Siêu Cấp Ăn Bám Đại Thiếu Gia

Chương 27 - Mường Thiên Tạo Hoá Quyết

Sáng hôm sau, giới hắc đạo đất Gia Định bị hai tin tức kinh thiên làm cho rúng động.

Tối hôm trước, bang chủ Cửu Long Bang - Sáu Hùng đã bị sát thủ ám sát tại nhà riêng, ngay sau đó, khi nội bộ Cửu Long bang còn chưa kịp chuẩn bị người kế nhiệm bang chủ, Thiên Long bang nửa chém giết nửa mua chuộc đã đem toàn bộ Cửu Long bang thu phục, địa bàn Thiên Long bang chỉ sau một đêm đã được mở rộng ra gấp đôi.

Từ hôm nay, đất Gia Định chỉ còn hai đại bang phái lớn nhất: Hắc Long cùng Thiên Long.

Chưa dừng lại ở đó, chỉ hai tiếng sau đó, tin tức Đại bang chủ Hắc Long bang - Hoàng Chín Ngón - bị tai nạn xe hơi tử vong ở ngoại thành lại gây chấn động còn hơn tin trước.

Hai chuyện lớn này rất nhanh đã bị truyền đi, trong vòng chưa đầy 24 giờ, hai bang chủ khét tiếng của hai đại bang phái lớn nhất Gia Định lần lượt bị giết hại.

Cả giới hắc đạo lẫn giới cảnh sát đều bị hai cái tin này làm cho kịch liệt chấn động.

Lão Sáu Hùng bị giết, Cửu Long bang bị thôn tính không nói; nếu lão Hoàng Chín Ngón là do Thiên Long bang sát hại, Hắc Long bang nhất định sẽ kéo người đến báo thù.

Hai đại bang phái chắc chắn sẽ có một trận huyết chiến kinh thiên động địa.

Và nếu cảnh sát khống chế không tốt, thành phố Gia Định tất sẽ đại loạn.

...

Mặc kệ thế giới hắc ám ngoài kia biến động ra sao, có phải sẽ có một trận huyết chiến xảy ra hay không, Gia Định có sắp đại loạn hay không.

Thì trong căn biệt nhỏ gần ngoại ô, gia đình nhỏ của ba người Vương Nhàn, Kiều Ân, Như Ngọc vẫn luôn luôn bình yên lại thong thả.

Vòm cây Hoa Giấy uốn lượn trên cổng biệt thự từ khi ba người Vương Nhàn trở về, hằng ngày được chăm nom tưới nước đầy đủ, lúc này cũng đã nở đầy hoa trắng.

Cây cối trong sân trước lẫn sân sau đều đang mọc ra những chồi non mới, vươn ra những cành lá xanh tươi rợp trời, khiến cả ngôi biệt thự buổi sáng thật tràn đầy sức sống.

Rèm cửa được vén sang hai bên khiến ánh nắng ban mai như nước lũ tràn vào khắp căn phòng nhỏ, phủ lên thân thể của một nam hai nữ đang hạnh phúc nằm ôm nhau trên giường.

- Anh đã bảo rồi, anh thật sự không phải là tên trùm cuối nào đó, anh thề.

- Hứ không tin.

- Thiệt, không tin thì anh sẽ kể một số bí mật của chúng ta cho hai em xem.

- Hông! Hông Hông! Trong truyện tiên hiệp thường kể rằng, nhân vật chính sau khi trùng sinh sẽ lưu giữ lại toàn bộ ký ức của người bị đoạt xá. Dù anh có kể toàn bộ bí mật của chúng ta ra cũng không thể chứng minh được.

- Ách...

- Anh Phong, hai đứa em chỉ thích Vương Kỳ Phong mà bọn em gặp từ lúc 12 tuổi thôi.

- Hai cô bé ngốc này, muốn anh làm sao thì hai em mới tin đây.

- Hừ, vậy anh giải thích thế nào về chuyện, chỉ mới 12 tuổi mà anh đã quá mức mạnh mẽ rồi, cái gì anh cũng biết chuyện gì anh cũng hiểu. Không chỉ tuyệt đỉnh thông minh mà lực lượng trong người anh cũng cực kỳ... cực kỳ biến thái.

- Ạch... chuyện này...

- Không nói ra được đúng không, nhất định anh là tên đại năng kia rồi... hức hức... trả anh Phong lại cho bọn em, hức hức...

Nước mắt của hai cô gái khiến chàng trai lúng túng không biết phải làm sao, cuối cùng đành nhẹ nhàng nói:

- Thật sự thì, thật ra anh không phải là một tên đại năng nào đó, cũng không phải là một ai khác. Từ kiếp trước đến kiếp này...

- Anh vẫn luôn là anh.

- Kiếp trước anh có tên Vương Nhàn, sau khi chết đã đầu thai vào nhà họ Vương, kiếp này tên của anh chính là Vương Kỳ Phong mà các em vẫn gọi.

- Bởi vậy, căn bản không thể có chuyện anh là một người nào khác được.

- Từ năm chín tuổi anh đã hồi phục lại trí nhớ, sau ba năm trời khắc khổ rèn luyện, anh của kiếp này đã có thực lực tương đương với lúc anh mạnh nhất ở kiếp trước rồi.

- Hai em sẽ thắc mắc kiếp trước anh làm gì mà có năng lực khủng như vậy đúng không?

- Thật ra kiếp trước, Vương Nhàn anh chỉ đơn thuần là một quân nhân, một tiểu đội trưởng không danh không tiếng, hằng ngày phải sống trong cảnh mưa bom bão đạn, cuối cùng còn bị súng máy bắn thành tổ ong, bị phế hai chân trở thành người tàn tật....

- ...

Cơn gió buổi sáng nhẹ thổi vào phòng ngủ khiến hai tấm rèm khẽ khàng lay động, trên chiếc giường trắng tinh, chàng trai ôm thật chặt hai cô gái nhỏ của mình vào trong ngực, khẽ hôn lên trán của hai nàng, nhẹ nhàng vuốt ve những mái tóc mềm mại đầy hương thơm.

Giọng chàng trai vừa ấm áp lại tràn ngập từ tính, từng chút một dẫn dắt hai cô gái nhỏ trở về ký ức của những năm tháng xa xưa.

Những tháng ngày dãi nắng dầm sương, chỉ biết ăn rễ cây, côn trùng, rau dại để giữ sức cầm hơi; nằm bên dưới hào sâu ngập nước, bên trên là mưa đạn bão bom, máy bay trực thăng địch liên tục lượn vòng tìm mọi cách tiêu diệt...

