chút nào.

Xoa xoa cái mông ê ẩm, Vương Nhàn vừa chống tay đứng dậy vừa đá bay cái chăn đang quấn vào chân mình.

Hắn sầu muốn chết nhìn thân thể nhỏ bé của mình, suốt ngày sách với chả vở, tay chân mềm oặt yếu ớt, chả được cái tích sự gì.

Kiếp trước hắn được sinh ra ở một thôn quê nghèo, suốt ngày chạy nhảy loạn xà ngầu với sắp nhỏ, đuổi chuột đồng bắt rắn độc làm thức ăn, tay chân hắn vô cùng nhanh nhẹn, so với kiếp này thật khác xa một trời một vực.

- Đành phải rèn luyện lại từ đầu vậy.

Tạm đặt vấn đề yếu sinh lý của bản thân qua một bên, hắn bước nhanh về phía bàn học, leo lên ghế lục lọi đống sách vở, rất nhanh trên nhãn tên hắn đã tìm thấy thông tin của mình.

Tên: Vương Kỳ Phong

Lớp: 3A

Trường: Tiểu học Quốc Tế AVF.

Môn học: …

- Hay cho ông Vương, kỳ vọng khá cao cho thằng cu nhà mình ấy nhể.

- Kỳ Phong, một ngọn cờ giương cao gió lớn, phất phới tung bay nha, đặt cái tên thật khéo.

Đôi mắt lấp lóe ánh sao, Vương Nhàn khẽ nhếch môi cười nhẹ.

- Cơ mà bố đây đói bụng rồi, xuống dứt miếng cơm nguội cho ấm bụng cái đã, chuyện khác từ từ tính.

Vương Nhàn tỉnh bơ nhảy xuống đất, khoan thai mở cửa phòng bước xuống phòng khách.

Vừa đi vừa quan sát, hắn trợn tròn mắt với cái độ xa hoa của căn biệt thự này; không hổ danh là ông chủ của tập đoàn lớn, nhà cửa tiện nghi không thiếu thứ gì, sàn gạch loáng bóng, cầu thang uốn lượn, tay vịn bằng gỗ quý thơm nức mũi.

Nuốt mấy ngụm nước bọt, cặp mắt nhà quê quét đi quét lại mấy lần, rồi lại không nhịn được quét lại quét đi thêm vài chục lần nữa.

- Thiếu gia, bên này, mời ngài lại ăn sáng ạ!

Lão Tiêu cung kính gọi hồn hắn quay về.

- E hèm… khục.

Vương Nhàn đưa tay che miệng khẽ ho, tranh thủ lau luôn hai hàng nước miếng vừa chảy xuống, cặp mắt đang mở to cũng dần dịu lại.

Xốc ngay ngắn cổ áo, Vương Nhàn bình thản bước qua phòng bếp, nơi lão Tiêu đang đứng cạnh bữa sáng cung kính đợi mình.

Trên bàn là bữa sáng cho đại thiếu gia của một nhà giàu nứt đố đổ vách, nhưng thực tế lại không có được mấy món ăn, chỉ đơn giản vừa đủ dinh dưỡng.

Đây là thói quen vợ chồng họ Vương tập cho trưởng nam nhà mình từ nhỏ, đồ ăn quần áo tiền tiêu vặt, mọi thứ đều phải trong khuôn khổ, không cậy giàu có mà sống phóng túng.

Dù không xem trọng cách giáo dục kiểu nhồi nhét kiến thức sách vở vào đầu thằng con trai của ông bà Vương, nhưng ở điểm nuôi dưỡng tính cách tiết kiệm, khuôn khuôn khổ khổ này, Vương Nhàn không khỏi có mấy phần tán thưởng.

- Chú Tiêu ăn sáng chưa?

Lão Tiêu theo thói quen bước tới, định ôm thiếu gia nhà mình đặt lên ghế thì đã bị Vương Nhàn nhanh tay cản lại.

- Ta ăn rồi…

- Nào thiếu gia, để ta ôm lên nào.

Hơi bất ngờ với hành động kỳ quái của thiếu gia, lão Tiêu định thần lại, nhanh chóng bước qua, thuần thục giơ hai tay muốn nhấc bổng Vương Nhàn lên.

- Dừng!

