Sĩ Vì Tri Kỷ

Chương 139

“Thanh nhi!” Oman nghiêm nghị hô, đưa tay rút loan đao giấu dưới áo bào.

“Cậu đi mau đi!” Tử Thanh không màng tới đùi mình đang đau đớn mãnh liệt, rút một mũi nỏ từ túi nỏ trên lưng, dùng sức ném ra, đâm trúng thớt ngựa Oman cưỡi.

Mông ngựa bị đau, cất vó hí vang, kéo chân Oman chạy bổ tới phía trước, quả đã chạy như điên xông ra một đường.

Thố Ung Đắc Lặc thấy Oman chạy mất, giận dữ, rung roi phũ thịt lạc đà đi, vung roi cuộn về lại, chợt thấy có tiếng gió xé không sượt qua bên cạnh, vội nghiêng đầu né tránh. Chỉ thoắt ấy, đầu tiên là má trái gã mát lạnh, ngay sau đó là một luồng nóng ấm tuôn ra, cuối cùng mới phát huện mắt trái truyền đến một cơn đau kịch liệt.

Một mảng sương mù đỏ máu che kín toàn bộ tầm mắt gã, làm gã không nhìn rõ bất cứ thứ gì, bên tai là tiếng kêu kinh hoảng của người Hung Nô.

Lý Cảm một tên trúng đích, đả thương Thố Ung Đắc Lặc, thấy bọn Hung Nô vì Thố Ung Đắc Lặc bị thương tạm thời nhốn nháo, biết thời cơ thoát thân chớp mắt bèn trao đổi ánh mắt cùng Tử Thanh.

Tử Thanh hiểu ý.

Hai người song nỏ cùng bắn, liên tiếp bắn ngã mấy người, xông ra trùng vây. Phi nhanh ra chưa bao xa, bèn gặp phải Oman giục ngựa chạy tới, ba người hội hợp.

“Bọn chúng muốn là ta, các người chạy mau!” Oman vội la lên.

Vì đau, hơi lạnh quất thẳng đến Tử Thanh đến ăn nói còn không lưu loát, chỉ lắc đầu, ánh mắt lục soát bốn bề định tìm một chỗ có địa thế dễ thủ khó công. Cô còn cưỡi lạc đà, ngựa Oman thì bị thương, chẳng mấy chốc bọn Hung Nô sẽ đuổi theo, chỉ dựa vào sức chạy chắc chắn sẽ không có phần thắng.

“Vượt qua khúc ngoặt kia, cách không xa là đình toại*, đi mau!” Lý Cảm giục ngựa nói, quay lại thấy Oman không nhúc nhích, vội la lên, “Ta bắn gã kia mù cả mắt, cậu có chết gã cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta!”

(*) thời xưa, ở biên phòng, có giặc đến thì đốt lửa báo hiệu gọi là “phong toại”. Toại trưởng là người quản lý một trạm đốt lửa hiệu. Tháp canh còn có tên phong hỏa đài, phong hậu, yên đôn, đôn đài,…

Oman nghe vậy ngẩn ra, đưa mắt nhìn Tử Thanh vì đau đớn mà cắn chặt môi, ánh mắt cô nói với hắn rõ ràng, nếu mình không đi, cô sẽ theo hắn tới cùng.

“Đi!” Hắn nghiến răng hùng hổ nói.

Ba người nhanh chóng chạy tới chỗ đình toại.

Đình toại là chỗ bố trí canh gác phòng thủ ở biên tắc của Hán đình, ở đó có lại tốt đóng giữ ổ và phong đài. Cho dù dưới tình huống nguy cấp, quyết định của Lý Cảm cũng đã có cân nhắc tính toán. Đám người Hung Nô này có số lượng, tin chắc có thể dễ cải trang chia thành mấy tốp xâm nhập vào Hán cảnh, phải mau chóng báo cho Toại lại, đốt cự* ra hiệu.

(*) đuốc làm từ cây củi, cây lau, từ điển hvdic.

Rốt cuộc trước khi bọn Hung Nô đuổi kịp đến, họ chạy tới đình toại trước, dừng bước trước trụ cảnh báo. Toại lại trong đình toại sau khi biết thân phận Lý Cảm, thả cổng treo xuống cho họ vào.

Cổng treo chậm rãi thu lại, trên đường đã bụi mù cuồn cuộn, bọn Hung Nô đã đuổi tới, sau chốc lát đã đến dưới thành.

Do trên người bọn chúng ăn mặc theo lối Hán phục, tuy đã được Lý Cảm cảnh báo trước, Toại lại vẫn theo lệ đứng trên tường thành ngoài ổ cao giọng hỏi.

