Sau Khi Trap Nguyên Soái Trong Game Tôi Bỏ Trốn

Chương 33


Lời của Giản Nại khiến cha mẹ trố mắt.

Nhưng bọn họ cũng chẳng vui vẻ gì, ngược lại cảm thấy có phải con mình té sông xong rồi não bị úng nước, cho nên cũng không để bụng những lời Giản Nại nói, chỉ khuyên cậu nghỉ ngơi rồi rời đi.

Giản Nại trơ mắt nhìn bọn họ rời đi, trong phòng chỉ còn mỗi một mình cậu.

Chờ cha mẹ đi rồi, có người từ bên ngoài gõ cửa tiến vào, là một thằng bé lùn xủn, nó sợ hãi nhìn Giản Nại: "Thiếu gia! "
Giản Nại dò hỏi: "Em là?"
Thằng bé nhẹ nhàng nói: "Em là Tiểu Địch, thiếu gia không nhớ em ạ?"
Giản Nại thầm nghĩ đâu phải là tui không nhớ mỗi mình nhóc, tui không có nhớ ra ai hết á.

Kỳ thật đến bây giờ cậu vẫn cảm thấy tất cả chỉ là một giấc mơ, khiến cậu thấy không hề chân thật.

Cậu chỉ đi tham dữ bữa tiệc gala thôi mà, thậm chí còn không ăn một bữa cơm chia tay đàngg hoàng với bạn thân của mình nữa, bọn họ đã hẹn nhau phải cùng ăn cơm một bữa rồi mà.

Nhưng một dao kia của Lục Kiệt đã tiễn cậu tới cái thế giới quỷ quái này.

Giản Nại đau khổ ôm đầu, chỉ có thể nói với Tiểu Địch: "Tiểu Địch, em và anh là quan hệ gì thế?"
Tiểu Địch vội vàng ngoan ngoãn trả lời: "Từ nhỏ em đã đi theo thiếu gia rồi, chăm sóc ngài ạ.

"
Giản Nại: "Vậy người nhà em đâu?"
"EM không có người nhà.

" Tiểu Địch hơi khẩn trương: "Khi em còn nhỏ, vì nhà nghèo nên cha mẹ nuôi không nổi nên đã bỏ em, là ông bà chủ cứu em về đó ạ.

"
Giản Nại biết đứa nhỏ này cũng là một người đáng thương.

Giản Nại nói với thằng bé: "Sao em cách anh xa thế, lại đây nói chuyện nè.

"
Tiểu Địch có hơi sợ cậu: "Là thiếu gia từng nói với em rằng em không được ở gần ngài quá ạ.

"
Giản Nại khó hiểu: "Tại sao chứ?"
Tiểu Địch nhẹ giọng: "Bởi vì trước đó ngài nói em là phản đồ, là gián điệp của ông bà chủ ạ.

"

Giản Nại là người thông minh, cậu đại khái có thể đoán được chính chủ đã suy nghĩ thế nào, chắc cậu ta nghĩ rằng tình yêu của mình và bạn trai rất là vĩ đại, dù cho tất cả mọi người trên thế giới có phản đối thì hai người bọn họ cũng sẽ can đảm vì yêu mà mãi bên nhau, có lẽ chính chủ thấy thằng bé này là chướng ngại vật hàng top trên con đường tình yêu của mình.

Giản Nại thở dài: "Em yên tâm, giờ anh và gã ta đã chia tay rồi.

"
Tiểu Địch nghe xong thì nở nụ cười: "Thật tốt quá, thiếu gia, em cảm thấy gã không xứng với ngài.

"
Giản Nại không chút khách khí gật đầu: "Anh cũng thấy thế.

"
Tiểu Địch cạn lời, cảm thấy sau khi thiếu gia hôn mê thì da mặt hình như đã dày hơn.

