Siêu Cấp Ăn Bám Đại Thiếu Gia

Chương 29 - Nhảy Vào Vết Nứt Hư Không

Last Editted: Ngọc Bút Sinh Linh

- Này, cô đưa tôi đi đâu vậy.

Vương Nhàn nhìn cây cối hai bên đường liên tục lao vun vút về phía sau, khung cảnh xung quanh vì di chuyển quá nhanh mà chỉ thế nhìn thấy mờ mờ từng tia tàn ảnh, hắn cũng không biết là mình đang đi đâu, đang ở đâu nữa.

Đành quay sang nhìn nữ nhân đang lái xe nhíu mày hỏi.

Nữ nhân này dường như cả người không dính lấy nhân gian khói lửa, chỉ khoác lên người một chiếc váy trắng, không trang điểm không làm đẹp nhưng nàng vẫn đẹp một cách lạ lùng.

Trong hai kiếp người, hắn chưa thấy cô gái nào có vẻ đẹp vượt trên nữ nhân loại như nàng. Khuôn mặt hoàn mỹ kia, dù hắn đang nhìn nghiêng nhưng vẫn không thể tìm ra một góc chết nào, có lẽ dùng hai từ "hoàn mỹ" cũng không đủ để mô tả nét tuyệt mỹ của nàng vậy.

Không chỉ xinh đẹp, mùi hương của nàng cũng cực kỳ cuốn hút, mùi hương này không phải do hoá chất trong nước hoa đắt tiền phát ra, mà được toả ra từ trong cơ thể nàng, nhẹ nhàng nhưng đầy lôi cuốn, tràn ngập trong không gian nhỏ bên trong chiếc xe hơi.

Vương Nhàn ngồi gần nàng như vậy, đương nhiên không chỉ được ngắm nàng trong gang tấc, mà còn được hít hương thơm từ cơ thể nàng vào đầy lồng ngực.

Mỹ lệ giai nhân này làm việc vô cùng tùy hứng, thậm chí là pha chút hoang đường, tự tiện xông xồng xộc vào nhà hắn không nói, trời vừa tối đã ngay lập tức lôi hắn ra khỏi nhà, nhét vào xe hơi của nàng, không nói một lời đạp chân ga lao vút đi.

Thế là, buổi tối trên quốc lộ 1 xuất hiện một chiếc Porsche 911S điền cuồng phóng bạt mạng giữa đường. Thậm chí người ta còn chưa kịp nhìn rõ chiếc xe màu gì nó đã lướt qua người, lao đi mất hút rồi, nếu không phải tiếng động cơ còn văng vẳng bên tai, người ta còn tưởng rằng mình đang bị ảo giác nữa đấy.

- Này, cô lái xe như vậy là phạm pháp đấy, vượt quá tốc độ rồi, sẽ tông chết người á.

Vụt vụt vụt!

Nào chỉ quá tốc độ, nhìn đồng hồ điện tử đang nhảy lên con số 500 km/h, Vương Nhàn không khỏi kinh hãi hét toáng lên.

Nữ nhân này bị điên rồi sao?

Chỉ là, mặc dù phóng đi như một tia chớp, nhưng chiếc Porsche dường như có mắt vậy, dễ dàng né tránh toàn bộ xe cộ trên đường, thậm chí là ổ voi ổ gà từ hơn ngàn mét phía trước nàng cũng thuần thục đánh tay lái nhẹ nhàng tránh được.

Đương nhiên với một tu chân giả có thần thức cường đại như nàng, việc lái xe với tốc độ cao chỉ đơn giản như chuyện ăn cơm uống nước thôi.

Nếu là ngồi trên phi kiếm của mình, thì tốc độ bay của nàng càng tiêu thăng lên một độ cao khủng bố nữa, căn bản là không có một cái cảm biến gia tốc hiện đại bậc nhất thế giới nào có thể đo lường được.

Không biết chạy khỏi Gia Định được bao xa, rốt cuộc thì nữ nhân liều mạng kia cũng đã chịu nhả chân ga, chiếc xe dần chạy chậm lại, Vương Nhàn lúc này mới có thể nhìn rõ khung cảnh chung quanh.

Chỉ thấy bốn phía một mảnh rừng cây, giờ đang buổi tối nên càng tỏ ra âm u đáng sợ, Vương Nhàn cũng không biết đây là nơi nào. Nhìn đồng hồ, từ lúc rời khỏi nhà đến giờ chỉ mới hơn nửa tiếng, nhưng với tốc độ hơn 500 cây số giờ này, chí ít hai người bọn họ cũng đã cách Gia Định gần 300 kilomet xa rồi.

- Xuống xe!

Nói rồi, nữ nhân kia thản nhiên mở cửa bước xuống xe, không chút sợ hãi khung cảnh u ám đen tối xung quanh chút nào.