Lúc này Thố Ung Đắc Lặc bị Lý Cảm làm bị thương, vừa tức vừa giận, cộng thêm phe mình có năm sáu chục tên, tất nhiên là không xem một chỗ đình toại nhỏ này ra gì. Nghe Ttoại lại tra hỏi, gã đáp lại bằng cách nổi giận cầm cung, giương cung cài tên, bắn thẳng về phía đình toại.

Vì mắt đã bị thương, mũi tên Thố Ung Đắc Lặc bắn ra không hề chính xác, cũng không làm bị thương người, song sức mạnh lại lớn kinh người, vũ tiễn cắm thẳng vào tường. Lại tốt thủ trong đình toại đều hốt hoảng, vội vàng chia nhau đốt đuốc và ra ngoài tường thành ngoài ổ để ngăn địch.

Bên trong ổ, Tử Thanh dựa lưng vào bức tường dùng cành liễu đỏ đắp đất thành, Lý Cảm dùng chủy thủ cắt lớp vải che lên vết thương, dùng tay không cố cẩn thận hết sức bóc ra từng tí một cho đến khi vết thương lộ ra toàn bộ…

Xương đùi bên trong bị roi đánh gãy, lớp da thịt bên ngoài bị gai ngược cắt xé máu thịt be bét, cho dù biết phải nên cố định xương gãy trước nhưng Lý Cảm vẫn hít sâu mấy hơi, do dự mãi vẫn không xuống tay được.

Cách lớp tường ổ, tiếng hò hét tấn công của bọn Hung Nô truyền rõ vào trong tai họ.

“Có phải chúng muốn tấn công vào không?” Tử Thanh thở hổn hển hỏi, cô không nghĩ Thố Ung Đắc Lặc lại có lá gan lớn như thế.

Một Toại lại chạy vội qua trước mặt bọn họ, phía bên kia trong ổ là đống củi báo chiến trân, chất đống ngay ngắn hết đống này đến đống khác. Viên Toại lại gấp rút châm một đống củi, lửa đỏ rừng rực, ánh lửa chập chờn.

Dựa theo điều lệ trong quân, đốt phong hỏa cảnh báo phải đúng thời điểm, tức là sau hoàng hôn, mới nổi lửa được. Lúc này là ban ngày, theo lý lẽ ra nên phái người cầm cây dài treo xích bạch nang* ngồi khoái mã chạy đi cảnh báo, nhưng trước mắt bọn Hung Nô đã ở quan nội, bao vây đình toại, quả không xông ra được. Đành phải đốt đuốc hy vọng có chỗ đình toại khác có thể nhìn thấy khói lửa.

(*) túi đựng chiến báo công văn khẩn cấp thời cổ đại.

Gió tái ngoại rất lớn, khói lửa là từ đốt cây cỏ không thể so được với phân sói, còn chưa kịp lên giữa không trung đã bị gió thổi tan.

Oman không biết lượm đâu hai tấm ván gỗ đến, vừa thấy vết thương của Tử Thanh, con ngươi chợt đau đớn co rút, ngây ra một thoáng, ngồi xổm xuống bảo Lý Cảm: “Để ta, ở đây quân hàm huynh cao nhất, huynh đi giúp bọn họ.”

Lý Cảm khẽ do dự.

Tử Thanh khó khăn chống người dậy, chỉ ngón tay về kho vũ khí nửa mở, nói: “Hình như ta nhìn thấy trong đó là chuyển bắn cơ*, trên tường phía ngoài ổ có lỗ bắn, hẳn là để đặt chúng, huynh…”

(*) một loại nỏ bắn lớn được đặt ở tháp canh, bến tàu, lâu đài…

“Ta biết rồi.” Không đợi cô dứt lời, Lý Cảm đã rõ, “Phía trước đình toại còn có chông sắt, bọn chúng muốn tấn công vào sẽ không dễ đâu, muội chớ vội.”

Muốn Tử Thanh yên lòng đừng sốt ruột, Lý Cảm móc một cây mịnh đuốc mang theo người từ trong áo giao cho Oman, muốn nói nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ vỗ vai Oman rồi vội vàng leo lên ổ tường, xem xét tình hình quân địch.

Oman ngồi xổm xuống, không dám nhìn Tử Thanh, cụp mắt thấp giọng: “Cô ráng chịu đau một chút.”

“Ừm.”

Tay chân hắn cực nhanh nhẹn, nhẹ sờ xương đùi, giúp cô nối lại, sau đó lại xử lý da thịt bên ngoài, dùng thuốc rửa sạch vết thương, cuối cùng băng bó, rồi dùng ván gỗ cố định chân gãy cho cô.

