Sau Khi Xuyên Thành Thông Phòng Ta Chạy Trốn

Chương 5

Sau khi ăn hết mười lăm khoanh hoành thánh, Lý Du còn có thể ăn thêm nửa bát súp gà, bởi vì món món súp kia sau khi lọc bỏ các hạt dầu thì không có chút dầu mỡ nào, chỉ có dư vị tươi ngon vô tận.

Một ngày tốt lành bắt đầu từ bữa sáng.

Sau khi bụng no căng thì cả người cũng hừng hực khí thế.

Vừa nghĩ tới ngày mai sẽ được nghỉ ngơi, tâm tình của Lý Du cũng trở nên tốt hơn.

Bởi vì ngày mai có thể nằm ỳ trên giường.

Không có gì tốt hơn là nằm trên giường rồi ôm nữ nhân trong ngực.

Tiểu tử này là một người cực kỳ biết cách tận hưởng.

Sau khi tiễn hắn đi, Ninh Anh vẫn vào bếp tìm đồ ăn như thường lệ.

Bởi vì canh gà trong hũ đã được hầm một khoảng thời gian dài nên cũng không còn lại nhiều, Thái tam nương cưng chiều nàng nên đã đặc biệt để lại cho nàng một bát.

Biết nàng thích cơ thể thon gọn, bà ấy còn cố ý hớt đi lớp váng dầu mỡ bên trên.

Ninh Anh vui mừng khôn xiết, ngọt ngào nói: “Vẫn là tam nương thương ta nhất.”

Thái tam nương: “Thừa dịp còn nóng thì uống mau đi.” Bà ấy nói thêm, “Ngươi đấy, thân thể quá gầy gò, nếu ngươi là khuê nữ nhà ta, nhất định ta sẽ nuôi nấng cho béo lên chút mới được.”

Ninh Anh cẩn thận từng li từng tí thổi canh gà trong chén: “Nữ lang phải gầy gò thì mặc y phục mới đẹp.”

Thái tam nương chậc chậc hai tiếng: “Tâm tư nữ nhi của các ngươi ta không thể hiểu được, ta chỉ muốn nhét hết tất cả đồ ăn ngon vào trong bụng thôi.”

Nghe vậy, Ninh Anh hé miệng nở nụ cười, khen: “Tay nghề của Tam nương thật tốt, món canh này rất ngon và êm dịu, khó trách chủ tử lại thích như vậy.”

Sau khi nghe nàng tán dương, Thái tam nương không khỏi có chút đắc ý: “Đây là kỹ năng lớn nhất của ta.” Bà ấy nói thêm, “Mẹ ta đã dạy ta kỹ năng này đấy.”

Khi nhắc tới người nhà, trên mặt của bà ấy tràn đầy vẻ ấm áp hạnh phúc.

Ninh Anh bưng lấy chén canh, dường như cũng bị cảm xúc của bà ấy lây nhiễm, tràn đầy phấn khởi hỏi chút việc vụn vặt.

Thái tam nương trò chuyện với nàng.

Ninh Anh vừa uống canh vừa nghe những chuyện vụn vặt đó, trong lòng cảm thấy có chút ghen tị.

Cuộc sống của nguyên thân này cũng không tốt cho lắm, gia cảnh túng quẫn, đã qua tay mấy gia chủ.

Khi bà ấy xuyên qua thì mạng nhỏ của nguyên chủ đã mất đi, nếu không có lực sinh mệnh ngoan cường của bà ấy, e rằng bà ấy đã không sống sót đến bây giờ.

Ở thời hiện đại, gia đình của bà ấy cực kỳ ấm áp hạnh phúc, thuộc tầng lớp trung lưu.

Không ngờ ngay tại thời điểm sắp tốt nghiệp đại học thì mơ mơ hồ hồ xuyên đến đây, may mà bà ấy còn có một anh trai có thể chèo chống được, nếu không không biết bố mẹ sẽ thương tâm như thế nào.

