Siêu Cấp Ăn Bám Đại Thiếu Gia

Chương 10 - Nhớ Anh, Sau Này Không Cho Anh Rời Xa Bọn Em Nữa.

- Thiếu gia à, lúc nãy ngươi làm thế nào mà hay vậy?

Lão Tiêu vừa lái xe vừa khiếp sợ hỏi.

Hình ảnh con dao găm cắt ngang chiếc két sắt lúc nãy, vẫn còn rõ mồn một trong đầu lão Tiêu. Lão không thể tưởng tượng được con dao ấy phải sắt bén đến mức nào, lực tay người thi triển không biết mạnh bao nhiêu mới có thể chơi lên như vậy được.

- Không có gì ghê gớm, chăm chỉ luyện tập chút là được, hắc hắc.

Vương Nhàn cười cười, cũng không trả lời rõ ràng.

- Xùy...

Ba người còn lại đều xùy mũi, chẳng ai tin lời nói lừa người này của hắn cả.

Rất nhanh, chiếc xe tàn tạ đã đưa bốn người về đến biệt thự ở ngoại ô thành phố Gia Định.

Căn biệt thự này được lão Tiêu bỏ tiền túi ra thuê cách đây không lâu, lúc ba người Vương Nhàn còn ở dưới quê Như Ngọc.

Nó gồm hai tầng rộng rãi thoáng mát, mỗi tầng lại có hai phòng ngủ đầy đủ tất cả tiện nghi, vừa vẹn đủ chỗ cho bốn người bọn họ sống tạm ở nơi này một thời gian.

Vương Nhàn cùng lão Tiêu khiêng bốn chiếc vali của hai cô bé lên trên lầu cho các nàng, rồi mới kéo vali của riêng mình vào phòng ngủ.

Đợi hai người bọn họ xong xuôi đâu vào đó, Kiều Ân Như Ngọc mới lễ phép rót hai ly nước đưa qua.

Lão Tiêu vừa uống nước vừa than thở:

- Dạo này ta lao động chân tay hơi bị nhiều, nhất là khuân đồ cho hai cô đó nha.

- Cảm ơn chú Tiêu, cực khổ cho chú rồi.

Kiều Ân ngại ngùng đáp.

- Hai em mau lên lầu dọn phòng đi, để anh đi nấu cơm trưa.

Vương Nhàn đuổi hai cô bé lên trên lầu dọn dẹp phòng ngủ của các nàng, phần hắn bước lại tủ lạnh, lấy nguyên liệu chuẩn bị nấu bữa trưa, còn Lão Tiêu thì ở ngoài phòng khách xem TV.

Để tránh bất tiện, lão Tiêu đã lựa căn nhà có hai phòng tắm trên và dưới lầu, cái dưới lầu là của hai tên đàn ông xài chung, còn phòng tắm ở tầng trên rộng hơn, chỉ để dành riêng cho hai cô bé.

Sau khi sửa soạn phòng ngủ cho riêng mình xong, hai nàng Như Ngọc mới lần lượt đi tắm.

Như Ngọc xuống tầng trệt trước, nhìn sang phòng bếp thấy bóng dáng chàng thiếu niên mặc tạp dề đang đứng nấu ăn bên bếp lửa, nàng như làn gió vui vẻ chạy qua.

- Anh Phong, để em phụ anh một tay.

Làn gió ập đến mang theo mùi hương sữa tắm lẫn hương thơm của thiếu nữ, Vương Nhàn quay sang nhẹ mỉm cười, dịu dàng nói:

- Anh nấu gần xong hết rồi, chỉ còn mỗi món canh cà ri hầm thịt bò nữa thôi Ngọc.

- À, vậy để em dọn cơm lên.

Như Ngọc nhanh nhẹn bày thức ăn ra bàn, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, đôi bàn tay nhỏ chống lên gò má say sưa nhìn ngắm chàng thiếu niên.

Khuôn mặt nàng thoáng chốc hiện lên vô vàn niềm hạnh phúc, lúc này cả thế giới trong lòng cô bé chỉ có mỗi hình bóng của chàng thiếu niên đầy ấm áp như nắng mùa xuân này mà thôi.

Trong giây phút đẹp đẽ nồng nàn này, trông nàng và hắn tựa như một cặp vợ chồng trẻ mới cưới, ngọt ngào đầy đắm say như trong các bộ phim truyền hình lãng mạn lúc nhỏ nàng hay xem vậy.

- Hù!

Kiều Ân không biết tự lúc nào đã đứng sau lưng Như Ngọc, khẽ hù nàng.

- A, cậu xuống từ lúc nào đấy nhỏ?

