Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 1287

Hả?  

Bất chợt bị hỏi như vậy khiến anh không kịp phản ứng.  

Anh cứ cảm thấy trong mắt Chu Cửu Yến… có gì đó mờ ám…  

Hàn Thất Thất xấu hổ kêu lên: “Mẹ!”  

Chu Cửu Yến trừng mắt nhìn cô ta, tiếp đó cũng không gặng hỏi nữa.  

Anh lại lo lắng hỏi thâm: “Dì ơi, sức khoẻ của dì… thật sự ổn rồi chứ?”  

Mặc dù anh rất tin tưởng vào năng lực của Liễu Thanh Duyệt.  

Nhưng mà y thuật này… quá khó tin.  

Bà cũng khiếp sợ đáp: “Thần y nói rồi, bây giờ chỉ đang dùng phương pháp k1ch thích để sức khoẻ của dì hồi phục lại một chút”.  

“Loại thuốc k1ch thích tương tự có thể giúp dì khoẻ hơn”.  

“Cô ấy có kê một đơn thuốc cho dì”.  

Lúc này, anh mới hiểu ra.  

Thế này còn tạm được…  

Chỉ là phương pháp k1ch thích này… thực sự quá bá đạo!  

Hàn Thất Thất vội vàng cất giọng nói: “Được rồi, chúng ta mau đi thôi. Con không muốn nhìn thấy mặt đám người nhà họ Chu kia nữa đâu”.  

Dứt lời, cô ta kéo tay hai người tiếp tục tiến lên phía trước.  

Nhưng cảnh tượng tiếp theo vô cùng lúng túng.  

Chiếc xe thể thao của cô ta chỉ có hai chỗ ngồi…  

Trương Minh Vũ mỉm cười lên tiếng: “Không sao, hai người cứ về trước đi. Đúng lúc cháu vẫn còn việc bận cần xử lý”.  

Chắc chắn hai mẹ con Hàn Thất Thất sẽ phải trở về Hoa Châu.  

Liễu Thanh Duyệt đang ở đây, đương nhiên anh vẫn chưa thể về được.  

Hàn Thất Thất mím môi, áy náy đề nghị: “Hay là… để tôi đổi xe khác”.  

Anh bật cười đáp: “Không cần đâu, mau về đi. Tôi cũng không vội lắm, còn phải đi tìm chị tư nữa”.  

Nghe thấy anh nói vậy, cô ta đành phải gật đầu đồng ý.  

Hai mẹ con nhanh chóng lên xe rời đi.  

Khoé miệng của anh chậm rãi nhếch lên nở nụ cười.  

Chẳng bao lâu sau anh đã gọi taxi quay về khách sạn Đình Lập.  

Anh báo cho Quan Na biết tin Thiên Lãng không còn chặn cửa nữa.  

Cô ta bị tin tức này làm cho kinh hãi.  

Khách sạn nhanh chóng mở cửa kinh doanh trở lại.  

Tương Minh Vũ lại dặn Quan Na liên hệ trực tiếp với Trần Thắng Nam.  

Còn anh thì nhãn rỗi không có gì làm.  

Thế là anh quay về phòng mình.  

Vẫn chưa đến giờ tan làm.  

Anh cũng không cần gấp gáp.  

Anh đẩy cửa bước vào trong.  

Bôn ba bên ngoài suốt cả ngoài trời, cả người anh đã thấm mệt.  

Anh nằm ườn lên giường nghỉ ngơi.  

Thế nhưng bên tai lại đột nhiên vang lên tiếng nước chảy róc rách. 
Bình Luận (0)
Comment