Sau Khi Xuyên Thư Ta Bị Nữ Chủ Đánh Dấu

Chương 72


Chỗ kịch bản này, Chu Hân Duyên lại cho người xem cuộc thi và nhân vật tham gia phản ứng giống nhau.
Khán giả cuộc thi lựa chọn C, loại cảm giác này đối với bọn họ mà nói giống như là mở hộp, bọn họ không biết người đến là ai, loại cảm giác không biết này rất kích thích.

Kỳ thật khán giả cuộc thi cũng biết D mới là khuôn sáo kinh điển nhất trong các câu truyện tình yêu, cũng là đoạn hấp dẫn người nhất, nhưng vì sao bọn họ lại không chọn đây, lý do này thật ra đã biểu hiện ở cảnh trước đó.

Bởi vì kịch bản này không phải mở lần đầu tiên, trước đó đã có các cặp chọn kịch bản này, trở thành hai người kia, hơn nữa khán giả lại chọn con đường đi đến vực thẳm, cuối cùng lại mở ra cảnh R18.

Nhưng loại cảnh R18 này khán giả cũng không thể nhìn thấy toàn bộ, bởi vì đây không phải cuộc thi được cảnh báo, không có chừng mực là không được duyệt phát sóng!
Vì thế khán giả cuộc thi chỉ thấy được một đoạn hình ảnh ban đầu, và đoạn tổng kết, tóm lại xem như cái gì cũng không thấy.

Cái này làm cho người xem rất thất vọng, bởi vậy bọn họ không lựa chọn vết xe đổ này, sẽ báo cho nhau để bầu chọn con đường khac.

Nhưng các người xem lại không nghĩ tới, lựa chọn của bọn họ lại vượt quá dự kiến một lần nữa.

Bởi vì khán giả lựa chọn C, công ty tổ chức cuộc thi lại dùng ám chỉ tinh thần, ám chỉ Phù Diên và Lâm Lang chạy đến phía Nam rừng trúc để trốn, vì thế hai người đều chạy xuống phía Nam.

Nhưng các nàng chạy đến một nửa, lại thấy đối phương chạy cùng hướng với mình, lại không hẹn mà cùng đổi hướng, lúc này các nàng muốn đổi hướng lại không còn kịp nữa, bởi vì truy binh đã đuổi theo đến.

Trên màn hình diễn đánh nhau kinh tâm động phách, so về võ học, võ công Lâm Lang cao hơn Phù Diên nhiều, Lâm Lang còn có khả năng đánh trả, Phù Diên chỉ có thể vừa trốn tránh vừa phóng ám tiễn.

Dựa theo giả thiết, hai người đều phải chật vật.

"Qua, chuyên viên trang điểm bổ trang, mau."
Chu Hân Duyên cầm loa lớn kêu, diễn viên trong bối cảnh vẫn không nhúc nhích, chuyên viên trang điểm lập tức theo sự chỉ đạo từ trước hóa trang lại, sau đó dùng thời gian nhanh nhất rút khỏi màn ảnh.

Tiền Đóa Đóa đứng ở phía sau nhìn mùi ngon, đưa cho Viên Tử một nắm hạt dưa.


"Cũng không biết hai nhân vật này là quá ghét nhau hay là quá ăn ý nữa, nhưng thấy thế nào cũng thực là xứng đôi nha, loại ngụy trang như vậy quả là tình tiết tôi thích nhất, hơn nữa Viên Tử cậu có thấy Ninh lão sư với Lê tỷ đặc biệt xứng đôi không?"
Viên Tử biết được hết thảy:.....!
Cô dùng ánh mắt vi diệu nhìn Tiền Đóa Đóa gật gật đầu.

"Đúng không, cậu cũng cảm thấy rất hai người rất xứng đôi đi, tôi cảm thấy các nàng thực sự là ngọt siêu cấp, có đôi khi cảm thấy nếu hai người thực sự ở bên nhau thì tốt rồi."
Tiền Đóa Đóa là một fan Cp, tang thương thở dài.

Bất quá những chuyện này cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, đường của Lê Sơ và Ninh Mạn Thanh cũng đã đủ ngọt rồi, không dám vọng tưởng những cái khác.

