Siêu Cấp Ăn Bám Đại Thiếu Gia

Chương 17 - Cô Gái Nhỏ Hay Ghen Này

- Chú Tiêu, nước này phải lấy Pháo chặn Mã của chú Quân, nếu không nước sau Mã Xanh đột kích vòng vây, vô cùng nguy hiểm.

- Ài, chú Quân, nước này phải dùng Xe tạt sườn của chú Tiêu mới hiểm.

Phùng Chính Thanh đi dạo một vòng, nghe bên kia có tiếng nói chuyện ồn ào liền bước qua. Chỉ thấy lúc này Vương Nhàn một thân quần lửng áo thun, dưới chân xỏ một đôi dép lê, ngồi bệch trên khúc gỗ dưới đất, hắn đang cầm dao phay chặt một trái dừa, thỉnh thoảng lại quơ quơ mũi dao chỉ chỉ vào bàn cờ, cao giọng chỉ đạo.

Phùng Chính Thanh nhíu nhíu mày, trông tên nhóc con kia ăn mặc lôi thôi, hành động cứ như một thằnh lưu manh đầu đường ngõ chợ, thật chẳng thể tưởng tượng được, hắn lại là Đại thiếu gia của tập đoàn Vương thị đấy.

- Nhóc con, chớ có chỉ trỏ lung tung, ngươi theo phe ai hả.

Lão Tiêu trừng mắt mắng.

- Haha…

Vương Nhàn bưng trái dừa tên tu một hơi ừng ực, nước dừa tràn ra khoé miệng chảy xuống ướt nhẹp một mảng áo, quả thật trông nhếch nhác đến cực điểm rồi.

Dời tầm mắt khỏi tên nhóc con đáng ghê tởm, Phùng Chính Thanh nhìn về phía sân lớn, một đôi nam nữ vừa xuất hiện liền thu hút ánh mắt hắn.

- Hừm???

Trông người thanh niên kia vô cùng quen mắt, khiến Phùng Chính Thanh không khỏi cẩn thận suy nghĩ một phen.

Rất nhanh, trong đầu hắn hiện ra cái tên:

- Cừu Trân Mục -

Cừu Trân Mục

Đẹp trai ma mị, tóc dài ngang lưng, cặp mắt của hắn nếu nhìn thẳng vào có thể khiến bao cô gái mê mệt.

Tính cách: Đa mưu túc trí, ngoan độc, hung ác, hành động quyết đoán, không từ thủ đoạn.

Cừu Trân Mục là con nuôi của Hoàng Chín Ngón - ông trùm của Hắc Long bang, một trong ba băng đảng xã hội đen lớn nhất ở đất Gia Định.

Cha ruột hắn: Cừu Trân Trọng - chủ tịch tập đoàn Cừu Trân, một trong ba tập đoàn thương mại lớn nhất Gia Định.

Mặc dù gia thế khủng nhưng từ lúc mười ba tuổi, mẹ ruột hắn đã bị mẹ kế hãm hại, bị chính cha ruột đuổi ra khỏi nhà. Hắn không chịu ở lại mang nhục, nhất quyết bỏ đi theo mẹ thân sinh của mình - Nguyễn Ngọc Hoa.

Hai năm lưu lạc bên ngoài, mẹ hắn vì nhiễm sốt rét mà đóa hoa xinh đẹp kia dần héo tàn, cuối cùng bị viêm phổi mà ra đi ở bệnh viện.

Cái chết của mẹ ruột khiến chàng thiếu niên tuổi mười lăm trở nên điên cuồng, hắn căm hận hai mẹ con Mai Thị Tuyết - Cừu Trân Quý độc ác hãm hại mẹ con mình; hắn thù ghét cha hắn, kẻ lòng lang dạ sói, lúc đứng trên đỉnh cao danh vọng liền thay lòng đổi dạ, từ bỏ người vợ tào khang của mình.

Hắn thề, nhất định phải đem toàn bộ tập đoàn Cừu Trân đạp xuống dưới chân, ngay trước mặt cha mình hủy diệt đi hai mẹ con rắn rết kia, cùng tất cả những gì lão già Trân Trọng kia trân quý nhất.

Nửa năm sau cái chết của mẹ, chàng thiếu niên Trân Mục may mắn gặp được cha nuôi mình, Hoàng Sáu Ngón. Hắn trông thấy tư chất tuyệt vời, tâm tính ngoan độc của chàng thiếu niên trẻ tuổi, liền vô cùng ưng ý nhận Trân Mục làm con nuôi. Nuôi nấng, dạy dỗ, truyền lại kinh nghiệm cùng cơ nghiệp cho chàng thiếu niên, giúp hắn trả thù mối hận của mình.