Sự ấm áp và hạnh phúc trên khuôn mặt của Thái tam nương khiến cho Ninh Anh hâm mộ không ngừng, nượng tựa vào người thân đối với nàng mà nói là chuyện mãi mãi sẽ không bao giờ được trải qua nữa.

Chỉ là lúc đó bản thân nàng cũng không biết rằng ở thời đại như vậy, nàng là đối tượng ghen tị của rất nhiều nữ lang, bởi vì vận mệnh đã đưa Lý Du đến với nàng.

Họ gặp nhau trong những năm tháng thanh xuân tươi đẹp.

Ngay cả khi song phương có khoảng cách không hề nhỏ giữa lễ giáo và học thức, lang quân mắc bệnh công chúa, yêu cái đẹp, thích nằm ỳ trên giường kia sẽ rất tùy hứng mang theo tư thái kiêu căng đi đến bên cạnh nàng.

Không cần dựa vào thế lực nhà vợ liên thủ, thậm chí bỏ qua lời đàm tiếu của mọi người, dựa vào bản lãnh của mình không ngừng thăng tiến, thay nàng chống đỡ một mảnh trời, bảo vệ nàng cả đời chu toàn.

Hắn, Lý Du, chính là người điên cuồng như thế.

Sau khi ăn hết một bát canh gà, Ninh Anh lại ăn thêm một bát cháo hoa.

Thịt gà trong nồi đất thì bị đám người Mỹ Nguyệt ăn.

Nàng cho rằng thịt quá dai, lại là gà mái nuôi hơn ba năm, trên người cũng không có quá nhiều thịt.

Hai ngày nay thời tiết rất tốt, đám người trong nội viện đã lấy chăn ra phơi.

Khi tâm tình của Ninh Anh tốt nàng sẽ dạy Mỹ Nguyệt viết chữ, cầm cành trúc viết trên mặt cát, trong một thời gian dài tích lũy kiến thức, Mỹ Nguyệt đã có thể viết được khoảng một trăm chữ, thậm chí còn có thể gửi những bức thư đơn giản cho người nhà của mình.

Nhưng giấy là thứ chỉ dành cho người đọc sách, quá đắt.

Mỹ Nguyệt tiết kiệm, dùng khối than trong bếp lò để viết lên vải bố.

Ninh Anh ở một bên chỉ điểm, sửa đổi lại những lời lẽ được viết bên trong, bức thư báo bình an cũng dần được hoàn thành.

Mỹ Nguyệt vui vẻ khen Ninh Anh có tâm địa tốt.

Thân phận của nàng ấy hơn Ninh Anh rất nhiều, phụ mẫu trong nhà làm nghề nông, sống ở Thái Châu.

Từ kinh thành đến đó phải đi mất nửa tháng, không tiện chút nào, cứ hai ba tháng Mỹ Nguyệt lại gửi một phong thư về nhà, thỉnh thoảng còn kèm theo vài đồng để phụ giúp gia đình.

Nàng ấy không giống như Ninh Anh là người không có gốc gác, nàng ấy có một gia đình để dựa vào, bởi vì tâm tư đơn giản, tính tình hoạt bát, quan hệ với mọi người ở trong viện tốt hơn rất nhiều so với Xuân Lan.

Ninh Anh cũng vui vẻ hay giúp đỡ người khác, tính cách khéo léo đáng yêu khiến cuộc sống của nàng dễ dàng hơn hầu hết các nô bộc.

Buổi sáng, sau khi hướng dẫn cho Mỹ Nguyệt viết xong thư, tới giữa trưa lại không có ai trong phòng bếp nấu cơm.

Thái tam nương và những người khác lấy thức ăn của người hầu từ trong nhà bếp của vương phủ, mọi thứ đều rất thô sơ.

Chế độ ăn uống của gia nô cũng chia thành ba hoặc sáu đẳng, phù hợp với thân phận của từng người.

Ninh Anh thân là nha hoàn thông phòng, tiền ăn và y phục sẽ nhận được nhiều hơn một chút so với nhị đẳng nha hoàn, nhưng lại kém hơn nhiều so với thiếp thất, dù sao thiếp thất cũng được coi là một nửa chủ tử.

