Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 296

Chương 296

€ó lẽ vốn cái tính nó đã sợ người lạ, lại chậm nhiệt, cũng có thể là vì trong nhà còn một con mèo khác, nên trừ những lúc ăn cơm, uống nước, đi vệ sinh, phần lớn thời gian Tiểu Tiểu đều sẽ trốn xuống dưới sô pha hoặc là sau ngăn tủ.

Phó Đình Viễn tức giận, vội xoay người định bắt Tiểu Tiểu từ dưới sô pha ra. Con mèo này sao lại không có ý chí tiến thủ như vậy chứ, cả ngày chỉ biết lẩn trốn, vậy thì trong lòng cô chủ xinh đẹp làm gì có vị trí của nó?

Bởi vì so với Chung Văn Thành, anh đang tạm thời ở thế yếu, nên Phó Đình Viễn cực kỳ hy vọng rằng Tiểu Tiểu có thể nhanh chóng giành được tình thương của Du Ân, nhưng nó lại chẳng biết cố gắng gì cả.

“Anh đừng dọa nó.” Du Ân đúng lúc ngăn Phó Đình Viễn lại.

Mặc dù Phó Đình Viễn có hơi không cam tâm, nhưng khi nghe thấy Du Ân nói thì vẫn thẳng lưng đứng dậy, chỉ là vẫn không kiềm được mà hỏi: “Nó trốn tránh cả ngày như vậy, tới khi nào thì em với nó mới thân với nhau chứ?”

Du Ân chẳng hề nóng nảy: “Tính nó là thế đó, ép làm gì.”

Phó Đình Viễn liếc con mèo của Chung Văn Thành đang nằm trong lòng cô, không nhịn được mà nói: “Chẳng lẽ em có con mèo của Chung Văn Thành rồi nên mới không thèm để ý tới nó sống hay chết, đúng không?”

Du Ân thả Muội Muội xuống, để nó tự đi chơi.

Sau đó cô quay sang nhìn Phó Đình Viễn, trong mắt đầy vẻ bất đắc dĩ. Cô nói: “Trong mắt anh, tôi là loại người vô tình vô nghĩa vậy sao?”

Phó Đình Viễn hừ một tiếng: “Em ở trước mặt người khác.

là cái dạng gì thì tôi không biết, nhưng trước mắt tôi thì vô tình vô nghĩa như vậy đó.”

Nói ly hôn thì lập tức ly hôn, chẳng chừa cho anh chút đường sống nào.

Bây giờ nói không để ý tới anh thì thật sự không thèm để ý tới nữa, ngay cả một nụ cười cũng lười cho anh nhìn.

Du Ân cảm thấy anh đơn giản chỉ đang cố tình gây sự nên không muốn để ý tới anh nữa, vội nói sang chuyện khác: “Nếu anh thật sự muốn thấy Tiểu Tiểu, tôi có thể thử gọi nó ra”

Phó Đình Viễn từ chối vô cùng sảng khoái: “Thôi bỏ đi.”

Dù sao mục đích của anh cũng đâu phải đến thăm mèo, anh chỉ là muốn nhìn thấy cô thôi.

Du Ân thuận miệng nói: “Vậy anh mau mau về lại công ty đi”

Phó Đình Viễn: “…”

Anh vừa tới chưa được mấy phút, còn chưa kịp ngồi mà cô đã vội đuổi người rồi sao?

“Không ăn cơm trưa sao?” Anh liếc mắt nhìn đồng hồ, tốt bụng đề nghị.

Thật ra Phó Đình Viễn là muốn ăn cơm do Du Ân nấu. Chỉ một tô mì hồi trước vẫn chưa đủ để thỏa mãn cơn khát trong lòng anh, anh muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa, muốn quay lại tháng ngày có cô chăm lo từng chút một.

Du Ân giơ tay túm tóc mình, sau đó búi cao lên, miệng đáp: “Vậy để tôi đặt đồ ăn ngoài.”

Cô phải chạy đua với thời gian để viết bản thảo, cơm trưa cứ chắp vá một chút là được.

Từ khi trong nhà có thêm hai con mèo, cô bỗng cảm thấy thời gian chẳng đủ dùng. Trước kia cô có thể dành toàn bộ thời gian để viết bản thảo, nhưng bây giờ phải trích ra chăm sóc mèo, chơi với mèo, đặc biệt là còn phải bồi dưỡng cảm tình với Tiểu Tiểu.

Bình Luận (0)
Comment