Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 2240

Tần Minh Nguyệt chau mày.  

Trong mắt Trương Minh Vũ cũng lộ rõ sự ngạc nhiên!  

Nếu nhìn kỹ thì… sẽ thấy một cột sáng đột nhiên phóng lên trời từ vật gì đó trong tay người đàn ông mặc đồ đen!  

Đùng!  

Chẳng mấy chốc, pháo hoa nổ tung!  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật dữ dội.  

Mẹ nó, đây là đang phát tín hiệu à?  

Tần Minh Nguyệt nhíu mày lại, cô ta hét lên: “Chạy mau đi!”  

Hét xong, cô ta chạy thật nhanh về phía Trương Minh Vũ!  

Trương Minh Vũ đang chật vật đứng dậy!  

Trong nháy mắt, Tần Minh Nguyệt đã chạy tới nắm lấy tay Trương Minh Vũ.  

Nhanh chóng chạy về trước!  

Trương Minh Vũ dùng hết sức lực, nhanh chân chạy theo Tần Minh Nguyệt.  

Lần này không phải đùa!  

Tần Minh Nguyệt vừa chạy vừa trịnh trọng nói: “Bọn chúng to gan thật, lại dám phân chia người vào rừng tìm kiếm chúng ta!”  

“Chẳng bao lâu nữa, tất cả bọn chúng sẽ đến đây”.  

“Chúng ta phải ra khỏi đây trước đã!”  

Trương Minh Vũ nặng nề gật đầu.  

Tuy vậy nhưng trong lòng anh vẫn không khỏi lo lắng.  

Nếu chúng đang phân công tìm kiếm thì nhất định khoảng cách hai bên sẽ không xa lắm!  

Nhưng…   

Nếu đi ra ngoài sẽ rất xa!  

Trương Minh Vũ không dám nghĩ nhiều nữa, anh dồn hết tâm trí vào con đường phía trước, chạy bằng tốc độ nhanh nhất của mình!  

Toàn lực chạy nhanh!  

Tuy đã dùng hết sức lực nhưng Trương Minh Vũ vẫn phải dựa vào sức Tần Minh Nguyệt để kéo mình đi.  

Trương Minh Vũ cũng ý thức rõ thực lực của Tần Minh Nguyệt!  

Cây cối xung quanh không ngừng lùi về đằng sau.  

Chẳng mấy chốc, mười lăm phút đã trôi qua.  

Trương Minh Vũ cẩn thận nhìn trước ngó sau, nhưng anh không hề thấy một bóng người nào cả.  

Vẫn chưa đuổi kịp hả?  

Giọng nói nặng nề của Tần Minh Nguyệt vang lên: “Xung quanh có người, chỉ là số lượng ít nên bọn chúng không dám manh động mà đang chờ người đến!’’  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Nhưng…  

Rốt cuộc Tần Minh Nguyệt phát hiện có kẻ địch xung quanh bằng cách nào?  

Trương Minh Vũ cảm thấy khó hiểu vô cùng.  

Không lâu sau, giọng nói êm tai của Tần Minh Nguyệt lại vang lên: “Chúng ta mau ra ngoài đi”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ nhướng mày!  

Quay đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện khoảng cách của họ với bìa rừng cũng không còn xa lắm!  

Mờ mờ... có thể nhìn thấy phía trước là một con sông rộng lớn.  

Cuối cùng cũng sắp ra ngoài rồi!  

Trương Minh Vũ không kiềm chế được sự kích động của mình.  

Tiếp tục bước nhanh!  

Tuy nhiên, Tần Minh Nguyệt vẫn còn cau mày.  

Khoảng cách tới bìa rừng càng lúc càng gần, chỉ còn khoảng ba bốn trăm mét!  

Trương Minh Vũ vô cùng phấn khởi!  

Tuy ra bên ngoài cũng không đảm bảo sẽ an toàn nhưng ít nhất ra ngoài sẽ dễ chạy trốn hơn! 
Bình Luận (0)
Comment