Scream Queens

Chương 9.2

Cậu ta quay sang đối diện với Hoàng Hạnh, và từ tốn tái hiện ra câu chuyện của cậu, một phiên bản khác của câu chuyện về Kẹo Mật.

- Bồ là con khốn mọt sách lạnh lùng đó. Trong cả một thời gian dài, không ai thực sự yêu quý hay kính trọng bồ cả. Một ngày nọ, Đức Tòng đã đến trò chuyện với bồ. Cậu ta khiến bồ tin rằng cuối cùng thì bồ cũng là một ai đó đáng được trân trọng. Thật dễ thương làm sao. Nhưng sau đó thì thế nào? Bồ phát hiện ra sự thật rằng hắn ta chỉ đang đùa giỡn với bồ? Hắn làm trái tim bồ tan nát?

- Ngu ngốc! Tan nát cõi lòng chỉ vì một tên con trai sao? Bồ nghĩ tui là ai?

- Ồ, vậy bồ cũng chẳng yêu thương gì hắn. Điều hắn cho bồ chỉ là cảm giác được tâng bốc. Và khi hắn hất bồ xuống, bồ cảm thấy bẽ mặt. Và trong khoảnh khắc đó, bồ nhớ tới tất cả sự sỉ nhục mà bồ từng phải chịu đựng vì tất cả bọn chúng. Bồ đã bị đẩy tới giới hạn và bồ muốn tất cả bọn chúng phải trả giá.

Thiên Kiệt tiến đến gần Hoàng Hạnh, mỗi bước chân càng khiến cậu nhìn rõ ả hơn một chút.

- Nhưng bồ không phải là kẻ có thể dễ dàng mất kiểm soát như thế. Bồ là kẻ giật dây. Bồ tìm kiếm một kẻ có thể giúp bồ thực hiện cuộc báo thù đó. Câu hỏi thực sự dành cho bồ... Bồ đã làm gì với Tuyết Lê?

Mắt họ đang ở rất gần nhau. Vết thương cũ của Thiên Kiệt chợt nhức nhối hơn khi cậu cúi xuống nhìn cô ta. Hoàng Hạnh chẳng bao giờ có thể là một kẻ cứng rắn lạnh lùng như những ả khốn đó. Cô ta nhoẻn miệng cười, và giọt nước mắt đầu tiên của cô ta rơi xuống má.

- Con bé ngu ngốc đó, nó rất tài năng, và có nhiều đam mê. Tui thích mê những câu chuyện của nó. Chúng méo mó, khốc liệt, nhưng lại rất thỏa mãn. Mặc dù vậy, tui thực sự không hiểu nó có điểm gì thu hút hơn tui cơ chứ? Nó có bạn bè, một gã con trai, và chính bản thân nó. Tại sao không phải là tui?

Vĩnh Lộc siết chặt lấy bàn tay của Tuấn Anh.

- Bồ chính là người đã đẩy Tuyết Lê xuống?

- Phải. Là tui, chứ không phải là bồ với cái trò chơi ngu ngốc đó! Chúc mừng, bồ trắng án, bồ là người tốt! Tui nói dối với Tuyết Lê rằng Đức Tòng đang đùa giỡn với nó. Với sự trợ giúp từ rất nhiều người trong các bồ, con bé ngu ngốc tin vào điều đó. Ngu ngốc! Nó tự ngã xuống vì một tên con trai! Tui chỉ việc khích bác nó trả thù chúng! Tui đã làm sai gì cơ chứ?! Chính nó là kẻ giết người!

Quế Chi có cảm giác như cái đêm định mệnh đó lại được tái hiện, cái đêm mà cô đánh mất bạn bè, một gã trai, và chính bản thân mình. Trong đêm đó, cũng tại căn nhà ăn này, giữa những lời buộc tội và thú nhận, Tuyết Lê bước ra từ bóng tối, và nhìn tất cả bọn họ bằng đôi mắt của một đấng kiến tạo. Cô ấy đã tạo ra tất cả sự hỗn loạn này và đang rất đỗi tự hào vì điều đó. Tuyết Lê chẳng bao giờ thay đổi, chỉ là họ không nhìn thấy cô ấy mà thôi.