Giản Nại nhàn rỗi không có gì làm, sau khi nhận thức được mình đã đến đây rồi thì có lẽ sẽ không thể trở về được nữa, cậu vực lại tinh thần xuống dốc, đời thì vẫn phải sống, nếu cứ đắm chìm vào bi thương thì sao mà sống tốt được.

Suy nghĩ cẩn thận xong, Giản Nại nói: "Tiểu Địch, em nhắc lại cho anh một vài chuyện ở quá khứ được không? Anh té sông xong quên hết cả rồi.

"
Tiểu Địch lập tức gật đầu, thằng bé có vẻ rất thích cậu, nhưng có lẽ Giản Nại thay đổi nhiều quá cho nên vẫn có chút sợ hãi, hiện tại thấy Giản Nại nhờ mình thì thằng bé lại mừng rỡ.

Giản Nại nghe xong chừng khoảng một buổi trưa.

Cậu thu thập được rất nhiều tin tức hữu dụng.

Tỷ như viên tinh cầu này có lịch sử từ xa xưa, trên tinh cầu này có rất nhiều người máy và thú nhân, thú nhân có phân biệt đẳng cấp về tinh thần lực, đó là một loại năng lượng tựa như uy áp và năng lực, người có cấp bậc càng cao thì càng lợi hại, năng lực cũng càng mạnh mẽ.

Đáng tiếc tinh thần lực sẽ bị tổn thương.

Bởi vậy cho nên mới sinh ra chủng tộc Dạ Oanh này.

Mấy đời trước Dạ Oanh cũng được tính là thú nhân, là từ con chim oanh tiến hóa thành nhân loại.

Năng lực của Tộc Dạ Oanh rất thần kỳ, có công hiệu chữa lành, tiếng ca và khí tức của họ rất có hiệu quả xoa diệu với tinh thần lực, tuy rằng bản thân Dạ Oanh không có sức mạnh, nhưng đối với những cường giả thì Dạ Oanh lại là một người bạn đời vô cùng tốt.

Giản Nại sau khi nghe xong thì tò mò: "Thế anh là Dạ Oanh à?"
Tiểu Địch vội vàng gật đầu.

Giản Nại đứng dậy đứng trước gương, phát hiện chính chủ và bản thân có bộ dáng giống nhau đến chín phần, trước kia cậu làm minh tinh thường xuyên bị người khác bảo rằng bộ dáng cậu có hơi nữ tính, không ngờ tới ở thế giới này, chính chủ là nam mà cũng có dung mạo y như vậy.


Có thể là do khuôn mặt quen thuộc nên Giản Nại cũng không thấy khủng hoảng cho lắm.

Nói thật ra, cậu hơi ngượng ngạo với cơ thể này, không biết chính chủ đã chết thật chưa, hay là cậu đang sử dụng thân thể của một người chết đây?
Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của mình trong gương, nỗi lo lắng trong lòng cũng vơi bớt đi nhiều.

Tiểu Địch ở bên cạnh nhẹ giọng: "Thiếu gia, ngài lớn lên đẹp, lại là Dạ Oanh thuần huyết, nhất định sẽ gả được vào một nhà tốt, ngài ráng giữ gìn sức khỏe, để sau này còn hưởng phúc nữa ạ.

"
Giản Nại dở khóc dở cười.

Nhưng cậu thật sự mệt mỏi rã rời.

Sau khi Tiểu Địch rời khỏi thì cậu nằm xuống bắt đầu ngủ.

Cậu nhanh chóng tiến vào giấc, sau đó có một cảnh tượng mơ hồ hiện lên trong mơ, ở đó vẫn đang là thế kỷ 21, bản thân cậu sau khi bị đâm một nhát thì chảy máu rất nhiều, Lục Kiệt thấy cậu như thế thì cũng tự đâm mình một nhát, định tự sát theo.

Khi bọn họ bị phát hiện, Giản Nại đã mất rất nhiều máu.

Cậu được cấp cứu cả đêm rồi sau đó được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU.

