Sau Khi Trở Thành Bạo Quân

Chương 130

Hắc long cảm nhận được có người tiến vào bèn quay đầu lại, dùng đôi mắt màu vàng dữ tợn nhìn chằm chằm người tiến vào, đôi cánh rồng vỗ một cái, thổi ra một luồng gió tanh hôi thối, máu thịt xương cốt của trâu dê súc sinh trong gió đập về phía tu sĩ áo bào trắng.

Tu sĩ áo bào trắng cầm thánh giá trước ngực, tỏa ra một lớp ánh sáng mờ ảo để cản những chiến lợi phẩm kia. Hắn ta giơ đuốc lên, đi dọc theo mép hang động cực lớn dưới lòng đất, chiêm ngưỡng ác long bị giam cầm dưới lòng đất. Ban đầu nó chỉ là một quả trứng giống như đá, sau khi băng hà được Thánh Đình dùng thủ đoạn đặc biệt mang về từ cực Bắc, dùng bí pháp ấp trứng gần ba trăm năm.

Đáng tiếc là, một mặt bởi vì thời đại truyền thuyết đã kết thúc, một mặt đây chỉ là hậu duệ lai của cự long chân chính, hắc long kém xa ác long trong truyền thuyết.

Một bản sao.

Một bản sao nhỏ hơn vô cùng.

“Truyền thuyết kể rằng, khi ác long nằm rạp, lưng của nó giống như một ngọn núi cổ xưa.” Tu sĩ áo bào trắng lẩm bẩm cảm thán: “Thật sự muốn xem đó là tạo vật khổng lồ tuyệt vời như thế nào.”

Hắc long đã dần bình tĩnh lại, tu sĩ áo bào trắng đến gần xích sắt, đưa tay đặt lên cơ quan.

“Nếu đã là kẻ diệt rồng, sao lại không giết ác long lần nữa?”

Hắn ta nói, trong giọng nói có ý cười kỳ lạ.

Legrand, cung điện Tường Vi.

Lời đề nghị tấn công “nhà của giáo hoàng” mà thủ lĩnh phù thủy đưa ra giống như lời cảnh báo cuối cùng của ác ma trước khi rời đi, lúc đó quốc vương không tỏ thái độ gì với việc đó, nhưng sau khi cuộc săn kết thúc, tổng quản nội vụ lập tức phụng mệnh quốc vương đi triệu kiến viện trưởng Anil.

Hoặc nên gọi là “đại giáo chủ Anil.”

Cách đây không lâu, ông được quốc vương bổ nhiệm làm đại giáo chủ thánh đường Wies.

Trong khi quốc vương triệu tập đại giáo chủ Anil, thủ lĩnh phù thủy đã tạm thời lẩn tránh. Dù quốc vương che chở cho các cô, nhưng là phù thủy nên không hề muốn gặp giáo sĩ. Đặc biệt, đối với thế giới bóng tối mà nói, cái tên cha xứ Anil còn vang dội hơn nhiều so với giáo chủ của mười hai Thánh Địa Thánh Đình.

“Nhà của giáo hoàng.”

Nghe được câu hỏi của quốc vương, đại giáo chủ Anil suy nghĩ một lúc rồi nói với quốc vương một cách cẩn thận.

“Cái gọi là ‘nhà của giáo hoàng’ có nghĩa là giáo hoàng có thẩm quyền tuyệt đối trong các vấn đề tôn giáo, giáo hoàng là chủ gia đình và tất cả các tín đồ phải tuân theo nó.” [1]

“Giáo hoàng là vua của thế giới tinh thần.” Quốc vương suy nghĩ, có lẽ cậu đã đoán được điều gì đó.

Cậu không tiếp tục chủ đề này, mà là hỏi đại giáo chủ Anil về thần tích của đế quốc Thần Thánh và tiến độ cải cách tôn giáo ở Legrand hiện tại.