Hoàng Hạnh nhận ra sự im lặng khác thường của bọn họ. Cô ngước mắt lên và ngạc nhiên khi bắt gặp khuôn mặt của Tuyết Lê.

- Làm thế nào? Tui đã giam bồ lại rồi mà!

Vĩ Diệp nhếch mép giải đáp cho ả ta hiểu rằng cậu chẳng có bỏ phí toàn bộ khoảng thời gian giả chết của mình chỉ để đi dạo trong rừng. Đến tận bây giờ thì ả mới hiểu rằng ả đã bị dính bẫy của bọn họ.

Tuyết Lê vẫn im lặng nhìn bọn họ, nhìn toàn bộ khung cảnh của nơi này. Điều gì đã mang cô quay lại nơi này? Trong tất cả những lí do mà cô có thể nghĩ ra trong đầu, chẳng có điều gì là tốt đẹp cả. Để cho đơn giản, Tuyết Lê tập trung vào những điều mà cô muốn nói với Hoàng Hạnh.

- Tui phải nói rằng có lẽ tui là người duy nhất từng thực sự yêu mến và ngưỡng mộ chị. Hoàng Hạnh, chính chị đã tự hủy hoại tất cả và biến mình thành kẻ đơn độc thảm hại như bây giờ. Chị chẳng thể trách ai được cả.

- Thế sao? Sau tất cả những gì bọn chúng gây ra cho bồ, những gì mà bồ đã gây ra cho bọn chúng, đến cuối cùng thì tui vẫn là kẻ duy nhất bị lên án sao? Tại sao tất cả đều ghét tui?!

Tuyết Tâm thở dài một cách đầy mệt mỏi. Ả ta thất bại rồi. Cô đứng dậy và nhẹ nhàng lí giải cho ả hiểu lí do mà ả thất bại.

- Bồ sai rồi. Sự thật thì không ai ở đây đặc biệt ghét bồ cả. Vấn đề ở đây là tất cả chúng ta đều ghét nhau. Nhưng chỉ có mỗi bồ là để cho bản thân mình chìm đắm trong sự căm ghét đó. Bồ đã cố gắng thoát ra, nhưng bồ đã thất bại.

Khiết Đường đột ngột đứng dậy và hùng hổ tấn công Hoàng Hạnh như mọi khi, bằng miệng lưỡi của mình.

- Vậy hóa ra bồ là kẻ đã lập toàn bộ kế hoạch này! Bồ là kẻ tập hợp các đám tâm thần kia đến chỗ chúng ta!

- Cô ta cần một đám tay sai. Nhưng quan trọng hơn, cô ta dùng họ như là những kẻ gánh tội dự phòng. Nếu trường hợp xấu xảy ra, khi có bằng chứng Tuyết Lê không thể là hung thủ, cô ta sẽ đổ hết mọi tội lỗi lên một trong số họ. Bọn họ là người thân của của những nạn nhân cũ, cô ta có thể dàn dựng như đây là một vụ báo thù nhắm vào Tuyết Lê và những người liên quan. Kim Vy có vẻ là ứng viên phù hợp nhất đúng không?

Hoàng Hạnh dùng tay gạt đi những thứ còn vương trên mắt mình. Trong tình cảnh này, những lời thắc mắc lệch tông của Thiên Kiệt khiến cô mỉm cười khi nhớ về con bé đó.

- Cô ta quá yêu quý anh trai mình. Và cô ta quá yếu đuối, bất chấp cái vẻ ngoài của cô ta. Tui không thể chọn cô ta vào vai sát thủ thì buộc phải để cô ta làm nạn nhân. Nếu cô ta không táy máy đồ dùng của tui thì có lẽ cô ta đã không chết sớm như thế.

