Sau Khi Tu Tiên Mãn Cấp Ta Liền Trọng Sinh.

Chương 87 - Sắc Phôi?

"A?"

Ngân Li bối rối núp ở nơi hẻo lánh, trong lúc nhất thời còn chưa kịp hiểu ý tứ của Thiên Nhận Hề.

"Một trăm đạo kiếm ý cho ngươi ăn, đổi lại lúc ta còn ở trong tháp ngươi phải giúp ta."

Thiên Nhận Hề thần sắc nghiêm túc đề nghị.

Ngân Li tuy chỉ là một thanh chuôi kiếm, nhưng cũng so với linh kiếm được hối đoái đến kia tốt hơn nhiều.

"Khục, ta muốn hai trăm!"

Ngân Li nghe hiểu ý của nàng, trong nháy mắt lại đắc ý.

Nó run run thân kiếm, bay một vòng quanh Thiên Nhận Hề.

"Không đồng ý thì thôi quên đi."

Thiên Nhận Hề lại không ăn bộ dạng này của nó, lãnh đạm nhìn nó một cái, thu tay về.

"Ah?"

Ngân Li đơn thuần nhìn thấy phản ứng này của Thiên Nhận Hề, lập tức luống cuống.

Nó còn cần thôn phệ kiếm ý để khôi phục đâu!

Nếu là nàng đi rồi, vậy nó còn phải đợi tới khi nào?

"Thành giao."

Nó vội vàng bay đến trước mặt Thiên Nhận Hề, đột nhiên nằm nghiêng, rơi vào trong ngực Thiên Nhận Hề.

Thiên Nhận Hề đạt được mục đích cong cong khóe miệng cười một tiếng, đưa tay ra bắt lấy nó.

Bỗng dưng, Ngân Li đột nhiên biến trở về hình dáng chuôi kiếm, lẳng lặng bị Thiên Nhận Hề nắm ở trong tay.

"Tiểu thí hài nhi, hôm nay tới thật nhiều cao thủ, ngươi nhưng tuyệt đối đừng chết nha!"

Ngân Li nhớ tới những tu sĩ tu vi cao thâm kia, có chút lo lắng nói.

Những tu sĩ kia quá lợi hại, nó cũng không dám cùng bọn hắn bàn điều kiện, chỉ có thể khi dễ khi dễ tiểu thí hài nhi yếu gà này.

Vạn nhất nàng không cẩn thận ngỏm củ tỏi, kiếm ý của nó biết làm sao bây giờ?

"Vậy phải xem ngươi."

Thiên Nhận Hề cúi đầu nhíu mi quét nhìn nó một chút, sau đó lại không nói thêm gì nữa, bắt đầu tìm kiếm tiết điểm tiến vào cửa ải tiếp theo.

"Ta...... Ta nhìn thế nhưng thật ra rất là lợi hại."

Ngân Li có chút chột dạ lầm bầm một câu.

Đợi đến khi nó tìm về thân kiếm, nó chính là thần kiếm viễn cổ Ngân Li lợi hại nhất!

......

"Tàng U, tiểu tử Ngân Li kia vậy mà muốn đào góc tường của ngươi nha!"

Tiểu nam hài cười trên nỗi đau của người khác nhìn Tàng U, nháy nháy mắt to nói.

"Nó không xứng."

Tàng U khinh thường hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không có đặt Ngân Li ở trong mắt.

"Vâng vâng vâng, chỉ có ngươi mới xứng."

Tiểu nam hài trợn mắt một cái, nhéo nhéo tiểu hồng hoa trên đầu.

"Nhiều người như vậy, làm sao bé con đem chúng ta mang đi ra ngài được?"

Hắn có chút lo lắng buồn bực nhíu mày, đã bắt đầu vì tương lai lo lắng.

Bé con thật sự có thể bảo vệ bọn hắn sao?

......

"Ah, đây là tiểu oa nhi từ nơi nào chui ra thế này? Thế mà cũng xông tới được cửa ải này?"

Thiên Nhận Hề vừa mới đứng vững thân hình, bên tai liền vamg lên một tràng giễu cợt .

Trong lòng của nàng xiết chặt, lập tức phòng bị, nắm chặt Ngân Li trong tay, quan sát tình huống trước mắt một chút.

Nơi này là một cái quảng trường rộng lớn, một đám tu sĩ đều bị ngăn ở nơi này, đang nghiên cứu đại môn cách đó không xa.

Mà trêu chọc nàng là một vị lão đầu tử Nguyên Anh kỳ, trên người là một kiện áo choàng rộng rãi, lỏng lẻo khoác lên trên người.

"Nhị đệ."

Một đạo thanh âm có chút quen thuộc truyền đến để Thiên Nhận Hề ngẩng đầu nhìn sang.

Người kia cũng là một vị tu sĩ Nguyên Anh, khuôn mặt nhìn qua rất trẻ, thân hình lại gầy gò vô cùng.

Lông mày của Thiên Nhận Hề khẽ nhúc nhích, người này chính là vị tu sĩ lúc nhập tháp lên tiếng nhắc nhở nàng.

"Hắc hắc, đại ca, ta chính là chọc nàng chút thôi."

Lão đầu Nguyên Anh cười ngượng ngùng hai tiếng, nhu thuận đi về bên cạnh người kia.

Thiên Nhận Hề ôm quyền hành lễ với vị tu sĩ gầy gò, sau đó tiến đến phía sau đám người xem xét.

Trên quảng trường có bốn cánh cửa đứng sừng sững.

Bên trên cánh cửa thứ nhất vẽ một cái ký hiệu đầu lâu, chốt cửa là một thanh rìu kim sắc.