Mãi đến lúc giải quyết xong tất thảy ổn thỏa, hắn mới đưa mắt nhìn Tử Thanh từ đầu đến cuối chưa thốt một tiếng. Cô vã mồ hôi lạnh đầy đầu, bờ môi cũng bị in rõ một loạt dấu răng, đang cố gắng giữ hơi thở mình đều đặn.

“Đau không?” Hắn hỏi.

“Còn ổn, ta còn chịu được.” Tử Thanh cố gắng bám tường, định đứng dậy, Oman nhào tới đỡ cô.

“Thanh nhi, cô…” Hắn nửa ôm nửa vịn cô, trán chống trán cô, buông mi cụp mắt đang long lanh sắc lệ, nói thật nhỏ, “Thanh nhi, ta hại chết cô rồi.”

“Oman,” Tử Thanh rất hiểu tâm trạng hắn hiện giờ, “Bị què thôi sẽ không chết, cậu chớ suy nghĩ lung tung. Đúng rồi, cậu đi tìm giúp ta một cây gậy có thể dùng làm nạng, được không?” Trên đỉnh đầu tên vun vút bay, thế công bọn Hung Nô rất mãnh liệt.

“Chân cô đã bị thương tốt nhất chớ đi loạn.”

“Ta phải lên ổ tường, có vẻ mấy cái máy bắn nỏ kia họ không biết dùng…”

Oman thầm thở dài, tình thế trước mắt cực kỳ nghiêm trọng, ắt Tử Thanh cũng không thể ngồi yên, đành bảo: “Thôi được, để ta tìm cho cô, chớ lộn xộn nữa.”

Tử Thanh vội gật đầu. Vừa lúc đó có hai Toại lại chạy vội từ trên ổ tường xuống, tay chân luống cuống lật tung một tấm vải dầu ở góc tường, đẩy máy bắn đá ra. Nhìn lớp bụi đất tích tụ trên tấm vải dầu mà biết, đã lâu chưa từng dùng. Ngay cả đá đầu dê chất đống ở góc tường cũng đã phủ rêu lớp lớp xanh rì vì đã lâu chưa dùng.

Nhóm Toại lại trên ổ tường dưới sự chỉ huy của Lý Cảm đã đẩy máy ném đá vào vị trí, cấp tốc lắp đá đầu dê, kéo tay quay, đá đầu dê lớn nhỏ vượt qua ổ tường, ném bay ra ngoài… Điều đó cũng đủ để cảm thấy vẫn còn may mắn, chí ít linh kiện cơ quan của máy ném đá có hơi thô nặng khô rít song vẫn còn dùng được.

Quả nhiên Oman nhanh chóng tìm được một cây trường kích nhét vào trong tayTử Thanh, có thể làm gậy chống mà lúc then chốt cũng có thể ngăn địch, nhất cử lưỡng tiện. Tử Thanh chống trường kích, chân thấp chân cao trèo lên ổ tường, đi được một nửa, Oman đuổi theo tới, trong tay là Tiểu Hoàng nỏ lấy trong yên lạc đà. Lên trên đầu tường, mới phát hiện ở trên ổ tường đều bị tên của bọn Hung Nô chèn ép không dám thò đầu ra, đám Toại lại chỉ dựa vào máy bắn đá đầu dê để ngăn cản Hung Nô.

Oman thăm dò, quét hết tình trạng bên ngoài đình tại vào trong tầm mắt, thuận tay bắn một tên quật ngã một tên Hung Nô. Tình hình không cho phép xem thường, bên rìa ngoài đình toại chỗ ổ tường có một khe hào sâu, trong hào hiện đầy chông sắt, thật sự đã đả thương mấy tên Hung Nô nhưng hoàn toàn không đủ để lấy mạng chúng; uy lực của đá đầu dê khá lớn khiến bọn Hung Nô không thể lùi về tránh nhưng cũng chỉ có thể ngăn cản nhất thời, dầu gì thì đá đầu dê trong lũy có hạn. Còn một điểm khó khăn nhất là, ổ tường của đình toại không thể so với tường thành, cao chưa tới hai trượng, rất dễ bị người Hung Nô đánh vào.

Mà một khi biến thành xáp lá cà thì toàn bộ đình toại tổng cộng chỉ có bốn Toại lại canh giữ, cộng thêm bọn Lý Cảm cũng chỉ mới bảy tên, huống hồ Tử Thanh và mình đều bị thương.

