Sĩ Vì Tri Kỷ

Chương 66

— tất cả đều là quần áo Tử Thanh cho Đế Tố, đã giặt sạch sẽ, giày cũng xếp ngay ngắn ở trước mặt.

Vẻ ảm đạm lướt qua đáy mắt Tử Thanh, không nói không rằng cầm quần áo và giày yên lặng cất đi, rồi hỏi Oman: “Đế Tố đã quen với Hổ Uy doanh rồi chứ?”

“Ta thường thấy cậu ta luyện ngoài sân tập một mình, rất chuyên cần.” Oman nói, “nhưng đúng là vậy.”

Dịch Diệp nhớ tới chuyện ngày mai, vội bảo Oman: “Nhờ cậu cho bọn ta nhắn cậu ấy một câu, được chứ?”

Oman nhìn Tử Thanh trước mới cười nói: “Anh là anh trai Thanh nhi thì có gì mà không thể.”

Không kịp ngẫm ý hắn, Dịch Diệp cười nói: “Thế bảo cậu ấy, mai cả đám sẽ qua nhà Lão Đại ăn thịt dê nướng, ai cũng nhớ cậu ấy, bảo cậu ấy cũng đến, bọn ta sẽ chờ ở cửa Đông doanh đến giờ Tỵ.”

“Được.”

“Gượm đã, bảo cậu ấy, ta ở lại trực ở y thất, không đi được.” Tử Thanh vội bổ sung.

Dịch Diệp cau mày: “Thanh nhi…”

“Anh, nếu cậu ấy biết em cũng đi, chắc chắn sẽ không tới.”

“Vậy em thì sao?”

“Em không sao, cùng lắm bớt ăn một bữa thịt dê nướng thôi.” Tử Thanh nói, “Lão Đại và Thiết Tử đều nhớ cậu ấy, nếu không gặp được chắc chắn sẽ không dễ chịu trong lòng.”

Dịch Diệp không cãi nổi, dù biết cô nói rất đúng nhưng luôn thấy Tử Thanh bị thiệt thòi chút.

“Mai cô lại Hổ Uy doanh đi, ta nướng thịt dê cho cô ăn.” Oman phơi phới bảo Tử Thanhi, “Hương vị thịt dê người Trung Nguyên mấy người nướng tầm thường lắm.”

Tử Thanh lắc đầu: “Không có lệnh, ta không thể tự tiện đi Hổ Uy doanh.”

Biết cô rất giữ quy tắc, làm việc đâu ra đấy, Oman không miễn cưỡng tiếp, cười phớt lờ bảo: “Vậy ta sang tìm cô, cũng thế.”

Trước khi trời tối cửa doanh sẽ đóng, bất kỳ ai không có thủ dụ của Tướng quân đều không được ra vào, Oman thấy sắc trời đã không còn sớm, bèn tạm biệt Tử Thanh về Hổ Uy doanh. Vừa thấy hắn rời đi, Dịch Diệp nhíu mày ngẫm một hồi lâu, mới bảo Tử Thanh: “Em quen cái tên nhóc Tây Vực này thế nào thế?”

Không thể kể chuyện đi đại mạc, Tử Thanh cũng không biết trả lời làm sao, đành ậm ờ nói: “… Gặp trên đường.”

“Sao cậu ta…Thanh nhi Thanh nhi, cậu ta thân mật với em thế, ta thấy ánh mắt hắn nhìn em không thích hợp lắm,” Dịch Diệp càng nhíu chặt mày, không yên tâm dặn dò, “Sau này vẫn nên cách xa cậu ta một chút tốt hơn?”

“Oman là người rất tốt.”

Tử Thanh đã chải xong tóc, đang dùng chủy thủ chỉnh một cán bút, lông bút sắp xếp tỉa tót ngay ngắn, ngoan ngoãn gom thành một nhúm, cây bút lông thỏ này gần như đã hoàn thành.

“Xong rồi hử?” Dịch Diệp hỏi thăm.

“Ừ, còn sơn màu sáng lên cán bút nữa.”

