Sau Khi Trở Thành Bạo Quân

Chương 193

Trông họ như một gia đình hơn là một đất nước.

***

Giữa tiếng quạ và tiếng xương, họ vô tình bước vào nơi sâu thẳm nhất trong ký ức của nhau.

—— lời tựa

Quốc vương và ác ma trở về Địa Ngục, cả hai cũng không phải luôn ở lại vương thành Đá Đen.

Địa Ngục là một nơi quá cổ xưa, mà vẫn còn nhiều điều bí ẩn chưa được biết đến. Quốc vương và ác ma dành rất nhiều thời gian đi lại trong mọi ngóc ngách của Địa Ngục.

Monla lái xe ngựa Nightmare băng qua những ngọn núi kỳ lạ, nghiền qua xương trắng và nước đen, quốc vương và ác ma ngồi đối diện nhau trong xe ngựa. Ác ma kể cho quốc vương nghe từng câu chuyện đằng sau mỗi địa điểm của Địa Ngục và mọi tòa nhà cổ kính kỳ lạ, bằng ngôn ngữ giống như một vở ca kịch, Địa Ngục bảo phủ trong một tấm màn đỏ rực. Quốc vương cầm bút đồng ghi lại những điều ác ma nói trên những cuộn giấy da đã được mài nhẫn cẩn thận vô cùng nhẵn nhụi.

Đây là chuyện xưa thuộc về Địa Ngục.

Ngoại trừ quốc vương, không còn ai trên thế giới này có thể ghi lại lịch sử của Địa Ngục.

Đa số các sinh vật trong Địa Ngục biết về chuyện xưa đều đến từ ký ức kế thừa và trao đổi với nhau, nhưng những thứ này quá lộn xộn nên rất ít sinh vật Địa Ngục nào nhớ rõ những chuyện đã xảy ra trước đó. Thời gian ở đây dường như không phải là một sợi chỉ kéo dài về phía trước mà là một mạng lưới đan xen. Mọi người đều ngơ ngác sống trong mạng lưới này, không biết vì sao lại chém giết lẫn nhau, cũng không biết thù hận từ đâu đến.

Đôi khi Monla ngoảnh đầu lại, sẽ trông thấy quốc vương đặt những tấm da dê đã viết sang một bên. Đây là một công việc rất rườm rà, khối lượng công việc rất lớn, nhưng bệ hạ chưa từng than thở điều gì.

Cuối cùng sẽ có một ngày nào đó, ác ma và quốc vương đi khắp Địa Ngục, quá khứ của Địa Ngục sẽ chảy thành sông dài dưới ngòi bút đồng.

Trong Địa Ngục có nhiều nơi bí ẩn và kỳ lạ.

Ví dụ như nước suối trong vực sâu mà ác ma dùng để ủ đêm Tường Vi. Bên bờ suối đó đầy đá đen sẫm vô cùng, nhưng chỉ có dòng suối là màu trắng băng giá sâu không đáy, bao phủ trong sương mù như hơi nước.

Ví dụ như núi cao nhô lên khỏi mặt đất, từ trên xuống dưới nứt ra một vết nứt, trong vết nứt có tiếng khóc than không rõ, vang vọng quanh năm. Khốn khổ của nhân gian dồn về đây, tạo thành bức tường ngàn lệ.

Ví dụ như ở góc Tây Bắc của Địa Ngục có một vòm đá trắng khổng lồ, nó vắt ngang ở cuối góc Tây Bắc, hệt như vầng trăng khuyết rơi xuống đất. Cơn gió dữ thổi từ cánh cổng lớn ở góc Tây Bắc, thổi qua vùng đất đá đen năm này qua năm khác mãi mãi không ngừng.

...

Một đàn quạ mắt đỏ bay lên không trung, không trung đầy tiếng vỗ cánh. Quốc vương đi dạo trong rừng rậm đầy xương trắng, xung quanh đều là sương trắng mênh mông.

Dù là ác ma cũng không thể nói bản thân biết mọi ngóc ngách của Địa Ngục 100%. Lần này khi xe ngựa Nightmare băng qua một khu rừng đen, sương trắng bốc lên. Tầm mắt lập tức bị sương mù dày đặc bao phủ, đến khi sương mù dần mỏng đi, quốc vương phát hiện mình đang đứng lẻ loi trong rừng.

Xe ngựa Nightmare, ác ma, Monla... tất cả đều biến mất.

Hệt như xe ngựa chạy vào một thời không hỗn loạn, hành khách chỉ có một mình ở đây.

Quốc vương cầm quyền trượng xương trắng, nhìn xung quanh.