Như Ngọc giật mình thốt lên, sau đó ngượng ngùng cúi đầu che giấu khuôn mặt nhỏ đang đỏ bừng của mình đi.

- Haha, ơ kìa, sao mặt cậu đỏ bừng vậy nhỏ?

Kiều Ân vén vén mái tóc của Như Ngọc qua một bên, ngón tay nho nhỏ chọc nhẹ má phải của cô, lè lưỡi trêu chọc.

- Làm gì có, do tớ ngồi trong bếp lâu quá thôi.

Như Ngọc phồng má đáp.

- Thật không, hihi.

- Xong rồi đây.

Vương Nhàn bưng tô canh nóng hổi đặt lên bàn, sau đó kêu với ra ngoài:

- Chú Tiêu ơi, vô ăn cơm nào.

- Ơi, đến ngay đây, haha.

- …

Một nhà bốn người quây quần bên bàn cơm, cười cười nói nói đầy vui vẻ.

Dưới trời sao, Vương Nhàn nhìn ngọn lửa trong chiếc xô thiếc đang cắn nuốt những tờ giấy, lặng lẽ suy tư.

Như thường lệ sau khi lên kế hoạch hắn lại tiêu hủy toàn bộ tài liệu có liên quan, lúc này mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.

Khẽ rút ra con dao găm đen ngòm, Vương Nhàn đau lòng nhìn thân dao đã vặn vẹo, lưỡi dao đầy sứt mẻ. Từ lần trước hắn dùng nó để cắt chiếc két sắt kia, con dao đã bị tổn hại nặng nề, gần như không thể dùng được nữa.

Bởi vì không có nguyên liệu tốt hơn, cũng không có nhiều tiền nên hắn vẫn chưa thể đem nó đi sửa chữa.

- Mày hãy dưỡng thương cho thật tốt, sau lần hành động này, tao sẽ chữa trị cho mày thật hoàn hảo, Dạ Quỷ à.

Vương Nhàn khẽ khàng vuốt ve lưỡi dao đầy sắc bén của Dạ Quỷ, nhỏ giọng nói.

Rè…rè…rè

Chiếc điện thoại trong túi bỗng rung lên, Vương Nhàn bắt máy:

- Thế nào, bọn họ đến chưa?

- ...

- OK, tôi biết rồi.

Vương Nhàn ngắt cuộc gọi, lạnh lùng bước vào nhà.

Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời nho nhỏ còn chưa kịp ló dạng.

- Chú Tiêu à, tôi phải đi ra ngoài một chuyến, chú chăm sóc Kiều Ân cùng Như Ngọc giùm tôi nhé.

Vương Nhàn đeo lên vai chiếc balo, cẩn thận dặn dò lão Tiêu.

- Anh phải đi à?

Hai cô bé đầy không nỡ nhìn Vương Nhàn.

- Ừ, không lâu đâu, nhiều nhất một tuần nữa anh sẽ về.

Vương Nhàn mỉm cười, giọng nói chắc nịch trấn an hai nàng.

- Yên tâm, có ta ở đây không ai làm gì hai đứa cháu dâu… à không, không ai làm gì hai đứa nó được, haha.

Lão Tiêu haha cười, không để ý hai cô bé mặt mày đã đỏ bừng.

- Ùm, vậy tôi yên tâm rồi, tôi đi đây.

Nói rồi, Vương Nhàn leo lên chiếc taxi, phía sau hai cô bé vành mắt đỏ hoe nhìn theo bóng chiếc xe đang dần mất hút.

Xoài Riêng

(Cách Gia Định 2 tiếng rưỡi chạy xe, là một tỉnh nằm ở phía Đông Nam Vương Quốc Giản Phố Trại - gọi tắt là Cam)

Trời về đêm, phố lên đèn dân chơi lên đồ, trong một quán bar ở Xoài Riêng, dưới ánh đèn mờ ảo cùng tiếng nhạc xập xình đinh tai nhức óc, các cặp nam thanh nữ tú ôm nhau bay lắc điên loạn.

Trong góc tối quán bar, hai người áo đen thân hình vạm vỡ đứng im bất động, chỉ có cặp mắt thỉnh thoảng quét về phía sàn nhảy khẽ giật giật. Sau lưng bọn hắn là một cánh cửa sắt, phía sau có một cầu thang dẫn lên tầng trên của quán bar.

Theo lối cầu thang đi lên, đi đến cuối hành lang tối đen liền gặp một căn phòng có năm người đang đứng gác, chứng tỏ bên trong căn phòng phải là những nhân vật có địa vị vô cùng quan trọng.