- Diệc Vân Tuyết!

Vương Nhàn mở cửa bước xuống theo, không nhịn được cao giọng hỏi:

- Rốt cuộc đây là đâu? Cô mang tôi tới đây làm cái quỷ gì?

- Nhỏ giọng một chút...

Mỹ nữ ngự tỷ quay lại trừng đôi mắt đẹp nhìn Vương Nhàn, sau đó nhếch bờ môi phấn nộn nói:

- Tất nhiên là mang ngươi đi làm một việc ngươi vô cùng ưa thích rồi.

- Việc giề?!?

Vương Nhàn nhìn quanh một vòng, ở chốn rừng không mông quạnh này có thể làm được cái gì?

- Giết người.

Mỹ nữ ngự tỷ nhẹ nhàng mỉm cười, nếu không phải sát khí nồng đậm đang toả ra từ người nàng, Vương Nhàn thật sự bị nụ cười của nàng mê hoặc rồi.

- Người đâu? Ở đây làm gì có ai mà giết? Cô bị ngáo à?

- Ngươi nói quá nhiều...

Diệc Vân Tuyết tức giận vung tay, một thanh trường kiếm vô thanh vô tức kề ngay cổ Vương Nhàn, mỹ nữ ngự tỷ lạnh lùng nói:

- Ngoan ngoãn đi theo bản cô nương, nếu không cắt đầu chó của ngươi xuống bây giờ.

- Được... được... tôi câm miệng là được.

Vương Nhàn kinh hãi giang hai tay, run giọng lắp bắp.

Lưỡi kiếm sắc bén lạnh thấu xương chạm vào da cổ, bên trên còn thoáng vương một chút mùi máu tanh nhàn nhạt, làm Vương Nhàn mười phần tin tưởng nữ nhân xinh đẹp trước mặt này nói được làm được đấy.

Đấu khẩu một hồi, đôi nam thanh nữ tú mới như hai u linh trong màn đêm lặng lẽ đi sâu vào rừng.

Đi được một đoạn khá xa, bọn họ rất nhanh trông thấy phía trước có hai ánh đèn pin đang quét ra xung quanh, nhìn ra được ít nhất có hai người đang đi tuần tra đấy.

Rắc!

Một tiếng răng rắc giòn rụm vang lên, phá tan màn đêm yên tĩnh giữa khu rừng.

Diệc Vân Tuyết ngay lập tức dừng bước, ngó xuống liền thấy một cành cây khô đã bị Vương Nhàn giẫm gãy đôi dưới chân.

- Hì...!!!

Nhìn ánh mắt Diệc Vân Tuyết như muốn nuốt sống mình, Vương Nhàn gượng cười đầy ngượng ngùng nhìn nàng.

- Ai?

Hai kẻ tuần tra phía trước nghe động tĩnh bên này liền nhanh chóng chĩa đèn pin sang.

- Ngu ngốc!!!

Diệc Vân Tuyết khẽ mắng một tiếng, không đợi hai tên kia kịp phản ứng đã phất tay một cái.

Xoẹt!

Vương Nhàn ngay lập tức nghe được một tiếng xoẹt cực nhỏ, một bóng đen nhanh như thiểm điện từ người Diệc Vân Tuyết bay ra nhắm thẳng về phía hai người kia.

Phập phập!

Bịch bịch!

Hai tiếng phập ngọt lịm như dao thái cắt ngang miếng đậu hũ, đồng thời hai khối cơ thể ngã phịch xuống mặt đất.

- Ách...

Vương Nhàn trợn mắt há hốc mồm, kinh hãi nhìn một màn cực quỷ dị trước mắt.

Xoẹt!

Bóng đen sau khi miểu sát hai người kia liền lập tức bay trở về, nhẹ nhàng rơi vào tay Diệc Vân Tuyết, nhìn kỹ lại thì hoá ra là thanh trường kiếm vừa rồi còn gác trên cổ Vương Nhàn, lúc này trên lưỡi kiếm còn vương một tia máu tươi nhỏ xíu vẫn còn nóng hôi hổi.

- Cái này...là cái gì thế?

Vương Nhàn lắp bắp hỏi, ngón tay run run chỉ vào thanh trường kiếm đang nằm trong tay Diệc Vân Tuyết.

- Ngu ngốc! Là phi kiếm. Ngươi không biết hả?

Mỹ nữ ngự tỷ nhếch môi đầy xem thường nhìn Vương Nhàn, phi thường khinh bỉ nói.

"Hừ, đại cường giả cổ đại, đệ nhất Cổ Võ giả 5000 năm trước thì sao chứ, dù ngươi tu luyện cả đời cũng không thể sử dụng được phi kiếm đấy, hắc hắc." - Diệc Vân Tuyết vô cùng tự mãn, đắc ý thầm khinh bỉ trong lòng.