Sau “Cuộc tranh luận về pháp lý Legrand” nổi tiếng, một nhóm các nhà thần học và học giả đã tập trung tại quán rượu Greyhawk ở thành Metzl, nơi đó tổ chức cuộc thảo luận đầu tiên về cải cách Giáo Hội Legrand. Sau đó, vào thời điểm Thánh Đình mở “Nhà của sự thật” ở bên kia eo biển Abyss, tướng quân John đã gần như đối chọi gay gắt khi chủ trì Hội đồng Tôn giáo Legrand do quốc vương ra lệnh trước đó.

Trong “Cuộc tranh cãi về pháp lý Legrand”, giáo hội Legrand đã mất quyền tư pháp và trong hội nghị cải cách đầu tiên này, đặt điểm này trên cơ sở của “Sách tuân thủ luật pháp của giáo sĩ”, tiếp tục cố định nó hơn dưới hình thức “Lệnh cấm kháng cáo”. Bề ngoài “Lệnh cấm kháng cáo” đề cập đến việc cấm né Tòa án Hoàng gia mà nộp đơn kiện trực tiếp lên Thánh Đình.

Nhưng, thật ra nó là thứ dùng để cắt đứt.

Nó khiến Giáo Hội Legrand với Giáo Hội đã trở thành đế quốc Thần Thánh hoàn toàn tách rời. Không chỉ hoàn toàn cắt đứt quan hệ pháp lý giữa Legrand và Thánh Đình, mà còn vô tình hủy bỏ cống nạp của Legrand với Thánh Đình.

Khó có thể tưởng tượng việc thi hành “Lệnh cấm kháng cá” lại diễn ra suôn sẻ như vậy.

Đại giáo chủ Anil có chút trầm thấp nói, tuy ông không am hiểu chính sự, nhưng vẫn có chút hiểu biết cơ bản. Khi lệnh cấm kiện được biểu quyết, nó được thông qua với tốc độ nhanh đến kinh ngạc, ngay cả đại diện của một số lãnh chúa cũng tạm thời giữ thái độ trung lập trước nó, tỷ lệ ủng hộ nghị viên hạ tầng lại càng cao đến mức kinh ngạc.

“Ta tưởng ông biết tại sao, ngài giáo chủ.” Quốc vương cười khẽ, ngả người ra sau ghế, nhắc nhở đại giáo chủ Anil: “Ông phải hiểu rất rõ về phiên tòa tố tụng của Thánh Đình chứ.”

Đại giáo chủ Anil im lặng một lúc, vẻ mặt có hơi buồn bã.

Đầu ngón tay quốc vương từ tốn gõ vào tay vịn, trên bàn vẫn còn một đống tài liệu mà cậu đã đọc xong, muốn nhắm vào kẻ địch thì phải hiểu rõ kẻ địch hơn bản thân nó. Còn hiểu rõ với Thánh Đình, quốc vương có nắm chắc ám chỉ đến Hội nghị Cải cách đã ban hành lệnh cấm kháng cáo.

Cậu biết nó sẽ nhận được ủng hộ.

Bởi vì giáo hoàng Thánh Đình có thể nói là khét tiếng tha.m nhũng.

Trên danh nghĩa, Thánh Đình là tòa án cao nhất của cả Giáo Hội, nhưng thật ra, Thánh Đình lại tự tay xử lý nhiều vụ án vốn có thể giải quyết ở giáo tòa của giáo chủ và giáo chủ quận. Ở một mức độ nào đó, nó cũng chia phần lớn thu nhập kinh tế của tòa án lãnh chúa địa phương. Mặt khác, mọi vụ kiện được đệ trình trực tiếp lên viện giáo hoàng từ nhiều quốc gia khác nhau đều cần phải trải qua vô số bàn tay, mà mỗi khi qua tay một người thì phải trả một khoản “phí bất thành văn” tương ứng, mà ngoài những phí thường lệ này, còn có thêm nhiều khoản hối lộ. [2]

Ngay cả những quý tộc có thu nhập khả quan cũng khó có thể chịu đựng được kiểu bóc lột này.