Bảy năm trong nước học tập, ba năm du học bên Ý, tiếp xúc với giới Mafia Ý, hắn tiếp nhận những gì tinh túy nhất của nền xã hội đen nổi tiếng trên thế giới.

Mười năm sau, hai mươi lăm tuổi, hắn trở về, một tay đem tập đoàn Cừu Trân lật đổ, một tay gây chấn động lay chuyển toàn bộ đất Gia Định.

Thiếu Niên Anh Hùng, lãnh đạo hai thế lực đứng hàng đầu trong hai giới Hắc Bạch:

Cừu Trân Mục - Hoàng Thiếu Tà

- Đứng lại, mày tới đây làm gì?

Phùng Chính Thanh bước tới cản đường đôi nam nữ, lạnh lùng hỏi chàng trai tóc dài.

- Mày là ai? Nhà này của mày à?

Hoàng Thiếu Tà khẽ nhếch môi, khinh thường hỏi ngược lại.

- Anh Thanh, anh ấy là bạn trai em.

Thiếu nữ khoác lấy cánh tay Hoàng Thiếu Tà, mỉm cười nói.

- Anh Thanh?

Nghe thiếu nữ thân mật gọi tên cảnh sát kia, Hoàng Thiếu Tà nhíu mày hỏi.

- Vâng, anh ấy là anh trai của chị Duyên, hôn phu của chị Châu á.

Cô bé kia hồn nhiên trả lời.

- Lan, em đừng nói chuyện với thằng này, nó là trùm xã hội đen đó.

Phùng Chính Thanh thấy thiếu nữ vô cùng gần gũi ôm cánh tay Hoàng Thiếu Tà, nhịn không được kéo nàng về phía mình, chỉ chỉ kẻ đối diện nói.

- Làm gì, mày muốn đánh nhau hả?

Hoàng Thiếu Tà cởi áo vest ra, bên trong là một chiếc áo sơ mi ngắn tay, rộ ra từng khối cơ bắp đầy rắn chắc, hùng hổ hỏi.

- Anh Thanh, anh nhìn lầm rồi.

Thiếu nữ vùng ra khỏi bàn tay chàng Đại Úy Cảnh sát, chạy đến cản lại cánh tay đang vung lên của Hoàng Thiếu Tà, quay đầu nói:

- Anh Mục là con trai của bác Trọng, bạn của ba em, không phải người xấu.

Nói rồi, nàng quay sang Hoàng Thiếu Tà, giận dỗi nói:

- Anh Mục, ở nhà em đừng đánh nhau có được không.

Nàng, Lê Thị Mỹ Lan, con gái đầu lòng của Lê Tuấn, người thừa kế mảng kinh thương của nhà họ Lê. Dù Lê gia chủ yếu hoạt động trong giới học thuật, không quá chú trọng vào việc kinh doanh, nhưng đến tay của Lê Tuấn, mười năm gần đây công ty của nhà họ Lê đã mở rộng quy mô gấp ba lần.

Kết hợp với danh tiếng nhiều đời gây dựng, hiện nay Lê thị cũng đã trở thành một công ty lớn.

Hai tháng trước, Hoàng Thiếu Tà đại khai sát giới ở tập đoàn Cừu Trân một phen, tiếp quản toàn bộ tài sản của cha ruột mình, sau đó đến công ty của Lê gia, bái phỏng Lê Tuấn.

Vừa đúng dịp Mỹ Lan cũng đang có mặt ở văn phòng cha mình, nhìn thấy gã giang hồ lãng tử với mái tóc dài đầy phong trần, nàng đã mê đắm khôn nguôi, liên tục quấn lấy hắn.

Đương nhiên, cả hai vợ chồng Lê Tuấn đều không biết Cừu Trân Mục còn có một thân phận khác, nên không chút đề phòng mà ngầm đẩy thuyền cho con gái mình.

Hôm nay, Hoàng Thiếu Tà buồn chán mà theo chân cô bạn gái nhỏ đến nhà nàng, tưởng rằng sẽ phải chán chết ở cái gia tộc mười tám đời chỉ biết ngập mặt trong đống sách vở.

Thật không ngờ hắn lại gặp được đối thủ số một của mình, Đại Úy Cảnh Sát - Phùng Chính Thanh.

- Hừm, nể mặt cái Lan, tao tha cho mày lần này đó.

Hoàng Thiếu Tà khinh thường nói.

- Mày…mày

Phùng Chính Thanh tức giận lắp bắp.

- Lan, em đừng để vẻ ngoài của nó mê hoặc, cẩn thận bị nó lừa á.

- Rồi sao, mày là cái gì của Lan, sao cứ thích xía vào chuyện của người khác vậy hả.