Nàng không kén ăn, dù chỉ là màn thầu trắng cũng có thể ăn được hai cái.

Trước kia khi còn ở trong tay người môi giới đã phải chịu không ít đau khổ, cho nên hiện tại dù chỉ một ít lương thực nàng cũng sẽ không lãng phí.

Sau bữa ăn, Ninh Anh chợp mắt chốc lát.

Lý Du thích mùi tùng hương, hầu như tất cả y phục của hắn đều đã được xử lý bằng tùng hương, vì vậy buổi chiều nàng phải đi xông hương hai chiếc áo bào cho hắn.

Quý tộc trong kinh đều có thói quen xông y phục.

Việc xông y phục này cũng rất tinh tế, được chia thành xông lạnh và xông nóng.

Xông lạnh cần nửa tháng trở lên, Ninh Anh hầu hết đều dùng cách xông nóng.

Xuân Lan đến để giúp đỡ.

Sau khi chuẩn bị lồng tre để xông khói, y phục cần được làm ẩm bằng hơi nước.

Ninh Anh mang tới bánh tùng hương có sẵn, nhóm lửa rồi vùi sâu vào lư hương ba chân bằng men ngọc, sau đó lại đem tàn hương phủ lên trên bánh tùng hương kia, để nó cháy từ từ.

Từng làn khói từ trong lò chầm chậm bay ra.

Nàng cẩn thận đặt vào trong khay hương, tùng hương nhàn nhạt thấm vào trong lồng, hơi nước mờ mịt mang theo tùng hương len vào y phục.

Trong quá trình hun khói không thể không có người ở cạnh, nếu đốt bánh thơm quá nhiều sẽ có mùi khét, nên cần phải điều chỉnh liên tục.

Muốn y phục lưu hương trong khoảng thời gian dài thì thời gian xông cũng phải lâu hơn.

Ninh Anh thường xông trong hơn một canh giờ, đích thân trông coi từ đầu tới cuối để đảm bảo rằng sẽ không có sai sót nào xảy ra trong suốt quá trình.

Xuân Lan ham học hỏi, Ninh Anh kiên nhẫn giải thích các kỹ thuật xông y phục cho nàng ta.

Nha đầu kia muốn lấy lòng của Lý Du, nàng cũng không ghen ghét với nàng ta, bởi vì những tỳ nữ giống như các nàng đều chỉ có địa vị và thân phận như thế, mặc kệ cho ngươi cố gắng thế nào thì cùng lắm cũng chỉ được thăng lên làm thiếp thất, trở thành đồ chơi của người ta mà thôi.

Ninh Anh không có hứng thú làm thiếp, cũng không có ý định dây dưa quá nhiều với Lý Du.

Nàng không phải là người hay ghen, đồng thời cũng ý thức rất rõ về tình hình hiện tại của mình.

Lý Du đúng là một lang quân không tệ, nhưng chủ mẫu ngày sau có thể xứng đôi với hắn nhất định sẽ là người môn đăng hộ đối.

Một nữ nhân có hậu thuẫn vững chắc vào phủ trở thành chính thê, nếu nàng ta không muốn để thiếp thất thông phòng ở lại thì rất có thể nàng sẽ bị chủ tử đuổi đi.

Đây là quyền lợi của chủ mẫu.

Dù gia chủ không vui đi chăng nữa thì cũng phải để ý đến thể diện của hai gia đình.

Cuộc hôn nhân giữa các quý tộc, chỉ vì sự thịnh vượng phồn vinh giữa hai gia đình, trong đó có vô vàn thứ cần phải suy tính, dù là tình cảm có sâu đậm tới đâu cũng không chịu đựng được sự mài mòn của lễ giáo thế tục.

Hoàn cảnh và điều kiện sinh hoạt trước mắt rất thoải mái đối với một người như Ninh Anh, nhưng nàng vẫn tỉnh táo chọn cách ra đi, tìm cho mình một con đường sống.

Dù con đường phía trước có mênh mông thế nào, tràn đầy ẩn số, nhưng nàng vẫn muốn ra ngoài để ngắm nhìn thay vì cầu xin sự thương xót từ chủ nhân như một con chim gãy cánh.