- Vụ tấn công của bồ và mấy cái xác bị mất là để chuẩn bị cho việc đổ tội cho Kim Vy?

- Mọi người đều thích mô tuýp hung thủ giả chết và bí mật quay lại giết người.

- Tại sao lại là Phục Lễ?

- Tui không biết. Bởi vì cậu ta là gay chăng? Việc kẻ giết người là một tên có vấn đề về tính dục là điều quá lỗi thời rồi. Cậu ta là nạn nhân. Con bé ốm yếu kia thì rõ ràng không thể cầm nổi con dao nên nó cũng là nạn nhân nốt.

- Thế tại sao lại là Anh Thanh và Vân Yên?

- Anh Thanh tham gia vì con bé mà cậu ta thích. Giờ thì chúng đều chết. Tui thích khoảnh khắc khi mà kẻ vốn bị coi thường cuối cùng lại là kẻ nắm trong tay quyền sinh sát. Anh Thanh đại diện cho điều đó. Còn Vân Yên ư? Con khốn đó thật sự khiến tui kinh ngạc. Có lẽ cô ta thực sự thuộc về cái trường này đấy.

Thiên Kiệt nìn thở khi nghe cô ta trả lời. Cậu không biết mình có thỏa mãn với những sự thật này hay không nữa. Nhưng cậu vẫn còn một điều quan trọng cần hỏi.

- Tại sao lại là tui?

Hoàng Hạnh im lặng và ngẫm nghĩ một lúc. Sau cùng, cô ta ngước nhìn lên Tuyết Lê và nhíu mày hỏi cô ả.

- Tại sao cậu ta lại xuất hiện trong câu chuyện của bồ vậy?

Tựa người vào lan can, Tuyết Lê thỏ thẻ trả lời.

- Bởi vì chúng ta cần một nhân vật thám tử. Tui thích sự cổ điển, một nhân vật thám tử phải là kẻ ngoài cuộc, người chẳng có tí định kiến nào về chúng ta, người không thể là hung thủ hay là nạn nhân. Cậu ta chỉ ở đây để phá án mà thôi.

- Nhưng trong câu chuyện của bồ, cậu ta cũng chết.

- Trong câu chuyện mà tui để cho bồ xem, cậu ta chết. Nhưng trong câu chuyện cổ điển, thám tử không bao giờ chết.

Tất cả đều đã rõ. Hoàng Hạnh nhìn quanh một lượt những khuôn mặt đó. Tuyết Lê, Quế Chi, Vĩ Diệp, cô đã quá xem thường bọn chúng. Đây là một cái bẫy, đây là sự báo thù. Hoàng Hạnh bật cười thành tiếng. Dù sao thì, chúng cũng sẽ tự giết nhau mà thôi.

- Giờ thì sao nào? Các bồ vẫn biết tất cả những gì chúng ta nói nãy giờ chỉ là một câu chuyện chứ?

Trong những gương mặt đang vây quanh, không ngạc nhiên gì khi Khiết Đường là kẻ nghiến răng trả lời ả.

- Bồ thực sự nghĩ rằng ở đây chúng ta cần bằng chứng để kết án một kẻ nào đó sao?

Thay vì thêm nữa những lời chối cãi, Hoàng Hạnh chỉ đáp lại chúng bằng một đôi mắt trống rỗng. Bọn chúng đã có phán quyết của mình. Và cô đã đi đến kết cục của mình.

- Một ngày nào đó, các bồ cũng sẽ nhận lấy điều này. Một kẻ nào đó sẽ đến và thay tui hoàn tất việc này. Chuyện này sẽ không bao giờ kết thúc.

Quế Chi đồng ý với ả. Chuyện này chỉ mới là khởi đầu mà thôi. Cô vẫn còn rất nhiều chuyện cần phải làm, nhiều thứ cần phải dọn dẹp.

- Nhưng bồ đã không còn cơ hội tham dự nữa rồi. Có gì vui khi kẻ thù không chết trong tay mình chứ?