- Phi kiếm? Là cái thần tiên thánh nữ hay dùng để bay lượn á hả?

Vương Nhàn khiếp sợ hỏi, sau đó nhịn không được nói:

- Cô là tiên nữ đúng không? Thảo nào lớn lên lại xinh đẹp tới vậy.

- Tiên nữ cái đầu ngươi.

Diệc Vân Tuyết trông Vương Nhàn như một thằng ngốc há hốc mồm nhìn mình, nhịn không được mắng một tiếng.

Cơ mà, nghe hắn khen mình lớn lên xinh đẹp, nàng không khỏi khẽ nhếch nhếch môi vui vẻ mỉm cười.

- Tiên nữ à, chị làm như vậy là phạm pháp đấy.

Đá đá hai cái đầu lâu lăn qua một bên, Vương Nhàn bất đắc dĩ lắc lắc đầu cảm thán.

Cái bà cô này thật quá mức ác độc, không nói không rằng, vô duyên vô cớ chạy đến đây chém rơi đầu người ta, ít ra cũng phải nói cho người ta biết lý do mình phải chết chứ.

Thật quá oan con mẹ nó uổng!!!

- Ngươi thì biết cái gì?

Bà cô này lại không thèm giảng đạo lý, ưỡn lên hai khối đầy đặn trước ngực, lẽ thẳng khí hùng nói:

- Bọn chúng không phải là người tốt, toàn là cướp cả đấy, không thấy đao súng bọn chúng mang trên người à. Giết đáng lắm!

- Ài...

Vương Nhàn lắc lắc đầu thở dài, thức thời ngậm lấy miệng.

Nhìn bản mặt thương xót chúng sinh của thằng nhóc trước mặt, Diệc Vân Tuyết khinh thường hừ lạnh:

- Hừ, đừng có trơ bản mặt thương cảm đầy buồn nôn của ngươi trước mắt bản cô nương. Người khác nhìn vào còn tưởng rằng ngươi là người lương thiện đấy.

- Vâng, tôi là người lương thiện mà?!?

- Hừ, đừng tưởng chúng ta không biết, Bá Quyền Vương ngươi kiếp trước chính là một tên dã man thô bạo, một lời không hợp liền vung quyền đập người khác thành thịt vụn. Lại còn nghĩa chính ngôn từ xưng cái gì...

- Thay trời hành đạo, ghét ác như thù, hành hiệp trượng nghĩa...

- Xí, cuối cùng chẳng phải là, hai tay ngươi dính đầy máu tanh đấy sao?

Diệc Vân Tuyết mắng một hồi, sau đó mới nháy nháy mắt tò mò hỏi:

- Thế nào? Sau khi thấy máu ngươi nhớ lại ký ức kiếp trước rồi chứ?

- Kiếp trước gì? Bá Quyền Vương gì?

Vương Nhàn đầy không hiểu hỏi, vô tội giang hai tay thành khẩn nói:

- Bà chị à, tôi đã hết nước miếng với cô rồi, tôi không phải là người mà cô đang tìm. Không phải Bá Quyền Vương gì gì đó.

- Tôi là Vương Kỳ Phong. chỉ vậy thôi.

- Hừ, để xem ngươi còn giả vờ mất trí nhớ đến bao giờ.

Nói rồi, Diệc Vân Tuyết xách cổ áo kéo hắn phóng vào sơn trại của bọn đạo tặc. Một đường giết đến gà bay chó chạy.

Bọn cướp phàm nhân xấu số này căn bản không thể sống sót dưới ngọn phi kiếm hung ác của bà cô kia được, chỉ vừa nhìn thấy một bóng đen bay đến đã đầu lìa khỏi cổ, không kịp la lên một tiếng cầu cứu đã ô hô ai tai toi mạng.

Trời vừa sáng, nguyên một đám cướp hơn hai mươi tên đã vô thanh vô tức bị xoá sổ trong vòng một đêm, một mảnh rừng trước đó còn ồn ào tiếng cười nói bây giờ đã chìm vào trong tĩnh lặng, đâu đó trong màn sương buổi sớm lại thoang thoảng một mùi máu tanh nồng nặc.

...

Thế là suốt một tuần này, hễ vừa tối trời, Diệc Vân Tuyết ngay trước mặt ba người Kiều Ân Như Ngọc Mỹ Duyên nắm lấy tay Vương Nhàn kéo hắn ra khỏi nhà. Hai người ở bên ngoài suốt một đêm, mãi đến sáng hôm sau mới trở về.

Diệc Vân Tuyết thì hưng phấn bừng bừng, mặt mũi nàng tràn đầy phấn khích. Còn Vương Nhàn thì ngược lại, vì thức trắng đêm mà mặt mày bơ phờ, mỗi khi về tới nhà liền đầy ủy khuất cùng hữu khí vô lực mà trốn vào phòng còn lại ngủ thẳng cẳng.