- Hức hức...

Lặng im nghe chàng trai kể về cuộc đời kham khổ nhưng cũng vô cùng bi tráng năm xưa, bất tri bất giác mặt hai cô gái nhỏ đã thấm đẫm nước mắt, hai dòng suối lệ nóng hổi chảy xuống ướt đẫm bờ ngực của chàng trai.

- Đừng khóc, chuyện của kiếp trước cũng đã qua, kiếp này anh chỉ cần có hai em là đủ rồi.

Vương Nhàn nhẹ giọng dỗ dành hai nàng.

Nhìn hai cô gái nhỏ mắt đỏ hoe, hắn thầm căm hận nghiến răng nghiến lợi mắng trong lòng:

"Đại năng cái chó má gì chứ? Đang yên đang lành tự dưng chọc đến ta làm gì?"

Đừng nói hai người vợ hờ từ năm ngàn năm trước, cho dù có là thần tiên thánh nữ hạ phàm cũng đừng mơ tưởng lay động hắn.

Hắn cũng chỉ là một người lính quèn thôi nha, không phải nam chính trong tiểu thuyết tiên hiệp gì đâu à, đừng chọc đến gia đình nhỏ này của hắn là được.

Quả thật, từ kiếp trước hắn đã lãnh đủ sự hiểm độc của nữ nhân, từ giai nhân tuyệt sắc đến trời sinh vưu vật, đến với hắn cũng chỉ một mục đích duy nhất:

Giết Vương Nhàn

Số nữ điệp viên, nữ gián điệp, nữ sát thủ... từ phía quân Đồng Minh muốn ám sát hắn, bị hắn giết ngược căn bản không đếm xuể. Bởi vậy, Thi Hoạ Thủy dù là đẹp khuynh quốc khuynh thành cũng chẳng thể làm lòng hắn dậy nổi một tia dao động.

- Vương Nhàn.

Như Ngọc Kiều Ân không chút ngại ngần, khẽ gọi hai tiếng "Vương Nhàn", chứng minh trong lòng các nàng đã chấp nhận cái tên này.

...

Học Viện Sử Thi.

Sau khi kết thúc buổi học sáng, Mỹ Duyên một mình rời khỏi học đường, khác với mọi hôm có cô nàng tinh nghịch kia đi cùng, hôm nay nàng phá lệ đi một mình.

Vừa rảo bước trên hành lang, nàng vừa nghĩ đến cuộc gọi của cô bạn thân tối hôm qua.

Tối qua, cô nàng kia lại trốn lão cha chạy đến club uống rượu, trên đường về nàng ta lái xe không tỉnh táo đâm phải cột điện ven đường. Cô nàng hốt hoảng gọi điện cho mình cầu cứu, tiếc là lúc đó có anh trai ở bên cạnh, anh trai mình chính là vị hôn thê từ thuở lọt lòng của cô ta - Phùng Chính Thanh - nghe tin liền vội vàng lấy xe phóng đến, đem cô nàng chở về Trương gia.

Về đến nhà, Trương Huyền Châu liền bị cả hai người đàn ông nghiêm túc hơn khúc gỗ kia (cha Trương cùng Chính Thanh) hùa nhau dạy dỗ một trận, sáng nay nàng giận dỗi báo ốm nhốt mình trong phòng, cha Trương nói gì cũng không chịu ra ngoài, cuối cùng lão cũng đành chào thua cô con gái rượu bạo loạn này.

- Cô gái, cô gái...

Tiếng gọi cắt đứt dòng suy nghĩ của Mỹ Duyên, quay người lại nàng ngạc nhiên hỏi:

- Dạ, cụ gọi con?

- Cô gái, cô mua giùm bà già này ít cuốn nha.

- Cái này...

Mỹ Duyên chết lặng nhìn bà cụ. Đây là đang trong khuôn viên học viện nha, bà cụ này lại dám lẻn vào đây mở sạp bán sách cũ.

Bà cụ tuy gầy yếu bề ngoài cũng đã hơn tám mươi tay chân khẳng khiu, mặt mũi thì nhăn nheo tóc lại thuần một màu bạc trắng, nhưng đôi mắt bà cụ lại sáng rực như hai vầng minh nguyệt, ánh mắt chớp động đầy linh trí không giống một bà lão bát thập cổ lai hi nên có chút nào.

Dưới chân bà cụ là một tấm vải rách được trải xuống thảm cỏ ven đường, bên trên chất đống những chồng sách dày cộm, cuốn nào cuốn nấy đều cũ nát, gáy sách bị bong ra, viền sách đầy răng cưa như bị chuột gặm, bìa sách khỏi phải nói, loang lổ nào là vết ố vàng cùng những mảng bụi bặm.

Nhìn qua liền biết đống sách này được cụ bà gom được ở vựa ve chai nào đó, rồi đem vào học viện muốn lừa gạt người khác đây mà.

Nhìn quanh một vòng thấy không có ai ngó sang bên này, Mỹ Duyên mới lo lắng chỉ chỉ đống sách nát nói:

- Ấy, cụ không nên ở học viện làm như vậy được. Mau đi đi.

- Cô gái, cô nên mua một cuốn đi, toàn là sách quý cả đấy.

Bà cụ vẫn không để ý chút nào, dường như nhất định phải bán được một cuốn mới chịu đi vậy.

- Được, để con mua cho cụ một cuốn.

Thương tình bà cụ nàng quơ đại một cuốn sách nát, sau đó rút từ trong túi xách nhỏ vài đồng bạc Polyme xanh mới cáu (năm trăm nghìn đồng) ước chừng cũng đến mấy triệu bạc, không chỉ nhét vào chiếc túi nhỏ đeo bên hông của bà cụ, mà còn cẩn thận giấu nó vào bên trong chiếc áo rách của cụ bà. (Nàng sợ bà cụ bị người khác cướp giật mất.)

Vừa nhét tiền Mỹ Duyên vừa nhẹ giọng nói:

- Cụ, con mua cho cụ rồi này. Tiền này đủ để cho cụ sống mấy tháng, cụ đừng nên lén vào trường đại học buôn bán trái phép nữa. Kẻo bị người ta bắt oan bắt uổng.

Nói rồi nàng vội khom người xuống, không ngại bẩn thỉu gom lại đống sách cũ nát vào giữa tấm vải rách sau đó nhấc lên đưa cho bà cụ.