- Người anh em không cần gấp nha.

Vương Nhàn nhanh nhẹn lùi một bước tránh thoát, quen miệng hô lên.

- A...

Lão Tiêu ngẩn người, hai tiếng "anh em" quen thuộc đã lâu rồi lão không còn được nghe, làm lão bỗng nhớ lại những đồng đội năm xưa. Anh em năm đó lăn lộn dưới mưa bom bão đạn cùng nhau hầu như đã không còn, giờ chỉ còn lại một mình lão.

- Chú Tiêu không cần làm vậy, tự tôi ngồi được rồi.

Vương Nhàn biết mình lỡ mồm vội sửa lời, tranh thủ lão Tiêu còn đang ngây người bước vòng qua, nhanh chân leo lên ghế.

Dù gì cách đây ít phút, hắn vẫn là một lão già sáu mươi tuổi, nếu gặp lão Tiêu trên bàn nhậu cũng phải xưng ông gọi tôi, ai lại để lão ẵm mình lên bàn cơm bao giờ.

Ngượng bỏ mẹ ra.

- Khà, chẹp chẹp, chú Tiêu, phiền chú dọn giùm cháu nhé. Nếu không có chuyện gì, chú cứ việc xem TV, ăn bánh uống trà, không cần phải để ý đến cháu đâu.

Ngụm trà đầu tiên của kiếp này, Vương Nhàn phải khà một cái thật dài, cho thật đã nghiền mới đặng, rất lâu rồi hắn mới được uống một ly trà ngon như vậy nghen.

Rút ra cây tăm xỉa răng, vừa tiếp tục uống trà hắn vừa nói với lão Tiêu nãy giờ vẫn đứng bên cạnh, cứ lom lom nhìn lấy mình.

Lúc trước lúc sắp ngoẻo, hắn hầu như mất đi vị giác, ăn uống miệng mồm nhạt thếch, chả ngon lành gì.

Giờ sống lại được ăn uống no nê thật con mẹ nó thoải mái.

- Thiếu gia ăn no rồi ạ, ngài đừng quên tuần tới đến trường nhận lớp nha.

Lão Tiêu mỉm cười đầy yêu thương nhìn Vương Nhàn làm cho hắn nổi da gà, cung kính nhắc nhở hắn một câu.

Dù biết lão Tiêu nhìn mình lớn lên từ thuở mới lọt lòng, xem mình như cháu trai mà nuôi nấng dạy dỗ, nhưng nhất thời Vương Nhàn vẫn chưa thích ứng được.

- Khụ khụ…

- Ùm, tôi nhớ rồi, còn gì nữa không?

- Là thế này, thiếu gia à, Chủ Tịch ngoài việc bảo tôi chăm sóc ngài, còn dặn dò tôi dạy học cho thiếu gia nữa, chương trình toán lớp ba ngài phải xem trước, lúc vào học sẽ không bị bỡ ngỡ ạ.

Lão Tiêu nghiêm túc kể, giọng nói đầy hứng thú với nghề dạy học ngoài giờ này của mình.

- Ài, phiền phức vậy ông bạn già.

Vương Nhàn cũng không hơi đâu dây dưa với ông bạn già mới quen này, dứt khoát khoác vai lão, thì thầm thuyết phục.

- Ông coi, ông cũng đã hơn sáu chục rồi, việc gì phải suốt ngày chạy tới chạy lui, cơm bưng nước rót cho thằng nhóc trẻ trâu như tôi đâu này, có đúng không?!?

Bạn học Vương kéo tay thầy giáo ngoài giờ họ Tiêu nhét vào ghế sofa, vừa lôi kéo dụ dỗ thuyết phục lão, còn đem chương trình mở đầu học kỳ một lớp ba đọc qua một lần, tốn cả tấn nước bọt mới đổi được quãng thời gian yên tĩnh một tuần này.

Trời lên trăng xuống, thấm thoắt một tuần đã trôi qua, đói ăn miếng cơm khát làm ly trà cho tỉnh táo, Vương Nhàn nhanh chóng soạn thảo ra bộ kế hoạch cho mười năm tới của cuộc đời mình.

Tuy không rõ vì sao đã đầu thai lại còn giữ nguyên ký ức kiếp trước, nhưng hắn cũng mặc kệ.