Trông thấy hai tên đàn ông lại chuẩn bị đánh nhau, Mỹ Lan đứng giữa đã gấp đến mức khoé mắt đỏ bừng như sắp khóc.

- Ông Quân, ông Tiêu.

Nhìn sang bên kia thấy lão Quân cùng lão Tiêu đang đánh cờ, nàng vội hô lớn.

Lão Quân cùng lão Tiêu nghe có người gọi mình liền nhìn sang, ngay lập tức, cả hai lão liền... quay đầu tiếp tục chú tâm vào bàn cờ, dường như chẳng quan tâm hai tên nhóc con kia lắm.

May mà, Hoàng Thiếu Tà cũng không muốn làm khó cô bạn gái nhỏ của mình, chỉ lạnh lùng nhìn Phùng Chính Thanh nói:

- Hôm nay ở nhà Mỹ Lan tao không thèm chấp cái mặt l* mày, sau này ra đường nhớ né cho khuất mắt tao nhá.

Nói rồi, kéo Mỹ Lan rời đi.

Chỉ nghe phía xa có tiếng hắn vọng lại:

- Cảnh sát hả… cảnh sát cái đ* gì... lưu manh thì có… gặp ai cũng nghĩ là tội phạm… mặt l* hắn mới là lưu manh ấy…

Để lại Phùng Chính Thanh mặt mũi đỏ bừng, tức sôi người mà run lẩy bẩy.

Buổi trưa mọi người đông đủ quây quần bên bàn ăn. Đương nhiên là khách mời lẫn khách không mời cũng không thiếu.

Vương Kỳ nghỉ trưa ghé qua trường đón Kỳ Quang - em trai của Vương Kỳ Phong; thì thằng nhóc em trai của Huyền Châu - bạn học cùng lớp với Kỳ Quang nghe nói chị mình cũng ở nhà họ Lê, liền mặt dày mày dạn làm cái đuôi, lẽo đẽo đi theo sau hai bố con Vương Kỳ.

Vừa về đến nhà vợ, lúc trông thấy bạn học Phong, Vương Kỳ liền trợn mắt, gọi hắn hai tiếng "Nghịch tử".

Kỳ Quang trông thấy người lạ liền tò mò săm soi Vương Kỳ Phong, nhưng khi biết được đây là anh trai nhiều năm không gặp, người đã đem toàn bộ tài sản thừa kế trút lên đầu mình, cậu bé không khỏi vui mừng chạy đến ôm hắn, gọi hai tiếng "Anh hai, anh hai…"

Hai vợ chồng Lê Tuấn; em vợ Vương Kỳ, nên Vương Kỳ Phong phải gọi cậu ba mợ ba, cũng tranh thủ về ăn bữa trưa; trông thấy con gái cùng Hoàng Thiếu Tà quấn quít bên nhau, hai người mỉm cười hớn hở, tay bắt mặt mừng chàng rể tương lai.

Một bữa trưa đáng lẽ là họp mặt gia đình, nhưng cuối cùng người ngoài còn đến một số lớn, dẫu vậy, chủ nhà vẫn rất vui vẻ đón tiếp không chút khó chịu, khiến không khí bữa trưa đã náo nhiệt lại càng thêm nồng nhiệt đấy.

- Đây đây đây, trước khi dùng cơm, mọi người hãy đến với truyền thống của gia đình chúng ta nào.

Vương Kỳ đợi mọi người ngồi ngay ngắn, lúc này mới nâng ly rượu đứng dậy nói:

- Bữa trưa hôm nay có bốn người đã nấu bốn món ăn cực kỳ ngon, chúng ta sẽ thưởng thức và bầu chọn ra món ăn ngon nhất. Nào đem từng món lên nào.

Rất nhanh món thứ nhất đã được mang lên:

Bề ngoài đây chỉ là một món chả giò chiên giòn vô cùng bình thường, vỏ bánh bên ngoài được chiên vừa đủ làm cả cuốn chả phủ một màu vàng óng.

Mỗi người được chia một cuốn, cắn vào miệng giòn rụm, hương thơm lan tỏa đầy khoang miệng.

Mặc dù chỉ là một cuốn chả giò, một món ăn vô cùng quen thuộc với tất cả mọi người ở đây, nhưng hương vị của nó lại cực kỳ đặc biệt, khiến mọi người thèm thuồng, hận không thể được ăn thêm miếng nữa.

Mọi người ai nấy đều khen ngon tới tấp.

- Món này do con sáng tạo ra, nhưng hôm nay thì nó do ai làm thế?

Lão Lê tò mò hỏi Mỹ Nguyệt.