Có người đã làm thống kê, chỉ riêng việc tóm tắt vụ án thì thù lao đã cao gấp hàng chục lần thù lao chính thức. [3]

Ngoài ra, các thủ tục rườm rà của Tòa án Giáo Hội đã trở thành một trò cười ai nấy đều biết.

Một câu chuyện cười đã thể hiện điều đó. Nó nói về một người khởi tố đã đến tòa án Thánh Đình để nộp đơn kiện. Vợ anh ta đợi nhiều năm, không đợi được chồng mình trở về, không thể nhịn được nữa bèn hỏi bạn tốt của người khởi tố. Người bạn tốt chúc mừng cô: “Thượng Đế phù hộ cho cô! Chồng cô đã chạy hết mấy phòng làm việc rồi! Cậu ấy có thể về nhà sau khi hoàn thành bản tóm tắt vụ án!” [4]

Đối với điểm thứ hai trong “Lệnh cấm kháng cáo”, chấm dứt việc cống nạp cho Thánh Đình

—— trên đời này, thực sự sẽ có người thật lòng giao ra tiền của mình một cách uổng công sao?

Không biết bao nhiêu người tin vào “Thành kính nằm ở tín ngưỡng” của giáo chủ Anil, tuy cuộc cải cách này lấy danh nghĩa “tôn giáo”, nhưng thực chất chỉ là một cuộc chia lại lợi ích.

Không ai có thể từ chối nhận được lợi ích, miễn là lợi ích này không cắt từ trên người bọn họ.

Giáo chủ Anil kết thúc việc trình bày về hội nghị tôn giáo, đồng thời ông cũng hỏi quốc vương một điều khiến ông thấy bối rối: “Làm thế nào mà ngài lại để thần tích của Thánh Đình có ít ảnh hưởng đến Legrand như vậy? Thưa bệ hạ.”

Đối với người biết bí ẩn của Thánh Đình như ông, không tin vào cái gọi là “thần tích thần dụ” là điều bình thường, nhưng tác động của thần tích của Thánh Đình đối với dân chúng bình thường ở Legrand lại nhỏ hơn ông tưởng.

Giáo chủ Anil vốn đã chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với phản kháng mạnh mẽ hơn của dân chúng sau thần tích, nhưng kết quả thật bất ngờ.

“Vì chung quy không tận mắt chứng kiến.” Quốc vương trả lời, dừng một lát, cậu có ẩn ý nói thêm: “Ngoài ra, bọn họ đã chọn dùng cái chết đen.”

Nghi vấn của giáo chủ Anil cũng là nghi vấn của thủ lĩnh phù thủy.

Sau khi đến Legrand, các phù thủy ở lại Viện nghiên cứu bệnh lý số một Legrand, tiếp xúc toàn người điên trong mắt người bình thường. Bởi vậy các cô vô thức cho rằng sự thờ ơ của những người trong viện nghiên cứu với thần tích là do bản thân họ không bình thường —— lạ đời, lại có người háo hức muốn nghiên cứu sự khác biệt giữa thiên sứ và nhân loại.

Nhưng trong lòng các phù thủy, họ vô thức nghĩ rằng người bình thường sẽ có thái độ khác với thần tích.

Suốt đường chạy trốn khỏi đế quốc Thần Thánh, các cô đã gặp rất nhiều tín đồ cuồng tín còn đáng sợ hơn cả những thẩm phán của Thánh Đình.

Nhưng Legrand thì hoàn toàn khác.

Không có thánh giá khắp nơi, mọi người cũng không kết bè kết đôi quỳ rạp bên ngoài nhà thờ, giấy ân xá gần như biến mất. Đi ra ngoài sẽ không nghe thấy người ta thỉnh thoảng lớn tiếng tuyên truyền “Thần dụ”. Bà đỡ, góa phụ không có vẻ đượm buồn lo lắng khi nào mình sẽ bị lôi ra buộc tội là phù thủy. Thậm chí còn có mấy nhóm học giả lui tới các quán rượu, lớn tiếng chỉ trích và giễu cợt ghi chép của “Đường sự thật” truyền về từ bên kia eo biển Abyss.

