Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế

Chương 63

“Tránh ra!"

Liên Thanh Thanh đẩy ông ta ra rồi đứng dậy, hít sâu một hơi, thú thế thô to: "Lại lần nữa đi!”

“Nếu con còn dám làm càng trước mặt ngài Sở thì ông sẽ cắt hết học phí của con, khiển con cả đời không gặp lại được thầy dạy võ đấy!"

Lão Liên hét lên, ông bước tới lạnh lùng nói: “Nha đầu con thật sự không biết trời cao đất rộng”

lừng nói là đánh lại lần nữa, cho dù có đánh mười lần hay trăm lần nữa, con cũng đánh không lại người ta đâu!"

“Còn không mau xin lỗi ngài Sở đi!"

Ngoài mặt trông có vẻ bình tĩnh nhưng thật ra lúc. này nội tâm Lão Liên đang không ngừng kéo giông nổi bão, khó có thể bình tĩnh được.

Vừa rồi dù Sở Phong chỉ một mực phòng ngự, nhưng ông vẫn nhìn ra được nền tảng của thanh niên này vô cùng vững chắc, chiến lực cũng không hề tầm. thường.

Từ những gì hắn thể hiện ra có thể thấy hắn là một cao thủ hiếm có khó tìm!

Đừng nói là cháu gái, cho dù là ngay cả ông, nói không chừng cũng phải cam bái hạ phong.

Tuổi còn trẻ mà có thể đạt được trình độ này thật sự khiến người khác phải thần phục.

"Ông nội..."


Nghe thấy ông nội dọa cắt học phí cả mình, Liên Thanh Thanh lập tức sợ hãi xanh mặt.

Cô ấy thật sự rất đam mê võ thuật, lập chí muốn trở thành một cường giả siêu cấp, bây giờ giấc mơ của cô chỉ mới vừa bắt đầu, làm sao có thể dừng lại tại đây chứ?

Trải qua trận giao thủ vừa rồi, cô ấy vẫn không. nhìn ra thực lực của đối phương có gì lợi hại. Tất cả là do cô chưa chuẩn bị đây đủ thôi, hiện tại yêu cầu cô. xin lỗi đối phương, chắc chắn là cô không làm được.

“Nếu con còn là người của nhà họ Liên thì mau chóng xin lỗi ngài Sở đi!"

Lão Liên dậm mạnh gậy chống xuống đất, giận dữ trừng lớn mắt.

Liên Thanh Thanh nghẹn lời hít sâu một hơi, đang muốn mở miệng thì bất ngờ nghe Sở Phong nói: “Không cần đâu cô Liên”

“Nếu thật sự thấy có lỗi thì cô đến xin lỗi Tiểu Bảo, thừa nhận sai lầm của mình là được rồi."

Sau đó.

Hắn lại bước tới trước mặt Chu Tiểu Bảo nhỏ giọng nói: "Vừa rồi tôi có nói, nam tử hán đại trượng phu không cần chấp nhặt với phụ nữ”

“Nhưng mà có đôi khi cũng không thể nuông chiều phụ nữ quá được, nếu không cô ta sẽ nhảy lên giở cả ngói nhà xuống.”

“Lời của anh Phong thật là sâu sắc!”

Chu Tiểu Bảo liên tục gật đầu, càng nhìn Sở. Phong cậu ta càng cảm thấy thích vô cùng

Lúc trước chỉ đơn giản là sùng bái nhưng hiện tại lại là kính nể từ tận đáy lòng!

Cậu ta lập tức ngẩng đầu nhìn về phía sắc mặt. khó coi của Liên Thanh Thanh rồi phất tay nói: "Liên Thanh Thanh, cô nói đi, rốt cục cô có phục không?”

“Tôi...."

Liên Thanh Thanh nghiến răng nghiến lợi, hận không thể băm vằm đối thủ thành từng mảnh.

Nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt tức giận của ông nội, cô ấy biết rất rõ hậu quả nếu mình làm trái ý ông.

Giữ được núi xanh, không sợ không có củi đốt. Cô ấy thức thời cúi đầu xin lỗi: “Cái kia, thật xin lỗi Tiểu Bảo, tôi sai rồi”

Chu Tiểu Bảo đắc ý cười haha, còn muốn nói thêm mấy câu nữa nhưng đã bị Ngô Khải Hoa trừng mắt dẫn lại

Lão Liên bước tới phía trước chắp tay nói: "Ngài Sở, cháu gái của tôi được chiều chuộng quá mà hóa. hư, vừa rồi có đắc tội, kính xin ngài thứ lồi."