Mọi người ai cũng chăm chú nhìn vị giáo sư, chờ đợi câu trả lời của nàng.

- Mỹ Duyên.

Mỹ Nguyệt quay sang cô học trò ngồi cạnh mình, mỉm cười nói.

Mỹ Duyên vội đứng lên, thẹn thùng giải thích:

- Này là công thức của mẹ nuôi, con chỉ học theo thôi, cảm ơn mọi người đã không chê ạ.

- Ồ, đây chẳng phải là món Kỳ Phong lúc nhỏ thích ăn nhất đấy sao.

Vương Kỳ dường như phát hiện ra bí mật động trời, âm dương quái khí nói;

- Biết hắn mới về nước, nên con liền nấu cho hắn nha.

- Món này bề ngoài trông bình thường nhưng nguyên liệu bên trong lại phải qua rất nhiều khâu chế biến phức tạp, muốn làm ra đúng y hương vị của mẹ hắn nấu riêng cho hắn, thì Mỹ Duyên, con nhất định phải học qua một thời gian dài, tốn rất nhiều "tâm tư" đó nha.

Vương Kỳ cố ý nhấn mạnh hai chữ "tâm tư", cuối cùng còn châm thêm một câu kết:

- Tên nhóc kia đúng thật là có phước đấy, hahaha.

- Ồ, hoá ra vậy.

Mọi người ai cũng vỡ lẽ ra, liền trầm trồ khen ngợi không dứt khiến Mỹ Duyên đỏ bừng mặt.

Huyền Châu mỉm cười đắc thắng, đầy khiêu khích nhìn hai nàng Như Ngọc.

Hai nàng Kiều Ân quay sang nhìn Vương Nhàn, ánh mắt vừa tức giận vừa u oán.

Vương Nhàn áy này cười tỏ vẻ vô tội, hắn thật sự không có để ý chuyện xưa này đâu mà.

- Nào nào, đem món thứ hai lên nào.

Vương Kỳ nhanh chóng gọi.

Rất nhanh hai tô canh lớn được mang lên, người làm múc cho mỗi người một chén, các loại rau xanh trong món canh vừa chín tới không quá cứng cũng không quá mềm, từng miếng thịt lại dai lại béo, chứng tỏ người nấu phải có trình độ canh lửa cực kỳ tinh chuẩn.

Nhất là nước canh, vừa thanh lại vừa ngọt, húp một ngụm ngon đến mức khiến người ta muốn nuốt luôn cả lưỡi vậy.

- Ngon thật.

Mọi người vừa nhấp ngụm đầu tiên đã không khống chế được thốt lên đầy thoả mãn.

- Ùm, đây đúng là hương vị món canh độc nhất vô nhị của phu nhân ta.

Lão Lê gật đầu công nhận.

Mọi người kính nể nhìn Thái thượng Đại phu nhân, khâm phục tài năng sáng tạo ra một món canh thần kỳ của bà.

Sau đó mọi người đều nhìn về phía Thi Họa Thủy, ánh mắt không giấu nổi sự ghen tị cùng ngưỡng mộ trong lòng.

Dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được người nấu món canh lần này, ngoài Thi Họa Thủy ra, truyền nhân duy nhất của Thái thượng Đại phu nhân, thì không thể là ai khác,.

- Sao ngươi không ăn, để cho hắn hả?

Vương Kỳ thấy chén canh của Họa Thủy vẫn còn nguyên liền hỏi nàng, không đợi mọi người phản ứng đã tỉnh bơ bưng nó lên, tay còn lại chụp lấy chén của Vương Nhàn, vô cùng tự nhiên hoán đổi chúng.

Chớp mắt, Vương Nhàn cùng Họa Thủy đã đổi chén cho nhau.

Họa Thủy dường như ngầm chấp thuận hành động tự chủ trương của Vương Kỳ, từ đầu đến cuối ánh mắt không rời khuôn mặt Vương Nhàn nửa bước.

- Nhóc con, lúc nhỏ ngươi chuyên bị ho gió ho khan ho theo mùa, cổ họng bị tổn thương không ăn uống gì được. Bà ngoại vì chữa bệnh cho ngươi mà hao tâm tổn trí tạo ra món canh này, vừa có thể chữa bệnh lại vừa bồi bổ riêng cho ngươi đấy.

- Thế nào, Hoạ Thủy nấu không sai chứ.

Vương Kỳ tủm tỉm cười, gắt gao truy hỏi Vương Nhàn.

Mọi người ai cũng ngạc nhiên, hoá ra nguồn gốc món canh này chính là ưu ái đặc biệt dành riêng cho Vương đại thiếu gia, dùng để chữa bệnh cho hắn.

