Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 723

Trương Minh Vũ… mạnh tới mức biến thái!  

Anh làm vậy chẳng khác nào cắt mất đời sau của người ta!  

Anh bật cười hỏi: “Thế nào, có muốn thử tí không?”  

“Bản thân các người không tự quản được mình thì tôi sẽ quản giúp!”  

Nghe anh nói vậy, sếp Phùng lại càng sợ run người!  

“Không… không muốn…”  

Gã ta lắp bắp nói!  

Cho dù đang say rượu nhưng cảm giác sợ hãi trong gã ta lại rất rõ ràng!  

Anh cười nói tiếp: “Vừa rồi mày kiêu ngạo lắm cơ mà! Đừng khách sáo, thử tí đi, tao có đòi tiền đâu!”  

Dứt lời, anh lập tức sải bước đi tới chỗ gã ta!  

Sếp Phùng hoảng hồn!  

“Không… không! Tôi không thử đâu!”, gã ta gian nan lùi về sau, còn loạng choạng ngã ngồi xuống đất!  

Thế nhưng gã ta vẫn không ngừng lê mông lùi về phía sau!  

Trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ!  

Ừng ực!  

Tiếng nuốt nước bọt vang lên liên tiếp!  

Tất cả đều đã bị cảnh tượng trước mắt doạ sợ ngây người!  

Ai nấy đều khiếp đảm nhìn theo, vẻ mặt khó tin!  

Vừa rồi sếp Phùng còn kiêu căng phách lối như vậy… bây giờ đã mềm oặt rồi sao?  

Sự thay đổi nghiêng trời lệch đất…  

Bọn họ thực sự không biết nên nói gì cho phải.  

Lâm Kiều Hân cũng lẳng lặng quan sát Trương Minh Vũ, lòng thầm cảm thán.  

Cô không ngờ trong lúc mình còn chưa hay biết gì, anh đã tiến bộ tới mức này rồi!  

Vẻ tươi cười trên mặt anh dần biến mất.  

Chẳng bao lâu sau, sếp Phùng đã lùi tới sát chân bàn, không còn đường chạy trốn nữa!  

Anh dừng lại cách người gã ta chừng một bước, hai mắt trợn trừng!  

Ừng ực!  

Sếp Phùng gian nan nuốt nước bọt, không dám đối mặt với anh!  

Trương Minh Vũ lạnh giọng hỏi: “Hối hận rồi à? Vừa nãy lúc định động tới vợ tao mày đang nghĩ cái gì?”  

Chỉ một câu nói đã khiến Lâm Kiều Hân giật mình sửng sốt.  

Vợ…  

Cô thầm mắng một câu: “Ai là vợ anh!”  

Cô nói rất nhỏ, không một ai nghe thấy được.  

Sếp Phùng cũng choáng váng, hoảng sợ nói: “Tôi… tôi sai rồi, được chưa?”  

Hả?  

Đám đông đều ngơ ngác!  

Anh lạnh lùng hỏi: “Cái thái độ này mà bảo được hả? Được con mẹ mày!”  

Nói rồi anh dứt khoát nhắm chuẩn góc độ đạp một phát thật mạnh!  

“Á á!”  

Tiếng gào thét thảm thiết vang vọng!  

Sếp Phùng nằm lăn lộn dưới đất, cả người cứng đờ như một cái xác chết!  

Không hề nhúc nhích!  

Cơn đau bén nhọn kia khiến gã ta cảm thấy ngạt thở!  

Tim đám người đứng hóng hớt xung quanh như thắt lại, ánh mắt tràn đầy kinh hãi!  

Quá biến thái!  

Con mẹ nó sao lại biến thái như vậy?  

Một lúc lâu sau, sếp Phùng đang chìm trong cơn đau mới kịp lấy lại tinh thần!  

Trên trán gã ta, mồ hôi lạnh túa ra như suốt!  

Trương Minh Vũ lại bước lên một bước!  

Sếp Phùng hoảng loạn!  

Gã ta cuống rồi!  

“Đại ca ơi! Đại ca em biết sai rồi!”  

“Tại em mắt chó coi thường người khác! Tại em có mắt như mù không thấy núi Thái Sơn! Đại ca giỏi như vậy, hay là đại ca rộng lượng tha cho em đi!”  

Gã ta vội vàng gào lên!  

Chuyện tới nước này, giữ được cái mạng mới là điều quan trọng nhất!  

Của quý còn quan trọng hơn cái mạng!  

Nếu để anh tiếp tục đá như vậy, chắc chắn gã ta sẽ mất khả năng làm bố!  

Giọng nói lạnh lẽo của Trương Minh Vũ vang lên: “Xin lỗi tao hả?”  

Sếp Phùng sững sờ rồi mau chóng phản ứng lại, tức tốc lao tới trước mặt Lâm Kiều Hân!  

Bước chân lảo đảo!  

Thấy thế, cô giật nảy mình, vô thức lùi về sau một bước.  

Ngay sau đó, sếp Phùng tỏ vẻ khẩn khoản cầu xin: “Người đẹp, tôi biết sai rồi! Cô tha cho tôi đi… á á!”  

Lời còn chưa dứt, gã ta đột nhiên nhảy chồm lên!  

Hai chân kẹp chặt lại!  

Cơn đau buốt óc này…  

Trong mắt cô hiện lên vẻ mờ mịt.  

Tiếp đó, Trương Minh Vũ lạnh giọng quát: “Chỉ có vậy thôi hả?”  