"Lão Liên quá lời rồi, chúng tôi chỉ bàn luận một chút mà thôi."


Bốn mắt đối diện, Sở Phong thoáng đánh giá đối phương một chút rồi đột nhiên lên tiếng hỏi:"Lão Liên có phải ông bị bệnh rồi không?"

“Bệnh?”

Lão Liên cau mày lắc đầu: “Sức khỏe của tôi còn tốt mà, tháng nào cũng có kiểm tra sức khỏe định kỳ, không có việc gì còn đánh vài bài quyền rèn luyện thân thể, tôi cảm thấy trong mình vẫn khỏe lầm, không biết tại sao ngài Sở lại nói như vậy?"

“Không thể nhìn lầm được...”

Sở Phong thấp giọng lầm bẩm.

“Ngài Sở, rốt cục ý của ngài là?"

Vẻ mặt của Lão Liên lập tức trầm xuống.

"Không có gì. Theo tôi vừa thấy thì ông không chỉ có bệnh, mà bệnh còn rất nặng nữa."

“Có lẽ là do tôi vừa uống rượu nên nhìn nhăm một chút thôi, ông đừng để ý..."

“Vô duyên vô cớ nói người ta bị bệnh, tôi thấy người bị bệnh là anh thì có!" Liên Thanh Thanh nhịn không được chen vào mấy câu: "Còn nói là thần y gì đó? Ngay cả chuyện có bệnh hay không cũng không nhìn ra... anh có khác gì kẻ lừa đáo đâu chứ?”

“Hội trưởng Ngô, mắt nhìn người của ông có vấn đề..."

"Được rồi Thanh Thanh, đừng nói nữa, giờ cũng. muộn rồi, chúng ta đi thôi.”

Lão Liên lên tiếng cắt lời, sau khi ngắn gọn chào. hỏi với Ngô Khải Hoa xong, ông lập tức dẫn theo cháu. gái rời khỏi.

Vừa ra tới cửa, Lão Liên đột nhiên ho một tràng dài, thân thể lảo đảo mất thăng bằng.

“Ông nội, ông có chuyện gì vậy?”


"Ông đừng dọa con mà!"

Liên Thanh Thanh vô thức đỡ lấy ông, lo lắng nói: “Ông không thoải mái chỗ nào? Ông chờ con một chút, con sẽ đưa ông đi bệnh viện ngay”

“Không căn đâu, bệnh cũ thôi”

Lão Liên xua tay, lấy thuốc từ trong túi quần ra uống xong mới miễn cưỡng trở lại bình thường.

Vừa dựa vào tường ông vừa ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn về phía Tứ hợp viện, trịnh trọng nói: “Trên người ông có một bí mật mà trước giờ chưa từng nói cho ai biết, thật ra ông đã sớm bị bệnh rất nặng rồi, thời gian không còn lại bao nhiêu nữa”

"Lần này ông tới tìm hội trưởng Ngô cũng là vì muốn ông ta giới thiệu vị thần y vừa quen. Nhưng mà lúc đầu nhìn thấy chàng trai trẻ vừa rồi, ông không còn hy vọng gì nhiều, ấy vậy mà cậu ta lại nhìn ra được căn bệnh trong người ông. Vì ông không muốn nói nhiều nên cậu ta mới giả vờ không biết như vậy.”

“Ông trời có mắt, có lẽ ông đã tìm được con đường sống rồi”

Liên Thanh Thanh nghe vậy thì cau mày lẩm bẩm: "Thần kì như vậy sao? Sao con nhìn không ra..."

“Nếu bị con nhìn ra thì còn tính là cao nhân gì nữa chứ?”

Lão Liên lắc đầu, đứng thẳng dậy nói: "Đi thôi, Thanh Thanh, chúng ta về tổng bộ trước đã."

“Theo như hội trưởng Ngô nói, vị thần y Sở này có quy tắc chữa bệnh, muốn cậu ta ra tay thì phải chuẩn bị quà ra mắt”

"Trở về ông phải cận thần điều tra thân phận của câu ta, nghiên cứu xem phải tăng quà gì mới được."

Bình Luận (0)
Comment