Sau đó, Mỹ Nguyệt tới thông báo rằng Lý Du không ăn tối trong viện, muốn đi tới chỗ của lão Vương phi.

Ninh Anh đáp lại đã hiểu.

Tiểu tổ tông không trở lại dùng bữa tối ngược lại đã giảm bớt đi không ít phiền phức cho nàng.

Chạng vạng tối Lý Du mới hồi phủ, vừa vào cửa đã thấy đám người hầu từ Phúc Thọ Đường đi tới mời người, nói Tần Vương đang ở Phúc Thọ Đường, mời hắn tới đó một chuyến.

Lý Du chắp tay sau lưng, bóng của hắn kéo dài dưới ánh mặt trời, hắn hỏi: “Bên Tây Nguyệt Các có biết không?”

Người hầu trả lời: “Buổi chiều ta đã sai người nói với A Anh cô nương.”

Lý Du ừ một tiếng, mang theo người hầu Lương Hoàng đi tới Phúc Thọ Đường.

Phòng bếp của Phúc Thọ Đường đã chuẩn bị xong bữa tối, mỗi một món ăn đều do lão Vương phi Quách thị tự mình xem qua.

Bà ăn chay niệm Phật đã lâu, chế độ ăn uống ngày thường cũng khá thanh đạm, hôm nay nhân dịp hai nhi tử tới nên đã chuẩn bị không ít thức ăn ngon.

Lý Du đến sớm hơn huynh trưởng của mình, khi Tần Vương lão nhân đang nói chuyện với Quách Thị, tỳ nữ đến báo nói rằng Nhị Lang đã đến.

Tần Vương phất tay.

Sau đó tỳ nữ treo màn cửa lên, Lý Du từ ngoài bước vào nhà, kêu một tiếng cha nương, sau đó làm lễ thỉnh an với hai người.

Tần Vương mặc một chiếc áo bào tím lộng lẫy, cổ áo và cổ tay áo đều dùng tơ vàng thêu lên tường vân, khắp nơi hiện ra quý khí rõ ràng.

Khuôn mặt của lão tròn trịa bầu bĩnh rất phúc hậu, vì được bảo dưỡng tốt nên căn bản nhìn không ra lão đã hơn bảy mươi tuổi.

Lúc còn trẻ Tần Vương cũng là một chàng trai tuấn tú, dù sao cũng là một nhánh của hoàng thất, huyết mạch Hoàng tộc sau khi trải qua cải biến hết đời này đến đời khác của các nữ lang mỹ lệ thì dung mạo của lão cũng không đến mức quá kém.

So ra thì Quách Thị còn đơn giản và cổ hủ hơn lão.

Bà không giống như Tần Vương mà rõ ràng là hình tượng của một bà lão nghiêm nghị, y phục mộc mạc, đúng thực là một bà già bảy mươi.

Đôi phu thê già này có khoảng cách là mười hai thiếp thất và ba mươi vị tư thứ nữ, quan hệ phu thê đương nhiên không mấy hòa hợp.

May mắn thay, sự ra đời của Lý Du đã làm giảm bớt mâu thuẫn của bọn họ, sự yêu thương của đôi phu thê dành cho đứa con thứ này cực kỳ to lớn, nguyện ý làm mọi cách để nhi tử thỏa mãn.

Tần Vương xưa nay không bao giờ hỏi chuyện chính sự, chỉ muốn sống phóng túng, lão đang kể rằng vài ngày trước thánh nhân đã triệu lão tiến cung để nói chuyện phiếm.

Thánh nhân ghét bỏ lão không có bản lĩnh, nhưng lại may mắn sinh ra hai vị nhi tử có tiền đồ.

Nghe lão tán dương Lý Du không chút keo kiệt, Quách Thị nửa thật nửa giả mỉa mai: “Ngài tự mình biết rõ bản thân kém cỏi là tốt.”

Lý Du cảm giác được có gì đó không ổn, vội vàng hỏi: “Đại ca đã hồi phủ chưa?”

