Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 30

Dứt lời, Trương Minh Vũ quay mặt sang chỗ khác tỏ vẻ bất lực.

“Anh…”

Dịch Thanh Tùng đã bị anh chọc giận.

Hắn ta vốn định khoe khoang địa vị của mình một phen, nào ngờ lại bị sự vô liêm sỉ của anh phá hỏng.

Lý Phượng Cầm giận dữ quát mắng: “Trương Minh Vũ! Mày nói cái gì đấy? Mày có biết liêm sỉ không hả? Mau xin lỗi Thanh Tùng đi!”

Anh bất đắc dĩ nhún vai: “Con xin lỗi gì mới được. Con muốn giúp anh ta cơ mà…”

“Mày…”

Lửa giận trong lòng bà ta bốc lên ngùn ngụt.

Dịch Thanh Tùng tức tối thở hổn hển. Kế hoạch ban đầu bị làm hỏng, đầu óc hắn ta đã bắt đầu trở nên lộn xộn.

“Thôi bỏ đi bác gái. Cháu thấy anh ta ở nhà họ Lâm cũng không cần cháu giúp gì đâu”.

“Đã vậy, cháu xin về trước”.

Nói xong, hắn ta đứng bật dậy, làm bộ muốn bỏ đi.

Lý Phượng Cầm cuống quýt đứng lên giữ chặt cánh tay của hắn ta khuyên nhủ: “Cháu đừng giận mà. Nó chỉ đang nói khoác thôi. Hiện giờ tình hình nhà họ Lâm rất khó khăn, nếu không có cháu thì không còn ai giúp Kiều Hân nhà bác nữa!”

Nghe thấy nhắc tới Lâm Kiều Hân, cơn giận trong mắt Dịch Thanh Tùng mới dịu đi một chút.

“Bác gái cứ yên tâm, ngày mai cháu sẽ đưa Kiều Hân tới tập đoàn Đại Phú làm quen với mấy người bạn mới. Chứ bây giờ cháu thật sự không thể ở đây thêm được nữa”.

Hắn ta hít một hơi thật sâu, gian nan nói ra.

Sau đó, hắn ta dứt khoát đi ra ngoài cửa.

Lý Phượng Cầm thở hắt ra, vội nói: “Cháu đừng vội, để bác tiễn cháu”.

Bà ta vừa gọi với theo vừa tức tốc chạy ra.

Trên mặt Trương Minh Vũ lộ vẻ bất đắc dĩ.

Anh ngẩng đầu lên, giật mình đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Lâm Kiều Hân.

Anh không khỏi sững sờ, không biết cô lại làm sao.

Nhưng anh chưa kịp nghĩ ngợi gì đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập truyền tới.

Anh quay đầu lại, trông thấy Lý Phượng Cầm đang đứng chống nạnh ngay trước sofa, mặt mày nhăn nhó vì tức giận.

“Trương Minh Vũ, mày giỏi lắm! Làm gì cũng không xong, được mỗi khoác lác là giỏi! Mày có biết xấu hổ không hả?”

“Mày quen biết chủ tịch Trần? Sao mày không nói mày quen cả ông trời luôn đi!”

“Cho dù chủ tịch Trần biết tên mày cũng là vì cái tiếng ăn hại của mày! Mày biết mày đã phá hỏng chuyện lớn như thế nào của bọn tao không?”

Giọng nói chanh chua vang lên liên tiếp như súng liên thanh.

Nước miếng văng tung toé, nơi có ánh nắng chiếu vào sẽ biến thành cầu vồng.

Trương Minh Vũ co giật khoé miệng, nội tâm lại càng bất lực.

Dù anh muốn nói thật… cũng không được à?

Sao chẳng ai chịu tin anh vậy…

Anh ngẩng đầu, đúng lúc trông lấy Lâm Kiều Hân đang liếc mắt ra hiệu với mình.

Cho anh đi hả?

Anh trố mắt nhìn, lòng thầm vui vẻ, vội vàng đứng dậy chạy biến vào phòng ngủ.

“Ê, ai cho mày đi…”, Lý Phượng Cầm giận tím mắt.

Lâm Kiều Hân lập tức lên tiếng ngắt lời: “Mẹ, mai con phải tới tập đoàn Đại Phú à? Không biết có thể quen được nhân vật lớn như thần y gì hay không nhỉ?”



Sau khi về đến phòng, Trương Minh Vũ mới thở phào nhẹ nhõm.

Sắc trời đã tối dần, anh cũng không có việc gì làm nên dần chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, anh bị tiếng động cơ xe ầm ĩ ngoài sân đánh thức.

Anh mở mắt đi xem thử, trông thấy Dịch Thanh Tùng tới đón Lâm Kiều Hân.

Anh xuống giường đi rửa mặt, chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo lên.

Trương Minh Vũ cau mày, lại là số lạ gọi tới. Anh im lặng một lúc, cuối cùng vẫn quyết định nghe máy.

“Chào anh”.

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một người phụ nữ: “Thưa anh Minh Vũ, hôm nay khách sạn chúng ta mở hội nghị. Nếu có thời gian mong anh hãy tới một chuyến”.

Anh ngẩn người hồi lâu mới nghe ra được người gọi tới là cô thư ký hôm trước.

Dù sao cũng đang rảnh rỗi không có gì làm…

“Được thôi”.

