Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 1986

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Câu nói này không tự nhiên lắm.  

Sao lại trò chuyện với nhau rồi?  

Đột nhiên, một giọng nói dễ nghe vang lên: "Đến rồi à, mau vào đi”.  

Âu Dương Triết vội vàng đứng dậy.  

Vẻ mặt kích động!  

Trương Minh Vũ bĩu môi nói: "Gọi tôi mà, anh kích động gì chứ?"  

Ồ...  

Âu Dương Triết hết sức lúng túng.  

Trương Minh Vũ mỉm cười bước đi.  

Từ đầu tới cuối, Liễu Thanh Duyệt cứ nhìn chằm chằm vào Trương Minh Vũ, chẳng thèm liếc nhìn Âu Dương Triết.  

Haizzz.  

Âu Dương Triết âm thầm thở dài.  

Trương Minh Vũ nhanh chóng đi đến bên cạnh Liễu Thanh Duyệt.  

Liễu Thanh Duyệt vội vàng nắm lấy cánh tay của Trương Minh Vũ, quay người đi vào trong hiệu thuốc.  

Âu Dương Triết rù rì: "Thằng chó chết, sao anh lại may mắn vậy chứ?"  

Nói xong, hắn lại ngồi xuống.  

Lúc này, Trương Minh Vũ và Liễu Thanh Duyệt đã bước vào hành lang dài phía sau.  

Không gian im lặng như cũ.  

Trương Minh Vũ vô cùng sợ hãi.  

Liễu Thanh Duyệt chậm rãi hỏi: "Em nói chuyện gì với anh ta đấy?"  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Không có gì, chỉ nói chuyện phiếm thôi”.  

Liễu Thanh Duyệt cười khổ, nói: "Tạo hóa trêu người, nếu không... anh ta chắc chắn sẽ trở thành trợ thủ đắc lực nhất cho em”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Nhưng Liễu Thanh Duyệt không định nói nhiều.  

Ngay sau đó, Liễu Thanh Duyệt dẫn Trương Minh Vũ vào một căn phòng.  

Một người đàn ông trung niên nằm trên giường bệnh.  

Trương Minh Vũ cẩn thận quan sát, thấy rằng người đàn ông vẫn còn mặc quân phục.  

Trên vai... có vài ngôi sao.  

Trương Minh Vũ nghi hoặc, hỏi: "Chị tư, sao chỗ của chị đều là các chiến sĩ vậy?”  

Đôi mắt Liễu Thanh Duyệt lóe sáng, cười nói: "Sau này em sẽ biết”.  

Ồ...  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Ngay sau đó, Liễu Thanh Duyệt kéo một chiếc ghế đến bên cạnh giường.  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Liễu Thanh Duyệt chậm rãi nói: "Ngồi đi”.  

Ồ...  

Trương Minh Vũ do dự, sau đó chậm rãi ngồi xuống.  

Rất hoảng loạn.  

Anh luôn cảm thấy rằng chiến sĩ trước mặt giống như một xác chết.  

Hơn nữa hoàn cảnh này...  

Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Chị tư, chị bảo em tới đây làm gì?"  

Liễu Thanh Duyệt cười nói: "Lát nữa em sẽ biết”.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ khẽ giật.  

Lại là câu nói này...  

Liễu Thanh Duyệt không chần chừ nữa, quay người bước sang một bên, lặng lẽ thu dọn dụng cụ.  

Trương Minh Vũ im lặng nhìn xung quanh.  

Ở đây rất tối, rất yên tĩnh.  

Giống như một tầng hầm, ánh sáng mặt trời không thể chiếu vào được.  

Nơi này rất khác với bệnh viện...  

Liễu Thanh Duyệt nhanh chóng bước đến, tất cả các dụng cụ phẫu thuật đã sẵn sàng.  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ sửng sốt, ánh mắt mông lung.  

Cần làm phẫu thuật sao?  

Ngay sau đó, Liễu Thanh Duyệt từ từ cởi chiếc áo sơ mi của người chiến sĩ.  

Phù!  

Trương Minh Vũ hơi ớn lạnh!  

Trên ngực be bét máu!  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Nhìn từ bên ngoài hoàn toàn không thấy được.  

Mặc dù anh đã từng giết người, nhưng cảnh tượng máu me này... lại vô thức kháng cự.  

Liễu Thanh Duyệt cưng chiều cười nói: "Sao vậy? Vẫn không thể tiếp nhận được sao?"  

Bình Luận (0)
Comment