Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 1950

Một lúc sau, Trương Minh Vũ ngờ vực hỏi: “Không phải có sẵn tập đoàn Chu Thị đó sao? Em không thể dùng à?”  

Hạ Hâm Điềm mỉm cười, lặp lại: “Chị ba em sắp xếp như thế chắc chắn có lý do”.  

Trương Minh Vũ lộ ra vẻ bất lực.  

Hạ Hâm Điềm cười nói: “Được rồi, đi thôi, hôm nay chị không có việc gì, vừa lúc có thể đi dạo với hai đứa”.  

Trương Minh Vũ gật đầu.  

Sau đó Hạ Hâm Điềm đeo khẩu trang và kính râm lên.  

Ba người ra khỏi biệt thự.  

Đầu tiên là đi chọn tòa nhà văn phòng, đây mới là điều thiết yếu nhất.  

Nhưng dù sao nơi ở đây cũng lạ, không quen thuộc.  

Do dự rất lâu, Trương Minh Vũ mới lấy điện thoại ra gọi cho Quan Na.  

Chẳng mấy chốc điện thoại được kết nối.  

Giọng nói gợi cảm của Quan Na vang lên: “Ông chủ, có gì dặn dò thế?”  

Trương Minh Vũ cười nói: “Không có gì, tôi muốn cô nghe ngóng chút chuyện, cô có biết dạo này Tĩnh Châu có tòa nhà nào chuẩn bị bán không?”  

Quan Na do dự một lúc mới nói: “Tôi… không rõ lắm, nhưng tôi có một người bạn làm bất động sản, tôi có thể hỏi giúp anh”.  

Trương Minh Vũ cười nói: “Ừ, vậy làm phiền cô”.  

Sau đó anh cúp điện thoại.  

Hạ Hâm Điềm hỏi: “Vậy giờ chúng ta đi đâu?”  

Ừ thì…  

Trương Minh Vũ nói: “Đến khách sạn Đình Lập trước đi”.  

Dù sao cũng rảnh rỗi.  

Tài xế lái xe thẳng đến chỗ khách sạn Đình Lập.  

Không lâu sau, chiếc xe dừng lại.  

Trương Minh Vũ cười nói: “Chúng ta đi thôi”.  

Cực kỳ đắc ý.  

Nhưng quay đầu lại nhìn, mặt Lâm Kiều Hân không có biểu cảm gì.  

Trương Minh Vũ trợn mắt.  

Hạ Hâm Điềm lắc đầu khẽ cười nói: “Kiều Hân, em thấy khách sạn của Minh Vũ thế nào?”  

Hả?  

Ánh mắt Trương Minh Vũ lóe sáng.  

Vẫn là chị hai thông minh.  

Vừa nghe thế, trong mắt Lâm Kiều Hân hiện lên vẻ ngạc nhiên, bất ngờ.  

Đây là khách sạn của Trương Minh Vũ ư?  

Lâm Kiều Hân vội lùi về sau hai bước, nhìn kỹ lại.  

Trương Minh Vũ nhếch môi cười.  

Cảm thấy thoải mái.  

Lâm Kiều Hân ngạc nhiên nói: “Rất tốt ạ…”  

Nói xong, cô ngạc nhiên nhìn Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ lại càng đắc ý.  

Hạ Hâm Điềm buồn bực liếc mắt nhìn.  

Sau đó ba người đi vào trong.  

Vừa bước vào, Quan Na đã bước đến đón, khách sáo nói: “Ông chủ, anh đến rồi”.  

Trương Minh Vũ gật đầu cười nói: “Có tin tức gì chưa?”  

Quan Na cung kính đáp: “Bạn tôi cũng vừa gọi hỏi thăm thông tin, nói có vài tòa nhà đang đợi bán”.  

Mắt Trương Minh Vũ sáng rực.  

Vài tòa nhà?  

Quan Na nói tiếp: “Tôi đã bảo bạn tôi đến đây, lát nữa hai người có thể thương lượng chi tiết hơn”.  

Trương Minh Vũ cười nói: “Ừ, cô vất vả rồi”.  

Quan Na lắc đầu nói: “Ông chủ còn khách sáo với tôi làm gì”.  

Trương Minh Vũ gật đầu.  

Sau đó ba người ngồi xuống chỗ gần cửa sổ đợi.  

Lâm Kiều Hân không ngừng đưa mắt đánh giá khách sạn.  

Kinh ngạc và kỳ lạ.  

Sao… Trương Minh Vũ có thể làm được vậy?  

Cô nhận ra mình ngày càng không hiểu rõ Trương Minh Vũ nữa rồi…  

Không lâu sau, một chiếc xe dừng lại trước cửa khách sạn.  

Trương Minh Vũ nhướng mày.  

Đến rồi.

Một tia sáng loé lên trong mắt Lâm Kiều Hân.  

Chẳng mấy chốc, cửa xe mở ra.  

Một người đàn ông bụng phệ đi xuống.  

Đeo kính râm, xách cặp.  

Phong thái ngạo nghễ!  

Người đàn ông liếc mắt nhìn xung quanh, rồi mới chậm rãi bước vào trong khách sạn.  

Quan Na thấy vậy lập tức tiến lên nghênh đón, cười khách khí nói: “Giám đốc Trần, vất vả rồi”.  

Mắt Trần Bạc Quang lập tức sáng rực, cười tủm tỉm nói: “Na Na, cô cũng quá khách khí đấy, chúng ta cũng đâu phải người xa lạ gì đâu chứ?”  

Quan Na gật đầu cười nói: “Giám đốc Trần thật biết nói chuyện, để tôi giới thiệu ông chủ của chúng tôi với ông”.  

Trần Bạc Quang khẽ gật đầu. 
Bình Luận (0)
Comment