Có lẽ ông trời thương xót cuộc đời đầy nghiệt ngã kiếp trước, mà mắt nhắm mắt mở cho linh hồn hắn được chuyển kiếp một cách hoàn mỹ cũng nên.

Nếu thế thì bận tâm làm quái gì, việc của trời con kiến hôi như hắn làm sao quản, cái hắn cần làm bây giờ là lên kế hoạch thật đầy đủ.

Có chuẩn bị cho thật chu đáo, hắn mới có dư dả thời gian mà hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp này, khà khà.

- Hahaha, tốt tốt tốt.

Vương Nhàn cười to, vô cùng hài lòng nhìn bản thảo bộ kế hoạch đã được hoàn thiện, vừa đưa tay xuống lấy ra chiếc bật lửa.

Xoẹt!

Nửa đêm, trên sân thượng của một căn biệt thự nội thành Gia Định, một ánh lửa nhỏ lập lòe nhanh chóng cắn nuốt từng trang giấy đầy chữ viết.

Sau khi xấp giấy ở bên trong chiếc xô thiếc đã hoàn toàn bị đốt thành tro, bóng người nhỏ bé cầm lên chiếc que cửi đảo qua đảo lại chiếc xô thiếc vài chục vòng, đánh đống tro tàn thành bột mịn, sau cùng hắn mới đem từng nắm tro tàn rải thật mạnh ra chung quanh, làm bốn phía bay đầy trời tro bụi.

- Phù, cuối cùng cũng xong bước thứ nhất.

Sau khi kiểm tra tất cả tài liệu mật liên quan đến bộ kế hoạch đã được tận tay mình tiêu hủy sạch sẽ, Vương Nhàn mới thở phào nhẹ nhõm.

Thói quen cẩn mật này bắt đầu từ lúc hắn còn ở mặt trận, đối mặt trực tiếp cùng quân thù.

Thân là một tiểu đội trưởng đội tiên phong - xông pha ngay tuyến đầu, tất cả chiến thuật, kinh nghiệm hắn học hỏi được từ quân địch lẫn quân ta, hay tự tay hắn sáng tạo; đều được hắn ghi chép kỹ lưỡng sau mỗi trận đánh.

Sau khi ghi nhớ kỹ trong lòng, hắn liền dứt khoát tiêu hủy toàn bộ tài liệu, tránh để khi chết trận (đúng vậy, đội tiên phong của hắn vô cùng dũng mãnh, thường bị kẻ địch dồn toàn lực bắn chết chứ ít khi bắt sống làm gì) rơi vào tay kẻ thù. Hắn không muốn quân địch dùng binh pháp của mình để áp chế lại đồng đội.

- Hehe, lâu rồi không tập luyện cho ra hồn, giải mỏi gân cốt tí đã, khà khà.

Suy ngẫm rồi chọn lựa một hồi, hắn tay quen chân thuộc đánh lên một bộ quyền phù hợp nhất với cơ thể hiện tại.

Kiếp trước hắn tinh thông vô số đường quyền cước, cái gì nhu đạo, triệt quyền đạo, đô vật Nhật Bản, quyền Thái, quyền Anh, đấm bốc kiểu Mỹ,... nhưng thân thể yếu như con ốc sên bây giờ tạm thời không thể thi triển ra được.

Vương Nhàn cũng không vội vàng gì, nước chảy đá ắt mòn, tích tiểu ắt thành đại, từ từ rồi hắn cũng sẽ lấy lại được toàn bộ lực lượng kiếp trước thôi.

Vù vù vù…

Bóng dáng nhỏ nhắn của cậu nhóc chín tuổi nhẹ nhàng bay múa trên sân thượng, giơ tay nhấc chân tung ra từng đòn quyền cước vô cùng tuyệt mỹ, nếu có một đại tông sư ở đây chắc chắn sẽ được một phen mở rộng tầm mắt cho mà xem.

Tiếc là bây giờ đã quá nửa đêm, mọi người trong khu đô thị đều đã say giấc nồng, xung quanh chỉ còn lại ánh sáng của từng chiếc đèn rọi xuống lòng đường, không có ai rảnh rỗi đi dạo vào giờ này để có thể thưởng thức được.

---- * ----

Bình Luận (0)
Comment