Bà tử đáp: “Đã trở về, đại phu nhân nói chờ chủ tử thay xong y phục sẽ đến ngay.”

Lý Du gật đầu.

Quách Thị nhìn về phía hắn, lo lắng hỏi: “Nhị Lang mấy ngày nay công việc rất bận sao?”

Lý Du bưng chén trà trên bàn lên: “Bẩm nương, con vẫn có thể ứng phó được.”

Tần Vương giống như nhớ ra gì đó, xen vào nói: “Ta vừa nãy quên mất chính sự, hôm qua ta uống rượu với Anh quốc công, hắn rất thích Nhị Lang.”

Lý Du sửng sốt.

Quách Thị suy nghĩ rồi nói: “Nữ nhi nhà Anh quốc công không tệ, nhưng ba vị cô nương đều đã xuất gả, đứa nhỏ nhất mới bao nhiêu tuổi?”

Tần Vương đáp: “Mười một.”

Quách Thị im lặng: “Tuổi tác quá nhỏ, sợ rằng không biết chăm sóc chu toàn.”

Tần Vương không coi trọng việc này: “Chừng hai năm nữa đưa vào phủ cũng không muộn.” Lão nói thêm, “Nếu có thể có mối hôn sự này với Triệu gia thì tiền đồ về sau của Nhị Lang cũng sẽ khá có lợi.”

Lời này khiến cho Quách Thị rất tán đồng: “Bối cảnh của thê gia cường thế thì con đường tương lai của Nhị Lang cũng sẽ suôn sẻ hơn, nhưng tuổi tác của Triệu Tứ Nương còn quá nhỏ, không xứng đôi với Nhị Lang.”

“Điều này thì có sao, nếu như tuổi còn quá nhỏ thì có thể đính hôn trước, nuôi ở nương gia hai ba năm nữa rồi rước về sau cũng không muộn.”

Tần Vương có vẻ rất hài lòng với mối hôn sự này, đừng thấy dáng vẻ trăng hoa khắp nơi của lão mà nhầm lẫn, lão vẫn hiểu thê là thê, thiếp là thiếp, lão vô cùng rõ ràng.

Trong lúc hai vị trưởng lão đang thảo luận sôi nổi về Triệu Tứ Nương của Anh quốc công phủ, Lý Du lại im lặng vuốt v e chén trà.

Hắn không có ấn tượng gì về Triệu Tứ Nương.

Một nữ lang nhỏ hơn hắn tám tuổi, có lẽ còn yếu ớt hơn hắn.

Lý Du hắn là người đi đâu cũng muốn được dỗ dành, cưới một tiểu nữ oa vào phủ không phải đang tự tìm phiền phức cho mình hay sao?

Đúng lúc này, phu thê Lý Cạnh đi đến.

Nghe được trong phòng đang đối thoại sôi nổi, y vén màn cửa lên, cười nói: “Cha nương đang nói gì vậy, sao náo nhiệt quá?”

Thu Thị cũng đi theo vào nhà, hai phu thê hành lễ với hai người Tần Vương.

Lý Du đứng dậy kêu một tiếng đại ca đại tẩu, sau đó cũng hành lễ với phu thê Lý Cạnh.

Tần Vương phất tay, hai phu thê bèn ngồi xuống ghế.

Lý Cạnh mặc chiếc áo bào giao lĩnh xanh lá cây, đoan chính ổn trọng.

Ngoại hình của y giống với Quách Thị hơn, không giống Lý Du tinh tế xinh đẹp như Tần Vương, ngay từ khi còn trẻ đã là một tiểu tử đoan đoan chính chính, trên người không hề có vẻ yếu ớt gì đó giống Lý Du.

Tần Vương nói chuyện muốn kết thân với Anh quốc công với y.

Quách Thị cho rằng đối phương còn quá nhỏ, Lý Cạnh cũng cảm thấy thế, bèn nói: “Cưới nương tử nên lấy người có đức, bối cảnh nhà Anh quốc công đương nhiên rất tốt, nhưng hai phu thê có thể làm bạn đến già hay không còn phải nhìn xem phẩm hạnh của gia đình nữ tử thế nào.”