- Chúc mừng đại ca mã đáo thành công, lô hàng đầu tiên đã bán hết sạch, đám gà con kia vô cùng thích thú với mặt hàng mới này.

- Đúng vậy đại ca, lô hàng tiếp theo đây chắc chắn sẽ càng thêm đắt khách, nhất định đại ca sẽ mau chóng lấy lại được tiền vốn của mình về nha, haha.

- …

Đám người ai nấy đều nâng ly hướng về phía người đàn ông đang ngồi ở chủ vị, miệng mồm tung tóe nước bọt nịnh nọt đại ca mình.

- Haha, cảm ơn anh em đã hỗ trợ, lô hàng tiếp theo này, Hắc Hổ ta sẽ không để thiếu một phần nào của mọi người, hahaha, nào, uống.

Hắc Hổ cười to, nâng ly rượu uống cạn.

Tiểu Bình cũng nốc cạn ly, nhưng hắn không lạc quan như đồng bọn, chưa đến lúc lấy hàng an toàn trở về, hắn vẫn không dám lơ là cảnh giác.

Công việc buôn hàng cấm, kiếm ăn trên lưỡi ngọn đao đầu họng súng này, giữa đường sẽ luôn luôn có bất trắc xảy ra, không thể chủ quan được.

- Phù.

Rầm rầm...

Bước ra cửa quán bar, thở ra một hơi thở nồng nặc mùi rượu, Tiểu Bình lục trong túi lấy ra chìa khóa xe, sau đó leo lên chiếc mô tô dựng bên đường, nổ máy ầm ĩ lái thẳng về nhà.

Lý Tiểu Bình, gốc Hoa, sau khi vượt ngục trốn khỏi nhà giam thành công, hắn liền bị truy nã gắt gao ở Trung Quốc.

Bất đắc dĩ hắn đành phải vượt biên, bỏ trốn sang Cam cũng đã hơn hai năm nay rồi.

Với tài nghệ chơi đao của mình, hắn dễ dàng đứng vững gót chân ở cái đất Xoài Riêng này.

Từ lúc hành tẩu giang hồ đến giờ, hắn luôn vô cùng tự tin vào một tay đao pháp của mình, nhưng cả ngày hôm nay hắn lại cảm thấy cực kỳ bất an.

- Có lẽ ta đã quá lo lắng rồi, ngày mai còn phải bảo vệ lô hàng lớn kia về nữa, ài.

Tiểu Bình thở dài mở khóa cửa phòng, về đến nhà hắn mới cảm thấy an toàn hơn đôi chút, dù sao đây cũng là nhà của hắn, địa bàn của hắn, bên trong cất giấu khá nhiều hàng nóng hai năm này hắn tích góp được.

Cẩn thận khóa trái cửa chính, hắn cởi bộ đồ bẩn vứt qua một bên, bước về phía tủ quần áo lấy ra một bộ đồ sạch, trần truồng bước tới phòng tắm.

Vừa đến cửa phòng tắm, hắn chợt dừng chân, quay lại cầm lên thanh khảm đao trên bàn, lúc này mới yên tâm bước vào.

Tiểu Bình luôn tin vào trực giác của mình, thứ đã cứu mạng hắn vô số lần trong quá khứ, giúp hắn vượt ngục thành công, cùng hành trình trốn sang đất Cam đầy nguy hiểm kia nữa.

Tiếng nước vòi sen trong phòng tắm ngừng lại, lúc sau Tiểu Bình mang theo thanh khảm đao bước ra. Trên đầu tóc ướt sũng, vài giọt nước nhỏ giọt xuống nền nhà.

Bất chợt...

Hắn bỗng nhiên nheo nheo mắt nhìn về phía bóng tối giữa phòng khách, không biết tự lúc nào nơi đó đã đứng lặng lẽ một bóng người.

Như U linh nửa đêm đến đòi mạng.

- Hắc hắc…

Nắm chặt thanh khảm đao, Lý Tiểu Bình nhìn bóng đen cười nói:

- Khách quý đến thăm đã không kịp tiếp đón chu đáo, thất lễ thất lễ.

Hắn quyết định dùng tiếng mẹ đẻ của mình để thử bóng đen trước mặt.

Thấy bóng đen vẫn đứng im bất động không nói gì, Tiểu Bình lạnh lùng gằn giọng:

- Nói đi, mày đến đây tìm tao làm gì?

- Làm con đ* mẹ mày.

Bóng đen cất giọng Cam bản địa khàn khàn, chữ "mày" vừa dứt đã như một viên đạn lao vút về phía Lý Tiểu Bình.

- Hừ.

Lý Tiểu Bình cũng không bất ngờ, hừ lạnh vung khảm đao lên nghênh đón.

