Sau Khi Toàn Cầu Tiến Hóa, Ta Đứng Đầu Chuỗi Thức Ăn

Chương 43


Chuyển ngữ: Trầm Yên
.......................................................!
── Giấu cô bé tới tương lai.

Nhân loại bây giờ vẫn chưa đủ năng lực cứu vãn ơn huệ trời cao ban cho này.

Đưa cô bé đi mới có hy vọng về một ngày kia.

Đường Tầm An đáp lời: "Vâng."
Hắn vừa mới xuống khỏi bàn phẫu thuật, máu nơi hốc mắt vẫn chưa ngừng chảy, tầm mắt mông lung mờ mịt, hơi đo đỏ.

Mặc dù rất nhiều người lạ mặt đang ở đây, hắn chỉ cần nhìn thoáng qua đã thấy được Lục Ngôn.

Đối phương đứng tách khỏi đám người, thái độ bình tĩnh xa cách, giống phần nào một người ngoài đang quan sát thế giới này.

Không biết vì sao vào khoảnh khắc đó, Đường Tầm An lại rất muốn khóc.

Hắn không nhận lấy khoang sinh mệnh vội mà tiến lên một bước, chợt ôm lấy Lục Ngôn.

"Lục Ngôn ơi." Đường Tầm An ôm anh, mũi đỏ lên: "Là tôi của tương lai đưa em đến bên tôi sao?"
Vẻ mặt Lục Ngôn hơi hoang mang, anh không hiểu hàm ý của lời này cho lắm.

Viền mắt Đường Tầm An ửng đỏ, giọng nói gần như đang khẩn cầu: "Có thể chờ tôi trở về không? Đừng đi..."
Lục Ngôn không quen bị ôm, khó tránh khỏi hơi cứng đờ, anh vỗ vỗ lưng Đường Tầm An: "Tôi sẽ không đi."
Nơi này vẫn là giấc mơ của Đường Tầm An.

Chủ nhân giấc mơ không tỉnh, người tiến vào giấc mơ như anh có vẻ cũng sẽ không ra được.

Thời gian cho hai người tạm biệt nhau không nhiều lắm.

Đường Tầm An nhận lấy khoang sinh mệnh, nhìn thoáng qua chỗ Lục Ngôn lần cuối.

Giây tiếp theo, một vòng sáng lóe lên dưới chân hắn, hệt như thứ gọi là Truyền Tống Trận trong trò chơi.

Vì sử dụng thiên phú, đặc trưng nhiễu sóng lại lần nữa xuất hiện trên người hắn.

Hắn biến mất tại chỗ.

Ngoại trừ Đường Tầm An, không một ai biết Tri Tri sẽ xuất hiện tại thời điểm nào trong tương lai.

Nhưng Lục Ngôn đã tinh tường phát hiện ra một chuyện, đó chính là anh phải gồng mình chịu đựng trong khoảng thời gian Đường Tầm An không ở đây ── Dù sao tử vong tại cảnh trong mơ cũng là chết thật.

Vật ô nhiễm nổi điên mất hết lý trí sẽ không vì số 0 biến mất mà từ bỏ cuộc tiến công đánh vào viện nghiên cứu.

Thời gian hiện tại là 23:57.


Sàn nhà đã rung lên với biên độ rất nhỏ, phần lớn mọi người đều chưa biết chuyện gì đang xảy ra, hoảng loạn ra khỏi phòng: "Động đất ư?"
Nhân lúc bây giờ điện thoại còn tín hiệu, Kiều Ngự nhắn tin tới diễn đàn công tác, ông chưa nói Dụ Tri Tri thức tỉnh dẫn vật ô nhiễm tới, chỉ nói viện nghiên cứu bị vật ô nhiễm bao vây rồi.

"Đánh thức hết toàn bộ người tình nguyện ở tầng 9 mau!" Ông nói với nhóm nhân viên công tác qua điện thoại.

......!
......!
Giun sán và bọ cánh cứng khổng lồ va đụng vào tường từng đợt một.

Toàn bộ viện nghiên cứu được đúc thành từ một khối kim loại hoàn chỉnh, vùi sâu dưới lòng đất, kiên cố hơn nhiều những công trình bình thường.

Trên mặt đất, đám sói hướng về phía ánh trăng hú lên, con sói lớn nhất cao đến 10 mét, từ xa trông tới hệt như một ngọn núi nhỏ.