Ngày nào cũng phải trông thấy cảnh này, hai nàng Kiều Ân Như Ngọc không khỏi nóng mắt mà nhìn trừng trừng Diệc Vân Tuyết.

Mỹ Duyên cũng năm lần bảy lượt năn nỉ cầu xin sư phụ mình buông tha cho Vương Nhàn, nhưng đáp lại nàng chỉ là một cái phất tay cùng một câu quen thuộc:

- Ngươi lo tu luyện cho tốt đi, chuyện này tốt nhất đừng xen vào.

...

- Diệc Vân Tuyết, theo tôi thì tên Bá Quyền Vương kia nhất định đã bị người ta thịt rồi.

Ngồi trên xe nghĩ đến một màn vừa rồi, Vương Nhàn không khỏi trầm ngâm một hồi, cuối cùng thở dài nói.

- Sử sách mạch chúng ta có ghi lại, thời đó thiên hạ người người đều biết hắn đã chuyển thế trùng sinh. Ngươi có chứng cớ gì mà nói vậy?

Diệc Vân Tuyết căn bản cho là Vương Nhàn đang nói bậy, không chút khách khí phản bác.

- Cần gì chứng cớ...

Vương Nhàn lắc lắc đầu, bình thản nói:

- Người này quá thích xen vào chuyện người khác. Nhất định khiến cho nhiều kẻ chướng mắt. Không âm thầm diệt trừ hắn mới lạ.

Quay sang nhìn tuyệt mỹ giai nhân đang lái xe bên cạnh, Vương Nhàn quét mắt nhìn nàng từ mặt xuống ngực một vòng, sau đó lại tiếp lời:

- Giống như cô vậy, nữ nhân càng xinh đẹp lại càng không có đầu óc. Cậy một thanh phi kiếm liền tự cho mình là vô địch, làm việc tùy hứng không nghĩ hậu quả. Có ngày cũng chọc phải đại hoạ.

- Hừ, ta làm việc còn cần một người trần mắt thịt như ngươi quản à?

Diệc Vân Tuyết không chút để ý, khinh thường nói.

Lại là cái giọng điệu này, Vương Nhàn nhất thời cảm thấy nói đạo lý với nữ nhân

"người đẹp gan cũng đẹp" này thật vô vị, dứt khoát nuốt lời muốn nói vào bụng.

Chỉ có điều, mải nói chuyện một hồi, lúc này nhìn lại phương hướng đang đi không phải trở về Gia Định mà là hướng lên vùng núi Tây Nguyên, Vương Nhàn không khỏi nhíu mày hỏi:

- Không về Gia Định à?

- Không.

- Cô định mang tôi đi đâu nữa?

- Về nhà của ngươi.

- Bà cô của tôi à...

Vương Nhàn nghe cô-nàng-làm-việc-tùy-hứng này vẫn chưa từ bỏ ý định "Phục hồi trí nhớ kiếp trước" cho mình, bất lực ngửa đầu nói:

- Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, tôi không phải Bá Quyền Vương mà cô đang tìm.

- Quay xe giùm!

- Ngươi không dám đi? Chứng tỏ ngươi đang sợ bị ta vạch trần thân phận, hừ!

Diệc Vân Tuyết khẽ nhếch môi, lạnh lùng nói.

- Tốt, tùy cô.

Nói rồi, Vương Nhàn lấy ra di động soạn một dòng tin nhắn gửi đi, sau đó thản nhiên vứt chiếc điện thoại ra ngoài cửa kính, rồi bình thản ngồi nhắm mắt dưỡng thần, không muốn nhiều lời với nữ nhân tự cho mình là đúng bên cạnh.

- Hừ, xem ngươi muốn giấu đến khi nào.

Không cần nhìn, động tác của Vương Nhàn vừa rồi đều bị thần thức của Diệc Vân Tuyết thu vào mắt.

Tin nhắn hắn soạn chỉ đơn giản là một câu từ biệt ngắn gọn gửi cho Như Ngọc, còn chiếc điện thoại bị hắn vứt đi kia chẳng có gì bất thường hết, cả quá trình đều vô cùng bình thường.

Bất quá Diệc Vân Tuyết vẫn không thể tin tưởng Vương Nhàn hoàn toàn được.

Khẽ cựa ngón trỏ, thanh phi kiếm dưới gầm xe lặng lẽ bay ngược lại chém tan tành chiếc điện thoại dưới đất thành bã vụn, không chừa một chút dấu vết để lại nào.

Sau một loạt ám chiêu, tưởng nghĩ đã khống chế hoàn toàn được Vương Nhàn, Diệc Vân Tuyết không khỏi cảm thấy cực kỳ thoả mãn, bất tri bất giác nhẹ mỉm cười.