Keng!

Tia lửa lóe lên, âm thanh kim loại va chạm vào nhau đầy chát chúa.

Trong phòng khách tối đen, dưới ánh sáng yếu ớt hắt ra từ phòng tắm, hai bóng người như mờ như ảo qua qua lại lại.

Những ánh lửa không ngừng lóe lên kèm theo tiếng sắt thép liên tục va chạm điếc tai, chứng tỏ hai bên chiến đấu đã đến hồi kịch liệt.

Phập!

Bỗng một âm thanh rợn người vang lên, như tiếng người bán thịt chặt đứt đôi miếng thịt lợn.

Bịch!

Cuối cùng, một bóng người ngã đập xuống đất, sau tiếng va chạm trầm muộn này, âm thanh chiến đấu kịch liệt cũng chấm dứt, phòng khách lại rơi vào trong tĩnh lặng.

- Thật sảng khoái.

Giọng nói khàn khàn thốt lên, ném thanh đao mẻ trên tay qua một bên, bước chân hắn tiến về phía bức tường đối diện, nắm lấy ngọn phi đao cỡ hai ngón tay đang cắm ngập một nửa vào bức tường, nhẹ nhàng rút ra.

Thanh phi đao mỏng như cánh ve, phía trên còn dính máu này mới chính là thủ phạm gây ra cái chết của gã giang hồ người Hoa, Lý Tiểu Bình. Nhát chém đứt lìa đầu sau cùng chỉ là hắn tiện tay chém ra mà thôi.

Sau một hồi lục lọi, bóng đen từ dưới giường lôi ra một khối kim loại màu đen dài một mét, đến một người từng trải như hắn cũng khỏi thốt lên kinh ngạc:

- Con mẹ nó, gã giang hồ này còn có con quái vật như vậy.

Chính xác, nó đúng là một con quái vật cầm tay, thứ mà nghe tên cũng đủ khiến người ta khiếp sợ.

M249 chuẩn Hoa Kỳ.

Trên tay hắn chính là khẩu súng máy hạng nhẹ M249 với băng đạn một trăm viên, hắn không hiểu gã giang hồ này kiếm đâu ra và định làm cái gì với con quái vật này nữa. Súng lục, AK đấu với khẩu M249 này chẳng khác gì con muỗi so với con voi cả. Căn bản khi nhìn thấy con quái vật này, cứ xác định là bạn phải xuống lỗ đi.

- Hắc hắc.

Giữa bóng đêm, tiếng cười khàn khàn rợn tóc gáy cất lên như âm thanh của ma quỷ.

- Đại ca, sao giờ này thằng Bình còn chưa đến vậy, chúng ta chuẩn bị phải đi rồi.

Tên đàn em nôn nóng quay đầu hỏi Hắc Hổ.

- Hừ, không đi thì mất phần, kệ mẹ nó, đi thôi.

Hắc Hổ nhìn đồng hồ, không kiên nhẫn ra lệnh.

Một đoàn ba chiếc xe bảy chỗ lăn bánh rời đi, hướng ngoại ô tỉnh Xoài Riêng mà chạy, sau gần một tiếng đồng hồ cuối cùng cũng đến địa điểm giao dịch.

Đây là khu đất trống cạnh một nhà máy bỏ hoang, phía sau nó là mảnh rừng rậm rạp, cây cối um tùm, lúc đoàn xe Hắc Hổ đến, đoàn xe bên bán đã đứng chờ sẵn tự lúc nào.

Mỗi bên đều cẩn trọng cho một người xuống kiểm tra tình hình xung quanh bãi đất trống một hồi, chỉ cần phát hiện có điểm không ổn sẽ lập tức đánh xe chạy đi.

Tất nhiên, Hắc Hổ sẽ không vì chút lợi nhỏ mà bày ra phục kích để cướp giết đám người kia, bên kia cũng khá coi trọng người mua hàng của mình, nên cũng không giăng ra cạm bẫy gì.

Xác nhận xung quanh không có mối đe doạ nào, lúc này cả đám người của hai bên mới yên tâm bước ra khỏi xe để thực hiện giao dịch.

Đoàn người hai bên tiến về phía trước, trên tay mỗi tên đàn em đều có vũ khí, đao kiếm súng lục, thậm chí có cả tiểu liên súng trường M16 AK.

Hắc Hổ tay cầm khẩu lục ngoắc ngoắc thằng mắt hí, tên đàn em run rẩy xách vali tiền bước lên, cổ tay hắn bị khóa một chiếc còng số tám, đầu còng còn lại khóa vào đai xách của chiếc vali, muốn lấy được tiền nhất định phải tháo chiếc còng này ra trước, hoặc là chặt đứt luôn cánh tay của tên mắt hí đi.