Cảm nhận được hơi thở âm u lạnh lẽo của Kiều Ân Như Ngọc, Vương Nhàn thầm mắng lão già Vương Kỳ thâm độc, cố ý tung độc chiêu ly gián ba người bọn họ.

Vương Nhàn chủ động tránh nặng tìm nhẹ, khôn khéo bưng chén canh đưa qua cho Mỹ Nguyệt.

Mọi người vẫn còn ở đây, mặc dù hắn không tiện phát tác với lão Vương, nhưng độc chiêu này không làm khó được Vương Nhàn.

Hai nàng Như Ngọc nhìn Vương Nhàn đầy cảm động, đây là hắn để ý cảm nhận của các nàng, không muốn làm các nàng phải khó chịu nha.

Chỉ là, không đợi Vương Nhàn kịp mở miệng, Mỹ Nguyệt đã nhanh chóng chộp cổ tay hắn, kéo nhẹ đưa về phía Mỹ Duyên, còn đem chén của học trò mình chuyển qua cho hắn, cười nói:

- Ngươi đó, thật chu đáo nha.

Động tác này vừa khéo lại vừa chuẩn, người ngoài nhìn vào sẽ thấy Vương Nhàn cố ý đem chén canh của mình nhường cho Mỹ Duyên, cô bé kia ngại ngùng không dám phản ứng, vị giáo sư này mới đưa tay ra đỡ lấy giùm nàng.

"Quả thật là chuẩn con mẹ nó xác."

Vương Kỳ khoé mắt giật giật, trong lòng thầm khâm phục bà xã quá nhanh nhạy.

- Cảm ơn.

Mỹ Duyên cúi đầu thẹn thùng cảm tạ.

Chén canh lúc này coi như đã an vị, người giành phần thắng cuối cùng chính là Mỹ Duyên, ai cũng có thể nhìn ra được.

- Được rồi, mọi người ai cũng đói lắm rồi, mau dùng bữa nào, chớ để cơm canh nguội hết.

Vương Kỳ dường như quên mất đây chỉ mới là món thứ hai, hắn sốt ruột cầm đũa lên mời mọi người trên bàn, sau đó tỉnh bơ ăn như gió cuốn.

- Dạ, mời ông ngoại bà ngoại, mời mọi người ăn cơm.

Huyền Châu hưởng ứng theo, lễ phép mời hai vợ chồng lão Lê cùng với mọi người, sau đó vô cùng tự nhiên dùng bữa.

Mọi người cũng vô thức bị cuốn theo, quên mất còn hai món ăn vẫn chưa được mang lên biểu diễn đâu này.

- Ài..

Vương Nhàn bất đắc dĩ thở dài, ăn miếng cơm thôi mà cũng phải thật máu con mẹ nó chó, bên tai hắn còn văng vẳng tiếng thì thầm của Kiều Ân:

Hồ ly tinh!

- Hừ, ba con hồ ly tinh kia thật quá đáng, không thèm coi chúng ta ra gì.

Trong phòng ngủ, Kiều Ân tức phì phì đi qua đi lại mắng, sau đó hung ác nói:

- Tối nay tớ sẽ lẻn vào phòng hai ả kia, dùng đao rạch mặt sau đó xát muối vào vết thương của bọn chúng. Xem thử còn dám quyến rũ chồng bà hay không.

- Hì hì, sao cậu giận quá vậy. Nhìn là đủ biết ba mẹ anh Phong tự chủ trương mà.

Như Ngọc cười hì hì kéo Kiều Ân ngồi xuống giường, ôm vai bạn mình trêu chọc.

- Không thể xem thường hai con hồ ly tinh kia nha, nhất là cô nàng đeo vòng tay kia, lúc nào cũng nhìn chằm chằm anh Phong không rời mắt.

- Không được, mình phải hủy lớp trang điểm xấu xí này đi mới được, nếu không hai ngày tới anh Phong sẽ bị bọn chúng dụ đi mất.

Kiều Ân dứt khoát lấy ra dụng cụ định hủy đi lớp trang điểm, bất quá đã bị Như Ngọc giữ lại.

- Cậu đừng có kích động như vậy.

Như Ngọc khuyên giải bạn mình:

- Trước khi về nước anh Phong đã dặn rồi, lần chúc thọ này chúng ta nhất định phải điệu thấp, chìm càng sâu càng tốt, như thế sẽ không thu hút quá nhiều sự chú ý.

- Cậu không nghe lời, anh ấy sẽ giận đó.

Như Ngọc tận tình khuyên nhủ.

Kiều Ân chính là như vậy, chỉ cần có thứ gì đó gây uy hiếp đến ba người bọn họ, nàng sẽ luôn là người kích động lao lên đầu tiên, thẳng tay chém giết không màng hậu quả.