Suy nghĩ mọi thứ chỉ trong một phút ngây người, hắn lại giương mắt, nhìn thấy Tử Thanh không biết từ đâu cầm một cây cung, thả trường kích, giương cung cài tên, vô cùng nhanh nhẹn nhắm chuẩn xác bên ngoài đình toại, bắn ra hai mũi tên liên tiếp.

“Cẩn thận!” Oman kéo Tử Thanh xuống, đang có một mũi tên rất hiểm sượt qua tai cô, “Tài bắn tên của thủ hạ Thố Ung Đắc Lặc không kém đâu.”

“Ta biết.” Tử Thanh chống cây cung dời ra trước mấy bước, chuyển sang nơi khác, lại bắn tiếp một tên.

Phía bên kia ổ tường, Lý Cảm lắp hai chiếc máy bắn nỏ còn miễn cưỡng có thể dùng vào lỗ bắn hình vuông, sắp xếp gọn ghẽ xong mới dạy bọn Toại lại cách sử dụng lắp nỏ thế nào, chuyển động trục tròn để điều chỉnh góc độ ra sao. Đại đa số máy bắn nỏ do bị vứt bỏ lâu đời, gỗ bên trên đã mục hư, không còn bao nhiêu máy còn dùng được.

Có máy bắn nỏ, dũng khí Toại lại tăng cao, liên tiếp chuyển góc độ khác nhau bắn ra mấy mũi, bắn bị thương ngã mấy người, chỉ nghe bọn Hung Nô bên ngoài đình giận dữ mắng liên tục.

Tử Thanh lê kéo chân bị thương, chống cung, nửa ngồi xuống chân tường ổ thở phì phò từng hơi một. Vì vết thương trên đùi, những chuyện bình thường có thể làm nhẹ nhàng giờ trở nên phí sức lạ thường. Bọn Hung Nô chỉ có năm sáu chục tên thôi, cô yên lặng tự nhủ lòng, các tiền bối Mặc gia từng chống cự những đội ngũ vạn người, hôm nay nhất định cô sẽ giữ được ngôi đình toại nho nhỏ này.

Quật ngã hai tên Hung Nô định vượt hố, Oman xoay qua bên cạnh cô, nhìn từng giọt mồ hôi lạnh to bằng hạt đậu trên trán cô, không cần hỏi cũng biết cô đang bị cơn đau cỡ nào giày xéo, lúc đó, tim hắn còn bị tra tấn gấp chục lần cô, không thể thốt ra lời.

Thấy mày hắn nhíu chặt, Tử Thanh tưởng hắn đang lo cho tình hình chiến đấu, đang định mở miệng thì thấy Lý Cảm lom khom chạy tới chỗ họ, lo âu nhìn chân Tử Thanhhân.

“Sao muội lại lên đây?” Lý Cảm hỏi

“Không có gì phải lo!” Trước mắt tuyệt đối không phải lúc bàn về chuyện thương tích, Tử Thanh thở một hơi nói, “Chúng ta còn may, đám Hung Nô này có lẽ chưa từng tấn công thành nên chẳng có phương pháp gì đáng nói, muốn giữ vững đình toại cũng không khó.” Cô nói là nói với Lý Cảm, đồng thời cũng để trấn an Oman.

Nhìn nét mặt cô, Lý Cảm chợt bừng tỉnh, phảng phất như thấy được tình cảnh năm xưa lúc chú Tần giúp cha đóng giữ biên tái.

“Không sai, nếu bọn Hung Nô có đông hơn đôi chút, chúng ta vẫn thủ được!” Lý Cảm cười với cô, anh ta nuốt xuống mọi lời lẽ thuyết phục cô nghỉ ngơi, quay người rời đi.

Trong ngoài đình toại,

Tên, đá bay tứ tung.

Đúng như Tử Thanh nói, Thố Ung Đắc Lặc tuy là đệ nhất dũng sĩ bên cạnh Y Trĩ Tà, đánh nhau với quân Hán cũng có chỗ dũng mãnh, nhưng phần lớn đều tác chiến ở đại mạc thảo nguyên, hầu như chưa từng công thành.

Đối với cục đất xấu xí trước mặt này, mà ban đầu vì cơn đau đớn do con mắt bị tổn thương làm gã trong cơn giận dữ không xem ra gì, cho đến khi ngựa hết lần này đến lần khác dừng bước trước rãnh hào sâu phủ kín chông sắt, thủ hạ bị đá đầu dê đập, bị tên bắn trúng, kẻ thì chết, kẻ thì bị thương, gã mới có hơi tỉnh ngộ.

Hao tổn hết gần một nửa, gã hạ lệnh ngừng tiến công.

Trong cục đất kia cũng có chút thành tựu.