Bên kia cử một tên ngoại quốc bước qua, Hắc Hổ lạnh lùng mở khóa chiếc vali, tên ngoại quốc sau khi cẩn thận kiểm tra từng xấp tiền, lúc này mới gật đầu ra dấu "OK." cho đại ca hắn.

Hắc Hổ trợn mắt giật lại xấp tiền còn nằm trên tay thằng ngoại quốc kia, lạnh lùng khóa chiếc vali tiền lại.

Rầm rầm!

Khoảnh khắc chiếc còng số 8 vừa khóa lại chiếc vali tiền, từ phía xa vang lên tiếng mô tô gầm rú, bụi đất bốc lên mù mịt.

Tưởng rằng mai phục của đối phương bất ngờ tập kích đến, cả hai phe ngay lập tức đều giận dữ chĩa vũ khí vào nhau, sau đó cảnh giác nhìn chằm chằm về phía chiếc mô tô đang chạy đến, bầu không khí đương trường bị kéo căng lên, căng thẳng đến tột độ.

Người ngồi trên mô tô dường như không cảm nhận được bầu không khí giương đao bạt súng này, tỉnh bơ chạy xe đến, lúc này mọi người mới có thể nhìn thấy rõ ràng:

Chiếc mô tô quen thuộc, mũ trùm đầu quen thuộc, bộ đồ quen thuộc.

- Là thằng Bình.

Chiếc mô tô dừng bánh cách đoàn người đang giao dịch không xa, đám Hắc Hổ nhận ra là người quen, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng là, bọn hắn không biết thi thể của "thằng Bình thật sự" kia đã sớm chảy khô máu, đầu một nơi thân một nẻo.

Hắc Hổ lúc bấy giờ mới ra hiệu cho đàn em thu súng, bên kia thấy vậy cũng buông súng theo.

Chỉ là, Hắc Hổ không hề hay biết rằng, hành động mình vừa làm ngu ngốc đến cỡ nào.

Nếu có thể, đám người cả hai phe sau khi cùng nhau xuống địa ngục, nhất định sẽ lôi đầu hắn ra đánh hội đồng một trận.

Bởi vì thời điểm cả hai phe buông đao súng, kẻ vừa đến (mà bọn hắn còn cho rằng là Lý Tiểu Bình) liền xách lên khẩu M249 treo bên hông chiếc mô tô chĩa thẳng vào đám người.

Xoạch xoạch!

Tiếng đạn lên nòng khiến mọi người đồng loạt quay đầu lại nhìn.

Hình ảnh cuối cùng bọn hắn thấy, chính là một họng súng đen ngòm chĩa thẳng về phía mình, bắt đầu phun ra lửa khạc ra đạn.

Taka taka taka taka…

Khẩu súng máy như con rồng sau khi phun ra hết trăm viên đạn, lúc này mới hài lòng thở ra làn khói đen.

Phía trước toàn bộ hơn năm mươi người đều đã nằm bất động trong vũng máu thật lớn, từng dòng máu đỏ tươi chảy dài ra xung quanh tạo thành những con suối tinh huyết cực kỳ máu tanh ghê rợn, trông vô cùng rợn người.

Trăm viên đạn nếu chia ra thì chưa chắc đã tiêu diệt được hai mươi mạng, nhưng không may là bọn hắn đứng quá gần nhau, có viên còn xuyên qua tận hai ba người mới bị cản lại.

Đứng gần như vậy, căn bản không một ai có thể may mắn sống sót.

Toàn bộ đám người có mặt ở lần giao dịch bí mật này, đều bị bắn thành tổ ong, chết đến không thể chết hơn, chết không kịp trăn trối.

Sát thủ vừa đến kia lúc này mới dựng chân chống xe, vứt khẩu súng máy trống rỗng xuống đất, chậm rãi bước đến, cúi đầu nhìn chiếc vali tiền vẫn còn nguyên vẹn.

Chứng tỏ chất liệu làm ra chiếc va li chống đạn phải vô cùng tốt mới không bị bắn phá thành mảnh nhỏ.

Rút cây mã tấu trên tay một cái xác bên cạnh, hắn nhẹ nhàng chặt đứt chiếc còng số 8 đang khóa chiếc vali.

Keng!

Nhặt lên vali tiền cùng chìa khóa, tên sát thủ này ung dung quay trở lại chiếc mô tô, lái xe rời đi.