Những lúc như thế, Như Ngọc chính là người kiềm giữ cô bé lại.

Thế nhưng mà, sau khi truy xét rõ ngọn ngành, đó sẽ chính là lúc mà cả hai nàng đồng loạt giết tới, như cuồng phong như loạn vũ, thế không thể đỡ.

- Ừ, mình biết rùi.

Kiều Ân ấm ức trả lời, sau đó đứng dậy nói:

- Anh Phong đâu rồi, mình đi tìm anh ấy.

Dưới bóng cổ thụ che phủ, tách biệt cái nắng gay gắt giữa buổi trưa ra xung quanh, Vương Nhàn ngồi trên ghế đá lặng lẽ suy tư.

Hắn thầm cảm thấy buồn cười cho bữa trưa máu chó vừa rồi, chủ yếu là cha mẹ hắn cố tình dẫn lửa đốt nhà con trai mình.

Hai cô học trò của giáo sư Mỹ Nguyệt, hắn chẳng có cảm giác gì nhiều; chỉ có cô gái đeo chiếc vòng tay xanh ngọc kia, Thi Hoạ Thủy, mới khiến hắn cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Trong đôi mắt nàng biết nói của nàng, chứa đựng đủ loại cảm xúc phức tạp, hạnh phúc thất vọng, vui buồn lẫn lộn muốn thổ lộ với hắn.

"Vì sao?!?"

Hắn tự hỏi, không biết rốt cuộc hắn và nàng có mối liên hệ gì.

Kiếp trước kiếp này, Thi Hoạ Thủy và Vương Nhàn - Vương Kỳ Phong hắn, vốn chẳng hề liên quan gì đến nhau.

Lục lọi trong đầu những đoạn ký ức kiếp trước, trong số những cô gái ám sát hắn nhưng bị hắn giết ngược lại, chẳng ai có khí chất cùng hơi thở giống như nàng.

Kiếp này lại càng không, gần mười năm trời hắn ở bên hai nàng Như Ngọc, chưa hề gặp Thi Hoạ Thủy lần nào.

- Ài, rốt cuộc là tại sao.

Vương Nhàn cúi đầu xoa xoa trán, bất lực lẩm bẩm.

- Tôi có thể ngồi ở đây, được chứ?

Một thân ảnh bước đến cạnh ghế đá, thanh âm dịu dàng truyền vào tai hắn.

Từ xa, Vương Nhàn đã nghe được tiếng chân nàng vọng tới, chỉ là hắn không muốn làm mất mặt cô học trò tâm tư đơn thuần này, nên ngẩng đầu bình thản nói:

- Cứ tự nhiên.

Mỹ Duyên mỉm cười, một làn gió trưa thổi qua làm tung bay mái tóc dài của nàng, làn gió trưa thổi mát da thịt Vương Nhàn, nụ cười nàng khiến tâm thần hắn thư sướng, bất tri bất giác hắn ngây ngẩy nhìn ngắm dung nhan tuyệt mỹ kia.

- Cảm ơn.

Bàn tay nàng nhẹ vén tóc mai làm lộ ra vành tai hồng nộn nhỏ nhắn, duyên dáng ngồi xuống cạnh Vương Nhàn, áy náy nói:

- Chuyện ở sân bay lúc sáng, tôi xin lỗi.

- Không có việc gì.

- Anh sống ở Pháp tận mười năm à?

- Ừ.

- Hai cô gái kia là em nuôi của anh?

- Đúng vậy.

- …

- Vâng, cô nói đúng.

- …

Cứ như vậy, một người hỏi, một người nhát gừng trả lời, cuộc trò chuyện phút chốc trở nên đần độn vô vị.

Từ những chủ đề vô cùng quen thuộc như chuyện về nước Pháp, rồi Mỹ Duyên kể về giáo sư Mỹ Nguyệt - mẹ ruột hắn, rồi đến cả Thái thượng Đại phu nhân,...

Thế nhưng mà...

Mặc kệ Mỹ Duyên nói gì, tên ngốc kia cứ trơ mặt lặp đi lăp lại ba câu "Ừ…Vâng…Cô nói đúng", khiến gương mặt nàng ban đầu còn tươi cười, dần dần trở nên lúng túng.

Dẫu vậy, vẫn còn có người có thể nhìn ra hai người họ vô cùng đẹp đôi, một trai tài một gái sắc đấy.

- Trông đẹp đôi chưa kìa.

Dưới mái hiên ngoài hè, lão Tiêu ngoạm một miếng dưa hấu ngập mồm, vừa nhai nhoàm nhoàm vừa chỉ chỉ vào đôi nam nữ đang ngồi dưới tán cây, khen ngợi nói.