Người trên giường bệnh mặt không có chút máu, lâm vào hôn mê, bên trong, tình trạng không khả quan chút nào.

Thích Thần cứ khóc mãi bên ngoài cửa kính, bảo gì mà phải kiện cả nhà Lục Kiệt ra tòa, ngoại trừ cậu ta ra thì chẳng ai đến thăm mình cả, trên thế giới đó chỉ có mỗi người bạn thân này để ý sống chết của cậu.

Lòng Giản Nại như siết lại.

Giữa giấc mộng hỗn loạn đó, cậu tỉnh lại.

Sau khi mở mắt ra vẫn là trần nhà màu vàng quen thuộc, cậu thở dài một hơi, rồi sau đó nhận mệnh ngồi dậy.

Từ mộng ảo ngày hôm qua cho đến chấp nhận sự thật ngày hôm nay, cậu đã lười phải giãy dụa, tới đâu hay tới đó, trải qua sau một lần chết, thì còn sống là được.

"Rầm rầm rầm"
Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.

Giản Nại mở miệng: "Mời vào.


"
Bên ngoài Tiểu Địch tiến và: "Thiếu gia, có khách tới thăm, là tiểu thiếu gia của Phượng tộc đến thăm ngài.

"
Giản Nại vội vàng nói: "Quan hệ giữa chúng ta có tốt không?"
Tiểu Địch ghé sát vào nói: "Không tốt chút nào, cậu ta lớn lên không đẹp bằng ngào nên cay lắm, nhưng bên ngoài lúc nào tỏ vẻ quan hệ với thiếu gia rất là tốt.

"
Giản Nại nghi hoặc: "Thế sao anh vẫn làm bạn với cậu ta.

"
Tiểu Địch giải thích: "Bởi vì thiếu gia không nhìn ra cậu ta ghen tị với ngài, cho nên mới xem cậu ta như là bạn thân.

"
"! ! "
Chính chủ ngu thật sự.

Tìm một tên rác rưởi làm bạn trai thì thôi đi, đến ngay cả bạn bè cũng rác không kém.

Đang nghĩ ngợi thì bên ngoài có ngước bước vào, người chưa tới nơi nhưng giọng đã tới trước.

Tiếng thở nhẹ từ ngoài cửa truyền đến, một cậu trai trẻ mặc áo trắng từ bên ngoài tiến vào, làm lố bổ nhào vào giường cậu: "Nại Nại! Cậu làm sao thế này, tớ nghe nói cậu nhảy sông, có thật không?!"
Giản Nại trầm mặc.

"Cậu sao vậy, không nhớ ra tớ sao?" Hoàng Thừa ra vẻ kinh ngạc: "Là tớ nè Nại Nại, tớ là Thừa Thừa, bạn thân nhất của cậu đây.

"
Giản Nại cười cười nói: "Đầu tớ bị úng nước, trí nhớ không tốt lắm.

"
Đáy mắt Hoàng Thừa toát lên vẻ đắc ý trong chớp mắt, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ quan tâm: "Tại sao lại như vậy được.

"
"Đều tại tớ hết.

" Hoàng Thừa giả vờ lau nước mắt: "Nếu không phải tớ giúp hai người bỏ trốn thì sẽ không xảy ra chuyện rồi, tớ chỉ muốn thành toàn hạnh phúc của hai cậu thôi, không ngờ đến mọi chuyện lại trở thành như thế này!"
Nếu là trước đó, tên ngố Giản Nại nhất định sẽ an ủi ngược lại mình.

Nhưng mà giờ thì ——
Giản Nại gật đầu nói: "Đúng vậy, đều tại cậu hết.

"
Trên mặt Hoàng Thừa sượng trân, xấu hổ nhìn Giản Nại.

Giản Nại mỉm cười với Hoàng Thừa: "Cậu tới để xin lỗi tớ hả.


"
Hoàng Thừa có chút xấu hổ, nhưng dưới cái nhìn chăm chú của Giản Nại cậu ta lại chẳng dám chữ không, chỉ có thể ngoan ngoãn nói: "Ừm, tớ xin lỗi nhé Nại Nại.