" Tin nóng, tình hình buôn lậu ma túy ở khu vực Đông Nam Á gần đây đang dần nóng lên. Mới hôm qua một vụ xả súng xảy ra ở địa phận tỉnh Xoài Riêng, Campuchia đã cướp đi tính mệnh của hơn 50 người, các nạn nhân đều là tội phạm buôn thuốc phiện quốc tế…"

- Ài, thế đạo bây giờ thật loạn lạc, đến cả ông hàng xóm cũng không yên ổn, may mà không có người Việt nào gặp nạn.

Lão Tiêu than thở, dù biết đây đều là những tên tội phạm buôn thuốc phiện đáng chết, nhưng một lần nhiều người bị giết như vậy, trong lòng lão vẫn cảm thấy có chút thương hại.

- Ha, chú Tiêu nay cũng quan tâm tình hình bên Cam nữa nha.

Vương Nhàn từ trong bếp bước ra, trên người vẫn còn mang tạp dề kéo theo mùi thức ăn thơm phức, mỉm cười nói.

- Ài, năm xưa ta còn ở bên đó tận mười năm đấy. Người quen cũng không ít.

Lão Tiêu nhớ lại chuyện năm xưa, thở dài đáp.

- Yên tâm, trong đám tội phạm đó không có ai là người Việt đâu, chú đừng lo.

Vương Nhàn đầy chắc chắn an ủi.

- Ơ, sao anh biết.

Lão Tiêu kinh ngạc nhìn Vương Nhàn, nghi ngờ hỏi.

- Có gì lạ đâu, dù trong bọn buôn thuốc phiện ấy chỉ có một người Việt thôi, báo đài nước ta nhất định đã làm ầm lên rồi, đâu có đơn giản như này.

Vương Nhàn ngoắc ngoắc cằm về phía TV, mỉm cười đáp, sau đó giục:

- Thôi, ăn sáng thôi, để tôi lên kêu hai con bé, chú vào bếp trước đi.

Nói đoạn, Vương Nhàn bước lên lầu, gõ cửa từng phòng một, lớn tiếng gọi:

- Kiều Ân, Như Ngọc, dậy đi, cùng xuống ăn sáng nào.

- A, ANH PHONG ĐÃ VỀ.

Hai cô bé trong phòng vừa kinh ngạc lẫn vui mừng hét lên, vội vàng mở cửa phòng, nhìn thấy người mình mong nhớ bao ngày đứng ngay trước mặt, hai nàng liền lao đến ôm chặt Vương Nhàn.

- Ừ, anh đã về rồi đây.

Vương Nhàn bị kẹp giữa hai cô gái nhỏ, nhẹ nhàng nói.

Đúng vậy, từ sáng sớm lúc trời còn tối đen, hắn đã bắt chuyến xe khách đầu tiên quay về Gia Định.

- Em nhớ anh.

Lý Như Ngọc nhỏ giọng lí nhí.

- Em cũng nhớ anh, sau này không cho anh rời xa bọn em nữa.

Kiều Ân mạnh dạn hơn, nhưng sau khi nói xong đã đỏ bừng mặt cúi đầu.

Hai nàng ôm thật chặt như sợ một giây nữa hắn sẽ biến mất vậy, khiến hắn không thể làm gì hơn là vỗ nhẹ vai hai nàng, cười khổ nói:

- Được rồi được rồi, mau vào rửa mặt thay đồ xuống ăn sáng, rồi đi chơi với anh.

- Dạ.

Hai cô bé nghe được đi chơi cùng anh Kỳ Phong, như một cơn gió phóng nhanh vào phòng, sợ hắn đổi ý.

- A a.

Vương Nhàn cười khan, quay người bước xuống lầu.

Rất nhanh hai nàng Như Ngọc đã sửa soạn xong quần áo, chạy xuống vội vàng ăn bữa sáng.

- Ăn từ từ thôi.

Vương Nhàn vui vẻ nói, ánh mắt dịu dàng nhìn hai cô bé.

Hai nàng cũng chỉ mới mười hai tuổi bằng Vương Nhàn, từ nhỏ đã sống kham khổ, quần áo đều là đồ cũ được người ta quyên góp cho cô nhi viện, hầu hết đã bạc màu.

Căn bản kém xa Vương Nhàn, đại thiếu gia của tập đoàn Vương thị, được sinh ra từ trong nhung lụa.

Rất may hắn làm người không khoa trương, giản dị lại mộc mạc, đứng cùng hai nàng cũng không có quá nhiều xung đột.

Không đợi lâu hơn, hai nàng liền kéo Vương Nhàn nhét vào xe, ba người ngồi ngay ngắn ở ghế sau.

- Chú Tiêu, mau đi nào.