- Ùm ùm…

Lão Quân cùng Trương Long, quản gia cùng Đội trưởng hộ vệ Lê gia, ngồi chồm hổm gặm dưa bên cạnh cũng gật đầu đồng ý.

Người ta có thể bị vẻ ngoài tầm thường của Vương Nhàn đánh lừa, nhưng ba người họ nhìn Đại thiếu gia lớn lên từ nhỏ, từ lúc biết đi Đại thiếu gia đã thông minh kiệt xuất, tài trí hơn người rồi.

Nếu thật sự đem so với Vương Nhàn, Mỹ Duyên rõ ràng đã tự mình trèo cao.

- Hồ ly tinh.

Tiếng kêu tức giận vang lên khiến ba người lão Tiêu giật mình, giương cặp mắt trắng dã nhìn sang.

Chỉ thấy Kiều Ân hung hăn bước về phía Vương Nhàn, cao giọng hô:

- Anh Phong.

Vốn Mỹ Duyên đang không tìm được chủ đề nói chuyện cùng Vương Nhàn, bỗng có người đến đánh tan bầu không khí ngượng ngùng này, nàng chưa kịp vui mừng đã trông thấy người đến lại là Kiều Ân.

Sửng sốt một chút, ngay lập tức Mỹ Duyên đã nhanh chóng thu hồi vẻ lúng túng trên khuôn mặt, khẽ vén mái tóc, bình thản mỉm cười.

- Anh Phong, hai người đang tâm sự chuyện gì vậy?

Kiều Ân vô cùng tự nhiên ngồi lên đùi Vương Nhàn, hai tay ôm cổ hắn, trêu tức nhìn Mỹ Duyên chu môi hỏi.

Ba người lão Tiêu đang ngồi gặm dưa bên kia, trông thấy tiết mục cẩu huyết này cũng phải kinh ngạc muốn rớt quai hàm, quả thật đặc cmn sắc.

- Không có gì, sao em lại ra đây.

Vương Nhàn mỉm cười ôm eo Kiều Ân, khẽ vén lọn tóc thơm đang che khuôn mặt mình ra sau cổ nàng, vui vẻ đáp.

- Em sợ có người đem anh lừa đi mất đấy.

Kiều Ân tuy đang nói chuyện với Vương Nhàn, nhưng đôi mắt từ đầu đến cuối không hề rời khỏi người Mỹ Duyên nửa bước, địch ý biểu lộ vô cùng rõ ràng.

- A a.

Vương Nhàn cười khan hai tiếng, sau đó ái ngại nhìn Mỹ Duyên nói:

- Thật xin lỗi, cô cứ tự nhiên nhé.

Sau đó định đứng lên rời đi, bất quá Kiều Ân không muốn tách ra, càng ôm chặc cổ Vương Nhàn, dựa thật sát vào người hắn hơn.

"Cô gái nhỏ hay ghen này."

Vương Nhàn than thầm trong lòng, thuần thục bế Kiều Ân đứng lên bước vào nhà ngang, dường như việc thân mật như vậy là vô cùng quen thuộc đối với hai người.

- Hừ.

Nhìn Kiều Ân như con mèo nhỏ cuộn trong lòng Vương Nhàn đầy trêu tức nhìn mình, Mỹ Duyên khẽ nhíu đôi mày đẹp hừ lạnh.

- Grừhh, tên ngốc kia thật đúng là không có mắt.

Huyền Châu lén nấp ở một góc quan sát nãy giờ, lúc này chạy đến bên bạn thân mình, tức giận mắng:

- Cô gái kia có gì tốt, nhan sắc bình thường, học vấn thường thường, ứng xử lại càng không một chút lịch sự, có chỗ nào sánh với cậu được chứ.

Huyền Châu đã hỏi qua Mỹ Nguyệt, nghe nói ba người Vương Nhàn mang tiếng đi du học, nhưng qua Pháp chỉ nhập học vào một trường chuẩn Đại học ở một vùng quê nho nhỏ, không chút danh tiếng nào. Thành tích học tập cũng tầm tầm bậc trung, không mấy nổi bật, phải nói là từ trong ra ngoài ba người đó cực kỳ tầm thường.

Bọn họ đi biền biệt mười năm, thậm chí người dân ở cái đất Gia Định đã quên mất Tập đoàn Vương thị còn có một vị Đại thiếu gia này luôn rồi.

- Đến cả tên lưu manh Cừu Trân Mục còn nhìn thuận mắt hơn hắn nhiều.

Huyền Châu bĩu môi xùy mũi khinh thường.

- Cậu biết không?