Đống sách khá nặng, chí ít cũng đến chục cân, nhưng bà cụ cũng không để tâm, chỉ hưng phấn nhìn chằm chằm vào cuốn sách mà Mỹ Duyên đã lựa, đôi mắt hừng hực đầy phấn khích.

- Mụ lừa đảo kia, lại lén đến đây bán sách lừa người hả?

Từ xa có tiếng hét lớn quen thuộc của ông chú gác cổng học viện, Mỹ Duyên không nhìn cũng biết lão đang hướng đến bên này, vội đẩy đẩy bà cụ ra hướng cổng phụ.

- Mỹ Duyên, mụ già kia lừa cháu hả?

- Không có chú Lâm, không cần đuổi theo bà cụ làm gì.

Nhìn chú gác cổng muốn rượt theo giữ bà cụ lại, Mỹ Duyên đưa tay ngăn cản, lắc đầu nói:

- Mấy hôm nữa cụ ấy không đến nữa đâu.

Đúng vậy, với số tiền nàng đưa, nếu bà cụ biết an phận thì cũng sống thảnh thơi được ít tháng, không cần phải đi lừa người làm gì.

- Ài, cháu thiệt thà quá, bà già này mấy hôm nay ngày nào cũng bén mảng đến mấy trường đại học gần đây. Cái gì mà bán sách quý, sách quý trong miệng của mụ ấy chẳng khác gì mớ phế liệu nhặt ra từ đống ve chai, ài...

Trông thấy cuốn sách nát trên tay Mỹ Duyên, lão Lâm không khỏi lắc lắc đầu thở dài, cô bé này thật sự lương thiện quá mà.

Không muốn nghe lão gác cổng lải nhải thêm, nàng cúi đầu khẽ chào rời đi, dù sao cũng không trách ông ta hạnh hoẹ bà cụ kia được, chức trách của ông ấy cả thôi, huống hồ ai cũng nhìn ra được, đống sách nát kia đúng là mớ... ve chai thật.

- Ồ, sao kỳ vậy?

Yên vị trên xe buýt, nàng lúc này mới nhìn cuốn sách đang cầm trên tay, nhưng ngay đến dòng chữ in trên trang bìa nàng cũng... đọc không hiểu một chữ.

Hoá ra lúc nãy cuốn sách này để úp, nàng chỉ nhìn hình ảnh in trên bìa sau trông thuận mắt nên mới cầm lên, không ngờ là sách của...?!?

Nàng cũng không dám chắc đây là ngôn ngữ của dân tộc miền núi nào, vì nó có phiên âm đầy đủ a ă â e ê cùng toàn bộ dấu thanh của tiếng Việt, nhưng lại đọc không hiểu.

- câl, đềêl, wal, tlẵng, rọoch,...là cái gì?

Đọc một hồi đầu choáng mắt hoa, nàng vội vàng gấp cuốn sách lại, nếu đọc thêm chút nữa chắc sẽ ngất tại chỗ mất.

...

Mặc dù đọc không hiểu nhưng nàng vẫn quyết dịch cuốn sách kỳ lạ này ra tiếng Việt thuần túy cho bằng được, càng dịch nàng lại càng cảm thấy hứng thú lạ kỳ.

- Duyên, cậu đang đọc sách gì thế.

Huyền Châu thấy cô bạn mình dạo này cứ cặm cụi vào một cuốn sách cũ nát, tò mò hỏi.

- Mình cũng không biết, cậu xem xem.

Mỹ Duyên tự nhiên đưa cuốn sách cũ nát qua, bất quá giống như nàng lần đầu được đọc, Huyền Châu mới đọc vài chữ đã nhanh chóng trả lại, lắc lắc đầu óc còn đang lâng lâng vì những chữ cái được sắp xếp loạn xạ, sợ hãi nói:

- Chịu á, cậu cứ đọc đi.

Đối với Huyền Châu là vậy, còn Mỹ Duyên thì đã đọc được ít hôm, dịch được vài trang, không còn bị con chữ làm cho rối trí nữa.

Rất nhanh, Mỹ Duyên đã tìm ra được môn đạo. Cuốn sách này dựa theo phiên âm của người Mường cổ, được một người tên Soán Tịch viết lại bằng tiếng Mường ngày nay theo bảng chữ cái Tiếng Việt.

Tựa đề: Mường Thiên Tạo Hoá Quyết.

Mất hai tháng để nàng tra khảo những tài liệu về tiếng Mường, sau đó dịch toàn bộ cuốn sách ra Tiếng Việt thuần túy. Cuối cùng nàng mới giật mình khiếp sợ nhận ra, đây không phải là một cuốn sách cũ nát rác rưởi, mà là một cuốn công pháp tu đạo vô cùng tinh diệu huyền ảo.

● Mường Thiên Tạo Hoá Quyết

Trang đầu, Soán Thiên đạo nhân - người sáng tạo ra công pháp viết:

"10,000 năm trước, phương Bắc (ý bảo Trung Quốc Hoa Hạ) có tu chân người người như rồng, xứ Lào sính luyện tiên đạo kẻ kẻ như hổ, người Cam thì được thừa hưởng thần lực từ nữ thần Campus, sức khoẻ vô địch.

Nước Việt ta lại không có nổi một môn công pháp để người dân kiện cường thân thể, cường địch thì bốn phía bao vây, ắt cũng sớm ngày bị đồng hoá tận diệt.

Ta cùng hai vị bằng hữu thiên tư trác tuyệt, trời sinh có đôi mắt nhìn thấu thiên địa, cùng nhau trèo lên đỉnh Thiên Sơn, cảm ngộ thiên đạo.

Hai vị kia, một người danh xưng Vô Thượng đạo nhân, tập hợp toàn bộ võ kỹ, đấu pháp cùng nội ngoại công trên khắp cõi Đại Việt, dùng đại trí tuệ đại nghị lực của mình kết hợp tất cả chúng lại sáng tạo ra một thiên chân kinh, gọi là:

[Đại Việt Vô Thượng Chân Kinh]

Hắn lập ra một môn phái gọi là Việt Võ môn, chủ tu võ kỹ, chủ luyện chân khí, ngưng linh khí thiên địa hoá chân khí bản thân, nhập Nhân cấp Tam Kỳ, phá Địa cấp Tam Thanh, hợp Thiên cấp Tam Ý, cả ba Ý viên mãn hợp kích đột phá Vô Thượng.