Cánh cửa thứ hai vẽ một đóa hoa Bỉ Ngạn, chốt cửa là một thanh khoát đao.

Cánh cửa thứ ba vẽ một tảng đá hình thù kỳ quái, chốt cửa là một tờ quạt xếp.

Cánh cửa thứ tư lại vẽ một tiểu nhân nhi mũm mĩm, chốt cửa là một thanh trường kiếm.

Trước mỗi cánh cửa đều đứng đầy một đám tu sĩ, xếp thành một hàng ngũ theo tu vi từ cao đến thấp, nghiên cứu biện pháp mở ra đại môn.

"Ca ca mau nhìn, là tỷ tỷ kia!"

Tiểu nam hài kinh ngạc kéo kéo tay Lâm Tử Mặc, nhìn Thiên Nhận Hề cách đó không xa, không tin nổi hét lên.

Vị tỷ tỷ này còn nhỏ như vậy, vậy mà có thể tiến đến nơi đây?

Hắn có thể đi đến bây giờ, đều là bởi vì cùng thần hồn Khâu lão trói buộc lại, một đường do hắn che chở mới thông quan.

Vậy còn nàng thì sao?

"Sao?"

Lâm Tử Mặc nghe thấy thuận theo ánh mắt của hắn nhìn về phía Thiên Nhận Hề , thời điểm nhìn thấy nàng hắn hơi giật mình một chút.

Tiểu cô nương có khí chất lỗi lạc, đôi mắt thanh lãnh xinh đẹp vô cùng, trên người tự mang theo một cỗ khí thế người sống chớ gần.

Cuối cùng, ánh mắt Lâm Tử Mặc rơi vào hai chữ "Trích Thiên" trước ngực nàng, đột nhiên minh bạch điều gì, mỉm cười với Thiên Nhận Hề.

Thiên Nhận Hề đã sớm đã nhận ra có hai người đang dò xét mình, thấy Lâm Tử Mặc vậy mà nhìn chằm chằm vào ngực của nàng, sắc mặt nhất thời tối sầm lại, xoay người lưu lại cái bóng lưng cho hắn.

Loại biến thái này, ngay cả tiểu cô nương mười tuổi như nàng đều không buông tha.

Lâm Tử Mặc thấy thế tiếu dung cứng lại, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Khâu lão, thấp giọng dặn dò.

"Chờ lúc nữa che chở nha đầu kia một chút, nàng là đồ đệ của Ngôn thúc thúc."

"Minh bạch."

Khâu lão gật gật đầu, nhìn Thiên Nhận Hề một chút, lập tức khóa chặt khí tức của nàng.

Ngay lúc hắn khóa chặt, Thiên Nhận Hề đã nhận ra ngay tức khắc.

Trong lòng của nàng bỗng dưng xiết chặt, tìm một cái góc ngây người, kiêng kị nhìn thoáng qua Khâu lão.

"Lâm Tử Mặc, đề nghị của ta ngươi xem xét như thế nào?"

Cố Tuyết Diên chậm rãi đi tới trước người Lâm Tử Mặc, nhàn nhạt lên tiếng hỏi.

" Tiểu tử nhà ngươi có tư chất không tệ, đi theo ta tuyệt sẽ không bị chậm trễ."

Nàng đưa tay sờ sờ đầu của tiểu nam hài, ngữ khí cũng dần dần nhu hòa xuống.

"Thật có lỗi tiền bối, vãn bối đã nói rất rõ ràng, gia tộc đã tìm được lương sư cho tiểu đệ, thật sự là vô duyên với tiền bối."

Lâm Tử Mặc cười bảo hộ đệ đệ ở sau lưng, không kiêu ngạo không tự ti từ chối.

Cố Tuyết Diên nghe vậy nhướng mày, trong lòng đối với thái độ của Lâm Tử Mặc có chút không thích, nhưng cũng biết không thể cứng rắn đoạt.

"Vậy thôi vậy."

Nàng rút đi nụ cười trên mặt, lãnh đạm nhìn tiểu nam hài một chút, vẫy vẫy ống tay áo rời đi.

Dù nói thế nào, nàng cũng là thiên tài tu sĩ Nguyên Anh có dị bẩm thiên phú, thế mà bị hai tiểu hài nhi cự tuyệt, thật sự là làm cho người ta không vui nổi.

Nàng một lại trở về trước cổng chính, gia nhập vào trong đội ngũ tìm giải pháp.

......

Một canh giờ trôi qua, tu sĩ vây trước cửa càng ngày càng nhiều, nhưng mãi vẫn chưa tìm được biện pháp giải quyết.

Thiên Nhận Hề từ trong góc đi ra, muốn nhìn tình huống một chút, lại bị một đám tu sĩ chặn ánh mắt, chỉ có thể nhìn thấy một góc khung cửa.

Thần thức cũng bị hạn chế, ngay cả muốn thử một chút cũng không có cơ hội.

"Nha đầu, thấy được sao?"

Lâm Tử Mặc đi đến bên người Thiên Nhận Hề, cúi đầu nhìn về phía tiểu cô nương cao tới ngực hắn, thân thiết mà cười cười hỏi.

Tiểu nha đầu này là đồ đệ của Ngôn thúc thúc, cũng chính là sư muội của hắn.

Thiên Nhận Hề đi lên phía trước mấy bước, kéo dài khoảng cách cùng Lâm Tử Mặc, quay đầu không vui nhìn hắn một cái.

Thiếu niên trước mắt có bề ngoài xuất chúng, một bộ pháp bào màu xanh lam khiến hắn nổi bật lên khí chất sạch sẽ, ung dung nhã bước.

Thật đáng tiếc, chỉ là tên biến thái.

Bình Luận (0)
Comment