Ở bên cạnh, Vương Nhàn vẻ mặt bình tĩnh không chút gợn sóng nhưng trong lòng cũng khẽ mỉm cười theo.

...

HIếm có một hôm Kiều Ân không lái xe chạy ra ngoài, Mỹ Duyên vừa đình chỉ tu luyện, theo thói quen quét thần thức một vòng liền trông thấy Kiều Ân đang ngồi trên sofa xem TV, không khỏi cảm thấy kỳ lạ mở cửa bước xuống phòng khách.

Kiều Ân nghe động tĩnh chỉ liếc mắt nhìn Mỹ Duyên một cái lại tiếp tục xem TV, không để ý chút nào.

Mỹ Duyên nhìn nàng vẫn cứ thản nhiên như không có chuyện gì, không nhịn nổi tò mò hỏi:

- Kỳ Phong cùng chị họ tôi ra ngoài hai hôm rồi vẫn chưa về, cô không lo lắng cho hắn ta chút nào à?

- Việc gì phải lo lắng, hừ.

Kiều Ân vẫn không quay đầu, tỉnh bơ đáp.

- Ách...

- Ngược lại nha...

Dường như nghĩ đến chuyện gì, Kiều Ân quay sang nhìn Mỹ Duyên một lượt, khẽ cười nói:

- Người nên lo lắng phải là cô mới đúng, dẫn cáo vào nhà nha, bị người ta bán đi còn phải đếm tiền cho họ nữa, hắc hắc...

- Cô có ý gì?

Mỹ Duyên nhíu mày nói.

- Ý gì? Cô nam quả nữ ngày ngày ở cùng một chỗ với nhau. Không có chuyện mờ ám xảy ra mới lạ, hắc hắc hắc...

Kiều Ân nheo mắt, cười khúc khích nói một câu cực kỳ tru tâm.

- Cô...

Mỹ Duyên trừng mắt nhìn Kiều Ân, giận dữ nói:

- Cô đừng bôi nhọ chị họ tôi, chị ấy không phải là người như vậy.

Sự phụ mình không phải là người như vậy nha, không thể có chuyện người thích tên nam nhân vô lễ kia được.

- Ai biết?!? Hắc hắc...

...

Đương nhiên, Mỹ Duyên căn bản không thể biết lúc này sư phụ xinh đẹp tràn ngập dụ hoặc cùng nam nhân trong lòng của mình, đang làm cái gì mờ ám được.

Lại nói về hai ngày trước, sau khi dẫn Vương Nhàn sang xứ Cam đồ sát bọn buôn thuốc phiện một trận nhưng vẫn không kích thích được hung tính của hắn, Diệc Vân Tuyết quyết định tung ra một đòn tuyệt sát.

Chính là đưa Vương Nhàn dẫn tiến vào Tiểu Thiên thế giới - thế giới bị lưu đày của người tu luyện Cổ Việt Võ.

Chiếc Porsche 911S xám bạc chạy đến chân ngọn núi Pàn Vâl (Bàng Vân: Mây trắng bàng bạc) liền dừng bánh, nơi đây đã không còn đất bằng để xe hơi có thể chạy tiếp, Diệc Vân Tuyết dứt khoát bỏ lại chiếc xe hơi bạc tỷ, phóng ra thanh bản mệnh phi kiếm của mình.

- Woahh!

Nhìn thanh phi kiếm nhỏ xíu bỗng nhiên phóng to lên bằng kích cỡ của một cánh cửa lớn, lơ lửng giữa không trung, Vương Nhàn không khỏi khiếp sợ há hốc mồm cảm thán.

Con mẹ nó! Tu chân thật con mẹ nó thần kỳ.

Diệc Vân Tuyết trông thấy bản mặt thằng nhóc này bị mình chấn trụ thật lâu vẫn chưa ngậm được mồm, không khỏi cảm thấy cực kỳ đắc ý, khẽ mỉm cười.

- Cô... cô đúng là tiên con mẹ nó nữ rồi...

Sóng to gió lớn điên cuồng vần vũ trong đầu, Vương Nhàn không nhịn được chửi thề một câu.

- Khốn kiếp...

Diệc Vân Tuyết tức giận tung chân đá một cước vào mông Vương Nhàn, hắn như con quay bay lên trời té đập mặt vào thanh phi kiếm, nhìn tên nhóc con như con chó chết lăn cù cù trên thân kiếm, Diệc Vân Tuyết vô cùng hả lòng hả dạ, điểm mũi chân vào mặt đất nhẹ nhàng bay lên.

Tương phản hoàn toàn với hình ảnh té cắm đầu chó của Vương Nhàn, Diệc Vân Tuyết phong đạm vân khinh như một chiếc lông vũ tuyệt mỹ vừa trắng như tuyết lại vừa thướt tha yêu kiều, mềm mại thanh thoát khẽ khàng đáp lên trên mũi kiếm.