Mọi thứ ở đây khiến phù thủy bị sốc lại kính nể.

Cô cảm thấy mình đang bước vào một đất nước hoàn toàn khác.

Cuối cùng, sau khi cô thấy một học giả đang phát biểu trên đường phố, chờ đám đông giải tán hết thì không khỏi nhịn được bước tới, đưa ra nghi vấn của mình.

Vị học giả ngạc nhiên nhìn cô rồi trả lời bằng một giọng đương nhiên: “Nhưng thần tích của Blaise thì có liên quan gì đến Legrand?”

“Nhưng…” Đáp án này khiến phù thủy nghẹn họng nhìn trân trối, luôn cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng lại giống như chẳng có gì sai.

Học giả thấy dáng vẻ đờ đẫn của cô thì ngẫm một lát, vẫn cẩn thận trả lời từ quan điểm của mình: “Giáo hoàng nói cái chết đen là sự trừng phạt của Thượng Đế đối với thế nhân, Thượng Đế tha thứ cho thế nhân bởi vậy thiên sứ giáng lâm. Thế nhưng, trước khi thiên sứ giáng lâm, bệ hạ của chúng ta cũng đã xua đuổi cái chết đen ở Đông Nam khiến cái chết phải cúi đầu. Vậy thì, bệ hạ giải quyết cái chết đen sớm hơn cả Thánh Đình, chẳng phải là người đại diện cho ý chí của thần linh hơn giáo hoàng sao?”

Rốt cuộc phù thủy cũng hiểu tại sao.

—— Thánh Đình muốn lợi dụng ảnh hưởng của cái chết đen để mở rộng, để thành lập đế quốc Thần Thánh thuận lợi hơn. Nhưng điều này chỉ khiến nó mất đi ánh hào quang thiêng liêng trong mắt người dân Legrand, bởi quốc vương Legrand đã giải quyết được cái chết đen sớm hơn cả Thánh Đình.

Cô không khỏi hả hê nở nụ cười.

Học giả cuộn bản vẽ của mình chuẩn bị rời đi, phù thủy thấy trên bản thiết kế vẽ dày đặc những quỹ đạo hình bầu dục và hình cầu bèn tò mò hỏi đây là gì.

“Ồ, cái này!” Nhắc tới bản vẽ của mình, sự hứng thú của học giả lập tức tăng lên: “Đây là quỹ đạo thiên thể mà ta mô phỏng ra, những tên trong sảnh sự thật ngu ngốc đến mức tuyên bố thuyết Nhật Tâm là sai, nhưng sự thật không giống như bọn họ nói! Đáng tiếc, ta vốn muốn đến thăm ngài Tia, ta đã từng trao đổi thư từ với ông ấy, tiến độ nghiên cứu của ông ấy trong lĩnh vực này nhanh hơn ta nhiều lắm, nhưng cũng không sao!

Vẻ mặt của học giả phấn khởi:

“Ta tin rằng ta cũng có hái xuống mặt trời!”

Tác giả có lời muốn nói:

Người Legrand: Thần tích của Blaise có liên quan gì đến Legrand của ta. jpg

[1] Trích từ “Lịch sử Cải cách”.

[2] Như [1].

[3] Trước Cải cách, tất cả thủ tục tố tụng của tòa án giáo hoàng đều phải được ghi lại, nhưng thù lao cho việc tóm tắt cao gấp 24-41 lần phí chính thức.

[4] Nhà thờ La Mã trước Cải cách đã bị biến thành một tòa án, nhưng không phải là loại tòa án được kính trọng nhất, nơi tiến hành việc mua bán giấy chứng nhận miễn trừ, miễn trừ đặc biệt và mua các chức tư tế. Trong khi đó người khởi tố phải cầm trong tay đơn kiện chạy từ phòng này sang phòng khác.
Bình Luận (0)
Comment