Sếp Phùng khom lưng cúi gập người xuống, gào khóc cầu cạnh: “Người đẹp, tôi sai…”  

Anh bật cười nói chen vào: “Hay là mày quỳ xuống đi!”  

Hự!  

Tiếng hít khí lạnh dồn dập vang lên!  

Chuyện này…  

Quá điên cuồng!  

Sếp Phùng cũng ngơ ngác quay lại nhìn anh, thậm chí còn nghi ngờ mình vừa nghe nhầm!  

Anh cười hỏi: “Không quỳ hả?”  

Vừa dứt lời, anh liền giơ chân lên!  

“Quỳ!”  

“Tôi quỳ!”  

“Đừng đạp nữa! Đạp nữa là nát đấy! Tôi vẫn cần dùng đến nó!”  

Sếp Phùng điên cuồng hét lên.  

Doạ cho Trương Minh Vũ giật mình thon thót…  

Tính tình gì… kỳ quặc vậy…  

Sếp Phùng sợ phát khóc rồi!  

Tiếp đó, gã ta cong gối quỳ xuống dưới chân Lâm Kiều Hân!  

“Người đẹp! Tôi sai rồi! Cô tha cho tôi được không?”  

Gã ta khóc lóc thảm thiết.  

Vẻ mặt này, giọng điệu này!  

Giọng nói nghẹn ngào như sắp khóc đến nơi!  

Chuyện này…  

Mọi người xung quanh đều trợn tròn mắt…  

Lâm Kiều Hân ngơ ngác nhìn anh, không kịp phản ứng lại.  

Anh khoanh tay trước ngực, khoé miệng cong lên nở nụ cười.  

Mãi lâu sau, cô mới lấy lại được tinh thần, cất cao giọng hỏi: “Lần sau còn dám bắt nạt người khác nữa không?”  

Sếp Phùng lắc đầu nguầy nguậy: “Không dám nữa, không dám nữa!”  

Cô lạnh lùng nói: “Được rồi, lần này tha cho anh! Nếu còn để chúng tôi bắt được thì đừng hòng chúng tôi để yên!”  

Sếp Phùng nghe thấy thế lập tức vui mừng hớn hở, khóc ròng đáp: “Vâng! Người đẹp thật tốt bụng! Hu hu hu, đau chết tôi rồi!”  

Nói rồi gã ta bắt đầu khập khiễng đứng lên!  

Vừa đi vừa kẹp chặt hai chân!  

Trương Minh Vũ thấy vậy cũng phải trợn mắt há hốc mồm!  

Không phải gã ta là dân anh chị xã hội đen sao? Đau tới mức này luôn à?  

Những người còn lại cũng gian nan bò dậy, tư thế đi đứng y hệt nhau.  

Bọn họ chậm rãi cất bước rời đi.  

Lâm Kiều Hân lại quát ầm lên: “Trả tiền chưa?”  

Chỉ một câu đã doạ bọn họ run lẩy bẩy!  

Có người sợ quá ngã lăn ra đất, che kín vị trí giữa hai chân theo bản năng!  

Cứ tưởng là Trương Minh Vũ!  

Ông chủ quán đồ nướng đang rất kích động!  

Sếp Phùng vội vàng lấy tiền đập mạnh xuống bàn!  

Thế nhưng giọng nói lại vô cùng dè dặt: “Không cần trả lại!”  

Dứt lời, gã ta lại lê bước chân rời đi!  

Trong mắt ông chủ tràn đầy biết ơn!  

“Hay lắm!”  

Bỗng nhiên có tiếng hô hoán vang lên giữa đám đông!  

Doạ cho mấy người sếp Phùng sợ chết khiếp!  

“Hay lắm!”  

“Làm tốt lắm!”  

“Tốt lắm!”  

…  

Có người dẫn đầu, những người khác lập tức hưởng ứng hò reo!  

Lâm Kiều Hân cũng không kìm được khẽ mỉm cười.  

Sếp Phùng trợn mắt lườm quanh, bọn họ lập tức câm nín, giả bộ như chưa có chuyện gì xảy ra.  

Sếp Phùng căm tức nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể chật vật bỏ đi!  

Đám người cuống quýt leo lên xe chạy trối chết.  

Thế nhưng ánh nhìn của mọi người xung quanh vẫn tập trung trên người Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân, ánh mắt loé lên vẻ kích động.  

Ông chủ đi tới nói lời cảm ơn: “Cảm ơn hai người, vô cùng cảm ơn hai người!”  

“Nếu không nhờ có hai người ra tay cứu giúp, không biết chúng tôi sẽ còn bị ức hiếp tới lúc nào!”  

Nói tới đây, ông ta cũng không nén nổi xúc động.  

Cô thản nhiên đáp: “Đừng khách sáo, loại người này nên được dạy dỗ!”  

Trương Minh Vũ cũng nở nụ cười.  

Ông chủ cảm động rơi nước mắt: “Cô thực sự là người tốt! Cậu lại giỏi võ như vậy! Hai người đúng là một cặp trai tài gái sắc!”  

“Tôi không có cái gì để cảm ơn, chỉ có thể chúc hai người khoẻ mạnh sống lâu, trăm năm hạnh phúc!”  

Câu chúc của ông chủ khiến cô xấu hổ đỏ bừng mặt!  

Nói… cái gì thế không biết!  

Cô thầm lẩm bẩm một câu, nội tâm cũng trở nên rối bời…
Bình Luận (0)
Comment