Vô Thượng cảnh có thể đánh với thần nữ Campus một trận.

Người còn lại là đồng tộc của ta, cũng là người Mường, vừa lọt lòng đã có sức mạnh như hùm beo, lên ba tuổi đã ngang sức vật lộn với hổ báo, cao to lực lưỡng sức địch ngàn người.

Tự tay hắn sơ phác ra một cuốn thể thư gọi là: Hùm Gân Thân Báo. Tuy đơn giản nhưng cực kỳ bá đạo. Luyện đến đỉnh phong có thể nhập hung địa xuất hiểm vực, đao kiếm của Vô Thượng cũng không thể đâm xuyên da thịt hắn.

Còn ta, tự xưng Soán Thiên, nhưng tài hèn sức mọn chỉ sáng tạo ra được một quyết:

Lấy thân thể làm nguyên, câu thông thiên địa làm dẫn, gọi là:

Mường Thiên Tạo Hoá Quyết.

Tuy là chữ Mường, nhưng chỉ cần có thể dịch ra tiếng bản tộc thì trăm tộc đều có thể tu luyện được.

Chỉ mong muôn dân trên cõi Đại Việt đời đời hoà bình, kiếp kiếp an yên.

"

- Ba vị tiên tổ thật là cao thượng.

Đọc hết trang đầu, Mỹ Duyên không khỏi thổn thức, thốt lên một câu kính phục.

Ba người này hơn mười ngàn năm trước vì đất nước, vì muôn dân trăm tộc mà dẫn đầu sáng tạo ra pháp quyết tu đạo, nhằm để người người được tu luyện, tăng cường thực lực bảo vệ Đại Việt.

Mường Thiên Tạo Hoá Quyết có chín tầng: Tụ Khí, Ngưng Khí, Luyện Khí, Tụ Địa, Ngưng Địa, Luyện Địa, Tích Thiên, Hỗn Thiên, Phá Thiên.

Phân làm ba cấp lớn: Nhân, Địa, Thiên.

Tương đương với Cổ Việt Võ, cũng chính là ngày nay gọi tắt thành Cổ Võ vậy.

- Nhân cấp Luyện Khí, Địa cấp Luyện Địa.

- Thiên cấp Phá Thiên

- Cổ Võ cùng Luyện Khí.

- Vô Thượng cùng Thông Thiên.

Mỹ Duyên càng đọc Mường Thiên Tạo Hoá Quyết càng khiếp sợ sự khủng bố của nó, không khỏi kinh hãi lẩm bẩm:

- Phá Thiên, chọc thủng trời nha.

Cuốn pháp quyết như một thanh lợi kiếm chém tan bức màn bí ẩn của bán đảo Đông Dương, lúc trước nàng nhìn ra thế giới có vô số việc thần kỳ như: Phương Bắc có tiên hiệp kiếm hiệp, Phương Tây có Dị năng giả, Siêu anh hùng cùng với các câu chuyện thần thoại Bắc Âu, Thần thoại Hy Lạp,...

Nàng không ngờ Đại Việt mình cũng không kém hơn bọn họ chút nào, không chỉ có Cổ Võ võ tu, mà còn có cả Luyện thể cùng Luyện Khí tu sĩ.

Đương nhiên nàng còn không biết Mường Thiên Tạo Hoá Quyết chính là một bản pháp quyết tu chân cực kỳ tinh diệu, dành riêng cho trăm tộc trên cõi Đại Việt.

Thường thường sau luyện khí kỳ, tu chân giả sẽ Trúc Kiến Đạo Cơ - chính là đột phá Trúc Cơ, nhưng linh khí trên Trái Đất quá mỏng manh, tài nguyên lại thiếu thốn căn bản không có chút cơ duyên nào cho Tu Chân giả.

Thay vì cố đấm ăn xôi như người Phương Bắc, Soán Thiên lại to gan muốn luyện cả đất muốn phá cả trời, không đột phá được Trúc Cơ ta ngưng luyện luôn cả Thiên Địa.

Và đạt đến Thông Thiên viên mãn, nếu gặp được cơ duyên trời ban, ta hoàn toàn có thể Trúc Cơ được vậy.

Bởi vậy, Mường Thiên Tạo Hoá Quyết vẫn có không gian phát triển, đại đạo rộng mở hơn Đại Việt Vô Thượng Chân Kinh rất nhiều.

Kinh hãi là vậy, nhưng một cô gái phàm nhân như Mỹ Duyên lại chẳng có cái tâm muốn nghịch thiên cái gì, nàng chỉ đơn giản là một tiểu mỹ nhân sống yên ổn dưới sự bảo hộ của anh trai cùng ông nội, vui vui vẻ vẻ cười cười nói nói cùng chị dâu tương lai, thích nấu ăn cùng đam mê nghiên cứu lịch sử dân tộc.

Thuần túy không có chút hùng tâm tráng chí muốn ngưng Trời luyện Đất cái gì.

Dẫu vậy, trí tò mò khám phá cái mới của nàng vẫn rất mãnh liệt.

- Tầng thứ nhất: Tụ Khí. Lấy thân thể làm Căn Nguyên hấp thụ linh khí giữa đất và trời, theo kinh mạch dẫn về đan điền luyện hoá thành chân nguyên của bản thân...

Mỹ Duyên sau khi học thuộc pháp quyết tầng thứ nhất, liền lẩm bẩm cách thức hành công cùng sơ đồ đường đi của các kinh mạch trong cơ thể.

Tư chất của nàng phải nói là kinh người, cộng thêm sự bá đạo của Mường Thiên Tạo Hoá Quyết, rất nhanh linh khí xung quanh ồ ạt chảy vào cơ thể nàng.

Qua một đêm nàng đã đột phá vào Tụ Khí cảnh sơ kỳ, bước đầu trở thành một tu chân giả hợp chuẩn.

- Ui! Mùi gì thối quá vậy?

Một mùi hôi thối nồng nặc um khắp phòng ngủ của nàng, Mỹ Duyên vội vàng đứng dậy mở toang cửa sổ.

- A, cái này...

Một cảm giác nhớp nháp dính dính khắp cả người khiến nàng giật mình thốt lên, tưởng mình bị làm sao. Đưa tay gỡ một mảng cặn bã trên cánh tay, lộ ra một mảng da thịt trắng nõn như trứng gà bóc, nàng khiếp sợ trợn tròn mắt há hốc mồm.

Vội vàng chạy vào toilet tắm rửa một phen, nhìn vào chiếc gương trong phòng tắm nàng không tin nổi đây lại chính là mình.