Tử Thanh cúi đầu, cẩn thận cạo từng chỗ nhỏ xíu còn chưa phẳng trên cán bút. Cả cây bút tuy được làm cực kỳ chăm chút, nhưng nếu cầm đi so với những cây xuất phẩm của quan gia, vẫn lộ mấy phần mộc mạc.

Dịch Diệp nghi hoặc nói: “Cây bút này, Tướng quân có muốn dùng không đấy? Người ra vào hoàng cung từ thuở nhỏ kia, sẽ để ý bút của em chăng?”

Tử Thanh cũng không quá nắm chắc, cầm bút ngắm nghía, thở dài: “Em đã gắng hết sức.”

Trong thành Trường An, tuyết không lớn như ở Lũng Tây, nho nhỏ lất phất bay, trong lúc chẳng ai hay biết cũng đọng trên nóc nhà một lớp thật mỏng.

Ở một góc sâu trong phủ đệ Vệ Đại Tướng quân, cơn gió phớt qua bếp lò hâm rượu, mùi rượu toả đầy, vướng vít với hương hoa mai gần đấy. Vệ Thanh ngồi trên tháp, mỉm cười, nhìn qua viên Tướng quân trẻ tuổi múa kiếm trong rừng mai…

Kiếm khí lăng lệ, khí thế bừng bừng.

Vung, chém, bổ, móc, đâm…

Lúc như vạn quân lôi đình, lúc như nước chảy róc rách.

Hoa mai lả tả rơi đóa đóa, phủ đầy trời đầy đất, còn dày hơn cả tuyết.

Góc hành lang, công chúa Bình Dương tự mình bưng mơ ngâm, đang cười với Vệ Thanh từ tốn bước đến. Vệ Thanh vội đứng dậy nhận mơ, đặt lên bàn trà, sau đó đỡ công chúa ngồi chung trên tháp.

“Mau bảo Khứ Bệnh nghỉ một lát đi, cũng đâu phải còn bé, mà ông còn ngày ngày xem nó tập luyện.” Công chúa Bình Dương cười nói, “Ngày mai tôi còn hẹn mấy phu nhân đến thưởng mai, nó còn múa nữa, hoa rụng hết sạch mất.”

Rượu đã ấm, Vệ Thanh đứng dậy châm hai chén, gọi Hoắc Khứ Bệnh: “Khứ Bệnh, nghỉ một lát, lại uống hớp rượu ủ ấm nào.”

Thu kiếm, Hoắc Khứ Bệnh vừa đi tới vừa lau mồ hôi trên trán, cười bảo công chúa Bình Dương: “Lần trước mẫu thân có nói, mơ ngâm của cữu mẫu ướp là ngon miệng nhất, chỉ không biết gia vị thế nào, muốn xin công thức tự mình thử xem sao.”

Công chúa Bình Dương cười nói: “Chuyện có sá gì, đợi lát nữa ta viết ra, con mang về là được. Công thức này vốn dĩ được ngự trù trong cung dạy, ta ngại ngọt quá, giảm bớt phần mật ong mới ra vị như giờ.”

“Khứ Bệnh thay mặt mẹ tạ ơn mợ trước.”

Công chúa Bình Dương đứng dậy, cười nói: “Ta đi viết luôn, nhà bếp đang dành sẵn thức ăn, cậu con cũng đã tự mình dặn dò, đều là món con thích ăn, không ăn hết không được đi đấy!”

Hoắc Khứ Bệnh ha hả cười nói: “Khứ Bệnh cẩn tuân ý chỉ công chúa.”

Công chúa Bình Dương lại nhìn Vệ Thanh cười, cẩn thận dặn dò: “Nhớ uống rượu ít một chút.” Thấy chồng mình mỉm cười gật đầu, bà mới duyên dáng xoay người theo hành lang quay về.

Thấy công chúa đi khỏi, Hoắc Khứ Bệnh gác kiếm bên cạnh, bưng chén uống một hơi cạn sạch, mới nghiêng người cười nói với Vệ Thanh bên cạnh: “Ở Lũng Tây lâu quá rồi, mấy hôm nay về lại kinh thành, mỗi ngày rỗi rãi không ăn thì uống, thật có phần không quen.”