Ngoại trừ bọn chúng còn có cả vật ô nhiễm cuồn cuộn ập đến không ngừng.

Hình người hay không phải hình người đều tề tựu lại với nhau, như một bữa tiệc cuồng vui thịnh soạn.

Vật ô nhiễm có thể tiến hóa bằng cách ăn đồng loại, dĩ nhiên cũng có thể tiến hóa bằng cách ăn Thiên Khải Giả.

Dù gì bàn về bản chất tất cả cũng đều là "Chủng tiến hóa".

Trung tâm phòng chống bệnh ô nhiễm đã phát hiện điều bất thường qua vệ tinh giám sát và lật lại tầng tầng tình báo.

Tổng bộ nhanh chóng điều quân chi viện tới, nhưng trông thế nào cũng giống châu chấu đá xe, muối bỏ biển.

Hiện giờ những Thiên Khải Giả mạnh nhất thế giới đều tập trung tại viện nghiên cứu.

Nhìn qua viện nghiên cứu chỉ còn cách tự cứu lấy mình thôi.

Cũng may hiện tại bệnh ô nhiễm mới bùng phát chưa nhiều năm, đặt ở thời đại của Lục Ngôn thì với chút lực lượng chiến đấu này của viện nghiên cứu sợ rằng chỉ có thể ngồi tại chỗ chờ chết.

Nhân viên công tác thông báo qua radio: "Xin mọi người hãy tập hợp tại tầng 1.

Hệ thống điện của viện nghiên cứu không cung ứng đủ, hãy rút lui qua lối thoát hiểm."
Tầng 1 là nơi lánh nạn đã được viện nghiên cứu tu sửa và là tầng rộng nhất.

Lúc trước kiến tạo đã từng suy tính đến trường hợp trên mặt đất hoàn toàn thất thủ, bởi vậy thay vì chỗ lánh nạn, đây càng giống một thành phố nhỏ hơn, các căn phòng đều dạng con nhộng, có sức chứa đủ cho mấy chục nghìn người sinh sống tại đó.

Vài sĩ quan vội vã đi tới, nói: "Thưa chủ nhiệm, chúng ta hãy rút lui từ thang máy thoát hiểm trước.

Ngài không thể gặp chuyện được."
Ở trong mắt bọn họ, sợ rằng hiện giờ Kiều Ngự còn quan trọng hơn toàn bộ người trong viện nghiên cứu cộng lại.

Kiều Ngự nhìn thoáng qua những người khác, khẽ gật đầu, đáp lời: "Được."

Nói xong, ông nói với Lục Ngôn một cách rất tự nhiên: "Lục Ngôn, cậu tới đây với tôi."
Sĩ quan hơi chần chờ: "Thưa chủ nhiệm, thang máy thoát hiểm tốt nhất chỉ nên cho một người sử dụng."
"Chứa hai người không thành vấn đề." Thái độ của Kiều Ngự rất kiên quyết: "Cậu ấy là bác sĩ tâm lý của Đường Tầm An.

Đường Tầm An cần cậu ấy giúp kiểm soát độ bệnh biến."
Nghe đến đây, các sĩ quan mới thôi không kiên trì nữa.

Sao biển đã cắn tường kim loại thành một lỗ thủng, dung nham rót từ ngoài vào, đằng xa vang lên vài tiếng hét chói tai và tiếng kêu khóc.

Bước chân Kiều Ngự không khỏi khựng lại, nhưng đã nhanh chóng tiếp tục đi về trước dưới sự thúc giục của những người khác.

Trong sự yểm hộ của bộ đội đặc chủng, Kiều Ngự và Lục Ngôn đi tới một phòng phẫu thuật bí mật, thang máy xuất hiện phía sau.

Khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy nó, Lục Ngôn lập tức hiểu vì sao sĩ quan nói thang máy thoát hiểm chỉ chứa được một người.

Thay vì nói là thang máy, đây càng giống một lối đi hình tròn thẳng đứng hơn.

Không gian rất nhỏ hẹp, thậm chí ngay cả vận hành cũng không cần điện mà sử dụng lực từ.

Thang máy hệt một chiếc hũ sắt.

Kiều Ngự đi vào, sau đó vẫy tay với Lục Ngôn.