Da nàng trắng hơn sáng hôm qua ít nhất hai phần, cảm giác như phía trên còn lượn lờ từng sợi linh khí mờ nhạt.

Đây đúng là chân nguyên bị nàng vô thức phát ra, nàng mới nhập môn tu chân nên vẫn chưa quen cách khống chế loại lực lượng mới này, phải củng cố tu vi mới có thể thu liễm đoàn chân nguyên mờ nhạt này vào cơ thể được.

- Phải kể chuyện này cho con bé ngốc kia mới được.

Mỹ Duyên kích động chạy như bay vào phòng mình, chuẩn bị thay đồ đến học viện, chia sẻ niềm vui bất ngờ này cùng Huyền Châu mới được.

- Chuyện gì vui dữ vậy? Định kể chuyện này cho ai hả?

- A...

Vừa chốt cửa phòng, một giọng nữ mềm mại như tiên âm bất ngờ vang lên ở sau lưng, khiến Mỹ Duyên kinh hãi hét toáng lên.

Mỹ Duyên vừa quay đầu nhìn lại, khuôn mặt liền ngốc trệ, ngơ ngẩn đứng ngây người..

Phụ nữ đẹp nàng đã gặp qua không ít, mặc dù Mỹ Duyên không tự cho là mình đẹp nhất nhưng nếu chấm điểm nàng ít nhất cũng phải được tám. Trong trí tưởng tượng của nàng, đẹp đến mức ánh trăng cũng phải lu mờ như Thi Hoạ Thủy có lẽ đã là cảnh giới cao nhất của mỹ nhân rồi.

Bất quá, nếu đem so Hoạ Thủy với người phụ nữ trước mặt, quả thật kém phải đến ba phần.

Khẽ dụi dụi hai mắt, đến khi xác nhận người phụ nữ trước mặt là có thật chứ không phải ảo giác, Mỹ Duyên mới lắp bắp hỏi:

- Bà...cô...chị là ai? Sao lại ở trong phòng của tôi?

- Lâu rồi không gặp đã quên rồi à?

Vụt!!!

Nói rồi, người phụ nữ như thần nữ hạ phàm này liền phất tay, chớp mắt biến thành bà cụ gầy khẳng khiu đã bán cho nàng cuốn sách nát lần trước.

- Cụ...cụ...

Vụt!!!

- Nhớ ra rồi chứ?

Phất tay trở lại nguyên hình, thần nữ hạ phàm mỉm cười nháy mắt với Mỹ Duyên.

- Chị là thần nữ hạ phàm ạ?

- Thần nữ nào tính là gì?

Thần nữ hạ phàm nhếch môi mỉm cười, nàng đẹp đến mức dù là nhếch mép khinh thường cũng sẽ khiến người đối diện cảm thấy thật mát lòng mát dạ:

- Ta là Diệc Vân Tuyết đệ tử đời thứ 11 của Thủy Sư Tổ.

- Thủy Sư Tổ?

Mỹ Duyên ngây ngẩn hỏi.

Diệc Vân Tuyết mỉm cười, liếc về cuốn Mường Thiên Tạo Hoá Quyết của Soán Thiên, kính cẩn nói:

- Đúng vậy, nó chính là của Thủy Sư Tổ.

- Là...là Soá...

Từ lúc gặp nhau, Mỹ Duyên không biết mình đã bị đối phương doạ cho phát run bao nhiêu lần rồi. Thần nữ hạ phàm này, Diệc Vân Tuyết, chính là đệ tử đời thứ 11 của Soán Thiên tiên tổ.

- Suỵt!

Diệc Vân Tuyết khẽ đưa tay ra dấu "Suỵt", sau đó vung tay phóng ra thêm mấy đạo cấm chế niêm phong căn phòng lại, lúc này mới thở phào một hơi nói:

- Cô bé lại đây.

- Vâng.

Hai người phụ nữ nhẹ ngồi lên giường, khác với Mỹ Duyên làm chiếc nệm bị lún xuống một đoạn, Diệc Vân Tuyết dường như không có chút trọng lượng, nàng nhẹ như một chiếc lông vũ khẽ rơi trên chiếc nệm vậy, không làm chiếc giường có chút biến dạng nào.

Trước cặp mắt mở trừng trừng của Mỹ Duyên, Diệc Vân Tuyết nhẹ xoè tay, cuốn pháp quyết dưới sự điều khiển của thần thức tự động bay vào lòng bàn tay nàng.

Nhìn cô bé liên tục bị mình doạ sợ, Diệc Vân Tuyết khẽ cười hỏi:

- Thế nào, em có đọc qua rồi, biết nó là gì chứ?

- Dạ biết, là Thần Thức ạ!

Mỹ Duyên ước ao nói.

Cái này đến luyện khí tầng ba nàng sẽ tự nhiên được học, trong não hải hình thành một biển thần trí, bao gồm tất cả tâm trí, nhận thức, xử lý, cảm giác ... nó là bản nâng cấp vô hình của trí óc của người phàm, gọi là:

Thức Hải của Tu Chân Giả.

- Vật vô tri như một cuốn sách sẽ dễ dàng bị thần thức của Tu Chân giả khống chế ạ.

Mỹ Duyên đầy hào hứng, mạch lạc thuật lại từng dòng một.

- Đúng vậy, xem ra chị không nhìn lầm người, em đúng là có duyên với mạch chúng ta. Chỉ trong hai tháng mà em đã dịch được toàn bộ cuốn sách này. lại còn học thuộc toàn bộ pháp quyết nữa. Thông minh lắm!

- Dạ, chị quá khen.

- Không hề nha, chị năm đó phải mất đến ba tháng mới dịch hết, phải mất thêm một tuần nữa mới đem nó đọc thuộc.

Vân Tuyết mỉm cười khích lệ, sau đó mới đổi giọng, từ tốn nói:

- Ài, không lan man nữa, chuyện tình năm đó Thủy Sư Tổ đã ghi ngay trang đầu chắc em cũng đã biết rồi, bất quá nội tình sâu bên trong còn phức tạp hơn rất nhiều. Đây là nhiều đời mạch chúng ta truyền thừa lại, còn ở bên ngoài thì hầu hết chuyện tình đều đã bị chôn vùi trong dòng chảy lịch sử, trong thư tịch hiện đại không hề có ghi chép ...

Mỹ Duyên ngồi ngay ngắn, lẳng lặng lắng nghe giọng nói như tiên âm của thần nữ bên cạnh.