Hai nàng đồng loạt hưng phấn hô lên

Lão Tiêu lau mồ hôi vội vàng lái xe rời khỏi biệt thự, một đường thẳng tiến chạy vào thành.

Xe đến trước cổng khu chợ Bình Yên, lão Tiêu liền đánh bánh lái quay đầu xe rời đi, để ba người trẻ tuổi tự do dạo chơi.

Khác với những khu chợ lớn ở trung tâm thành phố, hàng hóa ở khu chợ Bình Yên có mức giá bình dân nên rẻ hơn không ít, hai nàng Kiều Ân vui sướng kéo Vương Nhàn chạy khắp cửa hàng này đến sạp hàng khác.

Hai nàng lựa không ít đồ dùng sinh hoạt hằng ngày cùng quần áo, quần áo ở đây vừa rẻ vừa đẹp, hai nàng cười tít mắt lựa cho Vương Nhàn vài bộ đi chơi cộng thêm mấy bộ mặc ở nhà, cùng một chiếc áo sơ mi trắng nữa.

Lúc ra khỏi cổng chợ hai tay hắn treo đầy túi lớn túi nhỏ, lão Tiêu đã rời đi, ba người đành bắt một chiếc taxi cùng nhau quay về nhà.

- Chú Tiêu đã về.

Hai nàng Như Ngọc đang ngồi trên sofa xem TV, nghe tiếng động ngoài cửa liền quay đầu nhìn sang, chỉ thấy lão Tiêu mang theo một xấp giấy tờ bước vào.

Như Ngọc vội rót ly nước đem qua cho lão, lão Tiêu mỉm cười gật đầu đón lấy, sau đó đưa xấp hồ sơ qua cho hai nàng.

- Đây là các loại học bạ cùng giấy chứng nhận tốt nghiệp Tiểu học, Trung học cấp hai cấp ba, cùng hộ khẩu căn cước tất tần tật hồ sơ của hai đứa nhóc các cô.

Vừa uống nước vừa thở hào hển, Lão Tiêu giảng giải.

- Wowwww...

Hai nàng Kiều Ân kinh ngạc há hốc mồm, chia nhau lấy ra tờ chứng nhận tốt nghiệp Trung học Phổ Thông của riêng mình, tròn mắt đọc đi đọc lại vài lần.

Cái này… các nàng chỉ mới mười hai tuổi, mà đã có giấy tốt nghiệp cấp ba của năm mười tám tuổi rồi???

Liên tục lấy ra học bạ, bảng thành tích học tập cùng đủ loại giấy tờ chứng nhận khác, hai nàng sửng sốt trợn tròn mắt, dường như không thể tin vào mắt mình nữa, hai nàng ngẩng đầu hỏi lão Tiêu:

- Chú Tiêu, cái này là thật ạ.

Không chỉ hai nàng, lão Tiêu cũng không biết nói gì hơn về độ chịu chơi của đại thiếu gia nhà mình, cái này coi như trải phẳng con đường phía trước cho hai cô bé này luôn rồi.

- Thật, các cô hiện tại chính là người trưởng thành, hoàn thành xong chương trình cấp ba Trung Học Phổ Thông rồi đấy.

Lão Tiêu gật gật đầu đó, sau đó hỏi:

- Thiếu gia đâu rồi?

- A, anh Phong đang ở trong phòng, chờ chú nãy giờ.

Bỏ lại hai cô bé đang sôi nổi bàn luận về bộ hồ sơ ngoài phòng khách, lão nhanh chân bước vào phòng của thiếu gia nhà mình.

- Chú Tiêu…

Nhìn người đàn ông tuổi đã quá lục tuần trước mặt, tuổi già sắp đến khiến khóe mắt lão đầy nếp nhăn tạo thành từng vết chân chim hiện ra vô cùng rõ ràng, hơn một nửa mái tóc cũng đã biến thành màu xám trắng, Vương Nhàn nhẹ nhàng nói:

- Cảm ơn chú mấy năm này đã chăm sóc, giúp đỡ con rất nhiều.

Vì hắn còn chưa đủ tuổi, không tiện ra ngoài hành động, rất nhiều việc không thể hoàn thành được nếu không có lão Tiêu ra mặt xử lý.

Từ lúc đầu thai chuyển kiếp đến giờ, chỉ có lão Tiêu là người thân thuộc nhất, đáng tin cậy nhất của hắn.

Từ ngăn kéo lấy ra hơn mười xấp đô la xanh thật dày, Vương Nhàn trịnh trọng nói:

- Tiền con mượn chú mấy năm nay, mua nhà mua xe rồi xử lý công việc…, con đã hứa là khi có tiền sẽ trả. Bây giờ con xin trả lại cho chú.