Thái dương còn vương mồ hôi, Vệ Thanh cầm tay áo lau giúp chàng, mới nói: “Ta phỏng ý của bệ hạ, đầu xuân tuyết vừa tan sẽ phải dụng binh, con chuẩn bị xong cả chưa?”

“Đừng nói chờ đến đầu xuân, ngay lúc này phải xuất chinh cũng không thành vấn đề.” Hoắc Khứ Bệnh không quan tâm nói, vê một quả mơ ném vào trong miệng, do chua mà xoắn chặt mày, ngạc nhiên nói, “Sao mẹ con lại thích ăn thứ này nhỉ?”

“Phụ nữ đều thích ăn món này mà.”

“Chua…”

Hoắc Khứ Bệnh phun hột ra, lại tự rót chén rượu, nâng chén bên môi chậm rãi uống.

“Đã tới chỗ bệ hạ rồi chứ?” Vệ Thanh lại hỏi.

“Vâng.”

“Đã nói chuyện gì?”

“Hỏi vài thứ chuyện trong quân, cũng không gì ạ, nói chuyện phiếm thôi…” Hoắc Khứ Bệnh nhớ tới bật cười, “Nhưng hiện giờ bệ hạ sủng Lý Mỹ Nhân quá mức, đi đâu cũng dẫn theo, chả có chút tị huý.”

“Con cũng gặp à?”

“Có gặp ạ, luận về tướng mạo không kém hơn dì lúc trẻ, tính tình lại hoạt bát, chọc cho bệ hạ vui vẻ, khó trách bệ hạ nuông chiều nàng ta.”

“Đừng để Hoàng hậu nương nương nghe thấy đấy, bà ấy sẽ không thoải mái trong lòng..” Vệ Thanh thở dài.

Hoắc Khứ Bệnh không quá để ý: “Về việc này, dì nghĩ thoáng hơn cậu tưởng đấy.”

“Tuổi của con cũng không còn nhỏ,” Vệ Thanh nói, “lần trước mẹ con có đề cập với ta, rằng định nhờ công chúa giúp tìm kiếm, nếu có người thích hợp, sẽ đi cầu thân cho con.”

“Ra là mẹ con còn có ý này,” Hoắc Khứ Bệnh cười ha hả, “Thảo nào lần này về, tự dưng hỏi con rằng mặt trứng ngỗng đẹp hay là mặt trái xoan đẹp, con nói như nhau cả, bà còn không vui.”

“Mi đúng là thằng nhóc không tim không phổi…” Vệ Thanh trầm ngâm một lát, “Nhưng chuyện này cũng không vội, ta có khuyên chị ấy đừng có làm chủ cho con, nói không chừng bệ hạ còn có chủ ý riêng.”

“Con không gấp, do mẹ con tự mình bận rộn thôi.” Hoắc Khứ Bệnh dựng thẳng một ngón tay, cười nói: “Con chỉ có một yêu cầu, nói ít thôi, chứ nghe mẹ ca cẩm xong, về nhà còn phải nghe vợ dông dài, con không chịu nổi đâu…Công chúa có hay mè nheo không ạ?” Chàng hạ giọng thật thấp ghé vào cạnh Vệ Thanh hỏi.

“Thằng nhóc thối này!” Vệ Thanh đùa nhẹ đạp chàng một phát.

“Con chưa có người vừa ý hửm?” Vệ Thanh hỏi.

Hoắc Khứ Bệnh lắc đầu.

Vệ Thanh suy đoán: “Từ nhỏ con đã ra vào trong cung, lẽ nào là coi trọng công chúa?”

“Thật không có, hiện giờ con nào có ý định này.” Hoắc Khứ Bệnh xin tha nói, “Con nhìn người Hung Nô còn nhiều hơn cô nương nhà người ta, việc này cứ để hai năm nữa rồi nói sau.”

Vệ Thanh hết cách cười cười: “Ta thăm dò giúp mợ con thôi, nếu con đã không có ý trung nhân, bà ấy sẽ biết đường tính.”

Hoắc Khứ Bệnh cười hắc hắc, rót đầy rượu bưng mời cậu mình.
Bình Luận (0)
Comment