Chuyện xưa liên lụy đến rất nhiều thế lực, có thể xem nó như thần thoại cũng được, vì chẳng có ai có thể chứng minh được cả.

Thế nhưng, dưới sự dẫn dắt của một tuyệt sắc mỹ nhân, được nghe giọng kể nhẹ nhàng của Diệc Vân Tuyết, bất kể là ai cũng sẽ bất tri bất giác chìm đắm vào...

"Năm đó, ba vị tổ sư Soán Thiên, Vô Thượng, Báo Điên lên đỉnh Thiên Sơn cảm ngộ thiên đạo.

Báo Điên tổ sư sơ phác ra một cuốn thể thư, bất quá, muốn luyện thể theo nó, chúng ta không chỉ cần phải mang huyết thống tộc Mường, mà còn phải có tố chất thân thể cực kỳ cao. Bởi vì chỉ mới sơ lược phác thảo nên trong thời gian ngắn thể thư đã hoàn thiện. Bất quá, lúc Báo Điên tổ sư đem về động của mình, mới nhận ra là nó vô dụng.

Người có tố chất thân thể như Báo Điên tổ sư, vạn năm mới có một, căn bản chẳng có ai đáp ứng được yêu cầu khắt khe của cuốn thể thư cả.

Ngược lại với Báo Điên tổ sư, Vô Thượng tổ sư trí tuệ siêu quần, thiên tư trác tuyệt, kết hợp toàn bộ võ kỹ nội ngoại công trong thiên hạ, sáng tạo ra một thiên chân kinh, người người nhà nhà trăm tộc đều có thể tu luyện.

Chính là [Đại Việt Vô Thượng Chân Kinh] mà Đại Việt Thượng Cổ Võ giả đời đời kính ngưỡng.

Rất nhanh, cuốn chân kinh được phổ biến rộng rãi trên toàn cõi Đại Việt, lần lượt từng vị cao thủ cường giả Cổ Võ xuất thế, đứng ra tiền tuyến ngăn chặn ác giặc tràn xuống từ phương Bắc, dẹp loạn Campot ở phía Tây Nam.

Hai ngàn năm chống ngoại xâm, Đại Việt hùng mạnh giữ vững bờ cõi của mình.

Chỉ là, ngoại giặc đã yên thì nội loạn từ bên trong nước Việt nổi lên, mấy ngàn năm tiếp theo các lộ cường giả cao thủ, các đại bang phái môn đạo chém giết lẫn nhau, cuối cùng đánh đến mức trời sụp đất nứt, thiên băng địa liệt.

Thiên đạo nổi giận, đày ải người luyện Cổ Võ vào bên trong một thế giới hoàn toàn tách biệt với bên ngoài, gọi là Tiểu Thiên thế giới, Cổ Võ từ đó bị mất tích.

Còn Soán Thiên tổ sư của chúng ta, người mất hai ngàn năm để sáng tạo ra Mường Thiên Tạo Hoá Quyết, lại mất thêm một ngàn năm nữa để hoàn thiện, đến khi pháp quyết đại thành thì đại thế cũng đã mất, thiên đạo bị chọc giận, người cũng không dám đem pháp quyết phổ biến cho đại chúng.

Lại sợ pháp quyết do mình tạo ra rơi vào tay kẻ xấu, người đành truyền thụ cho cô đồ đệ duy nhất của mình, thủ hộ Mường Thiên Tạo Hoá Quyết, không cho nó bị thất truyền vậy.

"

Chuyện xưa là như vậy.

- Nhất mạch của chúng ta từ năm đó, mỗi đời chỉ truyền xuống cho duy nhất một người. tuyệt không được truyền cho người thứ hai, kể cả người thân thiết nhất của mình.

- Tuyệt đối bảo hộ bí mật của pháp quyết, lại vừa thủ hộ lấy bờ cõi Đại Việt.

- Chuyện xưa chính là như vậy, bây giờ ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu.

Diệc Vân Tuyết nghiêm túc vạn phần, chậm rãi hỏi:

- Ngươi có nguyện ý gia nhập Thiên Sơn nhất mạch hay không?

- Dạ có, đệ tử Phùng Thị Mỹ Duyên bái kiến sư phụ, kính xin sư phụ nhận đệ tử ba lạy.

Không chút chần chờ, Mỹ Duyên quỳ rạp xuống trước mặt Diệc Vân Tuyết, cung kính dập đầu lạy ba lạy...

...

Phòng ngủ Mỹ Duyên được Diệc Vân Tuyết gia cố thêm một lớp cấm chế, ngăn chặn mọi động tĩnh do Mỹ Duyên phát ra trong lúc tu luyện cùng đột phá. Bốn phía Phùng gia lại được bố trí một trận pháp phòng ngự cấp ba cùng một trận pháp che đậy khí tức cấp sáu.

Căn bản Phùng gia lúc này kiên cố vững chãi, một giọt nước một hơi thở cũng không thể bị lộ ra ngoài.

Phùng Thị Mỹ Duyên từ đó liền chuyên tâm tu luyện Mường Thiên Tạo Hoá Quyết, trừ những lúc ở trên học viện, cùng Trương Huyền Châu đến Vương gia nghiên cứu sử học cùng giáo sư Mỹ Nguyệt ra, còn lại khi về nhà liền nhốt mình trong phòng tu luyện.

Mẹ Phùng cùng anh trai nàng - Phùng Chính Thanh cũng không thấy làm lạ gì, từ nhỏ Mỹ Duyên đã như vậy, ngoài nghiên cứu học thuật cùng lịch sử ra, nàng chẳng có hứng thú với thứ gì khác.

Rất nhanh, dưới sự chỉ bảo cùng hướng đạo của Diệc Vân Tuyết, nàng đã một đường thẳng tiến đột phá tầng thứ nhất - Tụ Khí kỳ, phá tan cánh cửa tầng thứ hai - Ngưng Khí kỳ, trở thành tu sĩ Ngưng Khí đại viên mãn.

Sắp sửa thăng lên cảnh giới Luyện Khí sơ kỳ.

...

- Sư phụ, hôm nay con phải đến nhà họ Lê mừng thọ 85 tuổi của Thái thượng Đại phu nhân.

Mỹ Duyên le lưỡi, cẩn thận nói vào điện thoại.

- Con bé Lưu Thủy Tiên Môn đó hả?

- Ách...dạ đúng rồi sư phụ, là mẹ của giáo sư Mỹ Nguyệt ạ.