Viên Tử không hé răng, cô không biết phải nói tiếp như thế nào, dù sao hai người cũng không chỉ có bên nhau, mà còn là quan hệ không kết hôn cũng khó.

"Viên Tử, vậy cậu giữ ở đây đi, lát nữa có cảnh diễn duới nước, tôi đi chuẩn bị khăn lông với áo tắm sạch sẽ cho Lê tỷ."
"Được."
Vai chính nhảy vực không chết là định luật, dựa theo giả thiết, dưới vực có một hồ nước, Phù Diên và Lâm Lang bị người truy bắt nhảy xuống vực, song song rơi xuống nước.

Tình tiết này cũng là trải chăn cho tiếp xúc thân mật, bởi vì Phù Diên lúc nào cũng mang thuốc áp chế giới tính bên người, sau khi ngâm nước thuốc đã mất đi hiệu lực.

Vì thế sẽ có tình tiết bí mật, đường nhiên, khẳng định là có chừng mực, nếu biên độ quá lớn sẽ không được thẩm duyệt.

Chu Hân Duyên không có khả năng thực sự đi tìm một cái vực sâu để đóng phim, cho nên hậu cảnh đều dùng kỹ xảo để hoàn thành, nước trong vực là quay trong một bể bơi.

Hiện tại đang giữa mùa hè, quay dưới nước cũng xem như là đúng thời điểm.

Lúc diễn cảnh nhảy vực này, Lê Sơ lại nhờ tổ đạo cụ kiểm tra dây thép treo người của Ninh Mạn Thanh lại lần nữa.

Nàng thực sự là bị ám ảnh một lần bị thương của Ninh Mạn Thanh gây ra bóng ma tâm lý, tuy rằng độ cao này không quá cao, nước trong hồ cũng không sâu, nhưng Lê Sơ vẫn là không yên tâm, cứ cảm giác dây thép sẽ đứt mất.


Ninh Mạn Thanh cảm ơn với nhân viên kiểm tra của tổ đạo cụ, cô biết cái này căn bản là không có vấn đề, bởi vì lần đó bị thương cũng không phải do dây thép bị mòn, chỉ là Lê Sơ không biết.

Loại quan tâm và để ý thế này làm Ninh Mạn Thanh rất vui vẻ, cô làm dấu thủ thế OK với Lê Sơ, nhìn qua chỗ đạo diễn gật đầu.

Bản diễn đánh vang một tiếng, Lê Sơ liền nhắm hai mắt thành trạng thái hôn mê ở dưới nước.

Thân là Địa Khôn, hơn nữa lại dùng thuốc ức chế một thời gian dài, thân thể Phù Diên yếu hơn Lâm Lang rất nhiều.

Vì thế ở độ cao như thế rơi vào trong nước, nàng cũng hôn mê đi, Lâm Lang rơi xuống nước vẫn còn thanh tỉnh.

Nàng ấy nhìn Phù Diên càng lúc càng trầm mình trong vực sâu, không phản ứng mấy khắc, lại bỗng nhiên cau mày bơi về đáy nước.

Khán giả xem cuộc thi này vốn dĩ cảm thấy đôi tình nhân này vận khí không tốt, bởi vì cặp đôi trước kia không rơi vào trong nước, cho nên mới có thể sống được, vì thế đã có người hứng thú rã rời, chuẩn bị tắt chương trình, lại phát hiện Trưởng công chúa vốn dĩ không định cứu người lại bắt đầu bơi xuống đáy nước.

Khán giả lập tức liền hưng phấn lên, đây là cái mà bọn họ muốn nhìn thấy nhất, tình yêu tuyệt mỹ!
Cho dù chúng ta đã quên mất quá trình yêu nhau, cho dù chúng ta đã trở thành người mới, cho dù tranh chấp quyền lực mà trở mặt, ta cũng như trước không muốn mất người.

Trong hồ, một hơi của Lê Sơ đã sắp dùng hết, nàng bắt đầu đếm giây, chờ Ninh Mạn Thanh kéo nàng lên tới.