Bỗng nhiên Mỹ Duyên cắt đứt lời cô bạn mình, khẽ nói:

- Cô Nguyệt kể, tất cả tài sản cùng quyền thừa kế, hắn đã chuyển toàn bộ cho em trai mình rồi.

- Cái gì, còn có chuyện như vậy.

Huyền Châu nghe đến đây kinh ngạc thốt lên, sau đó nhìn xung quanh một hồi, lúc này mới thấp giọng khẽ nói:

- Nói như vậy, hắn chính là một tên Đại thiếu gia hữu danh vô thực, trong túi không có nổi một đồng.

Chuyện này là lần đầu tiên nàng nghe nói đến, không khỏi cảm thấy vô cùng khiếp sợ.

Vương thị nha, khối tài sản hàng tỷ đô, tên ngu ngốc kia lại có thể đem vứt cho em trai mình, chuyện này nói ra căn bản không ai có thể tin tưởng được.

- Tên kia là bị ấm đầu đến mức phát dại rồi. Không đúng…

Huyền Châu tự hỏi, sau đó liền lắc đầu, cuối cùng ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ dị, cúi thấp đầu nói:

- Nhất định tên ngốc kia có bí mật động trời gì đó.

Vương Nhàn không hề biết, mà dù biết có người đang chú ý đến mình, hắn cũng không để trong lòng, trừ phi là kẻ đó muốn chết.

Lúc này hắn đang bận dỗ dành hai cô gái nhỏ của mình.

- Chuyện này anh không để ý, lúc đó anh còn rất nhỏ nha.

Cạnh chiếc bàn nhỏ nơi góc phòng, Vương Nhàn vừa giải thích với hai nàng Như Ngọc, vừa mở nắp xoong ra, bên trong là hai món ăn do Kiều Ân Như Ngọc nấu lúc trưa, chưa kịp bưng lên cho mọi người thưởng thức đã bị lão Kỳ cắt ngang mất.

Không để chúng bị nguội lạnh mất, sau khi đem Kiều Ân ném lên giường, hắn liền xuống nhà bếp mang toàn bộ vào phòng ngủ của ba người, một mình mình thưởng thức.

Mặc dù không phải lần đầu tiên, nhưng nhìn Vương Kỳ Phong đang ăn ngon lành món ăn do mình nấu, hai cô bé vẫn cảm thấy cực kỳ vui vẻ.

- Nhưng mà tay nghề của hai nàng ấy không tệ nha.

Như Ngọc nghiêm túc đánh giá hai đối thủ của mình:

- Món nem của cô học trò xinh đẹp của mẹ anh không kém nhà hàng năm sao chút nào. Nguyên liệu mặc dù quen thuộc nhưng gia vị được kết hợp vô cùng độc đáo.

- Vỏ nem được cuốn vừa tròn lại vừa đẹp, mười chiếc như một. Rất có tay nghề á.

Như Ngọc nháy mắt với Vương Nhàn, mỉm cười nói.

- Ờ ờ.

Vương Nhàn thức thời giữ lấy mạng tuấn kiệt, không dám mở miệng khen người phụ nữ khác, liền từ chối cho ý kiến.

- Có gì đặc biệt đâu, nếu có công thức nhất định cậu sẽ nấu được, thậm chí còn ngon hơn cô ta.

Kiều Ân phản bác, vô cùng kiêu ngạo nói.

Quả thật, trong ba người, tay nghề nấu ăn của Như Ngọc là giỏi nhất, so với Vương Nhàn nàng có thể xem là trò giỏi hơn thầy, chỉ cần có công thức, món gì Như Ngọc cũng có thể nấu ngay ra được.

- Không hề nha, món canh của Họa Thủy thật ra không chỉ là một phương thuốc dân gian dùng để trị ho bình thường, bên trong dường như uẩn chứa rất nhiều linh khí.

Như Ngọc ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ dị, trầm trọng nói:

- Để điều chế được linh dược, người nấu không những phải có chân khí hùng hậu, mà cảnh giới điều khiển chân khí cũng phải vô cùng cao minh.

Vương Nhàn nghe đến đây không thể không gật đầu công nhận, Như Ngọc một đao đã đâm trúng ngay chỗ yếu hại.

- Cô ta nhất định phải là cao thủ Cổ Việt Võ.

Kiều Ân đầy vẻ chắc chắn nói, hai cô gái nhìn nhau, đều thấy được tia sáng phấn khích trong mắt đối phương.

- Chỉ có điều phải đợi đến lúc giao đấu mới biết được nha.

Kiều Ân khẽ nhếch môi, ý cười treo trên khoé môi càng ngày càng nồng đậm.

Bình Luận (0)
Comment