Nghe sư phụ mình gọi Thái phu nhân là "con bé đó", Mỹ Duyên không khỏi cười khổ một tiếng, chỉ là sư phụ mình gọi như vậy cũng không sai.

Mặc dù bề ngoài sư phụ mình chỉ mới ba mươi, là một mỹ thiếu phụ sắc nước hương trời, một ngự tỷ xinh đẹp người gặp người mê, nhưng tuổi thọ cũng đã ngót nghét 850,

Thái thượng Đại phu nhân - Bà ngoại của Vương Kỳ Phong ở trước mặt nàng cũng phải gọi hai tiếng "Cụ tổ".

- Tối con... ở lại nhà họ Lê nha sư phụ?

Mỹ Duyên dè dặt hỏi.

- Ừ, đi đi, thu liễm hơi thở trước con bé ấy một chút, ngươi còn quá yếu không nên để lộ ra môn đạo làm gì.

- Dạ, con nhớ rồi ạ.

Tút tút tút!!!

Đây chính là hôm Mỹ Duyên cụng đầu vào ngực Vương Nhàn ở sân bay, sau đó là hai người gặp nhau ở Lê gia, nàng còn gây sự với Kiều Ân một trận.

- Sự phụ, sự việc tối hôm qua chính là như vậy ạ.

Sau buổi mừng thọ Thái phu nhân, Mỹ Duyên về nhà liền cẩn thận kể lại chuyện Vũ Ninh Khuynh Thành cùng Thiết lão đến gây rối ở Lê gia tối hôm trước, còn tỉ mỉ diễn tả lại hình dáng của người thần bí trong bộ áo choàng đen nữa.

Nghe xong sự tình, Diệc Vân Tuyết liền kết luận một câu:

- Ấy là do con bé Vũ Ninh kia muốn hợp nhất Khuynh Tâm song ngọc.

- Khuynh Tâm song ngọc? Nó là gì vậy sư phụ?

- Đó là chuyện của 5000 năm trước, do sư tổ đời thứ sáu của chúng ta ghi chép lại...

Diệc Vân Tuyết mặc dù không biết rõ nội tình bằng Vũ Ninh Nam Cung, nhưng sử sách do đời trước truyền lại cũng có đề cập đến vị đại năng cùng hai chiếc vòng tay này. Nàng chậm rãi kể lại cho Mỹ Duyên, sự tình cũng coi như gần đúng được bảy tám phần.

- Chẳng lẽ...

Mỹ Duyên nghe xong bí mật của hai chiếc vòng tay, lại nhớ đến thái độ của Thi Hoạ Thủy đối với Vương Nhàn ngày hôm qua, không khỏi nhíu mày suy nghĩ.

- Ngươi phát hiện ra cái gì?

- Dạ, là chuyện Hoạ Thủy, cô ấy vừa gặp đã thích Vương Kỳ Phong ạ.

- Cái gì?!?

Diệc Vân Tuyết khiếp sợ hỏi giật giọng.

- Dạ sư phụ, là như thế này,...

Mỹ Duyên trông thấy sư phụ kinh hãi như vậy, liền vội vàng kể lại chuyện của Vương Nhàn cho sư phụ mình nghe, đương nhiên chuyện nàng có ý tứ với hắn, nàng liền tận lực né tránh không dám kể.

- Vậy là đúng rồi, thời gian cũng không sai biệt lắm, thằng nhóc Vương Kỳ Phong kia nhất định là tên đại năng ở 5000 năm trước chuyển kiếp trùng sinh rồi.

- Nhưng tại sao hắn lại thờ ơ với Hoạ Thủy vậy ạ?

- Ngươi khờ lắm, hắn nhất định đã thức tỉnh toàn bộ ký ức kiếp trước, nên mới tận lực che giấu thân phận bản thân. Sợ người khác thông qua chiếc vòng tay mà truy ngược ra hắn.

Diệc Vân Tuyết như khám phá ra được một thiên đại bí mật, như cười như không khẽ nhếch bờ môi phấn nộn hừ lạnh, mỹ thiếu phụ thiên sinh lệ chất, mỹ lệ động lòng người, khẽ khiêu mép nhấp môi cũng có thể tản ra đầy hơi thở đầy mị hoặc.

- Chứng tỏ hắn lúc này vẫn còn rất yếu, vẫn chưa khôi phục được toàn bộ sức mạnh năm đó của mình, chúng ta không việc gì phải sợ hắn, hắc hắc.

...

- Ngươi thích hắn?

Mỹ thiếu phụ nhìn cô đệ tử hai má đỏ bừng cúi thấp đầu trước mặt, không khỏi kinh ngạc hỏi.

- Dạ, không...

- Vậy còn chờ gì nữa, mau gọi cho mẹ hắn đi.

- Sư phụ, cái này...con...con...

Mỹ Duyên ngước đầu khẩn cầu nhìn mỹ thiếu phụ trước mặt, việc này đối với cô gái da mặt mỏng như nàng thật sự là quá mức... cảm thấy thẹn.

- Đây là lệnh của ta, ngươi muốn khi sư?

Mỹ thiếu phụ đành dùng đến uy thế của mình ra lệnh cho cô đồ đệ.

- Không có...con không dám ạ.

Nói rồi, Mỹ Duyên lấy ra di động, ngón tay run run chọn vào tên "Giáo Sư Mỹ Nguyệt".

- Cô nghe.

Rất nhanh, mỹ thiếu phụ đã nghe thấy giọng nói của Mỹ Nguyệt ở đầu bên kia, không khỏi hài lòng gật gật đầu.

- Dì Nguyệt, con...con muốn đến nhà anh Phong ở một thời gian ạ.

- Ồ, con suy nghĩ kỹ rồi hả?

Mỹ Nguyệt cao giọng vui mừng hỏi.

Mỹ Duyên đương nhiên biết vì sao thân giáo sư của mình lại kích động như vậy.

Nàng cùng Huyền Châu theo giáo sư Mỹ Nguyệt nghiên cứu sử học mấy năm nay, Mỹ Nguyệt vô cùng yêu thích hai cô học trò vừa thông minh vừa xinh đẹp này. Huyền Châu đã hứa hôn với anh trai mình từ nhỏ, giáo sư không thể đánh chủ ý lên được.

