Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 194

Chương 194

Ông cụ nghiến răng quay mặt đi, hết lần này đến lần khác nói với bản thân, đây là cháu ruột, cháu ruột của mình.

Quản gia ở bên cạnh nói: “Cụ ơi, ông cũng đến ăn chút đi?”

Ông cụ tức giận hét lên: “Không ăn Vì vậy bên bàn ăn to lớn, chỉ có một mình Phó Đình Viễn †ao nhã ăn cơm.

Ông cụ rất tức giận, đi qua ngồi xuống đối diện với anh, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Rõ ràng thời gian sau khi ly hôn có hơn một năm, có thể giành người ta về lại một lần nữa: “Nói vấn đề này người ở độ tuổi của ông đều sẽ hiểu, bất chấp tất cả đến bên cạnh người ta, cứ theo đuổi đi, vốn cô ấy có tình cảm với cháu, cháu theo đuổi nghiêm túc, chắc chắn cô ấy sẽ quay lại.”

“Nhưng cháu thì sao? Dáng vẻ của đại thiếu gia ngồi tít trên cao, cho rằng người ta rời xa cháu rồi không thể sống được, còn đợi người ta khóc la quay về tìm cháu nữa.”

“Bây giờ hay rồi, người ta không đợi cháu nữa, tốt với người khác rồi, cho cháu khóc đi!”

Ông cụ nổi giận đùng đùng hét lớn, Phó Đình Viễn bình thản đáp lại ông một câu: “Con mắt nào của ông nhìn thấy cháu khóc?”

“Cháu không cần ở đó cãi cố, ngày nào đó cháu sẽ phải khóc” Chẳng qua là lời ông cụ nói trong lúc tức giận, cũng không ngờ tới có một ngày lời của ông thật sự thành một lời tiên tri. 1 Nhìn thấy Phó Đình Viễn đã ăn cơm xong, ông cụ bỗng nhiên nói: “Có cần ông dẫn cháu đi tìm người bói một quẻ không?”

Phó Đình Viễn nhướng mày: “Bói cái gì?”

Ông cụ nói: “Bói coi cháu với Du Ân có còn hi vọng không?”

Ông cụ tưởng rằng Phó Đình Viễn chắc chắn sẽ không tin những điều mê tín này, ai biết anh đặt đũa xuống suy nghĩ một lát nói: “Được.”

Ông cụ vô cùng kinh ngạc, nhất thời trong lòng không biết nên vui hay bưồn.

Đứa cháu trai đã chịu ảnh hưởng của nền giáo dục cao cấp hơn nữa còn không tin vào thần phật, nhưng lại đồng ý đi bốc quẻ xem bói cùng ông. Dễ nhìn ra nó cũng rất muốn biết nhân duyên sau này với Du Ân sẽ như thế nào.

Thậm chí cũng có thể nói, thằng bé khao khát được nghe thấy một đáp án tốt đẹp, như vậy có thể xoa dịu sự dày vò trong lòng mình lúc này.

Bốn năm vòng đi vòng lại, cuối cùng đứa cháu trai này của mình cũng nhìn thấy những điều tốt đẹp của Du Ân, hơn nữa đã nhận ra tầm quan trọng của con bé, hẳn ông cụ nên cảm thấy vui mừng.

Nhưng vấn đề là, bây giờ Du Ân người ta đang ở bên Chung Văn Thành, nói không chừng cháu trai mình cũng đã không còn cơ hội, ông cụ lại bắt đầu âu sầu.

Tuy nhiên, ông nhanh chóng bình ổn cảm xúc, dặn dò Phó Đình Viễn: “Vậy lát nữa cháu cứ trực tiếp lên núi cùng ông, đừng trở về công ty trước.”

Phó Đình Viễn khó hiểu: “Lên núi ư?”

“Đúng thế, đi chùa bốc quẻ xem ông cụ giải thích: “Trụ trì của chùa trên núi là bạn tốt của ông, đi tìm ông ấy là thích hợp nhất. Một là người này bói rất chuẩn, thứ hai ông ấy cũng có thể giữ bí mật cho chúng ta.”

Phó Đình Viễn chỉ đành đồng ý.

Nơi ông cụ sống non xanh nước biếc, cách đó không xa có một ngọn núi, là danh lam thắng cảnh nổi tiếng của Giang Thành.

Nghe nói chùa miếu trên núi hương khói nghỉ ngút, hàng năm ông cụ sống một mình, hễ rảnh rỗi lại lên núi tìm trụ trì của chùa chơi cờ, thường xuyên qua lại hai người trở thành bạn tốt của nhau.

Bình Luận (0)
Comment