Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 432

Chương 432

Tuy rằng Chung Văn Thành tin tưởng Du Ân, nhưng anh ấy không hiểu biết gì về Diệp Văn cả.

Anh ấy không biết vì sao Diệp Văn lại nhận Du Ân làm con gái nuôi, chuyện này đúng thật là quá đột ngột.

Thời điểm nghe Du Ân nói về chuyện này anh ấy cũng hơi lo lắng, nhưng khi đó anh ấy vẫn đang ở quê, bệnh tình của mẹ anh ấy làm anh ấy lo đến sứt đầu mẻ trán, nên cũng không suy nghĩ được mấy chuyện khác mà lo lắng vấn đề này.

Du Ân không có bất kỳ do dự gì, lập tức đáp: “Ừ, em tin ông ấy sẽ không làm thương tổn em.”

“Vậy là tốt rồi” Chung Văn Thành thoải mái cười nói: “Anh cũng tin tưởng phán đoán của em.”

Du Ân ngắt điện thoại, Diệp Văn hỏi cô với ngữ điệu ôn hòa: “Có thể nói cho chú nghe, vì sao con lại tình nguyện tin tưởng chú như vậy không?”

Du Ân lắc lắc đầu, nói đúng sự thật: “Cháu cũng không biết là vì sao, chỉ là sự tín nhiệm cháu dành cho chú là xuất phát từ tận đáy lòng thôi.”

“Cái này thì đúng rồi.” Diệp Văn nói một câu như vậy, chọc Du Ân khó hiểu giương mắt nhìn về phía ông ấy.

Nét mặt Diệp Văn trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng giơ tay xoa xoa đầu cô, nói: “Cảm ơn cháu đã tín nhiệm chú như vậy.”

Cô tín nhiệm ông ấy vô điều kiện, là đến từ sự ràng buộc của huyết thống.

Du Ân không biết bản thân cô bị cái gì, nhưng vì một câu nói đơn giản và cái sờ đầu dịu dàng của Diệp Văn đã khiến cô suýt khóc.

Cô cảm thấy trong lòng ấm áp vô cùng, có cảm giác được yêu thương trong vòng tay.

Nếu không xảy ra những chuyện này thì sau khi Du Ân đưa Diệp Văn về khách sạn cô sẽ lập tức quay về nhà của mình.

Nhưng giờ cô phải cùng Diệp Văn quay về khách sạn, đợi Diệp Văn xử lý xong chuyện này. Nhưng thật không ngờ, hai người vừa bước vào sảnh khách sạn đã thấy Phó Đình Viễn đang chờ sẵn ở đó.

Diệp Văn tức giận trợn mắt liếc Phó Đình Viễn một cái, nói: “Anh tới đây làm gì?”

Sắc mặt Phó Đình Viễn không tốt: “Tất nhiên là đến xem ông Diệp đây xử lý chuyện này thế nào rồi.”

Rõ ràng tối hôm qua hai người vẫn còn đứng chung một chiến tuyến ủng hộ Du Ân, hôm nay lại giương cung chĩa kiếm vào nhau thế này.

Diệp Văn cười khẩy một tiếng, mặc kệ anh, nhưng cũng không đuổi anh đi.

Diệp Văn cho phép Phó Đình Viễn cùng ông ấy và Du Ân bước vào thang máy cũng là có những suy tính riêng.

Ông ấy sợ lát nữa sau khi Du Ân biết được chân tướng sự việc sẽ sốc không chịu nổi, đến lúc đó Phó Đình Viễn sẽ ở bên đi cùng cô, chứ ông ấy tuyệt đối không có ý chấp nhận Phó Đình Viễn.

Trong thang máy, Phó Đình Viễn cụp mắt nhìn sang hướng Du Ân bên cạnh, ngữ điệu thật cẩn thận hỏi: “Em… Vẫn ổn chứ?”

Nhìn sắc mặt cô, hình như là không có vẻ bực dọc lắm.

‘Vành mắt cũng không hề sưng đỏ, chắc hẳn là chưa hề khóc.

Nhìn ra được chuyện này không có quá nhiều ảnh hưởng tiêu cực trí mạng tới cô, trong quá trình chờ đợi, anh đã vô cùng lo lắng, sợ cô sẽ không chịu nổi những lời chửi rủa cay nghiệt đó.

Du Ân trả lời: “Tôi không sao hết.”

Bình Luận (0)
Comment