"
Giản Nại không tỏ vẻ gì: "Lần sau chú ý.

"
Hoàng Thừa cảm thấy dường như có gì đó đã thay đổi, nhưng lại không thể nói ra.

Nhưng trước mắt cậu ta có chuyện quan trọng hơn, vội vàng nói: "Nại Nại, tớ đây là vì muốn tốt cho cậu nên mới thế, nếu đời này không gả cho tình yêu thì cuộc sống còn nghĩa lý gì nữa, nhất định là cậu đang giận tớ rồi, cậu cứ yên tâm, tớ chắc chắn sẽ cứu bạn trai cậu ra khỏi đó.

"
Giản Nại vội vàng: "Đừng, để gã ngồi tù đi, tớ không quan tâm gã đâu.

"
Hoàng Thừa cho rằng bạn mình giận quá nên mới nói thế, nhưng thế thì cũng tốt, cuối cùng cậu ta cũng có thể nói ra mục đích thật sự của mình.

"Nại Nại, tớ biết cậu có nỗi khổ riêng của mình, có phải ba mẹ cậu lại ép cậu vào phủ nguyên soái không?" Hoàng Thừa lập tức nói: "Hiện giờ tớ đã nghĩ ra một kế hoạch hoàn hảo, tuyệt đối không để cậu phải đi chịu khổ đâu!"
Giản Nại: "Nói thử nghe xem.

"
Hoàng Thừa cho rằng cậu đã tin, vội vàng nói: "Là người bạn thân của cậu, sao tớ lại nỡ nhìn cậu chịu khổ chứ, thật ra tớ hỏi thăm rồi, độ xứng đôi tinh thần lực của tớ chỉ kém cậu một cấp thôi, sắp tới đế đô sẽ mở tiệc cung yến, lúc đó tớ nghĩ nguyên soái đại nhân nhất định cũng sẽ tham dự, tớ đoán rằng lúc đó gia đình cậu sẽ tham dự vì muốn xin lỗi chuyện huỷ bỏ kết quả xứng đôi, cậu dẫn tớ theo đi, nếu lỡ như ngài ấy nhìn trúng tớ thì nhà các cậu cũng coi như là lấy công chuộc tội, mà cậu cũng tự do!"
Giản Nại nghe xong là hiểu ngay.

Hoá ra đây là đang tính kế mình đây mà, tuy rằng trước mắt cậu không có hứng thú với vị nguyên soái kia, đặc biệt là loại ép hôn này cậu cũng thấy không thích, nên cậu vốn chẳng muốn vào phủ nguyên soái chút nào.

Nhưng điều đó cũng chẳng có nghĩa Giản Nại sẽ để cho tên tâm cơ boy này được nước làm tới được.

Quan trọng nhất chính là.

Cái chết của chính chủ có quan hệ trực tiếp với cậu ta.

Loại hung thủ như này thì càng không thể để cậu ta đạt được mục đích.

Nghĩ xong, Giản Nại mỉm cười, cậu tỏ vẻ thân mật kéo tay Hoàng Thừa: "Không hổ là bạn tốt của tớ, thay tớ suy nghĩ chu đáo quá.

"
Hoàng Thừa cho rằng Giản Nại đã tin, mừng rỡ: "Phải thế chứ.

"
Giản Nại cười càng tươi: "Nếu cậu đã là bạn thân của tớ, vì tình yêu của tớ mà dốc hết sức lực, tớ đây cũng không thể đẩy cậu vào phủ nguyên soái, chặt đứt hạnh phúc cả đời được!"
Ý cười của Hoàng Thừa đông cứng.

Giản Nại vỗ vỗ tay cậu ta: "Cậu cứ yên tâm, khổ này tự tớ chịu, không đến lượt cậu nhảy vào hố lửa đâu!".

Bình Luận (0)
Comment