Diệc Vân Tuyết khẽ phất tay, thanh phi kiếm to như cánh cửa lấy một tốc độ không thể tưởng tượng lao vút lên trời đâm xuyên qua tầng mây.

Vương Nhàn bị gió lớn quạt vào mặt, kinh hãi đến mức trái tim muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Hắn vội vàng nằm úp sấp xuống thân kiếm lạnh buốt, móng tay cào vào mặt kiếm hy vọng tìm ra một chút nhô lên để bấu víu vào, tiếc là cả thân kiếm trơn nhẵn như mặt nước không chút gợn sóng, căn bản không có chút điểm tựa nào.

Không dám nhìn ra chung quanh, Vương Nhàn nhắm chặt hai mắt nằm dán sát vào lưỡi kiếm lạnh lẽo, cả người run lẩy bẩy, miệng lẩm bẩm cầu thiên cầu địa hy vọng đừng để hắn rơi khỏi thanh phi kiếm.

Với độ cao mấy ngàn mét này rớt xuống đất thì chỉ có tan cmn xương, nát cmn thịt nha.

- Híc híc híc...

Thần thức trông thấy Vương Nhàn nằm chổng mông như con chó chết, Diệc Vân Tuyết không nhịn được không ngừng cười khúc khích.

- Tên ngốc này nha, không giống một tên đại cường giả Cổ Võ chút nào. Nhát như chuột.

Diệc Vân Tuyết khẽ mắng.

Tên ngốc này không biết, dù hắn có đứng thẳng lên hay nhảy nhót điên cuồng cũng không thể rơi khỏi phi kiếm được, trận pháp được khắc trên phi kiếm sẽ luôn bảo hộ người đứng trên nó.

Thậm chí nếu hắn có liều mạng nhảy xuống dưới, nàng cũng sẽ ngay lập tức tóm lấy hắn, nàng đã muốn hắn sống thì hắn muốn chết cũng chết không đặng.

- Oẹ oẹ oẹ...

Bay vào sâu bên trong dãy núi lớn, phi kiếm hạ xuống một thung lũng, bốn phía bị sương mù u ám bao phủ nhìn không rõ tình hình xung quanh, lại còn cỏ dại cao đến thắt lưng mọc um tùm cả một vùng, muốn di chuyển hay tìm đường trong thung lũng này cũng là một chuyện vô cùng khó khăn với người phàm vậy.

- Ọe oẹ oẹ...

Nhìn tên nam nhân kia từ nãy đến giờ vẫn còn đứng một chỗ nôn khan, Diệc Vân Tuyết không khỏi nhíu mày khinh thường nói:

- Đàn ông gì mà yếu như sên. Mau đi thôi.

Nàng đi trước mở đường, hai người dần xuyên qua bãi cỏ dại, đến một khoảng đất trống Diệc Vân Tuyết phóng ra một chiếc trận kỳ, một màn sóng vặn vẹo xuất hiện sau đó một vết nứt trên mặt đất dần hiện ra.

- Nhảy vào.

Diệc Vân Tuyết nghiêm giọng ra lệnh.

- Nhảy vào đâu? Nó hả?

Vương Nhàn chỉ chỉ vào vết nứt nhỏ như một chiếc đũa trên mặt đất, không khỏi ngây ngốc hỏi.

Vết nứt nhỏ xíu này làm sao nhảy vào?

- Nhảy hay không?

Diệc Vân Tuyết giơ chân, nàng thật sự muốn đá vào mông tên đầu heo này một cước.

- Được... tôi nhảy là được.

Không đợi nữ nhân này thượng cẳng chân hạ cẳng tay thô bạo với mình, Vương Nhàn vội nhắm vào giữa vết nứt nhảy tới.

Vương Nhàn còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần đã thấy mình rơi vào một khoảng không tối đen như mực, không gian xung quanh chấn động khiến hắn cảm thấy từng trận đầu óc quay cuồng, thân thể trong không gian không ngừng xoay tròn như một con thoi bị ném lên chín tầng trời, sau đó bị rơi xuống vực sâu sâu mấy ngàn vạn trượng.

Thần trí Vương Nhàn liên tục quay cuồng trong phút chốc bị đánh thành một mớ hỗn độn.

Bịch!

Ngay lúc sắp hôn mê bất tỉnh, một luồng sáng chói mắt loé lên, thân thể Vương Nhàn nặng nề đập xuống mặt đất.

- Đây là đâu?!?

Ngước mặt nhìn lên chỉ thấy một mảnh trời xanh không chút gợn mây, xung quanh là một vùng thảo nguyên rộng vô tận, bãi cỏ mềm mại dưới chân thuần một màu xanh biếc.