Nhưng Ninh Mạn Thanh hình như tới chậm hơn dự tính khoảng hai giây, Lê Sơ nhịn không trợn mắt, để không phải quay lại lần nữa, nhưng trên môi bỗng dưng mềm nhũn, cùng lúc đó Ninh Mạn Thanh truyền hơi cho nàng, dưới tình huống như vậy Lê Sơ có chút kinh ngạc mà mở mắt.

Dưới ánh sáng mông lung, người trước mắt lại cực kỳ rõ ràng.

Ninh Mạn Thanh cất giấu cảm xúc khó có thể phân biệt được, làm Lê Sơ nhất thời không biết mình đang ở trong phim hay là bên ngoài.


Chu Hân Duyên ngồi sau màn ảnh, kỳ thật ban đầu cô là ngẩn người, bởi vì kịch bản không có viết như vậy.

Trong kịch bản nói Lâm Lang sẽ bơi đến chỗ Phù Diên giữ nàng thật chặt, kéo theo nàng đưa lên bờ, ở trên bờ giúp Phù Diên đẩy nước từ lồng ngực.

Ở đoạn này cô còn sắp xếp một cảnh mờ ám lúc ấn ngực hô hấp, kết quả hai vị lão sư trực tiếp không làm theo kịch bản mà còn làm khác đi?
Chu Hân Duyên không kêu cắt, kỳ thật cảnh hôn nàng sắp xếp ở đoạn sau, còn chuẩn bị vâng vâng dạ dạ nói trước, kết quả rất tốt, hai vị lão sư trực tiếp trình diễn trước luôn.

Nhưng mà Ninh Mạn Thanh là kim chủ của đoàn phim, lại là diễn viên trường phái thực lực nổi tiếng trong giới.

Diễn viên thực lực muốn tự do phát huy thì sao chứ? Kim chủ muốn sửa diễn thì sao chứ?
Đương nhiên là Chu Hân Duyên không có ý kiến rồi, cô nín thở chăm chú nhìn vào màn ảnh, nhìn các nàng định tiếp tục diễn thế nào.

Lê Sơ cũng không biết đây là thế nào, nhưng nàng cũng không hoàn toàn hoảng loạn, đi theo tiết tấu của Ninh Mạn Thanh.

Bỏ đi tình tiết câu chuyện, không thể không nói hôn môi dưới nước là một thể nghiệm tương đối thần kỳ.

Thời gian cũng không quá lâu, có lẽ chỉ có vài giây, Lê Sơ được đưa lên khỏi mặt nước, cả người ướt sủng ngồi trên bờ dùng tay chống người thở dốc.

Mùa hè quần áo mỏng manh ướt sủng bám dính vào người, phác họa ra thân hình lả lướt.

Ninh Mạn Thanh đi đến vài bước, đứng ở cách đó không xa, ôm tay mở miệng nói: "Tiểu cô cô quả thật là yếu đuối, chỉ là một hồ nước cạn mà thôi, người nào không biết rõ còn nghĩ rằng người không phải là Thiên Càn mà là Địa Khôn đây."
Lê Sơ nghe Ninh Mạn Thanh đọc lời thoại, trong nháy mắt liền biết còn đang diễn, lập tức lấy về cảm xúc.

Nàng nhếch khóe miệng, hơi ngẩng đầu nhăn mi nhìn lên nói: "Tất nhiên là kém thiếu niên thân thể cường tráng như ngươi rồi."
"Tiểu cô cô cũng chỉ lớn hơn ta năm tuổi, đúng là tuổi phong hoa chính mậu, tiểu cô cô còn chưa thành thân, cũng không đến mức tinh lực vô dụng.

Nhưng mà cũng khó trách tiểu cô cô mắt cao hơn đỉnh, nghĩ đến Hòa Nghi với Địa Khôn ở trong kinh thành, phỏng chừng không có ai có dung mạo dáng người có thể thắng được cô cô ngươi."
Những lời trào phúng khinh nhục trần trụi, Lâm Lang liếm liếm môi, giống như muốn nếm lại dư vị vừa mới thân thiết ngắn ngủi trong hồ.

Mặt mày Trưởng công chúa vì ướt nước mà càng thêm xinh đẹp tiên minh, quả nhiên ý cười ngâm ngâm, nhưng môi đỏ xinh đẹp lại phun ra lời dĩ hạ phạm thượng hỗn trướng.