“Bọn chúng không đi, đang nghỉ ngơi ở ngoài tầm bắn nỏ.” Toại lại canh ở trạm canh gác thỉnh thoảng lớn tiếng hồi báo, “Có vẻ như là đang trao đổi chuyện gì.”

Lý Cảm đang kiểm kê mũi tên và đá đầu dê còn thừa trong đình toại; Tử Thanh chống trường kích, tìm kiếm mọi thứ có thể dùng trong kho vũ khí; Oman thì đang thử sửa chữa máy bắn nỏ, kiểm tra chỗ gỗ hư mục, chỉnh trang thay mới, sau đó cố định lại nó.

“Chả lẽ bọn chúng sẽ quay lại?” Một Toại lại chần chừ hỏi. Hắn thấy, bọn hắn đã đánh một trận đánh thủ thành thành công, lấy ít chế ngự nhiều, khiến quân Hung Nô hao tổn hơn phân nửa, hẳn đã dọa bọn Hung Nô không còn dám tới.

Oman vẫn không thèm nhấc mí mắt, thản nhiên nói: “Nhất định sẽ đến nữa!”

“Nhưng… Nhưng bọn chúng chỉ còn lại có hai mươi mấy người?”

“Bởi gã ta là Thố Ung Đắc Lặc.”

Oman rất rõ ràng tính tình của Thố Ung Đắc Lặc, gã ta là kẻ vô cùng sĩ diện lại tuyệt đối không bị chịu nhục oan uổng. Hiện giờ, dù bất kỳ giá nào gã cũng sẽ không cam lòng bị một khu đình toại nhỏ tí này ngăn cản, mà chắc chắn sẽ nghĩ trăm phương ngàn đánh hạ đình toại, hơn nữa còn bạo ngược đồ sát hết tất cả người bên trong, mới hiểu được mối sỉ nhục trong lòng gã.

Chợt lại nghe thấy tiếng tiếu tham: “Có hai tên cỡi ngựa rời đi, phóng về hướng Tây Bắc!”

Lời vừa dứt, lưng Lý Cảm, Tử Thanh, Oman đều cứng đờ, khựng động tác trong tay lại. Hành động lần này của Thố Ung Đắc Lặc thật đúng với điềm lường trước xấu nhất của bọn họ — Hung Nô còn có viện binh!

Viện binh sẽ có những ai? Bọn họ không biết.

Viện binh sẽ có bao nhiêu người? Bọn họ cũng không biết.

Tử Thanh bất giác nhìn ra chỗ phong hậu, đống củi xếp chồng chất trước đó còn đang cháy, khói lửa tiêu tan theo gió thật khiến cho người ta không nhịn được mà nản chí. Lại chuyển lên nhìn trời, đương là lúc cuối hè, ông mặt trời vẫn một bộ dáng khiến người ta càng thêm nản.

Cô chưa bao giờ nóng ruột chờ mong đêm xuống như thế này.

“Còn có cách nào khác có thể đưa tin ra ngoài không? Đình toại gần đây nhất cách bao xa?” Lý Cảm hỏi Toái lại trưởng.

Toái lại trưởng khổ sở nói: “Trên dưới năm dặm thôi, nhưng đám Hung Nô này đã chặng đường, vốn dĩ không chạy qua được.”

“Còn phía sau này dẫn đi đâu?”

Hiện bọn Hung Nô không còn bao vây đình toại, Lý Cảm muốn lén đưa người chạy ra theo phía sau, hẳn có thể được.

Toái lại trưởng ngẩn ra một lúc, đáp: “Phía sau này, trừ phi có thể vượt qua ngọn núi, đi đường vòng. Nhưng không có ngựa, lại là đường núi, cần mất thời gian hơi lâu.”

Lý Cảm nhìn sắc trời, còn hơn một canh giờ mới đến hoàng hôn, “Trong các ngươi có ai rành đường núi không, ta cần hắn chạy đi đình toái lân cận đưa tin.”

Một Toại lại mặt còn hôi sữa đứng ra: “Tôi, trước đây tôi ở nhà chăn dê, chạy khắp núi đã quen.”

Lý Cảm quan sát cậu ta một phen, thấy cậu ta tay chân dài ngoằng đen đúa gầy gò, lệnh cậu ta tháo giáp trên người, lại nhét túi xích bạch vào trong ngực.

“Trên đường tuyệt đối cẩn thận! Cần đưa thứ này đến đình toại lân cận.”

“Rõ!”

Toại lại mặt còn hôi sữa đã đai lưng chỉnh tề, đám người dùng dây thừng thả cậu ta xuống phía sau tường ổ, dõi theo cậu đang nhanh nhẹn nấp vào rừng cây vùng núi hoang.