Sương mù dần tản đi, hoàn cảnh xung quanh bắt đầu trở nên rõ ràng. Cậu đang đứng trong một khu rừng tối tăm có những nhánh cây đan xen thưa thớt, khu rừng bao phủ trong ánh sáng xanh thẫm. Từng quạ đen đậu trên cành cây đen kịt, nhắm mắt lại, thoạt nhìn không khác gì khu rừng mà họ trông thấy khi mới tiến vào.

Nhưng lại có điều gì đó rất bất thường.

Quốc vương giẫm lên khúc xương trên mặt đất, đi vài bước, quạ đen không bị sợ bay lên, xung quanh yên tĩnh không có tiếng bước chân. Cậu thử bẻ một cành cây, nhưng đã thất bại như trong dự đoán.

Hình như đây là cõi mộng hư ảo.

Vậy thì...

Đây là mộng cảnh của ai?

...

Ác ma cầm ô đen, đi trong màn sương trắng đang dần tan, hắn cũng gặp phải tình huống giống quốc vương. Sau khi xuất hiện ở đây, rốt cuộc ác ma cũng nhớ ra khu rừng đen này là nơi nào.

Đây là thứ được tạo ra sau khi hắn bị đày đến tận cùng thế giới, tuy hắn đã từng nghe nói nhưng bản thân cũng chưa từng tới. Khi hắn ký kết khế ước với quốc vương và trở lại Địa Ngục, vì để cho nhân gian và Địa Ngục thuận lợi ký kết hiệp ước xưa nên hắn không có thời gian quan tâm nhiều. Mà sau khi kết thúc cuộc chiến hoàng hôn, quốc vương ngã xuống, hắn đã dành phần lớn thời gian ở Địa Ngục để canh giữ vương thành Đá Đen.

Đây là khu rừng của quá khứ.

Nếu ngươi đến đây một mình, sau khi băng qua khu rừng đen, ngươi sẽ thấy khoảng thời gian mà ngươi nhớ nhất. Nếu một du khách có mối liên hệ đặc biệt đến đây, thì sau khi xuyên qua khu rừng đen, ngươi sẽ thấy ký ức sâu nhất bị chôn giấu của một du khách khác.

Ác ma lờ mờ nhớ rằng, thời gian trước có mấy cặp vợ chồng vong linh rất thích đến đây.

Dù...

Ừ thì, ly hôn cũng có thể xảy ra sau khi chết, Địa Ngục hiện giờ cũng có một hệ thống pháp luật hoàn thiện về vấn đề này.

"Ký ức bị chôn vùi à..."

Ác ma nhỏ giọng cảm thán một câu, hắn chậm rãi tiến về phía trước đi dọc theo con đường trải đầy xương trắng giữa rừng cây đen.

Hắn không biết mình sẽ thấy ký ức gì của quốc vương, cũng không biết quốc vương sẽ thấy ký ức gì của hắn. Chuyện không muốn nhớ nhất, đối với bản thân ký ức đều bị chôn vùi thật sâu, hệt như chưa từng tồn tại.

Một ánh sáng yếu ớt xuất hiện ở cuối con đường xương trắng.

Ác ma cầm ô đen, bước vào.

Tiếng búa đập vào đá, tiếng đá vỡ, tiếng người chào hỏi nhau... Nào ngờ ánh nắng ánh vào mặt, ký ức bị quốc vương chôn vùi thật sâu lại trông có vẻ yên bình.

Ánh mặt trời không còn chói mắt, ác ma đang đứng trên đường phố của một thành phố chưa được xây xong.

Hắn lập tức nhìn thấy được quốc vương.

Nắng chiếu trên những bức tường của thành phố mới, đàn ông đàn bà, người già người trẻ đến rồi đi, ai nấy đều cầm theo những vật dụng cần thiết để xây dựng thành phố, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi. Quốc vương đứng ở trung tâm của quảng trường, nói gì đó với một số người già. Ánh nắng loang lổ ánh lên người cậu, cậu đội chiếc vương miện kết bằng tường vi, những đóa hoa trên chiếc lá xanh thẫm trông như những viên ngọc quý.

"Vương! Vương!"

Mấy đứa nhỏ nắm tay nhau chạy tới trước mặt quốc vương, vui vẻ gọi cậu.

"Vương của chúng ta thật lợi hại!"

Mấy người lớn thẳng thắn ca ngợi.

Mọi người chào hỏi quốc vương mà không có áp lực, thân thiết không hề có khoảng cách, họ gọi quốc vương là "vương" không phải vì sợ hãi mà là ngưỡng mộ. Ánh nắng ánh vào mắt quốc vương, rõ ràng như dòng suối. Cậu ôm cuộn da dê, khi cậu đi ngang qua, bọn nhỏ sẽ lén nhét mấy quả dại và hoa tươi mà chúng hái được.

Trông họ như một gia đình hơn là một đất nước.

Ác ma nhận ra mình đã nhìn thấy gì.

+

Ký ức đầu tiên của quốc vương.
Bình Luận (0)
Comment