Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 177

 

Ở bên ngoài, anh sát phạt trên thương trường, cô một mình ở nhà canh giữ thế giới bé nhỏ kia.

Sau khi rời khỏi căn nhà đó, bọn họ giống như hoàn toàn trở thành người xa

Anh chưa bao giờ thừa nhận cô với bên ngoài, lại càng chưa từng đưa cô đến tham gia bất kỳ bữa tiệc rượu nào.

Bởi vì không quan tâm, không xem trọng, không để trong lòng, cho nên mới luôn che giấu.

Sau khi đến bệnh viện, Phó Đình Viễn đậu xe xong lại muốn ôm cô vào phòng cấp cứu, lúc này Du Ân sống chết không chịu,

Trong bệnh viện người đến người đi, cô không muốn trở thành tiêu điểm.

“Anh đến chỗ y tá mượn một chiếc xe lăn đi hoặc tôi tự nhảy một chân vào cũng được.” Du Ân vừa nói vừa thử hoạt động bên chân bị thương của mình một chút.

Cũng không có gì nghiêm trọng, cô tự mình nhảy vào.

Phó Đình Viễn bị lời nói của cô làm cho vô cùng tức giận: “Nhảy một chân?”

Ha ha, cô vì để tránh việc anh ôm cô, đúng là cũng khá đấy.

Thế nhưng nhìn gương mặt nhỏ nhắn cố chấp của cô, Phó Đình Viễn vẫn đồng ý đi mượn xe lăn.

Anh tự nói với mình, bây giờ cô đang là người bị thường, phải nhường cô.

Nhưng nói thật, từ trước cho đến giờ anh không biết tính cách Du Ân lại mạnh mẽ như thế, trước đây ở trước mặt anh cô chưa từng như thế.

Sau khi Du Ân ngồi xuống xe lăn, Phó Đình Viễn lại khoác áo khoác âu phục lên người cô, tối nay cô mặc như thế, không che tốt sẽ rất dễ bị nhìn sạch sẽ.

Sau khi bác sĩ kiểm tra xong, nói: “Không ảnh hưởng đến xương, chỉ vì trật khớp nên có chút sưng đỏ mà thôi, trở về thoa một ít huốc, mấy ngày này cố gắng không đi nhiều, dưỡng thật tốt.”

Du Ân thở phào nhẹ nhõm: “Được, cảm ơn.”

Phó Đình Viễn lại không yên tâm nói: “Không cần chụp X quang?”

Mới vừa rồi, vị bác sĩ kia nắm cổ chân Du Ân lật đi lật lại xem mấy lần, là có thể kết luận không sao sao?

Nếu xương bị thương thế thì cũng là chuyện lớn.

Bác đã không biết nói gì nhìn Phó Đình Viễn, vẻ mặt muốn nói cậu biết thì tới chữa đi.

Ông ấy dùng y đức của mình ra thề, đây chẳng qua chỉ là trật khớp thông thường mà thôi, cũng không tới mức bị thương ở xương.

Nếu bị thương ở xương, cô bé trước mặt này đã không có vẻ bình tĩnh như thể từ lâu rồi, đã đau đến chết rồi.

Du Ân phá vỡ bế tắc: “Cảm ơn bác sĩ, thể tôi đi lấy thuốc trước.”

Phó Đình Viễn bất mãn trợn mắt nhìn vị bác sĩ kia, đẩy Du Ân ra ngoài.

“Tôi tìm Hứa Hàng một chuyến.” Sau khi rời khỏi phòng làm việc của bác sĩ kia, Phó Đình Viễn vẫn không yên tâm, lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Hứa Hàng.

Du Ân vô cùng nhức đầu: “Thật sự không cần phải làm quá lên như thế, nếu nghiêm trọng thì chắc chắn tôi đã không chịu nổi rồi.”

Phó Đình Viễn căm tức không thôi, anh là vì muốn tốt cho cô thế mà cô lại nói anh làm quả lên.

Thế nhưng lý trí nói với anh rằng, anh không thể nổi giận, cô là bệnh nhân.

Cho nên anh nén giận nói: “Bây giờ em còn dám đi bộ không?”

Du Ân nói: “Cái này không phải vừa trẹo không xử lý kịp thời sao, trở về bôi thuốc giảm sưng, chắc chắn sẽ ổn thôi.”

Hơn nữa, anh cũng không cho cô cơ hội đi bộ, cô cũng không biết mình rất cuộc có dám đi bộ hay không.

Nếu không phải sợ anh lại ôm cô, cô mới muốn ngồi xe lăn.

Cuối cùng dưới sự kiên trì của Du Ân, Phó Đình Viễn lại giúp cô lấy thuốc, hai người lập tức rời khỏi bệnh viện.

Phó Đình Viễn vừa đưa Du Ân đến dưới lầu, Chung Văn Thành và Tô Ngưng lập tức chạy tới,

Bình Luận (0)
Comment