Khiến cả vùng thiên địa này tràn ngập sinh cơ, tràn đầy hơi thở sinh mệnh.

- Việt Thiên thế giới, Tỉnh Hoá Thanh.

Diệc Vân Tuyết đứng bên cạnh bình thản giới thiệu.

- Thanh Hoá? Chúng ta chớp mắt đã đi xa như vậy à?

Thanh Hoá cách Gia Định gần 1500 cây số, theo Vương Nhàn thì đi máy bay cũng phải mất 2 tiếng đồng hồ nha.

- Ngu ngốc, là Hoá Thanh của Tiểu Thiên thế giới, không phải Thanh Hoá của Đại Việt đâu.

- Ách, chúng ta đã rời khỏi Địa Cầu rồi? Chúng ta đang ở hành tinh nào đây?

- Không phải hành tinh, mà là chúng ta đã tiến vào thứ nguyên.

Diệc Vân Tuyết nghiến răng nghiến lợi giải thích, tên ngốc này thật sự không nhớ cái gì hết luôn.

- Thứ nguyên là thứ gì?

- Lên phi kiếm.

Diệc Vân Tuyết mất kiên nhẫn phóng ra phi kiếm, lạnh lùng nói.

Vương Nhàn dù không tình nguyện nhưng vẫn phải từng bước bò lên phi kiếm.

Vì không muốn để cho nữ nhân này nhìn ra môn đạo, Vương Nhàn đành cắn răng nhịn đau ngồi xuống. Thân kiếm lạnh buốt làm hắn tê buốt cả mông, không khỏi khiến hắn lo lắng thằng em mình có bị đông cứng luôn hay không.

Diệc Vân Tuyết muốn kích thích bản ngã kiếp trước của "Bá Quyền Vương" nên cố ý hạ nhiệt độ trên thân kiếm xuống thấp hơn nữa, bên trên gió lạnh thổi vù vù, bên dưới lưỡi kiếm lạnh như băng khiến Vương Nhàn có cảm tưởng như mình đang ngồi trên một tảng băng trôi nổi giữa Bắc Cực vậy.

Đau khổ không kể hết được.

- Cô... cô ... còn chưa trả lời tôi...

Vương Nhàn run rẩy hai hàm răng va lập cập vào nhau, khó khăn hỏi:

- Thứ Nguyên là gì?

Nhìn Vương Nhàn dù bị rét run người nhưng vẫn cố hỏi cho bằng được, Diệc Vân Tuyết không khỏi kinh ngạc sức chịu đựng của hắn, chậm rãi nói:

- Thứ Nguyên là một không gian liền kề với khoảng không gian hệ mặt trời của chúng ta. Vì chúng ta đang sống ở Trái Đất nên tự nhận mình là Chủ Nguyên, tất cả không gian liền kề ở xung quanh được gọi Thứ Nguyên.

- Thứ Nguyên này được Vô Thượng đạo nhân đánh mở ra, chỉ thuộc riêng về người Việt chúng ta, bọn họ đặt tên cho nó là Vô Thượng Việt giới để ghi nhớ ơn đức của Vô Thượng tổ sư, cơ mà Vô Thượng đạo nhân không dám nhận riêng phần mình nên mới sửa lại thành Tiểu Thiên thế giới - đại lục Việt Thiên vậy.

Thế là một đường bay thẳng, trận pháp ẩn nấp trên phi kiếm che giấu hành tung của hai người Vương Nhàn nên chẳng ai có thể phát hiện, có một thanh phi kiếm đang bay lượn trên đầu mình.

Vừa điều khiển phi kiếm, Diệc Vân Tuyết vừa kể lại từ quá khứ đến hiện tại của mảnh đất này cùng con người tu luyện Cổ Võ nơi đây, hy vọng đánh thức ký ức kiếp trước của "Bá Quyền Vương" trước mặt.

Chỉ là, Vương Nhàn vẫn cứ trơ ra như một cục đá, căn bản chẳng lộ ra một chút dao động nào, khiến nàng càng sốt ruột hơn, điên cuồng truyền chân nguyên vào phi kiếm đẩy mạnh tốc độ bay.

Điều này tạo thành một sơ hở trí mạng cho nàng, tất nhiên "lão cáo già" Vương Nhàn không thể bỏ qua cơ hội trời ban này được.

Sơ hở này cũng đơn giản thôi, nhưng không phải ai cũng có thể tận dụng được.

Chân nguyên cùng thần thức của Tu Chân giả đối với người phàm hay Cổ Võ giả không khác gì nước sông chảy xiết vậy. Nếu không biết tự lượng sức mình mà đi cảm ngộ nó, nhất định sẽ bị nó cuốn trôi thậm chí xé rách thành mảnh nhỏ.