Tử Thanh ngoảnh nhìn Oman, còn chưa mở miệng, đã thấy Oman lắc đầu với mình.

“Cô không cần nói, ta sẽ không đi!” Oman đã biết cô định nói gì, ngừng đoạn, nhìn cô thật lâu, lại nói, “Tuyệt đối không!”

Bị hắn chặn họng, Tử Thanh trong phút chốc không nói được gì, biết rằng khuyên nữa vô dụng, chỉ nhẹ gật đầu.

Lý Cảm sải bước tới, nhìn Tử Thanh, không lảm nhảm nhiều lời, nói thẳng: “A Nguyên, chân muội đã bị thương, ở lại đây vô ích, ta dùng dây thừng thả muội xuống, muội hãy tạm lánh vào trong núi.”

Tử Thanh dựa người vào trường kích, khẽ mỉm cười nói: “Phó thang đạo nhận, tử bất toàn chủng*, hôm nay ở đình toại này, ai cũng có thể rời đi, chỉ mình tôi tuyệt đối không thể đi. Dù có tự ý rời nửa bước, tôi cũng không mặt mũi nào nhìn cha mình. Nhưng mà, Lý gia ca ca, đại ca nhị ca của huynh đều đã không còn, huynh cũng nên vì mẹ mình mà ngẫm lại.”

(*) vào nước sôi lửa bỏng, đi trên lưỡi đao, chết không quay gót: trích Mặc Tử

Lý Cảm nhìn cô một lát, không khỏi không xúc động vì A Nguyên đúng là hiểu nỗi lo của mình rất rõ, lúc nào thì nên đem cha ra, khi nào nên nhắc đến mẹ, nàng ấy đều rõ rành rành. Chỉ là không biết đến cùng nàng ấy có thể hiểu rằng, ở trong mắt mình, nàng ấy chiếm vị trí thế nào?

“Phụ mẫu trong nhà, bọn họ ai cũng đều có.” Lý Cảm nhìn sang ba viên toại lại còn lại, cười chua chát nói, Chả lẽ chỉ có mỗi một mình ta sao? Chớ nói nữa, nếu các người cũng không chịu đi, như vậy thì tòa đình toại này, chúng ta không thủ vững không thể!”

Nghe vậy, Tử Thanh đã rõ, trước mắt còn không biết đến cùng thì Thố Ung Đắc Lặc có bao nhiêu viện binh, muốn giữ vững đình toại, chỉ cần chuẩn bị tất cả cho thật tốt.

“Ta xem trong kho binh khí phía đông còn ít trường kích trường mâu bị vứt xó có thể dùng; hai rương chông sắt bị gỉ, có thể dùng; xích sắt trên chốt cửa gỗ cũng lấy xuống, có thể dùng…”

Trong sách vở Mặc gia có đề cập đến công cụ lúc phòng thủ trên thành khi thủ thành, con người và kiến trúc cũng có phối hợp bố trí cụ thể, như là: Một bước một tốt; hai bước, một búa dài, một chùy dài, một cây nỏ vân vân. Nhưng đình toại đơn sơ, chỉ tính riêng con người mà nói thì chỉ có một nhúm sáu người. Binh khí dụng cụ cũng vô cùng khan hiếm, Tử Thanh nhanh chóng lục lọi trong đầu, cố hết sức nhớ lại tài liệu ngay tại chỗ.

Trừ tiếu tham, năm người còn lại đều tất bật đâu vào đấy, chuyển trường kích trường mâu bị vứt bỏ lên trên tường ổ; đồng thời dựng trên tường ổ một cái đỉnh lớn, đổ hết tất cả dầu tìm được vào, phía dưới cạnh đống củi còn chất đống xích sắt; cổng treo bị phong kín, hai rương chông sắt treo ở cạnh cửa…

Mặt trời di chuyển về phía Tây từng chút từng chút nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, tất cả khí giới có thể chuẩn bị đều đã chuẩn bị sẵn sàng.

Oman cầm túi nước và hai miếng bánh mì đi đến chỗ góc tường thoáng mát Tử Thanh đang ngồi, cô mới vừa gọt xong một cây cọc gỗ ngắn cuối cùng.

“Ăn chút gì đi.” Hắn ngồi xuống cạnh cô, đưa bánh mì sang.

Chùi hai tay vào áo, Tử Thanh nhận bánh, tuy rất không có khẩu vị, nhưng vì để giữ sức, vẫn cắn nhai một miếng tiếp một miếng.