Nhưng Mỹ Duyên thì khác, vừa dịu dàng lại hiểu chuyện, thường thường lúc ở chung với giáo sư Mỹ Nguyệt hai người cũng phi thường hoà hợp. Dạo gần đây, con trai lớn của nàng đã du học trở về, tất nhiên nàng không thể bỏ qua cơ hội, để tuột mất cô con dâu cực kỳ vừa ý này được.

Với phương châm nước phù sa không để chảy ruộng ngoài, không ít lần giáo sư Mỹ Nguyệt nửa vô tình nửa cố ý tác hợp con trai mình với Mỹ Duyên trước mặt hai cô học trò. Những lúc như vậy, Mỹ Duyên thường sẽ đỏ mặt ngượng ngùng né tránh, không chấp thuận mà cũng không tiện từ chối.

Không chấp thuận là vì Mỹ Duyên chưa gặp Vương Kỳ Phong lần nào, còn không tiện từ chối là vì nàng cũng rất thích vị giáo sư luôn luôn chiếu cố mình này, thầm nghĩ nếu trở thành con dâu của thân giáo sư mình thì cũng rất tốt.

Huyền Châu thì khác, không chỉ sợ thiên không loạn, lại còn nhìn không vừa mắt Kiều Ân suốt ngày cứ bám dính lấy tên ngu ngốc kia (Vương Kỳ Phong), nên ở một bên kích động Mỹ Duyên chủ động cướp lấy.

Nhìn Diệc mỹ thiếu phụ đang trợn mắt nhìn mình, Mỹ Duyên đành cắn răng gật đầu đáp:

- Dạ, con suy nghĩ kỹ rồi ạ.

- Bao giờ con dọn qua nhà thằng Phong?

- À...

Hai chữ "dọn nhà" như lợi kiếm đâm thủng lớp da mặt mỏng manh đang đỏ bừng của Mỹ Duyên, nàng không khỏi ngượng ngùng lắp bắp:

- Dạ... để tuần tới ạ, hoàn thành xong chủ đề lần này con sẽ qua.

Diệc Vân Tuyết ở cạnh bên nghe vậy không khỏi gật gật đầu hài lòng.

Đồ đệ duy nhất của nàng bây giờ đã viên mãn tầng hai Ngưng Khí kỳ, sắp sửa đột phá lên tầng ba Luyện Khí kỳ, tất nhiên sau khi đột phá Luyện Khí thành công, mới sẵn sàng dọn qua biệt thự của Vương Nhàn.

Tuần sau hẳn là vừa vặn.

- Ừ, để lát nữa ta hẹn chị Lệ đi mua sắm. Rồi bàn chuyện của hai đứa. Ha hả...

Chị Lệ - mẹ ruột của Mỹ Duyên, ba của nàng mất sớm, nàng chỉ còn mỗi ông nội đã về hưu, mẹ nàng làm công chức nhà nước cùng anh trai làm cảnh sát.

Giáo sư Mỹ Nguyệt vô cùng ưng ý cô con dâu tương lai - Mỹ Duyên - nên không hề tỵ hiềm gia cảnh hai nhà, thỉnh thoảng vẫn cùng mẹ ruột nàng chị chị em em vui vẻ đi mua sắm, chăm sóc sắc đẹp, chuyện của nữ nhân các loại, vân... vân...

- Dì Nguyệt, dì đừng báo trước cho hắn được không ạ?

- Muốn cho hắn bất ngờ chứ gì? Được rồi, ta sẽ không nói cho hắn biết, còn con tranh thủ lo hoàn thành đề tài kia sớm đi.

- Dạ vâng ạ...

Mỹ Duyên khó khăn cúp điện thoại, khuôn mặt đỏ như quả gấc chín, đáng thương hề hề nhìn sư phụ mình.

Vì tu đạo mà sư phụ mình không từ thủ đoạn, bắt mình phải chủ động truy cầu nam nhân kia, thật mất mặt nha.

- Tốt tốt tốt...

Diệc Vân Tuyết như thợ săn đang chuẩn bị lưới lớn để vây bắt con mồi, cười lớn nói:

- Đừng nên để hắn biết, nếu để hắn đề phòng mà chuẩn bị trước thì chúng ta sẽ càng khó hành động, hắc hắc...

- Sư phụ, ta tu luyện đây.

Mỹ Duyên không muốn để ý mỹ thiếu phụ trước mặt, phụng phịu kêu một tiếng ngồi xuống tu luyện.

Ít nhất khi nàng tu luyện, vị thần tiên ngự tỷ này sẽ không tiện làm phiền nàng.

Cơ mà, vị thần tiên ngự tỷ này lại không hề nhận thức được mình vừa bán rẻ cô đồ đệ xinh đẹp, chỉ thầm vui vẻ trong lòng, ở một bên trầm tư trù bị kế hoạch nắm lấy vị siêu cấp cường giả chuyển thế kia.

Nghe được tin Thi Hoạ Thủy chuyển đến ở cùng Vương Nhàn, lại còn ngay lập tức ở nhà hắn đột phá, thần tiên mỹ ngự tỷ liền hận không thể ngay lập tức chạy đến nhà Vương Nhàn bắt lấy hắn.

Dùng ngón chân để suy luận, Diệc Vân Tuyết cũng dư sức đoán được, thằng nhóc Vương Kỳ Phong kia chính là tên đại năng ở 5000 năm trước chuyển kiếp trùng sinh, nếu không thì không thể nào mà trùng hợp như vậy được.

Một vị cường giả Cổ Việt Võ từ 5000 năm trước nha, một thân tu vi vô địch thời đại đó, một thân đạo hạnh kinh thế trác tuyệt, nhất định sẽ có vô số bí mật cùng tài bảo mà người trong thiên hạ chỉ nghĩ đến thôi, cũng đã thèm nhỏ nước dãi.

Chỉ cần câu được con cá lớn này, muốn giết muốn thịt, muốn hầm muốn luộc kiểu gì chẳng được, hắc hắc hắc. - Thần tiên ngự tỷ tự sướng nghĩ thầm...

...

Đáng thương Vương Nhàn hoạ vô đơn chí, kiếp trước bị các nữ điệp báo vây giết còn chưa đủ, kiếp này lại càng cao cấp hơn.

Tai bay vạ gió bị một thiên sinh lệ chất mỹ thiếu phụ, tràn ngập dụ hoặc mỹ ngự tỷ, cao thủ Tu Chân giả đánh chủ ý lên đầu.

----*----

Tái bút: Chúc mọi người đọc truyện zui zẻ nhá ahihi ^^!

Bình Luận (0)
Comment