Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 1711

Nói đoạn, gã ta lấy ra một tờ giấy, đặt lên bàn, lạnh nhạt nói: "Ký tên vào đây đi".  

Trương Minh Vũ nhăn mày.  

Người này làm thế là có ý gì?  

Vương Vũ Nam tức giận nói: "Anh còn chưa kiểm tra mà đã yêu cầu tôi ký à?"  

Gã đeo kính kia cười cười đầy châm biếm: "Cả hai đều là sản nghiệp của các người, chẳng lẽ điều kiện vệ sinh lại khác nhau?"  

"Lèo nhèo ít thôi, ký đi".  

Vương Vũ Nam phẫn nộ quát: "Các người làm thế là trái với quy định".  

Gã đeo kính nhướng mày, khinh thường nói: "Đây chính là phong cách làm việc của chúng tôi đấy, cô không chịu thì cũng phải bấm bụng chịu thôi".  

Đám người này...  

Vương Vũ Nam cắn chặt răng, nắm tay siết đến trắng bệch.  

Lại câu đó!  

Trương Minh Vũ nghe nói thế, sắc mặt cũng lộ vẻ tức giận.  

Chưa kiểm tra đã kết luận không đúng tiêu chuẩn vệ sinh?  

Thật là chèn ép người thái quá!  

Vương Vũ Nam tức giận quát to: "Các người... Các người có còn biết quy định, pháp luật là gì không?"  

Ha ha ha!  

Vương Vũ Nam vừa dứt lời, đám người kia đã phá lên cười đầy ngông cuồng.  

Bọn họ vừa cười vừa miệt thị nhìn Vương Vũ Nam.  

Một lúc sau, đã cười đủ, gã đeo kính mới nói: "Quy định? Nói cho cô hay, quy định là do ông đây lập ra".  

"Hiểu chưa hả?"  

"Ký ngay đi cho tôi".  

"Nếu không chịu ký thì chính là chống đối quy định của tôi".  

"Nếu chống đối, sau này Hồng Thái đừng nghĩ tới chuyện tiếp tục kinh doanh nữa".  

Thái độ của gã ta vô cùng kiêu ngạo.  

Trương Minh Vũ nhăn nhíu mày.  

Một gã nhân viên kiểm tra mà cũng dám ngông nghênh như thế sao?  

Đáy mắt anh chợt lóe lên một tia sáng lạnh, trong chuyện này chắc chắn phải có gì đó mờ ám!  

Trương Minh Vũ không nôn nóng ra mặt ngay.  

Anh vẫn ung dung đợi.  

Vương Vũ Nam cắn chặt răng, tức giận đến độ thân thể cũng phải run lên.  

Bọn người kia cố tình bắt chẹt trắng trợn đây mà.  

Vương Vũ Nam hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Được lắm, không thể giải quyết được đúng không? Vậy để tôi báo cảnh sát".  

Nói đoạn, cô ấy lấy điện thoại ra.  

Gã đeo kính kia khinh khỉnh cười nhạo, thong thả nói: "Nếu bọn này đã dám đến, cô nghĩ bọn này sợ chắc?"  

Hả?  

Nói vậy... là có ý gì?  

Vương Vũ Nam ngẩn người.  

Đáy mắt Trương Minh Vũ lóe sáng.  

Quả nhiên!  

Chẳng trách bọn chúng rời khỏi Hồng Thái liền đi thẳng tới đây.  

Nhắm vào mình à?  

Người phía sau... là ai nhỉ?  

Hồi lâu sau, Vương Vũ Nam hít sâu một hơi, hỏi: "Rốt cuộc các người muốn gì?"  

Gã đeo kính ngẩng đầu, lạnh nhạt nói: "Đơn giản thôi, ký tên vào đây".  

Mọi người xung quanh đều trợn mắt, há hốc miệng vì kinh ngạc. 
Bình Luận (0)
Comment