- Tất nhiên, số tiền này nhiều gấp mấy lần, nhưng chú cứ nhận cho, coi như con hiếu kính cho chú, từ nay chú không cần phải ra ngoài lăn lộn, làm những công việc nguy hiểm nữa. Mua nhà mua xe, hay đi du lịch gì tùy chú.

- Chú Tiêu, chúc chú bách niên giai lão.

Vương Nhàn nắm chặt bàn tay gân guốc của lão Tiêu, nhẹ nhàng dặn dò.

- Thiếu gia, ngươi muốn đi rồi ư?

Lão Tiêu nhìn chàng thiếu niên mà lão xem như cháu trai của mình này, có phần lo lắng hỏi.

- Vâng, con chuẩn bị đi ra ngoài rèn luyện mấy năm, lúc không có con ở đây chú cứ làm gì tùy mình thích.

- Dù sao con cũng tách bốn người chúng ta ra khỏi Vương thị một cách triệt để rồi, bên đó cũng không có ai quản chú được nữa.

- Chú yên tâm, con cũng không định đi đâu xa, mấy năm nữa bọn con sẽ quay về, rồi mình sẽ còn gặp lại.

- Chú Tiêu đừng buồn, mấy năm nữa bọn con sẽ quay về gặp chú.

Hai nàng Như Ngọc thấy Vương Nhàn sắp phải xa lão Tiêu, nhẹ giọng an ủi lão.

Hai nàng biết lão Tiêu không khác gì ông nội của Vương Nhàn, thậm chí còn quý nhau hơn cả ruột thịt, từ nhỏ lão đã chăm sóc cho hắn vô cùng kỹ lưỡng, tình cảm của cả hai đã cực kỳ sâu đậm.

- Hai cô nhớ chăm sóc thiếu gia thật tốt, lúc về nhớ mang theo mấy đứa cháu trai cho ông già này là được.

Lão Tiêu xoa xoa đầu hai nàng, nháy mắt trêu chọc.

- Chú Tiêu này.

Hai cô gái nhỏ đỏ bừng mặt, khẽ gắt lên.

- Haha

Lão Tiêu cười to.

- Ba người nói chuyện gì mà vui thế?

Vương Nhàn vẫn còn mang tạp dề từ trong bếp bước ra, trông ba người Lão Tiêu đang cười nói vui vẻ, tò mò hỏi.

- Không có gì, ăn cơm thôi.

Vừa nhắc đến bạn Vương, bạn Vương liền đến, hai cô bé không thèm để ý đến Vương Nhàn nữa, cúi đầu bỏ chạy.

- Thiếu gia, bên tập đoàn mới nhắn tin qua, Chủ tịch vừa về nước, ngài bảo thiếu gia tối nay về bên ngoại dự bữa cơm họp mặt gia đình đấy.

Lão Tiêu nuốt xuống miếng thịt bò, quay sang phía Vương Nhàn thông báo một câu.

Hai cô bé bên cạnh nghe vậy không khỏi có chút kinh ngạc bất ngờ lẫn lo lắng không yên, ngẩng đầu nhìn lão Tiêu.

- Lo lắng cái gì, hai người các cô trước sau gì cũng phải qua bên đó làm cái lễ ra mắt, sớm quen thuộc một chút cũng tốt, hắc hắc.

Lão Tiêu trợn mắt nhìn hai cô bé, cười cười nói.

- Gia đình thiếu gia mấy năm nay đã không tụ họp với nhau, phần chủ tịch bận công việc bên Mỹ, phần phu nhân phải ở nhà trông chừng nhị thiếu gia.

- Trước khi rời đi, thiếu gia cũng nên gặp bọn họ một lần.

Lão Tiêu giải thích.

- Ùm, cũng nên gặp bọn họ một chút.

Vương Nhàn gật gật đầu đồng ý.

Chỉ có hai người Như Ngọc là đầy lo lắng nhìn nhau, hai nàng bỗng nhiên cảm thấy thật áp lực, như sắp về ra mắt ba mẹ chồng vậy.

Vì thế, hai cô bé vừa ăn xong đã vội kéo nhau chạy về phòng, tíu tít sửa soạn cho thật tốt.

Suốt một buổi chiều, Vương Nhàn cùng lão Tiêu đi mua một chiếc xe bán tải, sau đó quay về chất toàn bộ đồ đạc dụng cụ quần áo lên xe, chuẩn bị tối nay lên đường rời khỏi Gia Định.

Nhưng trước khi rời đi, ba người Vương Nhàn phải về nhà ngoại của hắn một chuyến.

Bình Luận (0)
Comment