Quách Thị tán thưởng: “Không chỉ gia đình phù hợp mà còn phải chọn đúng người.” Bà nói thêm, “Mấy khuê nữ của Triệu gia dung mạo không quá xuất chúng, Nhị Lang nhà chúng ta có tài có mạo, gia thế cũng tốt, thừa xứng đôi với Triệu Tứ Nương.”

Lý Du không muốn nghe bọn họ thảo luận về đề tài này, ngắt lời: “Nương, đồ ăn đã chuẩn bị xong chưa, ta đói.”

Quách Thị vội vàng ra lệnh cho bà tử.

Món đầu tiên được đưa đến sương phòng chính là hai món nguội, một món rau trộn và một món củ cải muối.

Có rất nhiều đồ ăn thanh nhiệt giải độc vào mùa xuân, rau xanh mang lại cho người ta cảm giác giòn tươi, chế tác cũng dễ dàng, chỉ cần chần qua nước sôi rồi ngâm nước lạnh trong vài canh giờ là được.

Băm nhỏ tỏi, gừng và hành lá, sau đó thêm thù du, hoa tiêu và hồ tiêu, muối ăn.

Đun một ít dầu nóng trong chảo, phi thơm tỏi băm, gừng và hành tím băm, mùi hương bay ra khắp nơi.

Vẫn chưa hết, thêm một chút nước chấm trong và dấm vào, trộn hỗn hợp chua cay vừa miệng, có thể xem đây là một món rau tươi theo mùa.

Củ cải muối cần được phơi trong không khí, trước tiên thái thành dải, dùng muối ướp một khoảng thời gian, sau đó rửa sạch bằng nước lạnh, cho vào vỉ tròn đan bằng tre để hong khô.

Thời tiết hiện tại rất tốt, chỉ cần hai ngày là củ cải mềm, bên ngoài nước đã bốc hơi hết nhưng bên trong lại mềm dai, không dễ cắt đứt.

Sau khi rửa sạch củ cải với nước, để ráo nước và cắt chúng thành từng miếng nhỏ để rắc gia vị.

Củ cải muối được làm ra theo cách này rất mềm và giai, nhẹ nhàng khoan khoái, lại mang theo vị ngọt đặc trưng của củ cải, thích hợp nhất để nấu cháo hoặc nhắm rượu.

Sau khi món ăn nguội được đưa lên bàn, tiếp theo là món ăn nóng.

Ở đây có măng om Kim Hoa, vịt hấp rượu, thịt dê quay, bồ câu sữa hầm, tôm bóc vỏ, canh đậu hũ cá chẽm và cải bó xôi.

Sau khi các món ăn được sắp xếp xong, bà tử đi đến mời chủ nhân thưởng thức.

Tần Vương đứng dậy, Lý Du bước tới đỡ, Quách Thị thì vịn vào Thu Thị.

Trên đường đi tới sương phòng, Lý Du hỏi: “Đại ca, sao không thấy Tử Hiền và những người khác tới?”

Lý Cạnh trả lời: “Hai chất nhi của đệ suốt ngày quanh quẩn ở bên ngoài, cứ kệ chúng cũng được.”

Tần Vương chỉ vào hắn, không khách khí nói: “Hai chất nhi này quả thật kém xa so với Nhị thúc của bọn hắn.”

Lý Cạnh có chút xấu hổ nhưng cũng đành bất lực, hai nhi tử nhà mình đều đã ba mươi tuổi nhưng so với Lý Du quả thực thua xa, dù là trí tuệ hay can đảm đều như thế.

Trong sương phòng tràn ngập mùi thơm của thức ăn, Tần Vương và Quách Thị ngồi vào ghế chủ vị, phu thê Lý Cạnh và Lý Du cũng lần lượt ngồi xuống.

Tần Vương thích ăn vịt hấp nấu rượu, Trương bà tử liền tiến lên chia thức ăn.