Oman cũng ăn vài miếng, lúc uống nước ngoảnh lại nhìn Tử Thanh tuy đang nhai bánh trong miệng song tầm đang dừng vào nơi nào đó không biết tên, giống như đang đờ người, bèn dùng bả vai nhẹ hích cô, hỏi: “Nghĩ gì thế? Coi chừng nghẹn.”

“Không có gì.”

Tuy miệng nói vậy, song Tử Thanh lại thu ánh mắt mang theo nỗi buồn vô cớ rất rõ ràng.

“Nhớ tới chuyện gì đáng hối hận à?” Oman ra vẻ vô tình cười nói.

Bị hắn nói toạc, Tử Thanh ngượng ngùng cúi đầu cười cười, nói: “Ta chỉ là đang nghĩ, sau khi Tướng quân hồi phủ thấy ta không chờ ngài, không giữ lời hứa, tất nhiên sẽ cực kỳ tức giận.” Phía sau còn có một câu cô không nói, Hoắc Khứ Bệnh đọc được thẻ thư của cô, biết cô vốn là nữ nhi gia, ắt hẳn nhất định sẽ càng thêm tức giận.

“Nếu nhớ hắn, thật sự cô nên trở về đi.” Oman nhẹ nhàng nói.

Tử Thanh còn chưa trả lời, bỗng nghe tiếu tham phát ra một tiếng kinh hô:

“Viện binh bọn Hung Nô đến rồi!”

“Bao nhiêu tên?” Lý Cảm ngửa đầu nhanh chóng hỏi.

Dưới góc tường, Tử Thanh, Oman chưa ngẩng đầu, chỉ im lặng đợi tiếu tham trả lời.

Tiếu tham tựa như đang kiểm nhân số, dừng đoạn, cuống họng hơi nghẹn ngào: “Gần một trăm năm mươi tên!”

Trời nắng chang chang, trong đình toại yên tĩnh chết chóc.

Mãi lâu, Tử Thanh chậm rãi thở hắt một hơi, cất cao giọng: “Nói không chừng túi xích bạch đã đến nơi, huống hồ cũng sắp đến hoàng hôn, chỉ cần chúng ta gượng chống đỡ, chống đến khi quân Hán đến giúp là được.”

Dứt lời, cô cúi đầu nhai bánh mì tiếp, chuyên chú hơn trước, cũng nhanh hơn trước, hai ba miếng đã nuốt xuống, sau đó chống trường kích gượng người dậy, chân thấp chân cao lên trên tường ổ.

Trong đình toại chỉ còn sáu người, đối mặt với đám Hung Nô có nhân số vượt xa họ, đây sẽ là một trận tử thủ vượt mọi khó khăn gian khổ, cô rất rõ ràng.

Chỗ chân bị thương truyền đến cơn đau từng đợt, bước đi trên bậc tường đắp đất, khuôn mặt Tướng quân tự dưng xuất hiện trong đầu cô, cô nhắm chặt mắt, lắc lắc đầu, cảnh cáo mình tình thế trước mắt đang cực kỳ nghiêm trọng, không được màng tới chuyện khác.

Những người khác đều đã vào vị trí canh giữ, bày trận địa sẵn sàng đón địch.

Đá lửa đánh, tia lửa tung tóe.

Nương theo tiếng vó ngựa Hung Nô, củi gác trên chiếc đỉnh lớn bị nhóm lửa, ánh lửa hừng hực.

Tiếng giết rung trời.

Thố Ung Đắc Lặc là kẻ tính tình nóng nảy có thù tất báo, gã gọi toàn bộ đám người ở tái ngoại phụ trách tiếp ứng đến, quyết ý muốn trước lúc hoàng hôn, đem toà đình toại này kể cả từng người một bên trong, róc da lọc xương sạch sẽ. Cho dù vậy, gã còn không cho rằng đủ để tả mối hận trong lòng.

Cho nên, thế công của phía Hung Nô rất mạnh.

Tài bắn tên của Lý Cảm, Tử Thanh Oman đều không yếu, nhưng phe Hung Nô quá đông, dãu bắn có cực kỳ chuẩn xác cũng rất khó ngăn cản bọn chúng. Sau bốn năm vòng tên, người Hung Nô liền đã vọt tới dưới chân tường, dùng muốn vượt qua hố sâu trèo lên trên người, cũng có kẻ chạy thẳng đến cổng treo, trực tiếp chạy về phía cổng treo, đao chặt búa bổ, định xẻ phá cổng treo ra.

Cũng may phía bên trong dùng gỗ cây phong kín rất dày, trong chốc lát bọn chúng không xông vào được. Trái lại là ở bên ngoài cổng treo, bị Tử Thanh mỗi tên một kẻ, quật ngã bốn năm gã.

