Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 1932

Rốt cuộc… giữa hai bên có thỏa thuận gì?  

Mắt Hạ Hâm Điềm lóe sáng.  

Không nói gì thêm.  

Vương Hạo bước đến trước nhếch môi: “Liên quan gì đến cô ấy chứ? Là các anh đánh người của tôi”.  

“Bây giờ tôi… muốn trút giận”.  

Dứt lời, vẻ mặt anh ta cũng trở nên nghiêm nghị.  

Cực ngầu!  

Trương Minh Vũ liếc nhìn Vương Hạo.  

Khí thế này… quả nhiên bất phàm.  

Ngay sau đó một đám người lao đến chỗ Dạ Thập Nhất và Sơn Bản Lộ.  

Tràn đầy khí thế.  

Phù!  

Trương Minh Vũ thầm thở phào.  

Nhưng…  

Đánh lại chúng không?

Thế nhưng chưa kịp nghĩ được gì, một đám người đã lao vào đánh nhau.  

Vốn dĩ là hai đánh một lại biến thành bốn đánh một.  

Hả?  

Trương Minh Vũ bỗng nhíu mày.  

Anh ngạc nhiên nhận ra hình như vệ sĩ của Vương Hạo hoàn toàn… áp đảo đám người Thần Ẩn và nhà họ Âu Dương?  

Chuyện này…  

Trương Minh Vũ tỏ vẻ bất ngờ.  

Người xung quanh cũng đều ngạc nhiên.  

Không lâu sau, Long Tam bước đến thấp giọng nói: “Đây là đặc điểm của nhà họ Vương, vệ sĩ trong tay Vương Hạo được chia thành bốn tổ”.  

“Bên cạnh cậu là hai tổ”.  

“Hôm nay Vương Hạo dẫn hai tổ khác đến, một tổ trong đó chọn ra một người, sự kết hợp của bốn người mới là mạnh nhất”.  

Ồ…  

Vừa nghe thế, Trương Minh Vũ hiểu ra ngay.  

Nhưng… vẫn có cảm giác không thể tin được.  

Kết hợp… mạnh đến thế sao?  

Đưa mắt nhìn sang, lúc này mới thấy quả nhiên bốn người một tổ.  

Động tác phối hợp cực kỳ tuyệt diệu.  

Thú vị đấy.  

Trương Minh Vũ cong môi nở nụ cười.  

Lại lướt mắt nhìn quanh.  

Ngay lập tức nhìn thấy bốn trưởng tổ mấy người Đinh Nhất cũng ở trong đó.  

Lúc này đang đánh nhau với Dạ Thập Nhất và Sơn Bản Lộ.  

Ánh mắt Trương Minh Vũ lóe lên tia sáng.  

Bốn người họ kết hợp với nhau thế mà lại có thể ngang tay với hai người kia.  

Thậm chí… còn có thế vượt hơn.  

Quả nhiên bất phàm.  

Hạ Hâm Điềm lẳng lặng đứng ở một bên, ánh mắt xinh đẹp đầy vẻ lạnh lùng.  

Không lâu sau trận đánh bước vào giai đoạn gay cấn.  

Người nhà họ Lâm đã ngơ ngác đứng đó, mặt đầy vẻ hoảng hốt.  

Trương Minh Vũ nhìn khắp bốn phía.  

Vẫn rất cảnh giác.  

Dù sao bây giờ Tiểu Trạch vẫn nấp trong tối, ngộ nhỡ cô ta phóng một phi tiêu ra thì sao…  

Cũng may không phát hiện được gì.  

Dạ Thập Nhất nhíu mày, nghiêm trọng nói: “Không được, cứ như thế sẽ bất lợi cho chúng ta”.  

Dĩ nhiên Sơn Bản Lộ hiểu được điều này.  

Nhưng bây giờ… không thể thoát ra được.  

Chẳng mấy chốc trận đánh lại thêm phần kịch liệt.  

Người của Thần Ẩn và người nhà họ Âu Dương đã có dấu hiệu bại trận.  

Bụp!  

Một người nhà Âu Dương bỗng bay ra.  

Ngã mạnh xuống đất.  

Ánh mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ phấn khích.  

Hay lắm!  

Ngay lập tức, bốn người lại bước vào trận chiến của người khác.  

Chiếc cân lập tức lệch sang một bên.  

Bụp bụp bụp!  

Thoáng chốc đã có bốn năm người của Thần Ẩn văng ra xa.  

Cực kỳ nhếch nhác.  

Dạ Thập Nhất cũng lộ ra vẻ lo lắng.  

Nhưng…  

Bây giờ dù họ có muốn chạy thoát cũng không còn cơ hội nữa.  

Thấy người của mình dần ngã xuống…
Bình Luận (0)
Comment