Món vịt được chế biến từ vịt nguyên con, phải chọn những con vịt con, ướp với rượu nếp rồi cho vào nồi hấp chín cho đến khi thịt có thể tách ra khỏi xương một cách dễ dàng.

Trương bà tử dùng đũa cẩn thận gắp một miếng thịt vịt cho vào bát của Tần Vương.

Trưởng bối động đũa thì tiểu bối mới có thể bắt đầu ăn.

Đây là quy củ.

Tần Vương đang định nếm thử miếng thịt vịt kia, nhưng như sực nhớ ra điều gì, đột nhiên nói: “Qua hai ngày nữa Nhị Lang có thể nhận thêm một muội muội vào phủ.”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người trên bàn cơm đều ngây ngẩn.

Lý Du vốn dĩ muốn gắp một con tôm bóc vỏ, nhưng không thể không đặt xuống, nghi hoặc nói: “Phụ thân có thêm khuê nữ ở bên ngoài?”

Tần Vương tự tin nói: “Đúng vậy, ta lại có thêm một khuê nữ nữa.”

Quách Thị:???

Lý Cạnh: ……

Thu Thị: ……

Mọi người đổ dồn ánh mắt vào Tần Vương, lão lại giống như bản thân chẳng liên quan gì đến chuyện đó, cẩn thận nhấm nháp món vịt hấp rượu.

Thịt vịt sau khi ngâm rượu trở nên xốp giòn, không còn mùi tanh, vừa cắn vào đã mang theo sự ngọt ngào, đặc biệt êm dịu.

Ba người còn lại trên bàn ba người đều đang nhìn chằm chằm vào lão, trên mặt xuất hiện đủ loại biểu cảm.

Lý Du sợ những lời mình nói ra sẽ làm lão tử nhà mình bị nghẹn, nhẫn nhịn thật lâu mới nói: “Cha, ta từng nghe nói một chuyện rất lạ, không biết cha có hứng thú không?”

Tần Vương hiếu kỳ nói: “Ngươi nói đi.”

Lý Du nghiêm túc nói: “Vào thời Nguyên Hòa, có một người thợ săn kiếm sống bằng nghề săn bắn, trên đường đi săn hắn ta bất ngờ gặp một con bọ cạp hoang hung dữ, nó đã làm hắn ta bị thương. Trong tình thế cấp bách, thợ săn lập tức giương cung bắn giết nó, nhưng lại bởi vì bối rối nên không thể kéo được cung, điều kỳ lạ là con thú ấy đã vô thức ngã gục, mất đi sinh mạng!”

Nghe được chuyện lạ này, Quách Thị lên tiếng nói: “Hoang đường, thợ săn kia hoàn toàn không hề kéo cung, ngay cả mũi tên cũng không có, tại sao con bọ cạp lại có thể ngã xuống, còn mất đi sinh mạng?”

Khi bà nói câu này, Lý Cạnh lập tức hiểu ra, không khỏi lộ ra biểu cảm “Tiểu tử ngươi quả thật dám nói” nhìn về phía đệ đệ nhà mình.

Không chỉ là Lý Cạnh, Thu Thị cũng ngầm hiểu, muốn cười nhưng lại không dám.

Tần Vương phản ứng chậm hơn, hiếu kì hỏi: “Thế con bọ cạp ấy ngã xuống rồi chết là do ai làm?”

Lý Du nghiêm túc nói: “Con cũng không biết, dù sao cũng không phải thợ săn làm.”

Tần Vương dường như hiểu ra, nhìn về phía đứa nhỏ nhà mình, hồi lâu sau mới nặn ra một câu: “Ý của ngươi là lão tử nhà ngươi không được, bị cắm sừng, trở thành rùa đầu xanh?”

Lý Du không hề trả lời, chỉ nhìn Lý Cạnh nói: “Chúc mừng đại ca, nhà chúng ta lại thêm một vị muội muội nữa.”

Lý Cạnh: ……

Y yên lặng lộ ra biểu cảm xấu hổ quẫn bách, tiểu tử đừng có kéo ca ruột của ngươi xuống nước chứ!
Bình Luận (0)
Comment