Nụ cười của Quế Chi là dành cho kẻ khác. Nhưng Hoàng Hạnh lại cảm thấy toàn bộ sự châm chọc đó là dành cho mình. Ít nhất thì cô sẽ không để cho ả ta đúng về điều đó. Với con dao trong tay, Hoàng Hạnh đột ngột lao về phía Quế Chi. Hành động của cô ta khiến mọi người trong phòng đều bất ngờ nên chẳng ai kịp phản ứng gì trước khi mũi dao đã được vung lên. Mà thẳng thắn thì Quế Chi cũng không nghĩ rằng sẽ có ai đó quan tâm đến mạng sống của cô. Có lẽ không ai thực sự muốn cứu cô cả. Có lẽ đó có thể lại là điều tốt. Cô muốn quay đầu lại để nhìn thấy cậu ta một lần cuối, nhưng rồi cô lại cảm thấy sợ hãi. Bóng đen phủ trên đầu cô, và Quế Chi chợt nhớ về hình ảnh của đêm đó. Có cảm giác nào khủng khiếp hơn khi cô nhìn thấy Tuyết Lê ngã từ trên cao xuống. Cô ấy đã nghĩ gì vào lúc đó? Cô ấy có căm hận cô không? Trong giây lát đó, Quế Chi lại nhìn thấy nụ cười của Tuyết Lê, nó vẫn hệt như cái ngày họ gặp lại nhau ở đây. Cô thực sự hi vọng rằng, có những điều sẽ không bao giờ thay đổi. Cô thực sự hi vọng rằng, cô sẽ không bao giờ ghét Vĩ Diệp. Cậu ta đã ở bên cạnh cô từ lúc nào, như bấy lâu nay cậu ta vẫn thế. Bên cạnh nhau, nắm chặt tay nhau, họ có thể làm bất kì điều gì. Điều đó không thể nào thay đổi được. Cả hai nhìn về phía Tuyết Lê và Hoàng Hạnh, không hiểu cảm giác của họ lúc này là nhẹ nhõm hay là tiếc nuối.

Tuyết Lê nằm trên người Hoàng Hạnh, chăm chú nhìn vào đôi mắt của cô ta. Trong khoảnh khắc cuối cùng này, cô chợt không còn cảm thấy căm giận nữa. Đó là ý nghĩa của sự báo thù sao? Cô đã được giải thoát khỏi ngọn lửa đó. Cô có thể cảm nhận thấy nó, sự tức giận đó đang dần bay ra khỏi người cô, và cả Hoàng Hạnh nữa. Cơ thể cô ta dần nhẹ đi, hơi thở không còn dồn dập nữa. Hoàng Hạnh nấc lên một tiếng, và nhận thấy dòng máu nóng của chính mình đang tràn qua khóe miệng. Mặc dù đau đớn, cô vẫn cố quay đầu đi để né tránh ánh mắt của Tuyết Lê.

- Tui không muốn vào tù sống suốt phần đời còn lại.

- Ồ, không đâu. Bồ sẽ không có kết cục như thế. Bồ sẽ ra đi trong vòng tay của tui.

Tuyết Lê thốt lên lời đó khi nhận ra hơi thở của Hoàng Hạnh đang dần nhẹ đi. Cô biết rõ Hoàng Hạnh sẽ không chờ được. Cô ghé sát môi vào tai Hoàng Hạnh và thì thầm như cái cách mà họ hay trao đổi cùng nhau khi ở thư viện.

- Tui xin lỗi.

Đôi môi của Hoàng Hạnh mấp máy, nhưng cô ấy không còn có thể nói được lời nào nữa. Tuyết Lê trấn an cô ấy, và rồi gục đầu xuống vai Hoàng Hạnh. Cô nhắm mắt lại, và lắng nghe nhịp đập đang dần ngắt quảng.

- Tui biết, bồ không cần nói gì nữa cả. Nghỉ ngơi đi.
Bình Luận (0)
Comment