Diệc Vân Tuyết là một cao thủ Tu Chân đương nhiên cũng hiểu được đạo lý này, từ đầu đến cuối nàng chỉ xem Vương Nhàn là một cường giả Cổ Võ nên không chút phòng bị, vẫn điên cuồng vận chuyển chân nguyên truyền vào phi kiếm.

Vương Nhàn đang dùng mông tiếp xúc thân mật với phi kiếm, với thân thể nhạy cảm của hắn tất nhiên cảm nhận được luồng năng lượng khủng bố đang chảy trong nó.

Bên ngoài trông như hắn đang run rẩy vì lạnh, nhưng Diệc Vân Tuyết có nghĩ nát óc cũng không tưởng tượng ra được, hắn đang dùng chính cơ thể mình để phá giải tuyệt thế công pháp mà nàng tự cho là vô địch.

- Còn ...bao lâu... nữa mới tới nơi vậy...A..lạnh quá...

Vương Nhàn sợ Diệc Vân Tuyết nghi ngờ nên hỏi một câu, tiện thể phát tiết đau đớn dưới mông của mình.

- Hừm, nửa ngày nữa mới tới.

Diệc Vân Tuyết không chút để ý "tên ngu ngốc" sắp bị nàng đóng thành băng, chỉ lạnh lùng trả lời.

- Ừ..hừ..hừ...

Vương Nhàn chớp mắt hút thêm một luồng chân nguyên của Diệc Vân Tuyết, lặng lẽ luyện hoá từng chút một.

Vừa vặn còn nửa ngày thời gian, đủ lâu để hắn phá giải một phần chân nguyên của nàng đấy.

Chân nguyên của Diệc Vân Tuyết bị cướp đi đương nhiên nàng cũng cảm nhận được, nhưng mà cảnh giới Tu Chân của nàng quá thấp, chưa Trúc Kiến Đạo Cơ nên nàng không thể phân biệt được, cứ tưởng đó là do phi kiếm của mình đang ngốn lấy chân nguyên để phi hành mà thôi, nên lại càng đổ chân nguyên vào nhiều thêm.

Cứ thế, suốt đoạn đường sau nhiều lần dò xét, Vương Nhàn liền nhận ra nữ nhân duy-ta-vô-địch kia không phát hiện ra tiểu xảo của mình, vì vậy ngậm miệng chú tâm luyện hoá chân nguyên của nàng luôn, không muốn nhiều lời với nữ nhân tự cao tự đại này nữa.

Tất nhiên, Vương Nhàn luyện hoá chân nguyên của nàng không phải để cắn nuốt rồi nâng cao thực lực cho mình, mà là để hiểu rõ loại lực lượng mới mẻ này.

Hơn mười năm tung hoành khắp địa cầu, bất kỳ lực lượng nào ba người Vương Nhàn Kiều Ân Như Ngọc cũng đã tiếp xúc qua, từ nội ngoại công của người phàm đến chân khí của Cổ Võ giả, từ Dị năng siêu năng lực của phương Tây, đến thần lực của đám ngụy thần Bắc Âu kia, ba người đều đã tìm ra cách phá giải cùng miễn kháng lại.

Bất quá, thế giới này thật sự có rất nhiều thứ vẫn còn ẩn giấu trong bóng tối.

Ví dụ như mạch Tu Chân của nữ nhân này chẳng hạn.

Nếu không phải nữ nhân tự-cho-mình-là-đúng này tự dẫn xác đến, quả thật hắn còn không biết Đại Việt mình còn có thứ gọi là Tu Chân nữa đấy.

Nói sao thì, mạch Soán Thiên này quả thật ẩn giấu quá kỹ, mỗi đời chỉ truyền cho đúng một người, lại không hề để lộ ra tung tích nên chẳng ai có thể nhận ra sự tồn tại của bọn họ được.

Mường Thiên Tạo Hoá Quyết ở Địa Cầu lại quá mức nghịch thiên, nên chúng ta không thể trách Diệc Vân Tuyết khinh suất bại lộ môn đạo ra cho Vương Nhàn được.

Cho dù là vô địch như Bá Quyền Vương từ 5000 năm trước, sau khi trùng sinh cũng không thể ngay lập tức khôi phục lại thực lực, tất nhiên Diệc Vân Tuyết không việc gì phải sợ cả. Nếu Vương Nhàn là Bá Quyền Vương, tất sẽ bị nàng dễ dàng áp chế, triệt để biến thành thịt cá mặc cho nàng xâm lược.

Tiếc là, Diệc Vân Tuyết đến quá muộn, Vương Nhàn từ trước đã nghiêm hình bức cung Vũ Ninh Nam Cung, moi ra ẩn tình của Bá Quyền Vương, hắn chẳng những không sợ, mà nàng còn bị hắn tính kế ngược lại nữa.

----*----

Vương Nhàn: Ai tính kế ai bạn :)))

Bình Luận (0)
Comment