Phù Diên nghe vậy tất nhiên là tức giận, từ khi nàng làm Nhiếp Chính Vương, trừ bỏ chỗ Trưởng công chúa, chưa từng chịu tức giận đến như vậy, hiện giờ sói con đã trưởng thành, còn có thể trào phúng nàng khi nàng đang trong thời điểm chật vật đến thế này.

"Xem ra tất cả chữ nghĩa của công chúa học đã ở trong bụng chó hết rồi đi, lễ nghi liêm sỉ cũng không biết viết thế nào! Ta chính là cô mẫu của ngươi, ngươi dám như thế....."
Phù Diên nghiến răng nghiến lợi cường điệu, nhưng lần này cũng tự chột dạ vì những lời nói của chính mình, nàng biết rõ muốn gạt người khác thì phải lừa gạt chính mình trước, nhưng một câu như vậy còn chưa nói xong, lại ho khan lên vì vừa mới rơi xuống nước mà hơi thở không thuận.

"Nếu ngươi không phải cô mẫu của bổn cung, bổn cung sẽ không cứu ngươi."
Lâm Lang thay đổi xưng hô, lãnh đạm quét mắt liếc nàng một cái, đi về hướng xa, để Phù Diên giãy giụa đứng lên, có chút lảo đảo đi theo phía trước.

"Được! Qua!"
Nhìn hai người rời đi bối cảnh, Chu Hân Duyên lập tức kêu dừng.

Hai trợ lý đang chờ bên cạnh lập tức xông tới, khoác áo tắm lông cho hai người.

Chu Hân Duyên có chút ngượng ngùng mà mở miệng nói:"Hai vị lão sư vừa rồi phát huy cảm giác rất tốt, so với kịch bản gốc còn biểu hiện tốt hơn rất nhiều, chỉ là vừa rồi em mới nghĩ đến quay thêm một chút cảnh bổ sung, hai vị lão sư bây giờ có thể quay lại mấy cảnh sao?"
Lê Sơ cùng Ninh Mạn Thanh gật đầu, cởi áo tắm lông quay về cảnh diễn.

Lê Sơ vừa đi vừa nói: "Vừa rồi còn may chị dẫn em nhập vai, nếu không chút nữa em đã thoát vai."
"Là tôi không nói trước, em vừa rồi cũng tiếp nhận rất là tự nhiên."
Kỳ thật Ninh Mạn Thanh cũng chỉ là hứng khởi nhất thời, thật ra cô có thể diễn theo kịch bản gốc, chỉ là khi cô nhìn thấy Lê Sơ, cô cảm thấy nếu cô là Lâm Lang, vậy nhất định cô sẽ khắc chế không được loại xúc động này, đơn giản liền mất đi khống chế.

Kỳ thật cô với Lê Sơ cảm nhận nhân vật Lâm Lang này không giống nhau, có lẽ là vì các nàng nhập vai khác nhau, Lê Sơ cảm nhận nhân vật này một phần cũng ảnh hưởng bởi nhân vật mà nàng đang diễn.

Lê Sơ cảm giác Lâm Lang không yêu Phù Diên, bởi vì Lâm Lang là một người rất lý tính, lời thoại và cốt truyện cũng biểu hiện ra một mặt lý tính của Lâm Lang là như vậy, nhưng Ninh Mạn Thanh cảm thấy kỳ thật Lâm Lang đối với Phù Diên là có yêu, chẳng qua định nghĩa tình yêu của Lâm Lang và Phù Diên lại không giống nhau.

Định nghĩa tình yêu của Phù Diên là có thể từ bỏ những gì vì đối phương, còn Lâm Lang lại định nghĩa tình yêu là có thể vì đối phương mà kiên trì đến cái gì.

Các nàng đi hướng ngược nhau mà yêu nhau, Ninh Mạn Thanh nghĩ, thật ra tình cách của cô và Lâm Lang vẫn có chút xíu giống nhau.

Nhưng Lê Sơ không phải Phù Diên, nàng luôn tin tưởng lại kiên định nhìn cô như vậy, trước sau như một, trong mắt luôn có tinh quang..

Bình Luận (0)
Comment