Mà dưới tường ổ, trong hào sâu đệm rất nhiều thi thể Hung Nô, là người tiến công giẫm lên đồng đội công tới.

Mười mấy sợi thừng to bằng ngón tay cái được cột lên mũi tên bắn tới, ghim thẳng lên tường hoặc trên mặt đất, bọn Hung Nô níu dây thừng trèo lên tường ổ…

Loan đao trong tay Oman sáng như tuyết lạnh, xoay tròn nhanh chóng, liên tiếp chặt đứt bảy, tám sợi dây thừng, bọn Hung Nô leo đến nửa đường lại rơi xuống.

Còn có mấy người bị Lý Cảm bắn trúng, cắm phập xuống hào sâu dưới tường ổ.

Nơi khác còn ba tên Hung Nô đã bò đến đỉnh, miệng còn cắn mã đao, Tử Thanh Lý Cảm đồng thời quay lại, quơ trường mâu đã bỏ đi bên cạnh ném mạnh ra, người trúng mâu rơi xuống.

Một tên khác bị loan đao của Oman cắt yết hầu, máu vẩy ra, đổ vào trong tường.

Bọn chúng đến cả thở cũng không có thời gian, thế nhưng trong một chớp mắt, lại bay tới hơn hai mươi mũi tên cột dây thừng, Tử Thanh nhìn xuống dưới tường ổ thăm dò, lít nha lít nhít bọn Hung Nô đang trèo lên trên.

Dưới đại đỉnh, xích sắt vùi trong bó củi đã bị đốt đỏ rực.

Phe Hung Nô bò đến nửa đường bỗng phát hiện một sợi xích sắt đỏ rực từ trên tường ổ khua xuống, đi đến đâu thiêu đốt quần áo da thịt phỏng nghiêm trọng đến đó, đau đớn khôn xiết.

Đa số phe Hung Nô bị xích đỏ đụng phải đều lao nhao rơi xuống, chỉ còn vài tên ngoan cố vẫn kiên trì leo tiếp.

Bỗng có mưa dầu như trút từ trên trời xuống.

Ngay sau đó, đuốc trên tường ổ được ném tới.

Ngay phút chốc dầu gặp lửa, bên dưới tường ổ như một biển lửa, bọn Hung Nô giãy giụa tụt bỏ áo bào trốn ra phía ngoài.

Thấy phe Hung Nô sau khi gặp khó tạm thời ngừng tấn công, tất cả mọi người trong đình toại tạm thời nhẹ thở phào. Trong cuộc tấn công này, bản thân họ cũng bị thương song cũng may đều không nặng.

Chân trời, nắng chiều hết sức mỹ lệ.

Phía trong phong hậu, hai đống củi chất được nhóm lên, ánh lửa ngút trời.

Bên ngoài đình toại, Thố Ung Đắc Lặc hao tổn hơn sáu mươi người, đương chỉnh đốn tàn quân, sẽ tấn công ngay tức khắc.

Trên tường ổ, kiểm lại mũi tên còn thừa, chỉ còn hai mươi bảy mũi, dầu hỏa cũng đã dùng hết, đám người yên tĩnh không nói, riêng mình mài sáng đao kích, trong lòng đều hiểu, nếu Thố Ung Đắc Lặc tấn công tới lần nữa, bọn họ đã mất đi lực chống đỡ, chỉ có thể vật lộn xáp lá cà.

Mà viện binh quân Hán còn chẳng biết khi nào mới có thể tới.

Ngoài tường, vó ngựa nổi lên, trùng trùng điệp điệp như khảm vào lòng người.

Ngẩn ra một tích tắc, cảm giác được hình như tiếng vó ngựa có dị thường, Tử Thanh nhìn ra ngoài tường ổ, ở xa xa đang có một đội quân rong ruổi đến nơi này, trong ánh chiều tà nhìn thấy rất rõ, là trang phục quân Hán.

Toán quân Hán này, ước lượng bằng mắt, chừng ngàn người.

“Viện quân! Là viện quân! Viện quân đến rồi!”

Vừa lúc hoàng hôn, Thố Ung Đắc Lặc như cũng không ngờ quân Hán đến nhanh như thế, hốt hoảng định rút đi, lại bị mấy trăm quân Hán bao vây.

Cho đến khi quân Hán đến gần chỗ đình toại, Tử Thanh mới nhìn rõ người đang ngồi trên Huyền mã lãnh binh kia.

Là người phảng phất như đã xa ba đời chín kiếp.

Ngài cũng đang ngước nhìn.

Trên thành, dưới thành.

Bốn mắt giao nhau.
Bình Luận (0)
Comment