Anh đáp lại một tiếng.

Sau khi sửa soạn xong xuôi, anh mới rời khỏi biệt thự gọi taxi tới khách sạn Hồng Thái.

Nhưng anh đang rất tò mò không biết Long Tam đi đâu mà không thấy xuất hiện.

Anh quan sát một vòng rồi mới chậm rãi bước vào trong khách sạn.

Nhưng vừa bước tới cổng đã bị một người chặn lại.

“Chào anh, quần áo của anh không ngay ngắn không được đi vào”.

Giọng nói lạnh lùng của một nhân viên phục vụ vang lên.

Trương Minh Vũ sửng sốt.

Quy định này có từ bao giờ? Mấy lần trước có thấy ai nói gì đâu?

Hơn nữa… đây là quy tắc chó má gì vậy?

Anh cau mày, lạnh lùng đánh giá người nhân viên phục vụ kia, không vui hỏi: “Anh mới tới à?”

Nhân viên phục vụ lạnh giọng đáp: “Đúng vậy. Hôm nay chủ tịch của khách sạn chúng tôi sẽ tới kiểm tra nên người không ăn mặc ngay ngắn không được đi vào”.

Chủ tịch? Không phải chính là mình à?

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu. Anh không muốn phí thời gian ở đây, bèn nói: “Tôi chính là chủ tịch của các anh. Anh đi làm việc đi, sau này không cần còn quy tắc kiểu này nữa”.

Dứt lời, anh cất bước toan đi vào.

Nhưng nhân viên phục vụ lại đứng chặn trước người anh, vẻ mặt trầm xuống: “Tôi nói rồi, quần áo không ngay ngắn không được vào!”

“Tôi đã khách sáo với anh như vậy rồi, sao lại không chịu nể mặt tôi?”

“Tôi ghét nhất chính là loại chó nhà quê giống như anh, không hề biết vị trí của mình ở chỗ nào!”

Nghe thấy vậy, ánh mắt Trương Minh Vũ trở nên lạnh lẽo.

Chó… nhà quê?

Anh quay lại, lạnh giọng quát: “Câu nói này đủ để anh phải chết rồi!”

“Ha ha”.

Tiếng cười nhạo lập tức vang lên.

Nhân viên phục vụ coi thường hỏi: “Người như anh cũng đòi?”

“Loại chó nhà quê các người đúng là không biết xấu hổ. Trông bộ dạng bẩn thỉu của anh đi, không sợ làm bẩn khách sạn của chúng tôi à?”

Trương Minh Vũ bật cười.

Đúng lúc này, trong khách sạn vang lên giọng nói của một người đàn ông: “Xảy ra chuyện gì vậy? Sao còn lằng nhằng gì ở đó? Mau đi làm việc đi”.

Nhân viên phục vụ vội vàng cung kính khom lưng báo cáo: “Thưa giám đốc, người này ăn mặc không ngay ngắn, nói thế nào cũng đòi vào bằng được!”

Lại là giám đốc à?

Trương Minh Vũ buồn bực lắc đầu. Một tên giám đốc vừa đi lại có một tên giám đốc khác tới.

Khách sạn này… đúng là nhân tài đông đúc!

Giám đốc khinh bỉ đánh giá toàn thân anh một lượt, ghét bỏ nói: “Lần sau gặp phải chuyện như vậy đừng ở đây đôi co lãng phí thời gian làm gì. Nếu người khác thấy cậu đuổi cậu ta đi như vậy thì sẽ ảnh hưởng tới hình ảnh của khách sạn chúng ta như thế nào?”

“Cứ gọi thẳng cho bảo vệ, không cần nhì nhằng với loại rác rưởi này”.

Trong mắt Trương Minh Vũ loé lên tia lạnh lẽo!

Nhân viên phục vụ cung kính đáp: “Vâng! Tôi hiểu rồi thưa giám đốc!”

Nói rồi anh ta quay ngoắt sang một bên hét ầm lên: “Bảo vệ đâu! Có người quấy rối!”

Chẳng mấy chốc đã có bốn người mặc đồng phục bảo vệ cầm gậy sắt vội vàng chạy tới.

Tốc độ này khiến anh thấy khá hài lòng.

Giám đốc khoanh tay, bực tức nói: “Đuổi cậu ta ra đi. Sau này các người để ý một chút, thấy loại người như vậy lập tức đuổi đi cho tôi, thật ghê tởm”.

Đã vậy hắn còn giơ tay bịt mũi.

Lần này thực sự khiến Trương Minh Vũ thấy buồn nôn.

Nhân viên phục vụ đứng cạnh đó cũng nhếch mép cười lạnh, nhìn anh với ánh mắt miệt thị.

“Vâng!”

Đội trưởng đội bảo vệ cung kính đáp rồi mới quay lại nhìn về phía Trương Minh Vũ.

Ông ta đang định lên tiếng lại chết điếng người!

Giám đốc này mới tới, nhân viên phục vụ cũng mới tới. Bọn họ không biết anh.

Nhưng bảo vệ thì biết!

Ngày đó trong phòng bao, nếu không có Trần Đại Phú, bọn họ đã ra tay từ lâu rồi!

Giám đốc nhíu mày, khó chịu chất vấn: “Sao hả? Các người còn lề mề gì đấy, có muốn làm việc nữa không?”

Bình Luận (0)
Comment