Diện tích bên trong không tới 2 mét vuông, hai người đàn ông cao hơn mét tám đứng tại đây quả thực hơi chật chội và khó chịu.

Kiều Ngự ấn con số 1.

Thang máy bắt đầu hoạt động, khiến Lục Ngôn cảm thấy hơi mất trọng lực.

"Tôi nghe được rồi."
Kiều Ngự đột nhiên nói.

Ông quay người, nhìn về phía Lục Ngôn.

Khác với vẻ ngoài có phần già nua trên sách giáo khoa, Kiều Ngự hơn 40 tuổi vẫn rất trẻ trung, kể cả khi trên đầu có tóc trắng vẫn không hề ảnh hưởng tới sự tuấn tú của ông.

Kiều Ngự hỏi: "Cậu tới từ tương lai sao?"
Lục Ngôn suy nghĩ, đáp: "Coi như vậy, nhưng lại không phải."
Tất cả mọi chuyện diễn ra tại nơi đây đều vô cùng chân thực, nhưng đều chỉ là giấc mơ của Đường Tầm An.

Chẳng qua thời gian trong mơ thật sự đang là 100 năm trước.

Kiều Ngự cũng không băn khoăn về câu trả lời của anh, ông hỏi: "Tương lai có tốt hơn không?"

Lục Ngôn đáp: "Xã hội một trăm năm sau vẫn còn văn minh trật tự.

Khi đó bệnh ô nhiễm đã rất nghiêm trọng, tuy nhiên mọi người đều chưa từng từ bỏ."
Vì thế, nụ cười hiện lên trên mặt Kiều Ngự: "Thế thì tốt quá rồi, tốt hơn cả tương lai trong tưởng tượng của tôi."
Ông đột ngột ấn nút dừng thang máy.

"Tôi đã thực hiện rất nhiều phẫu thuật nhổ trồng dung hợp, đời này chỉ thất bại một lần.

Lần đó, tôi mất đi...!người mình yêu."
Lục Ngôn cảm thấy tình cảm của chủ nhiệm Kiều và người yêu ông hẳn rất mặn nồng, bởi khi nói những lời này, nụ cười trên khóe môi Kiều Ngự chưa từng phai.

"Anh ấy bị ô nhiễm, đã xuất hiện nhiễu sóng.

Để cứu anh ấy, tôi tiến hành phẫu thuật dung hợp.

Nhưng anh ấy không chỉ không thức tỉnh trở thành Thiên Khải Giả...!Theo lý tôi vốn nên cho anh ấy chết không đau theo quy tắc thực nghiệm, nhưng tôi không làm được."
"Tôi đã nói dối.

Nói rằng chỉ vì độ bệnh biến cao quá nên anh ấy mới mất đi lý trí, sau đó nhốt anh ấy tại tầng 9."
Kiều Ngự ra khỏi thang máy: "Mặc dù giá trị ngưỡng linh lực của người tình nguyện ở tầng 9 rất cao, nhưng phần lớn dung hợp đều đang trong trạng thái chưa ổn định.

Tôi không thể đi được.

Hơn nữa, tôi nên tự tay kết thúc lời nói dối này rồi."
Lục Ngôn túm lấy cổ tay ông: "Thưa giáo sư Kiều, tôi đi cùng ngài."
Giá trị ngưỡng linh lực của Kiều Ngự hiện tại là 6000, tuy không phải Thiên Khải Giả hệ Chiến Đấu nhưng tố chất cơ thể của ông lại không yếu ớt như trong tưởng tượng.

Ông gỡ ngón tay Lục Ngôn ra, nói: "Đừng đi theo tôi...!Cậu tới tầng 1 đi, sống sót chờ cậu ấy trở về."
Nói xong, Kiều Ngự sử dụng vân tay mở khóa phương án khẩn cấp của thang máy.

Trong viện nghiên cứu, chỉ mình ông là người có quyền hạn này.

Sau khi khởi động, thang máy sẽ lên tới tầng 1 bằng tốc độ nhanh nhất.

Đầu Lục Ngôn đau buốt, còn cả chút hoảng hốt không nói nên lời.

May mà trên sách giáo khoa, thời gian Kiều Ngự mất vào khoảng năm 2070.

Điều này khiến anh cảm nhận được chút an ủi.

Vài phút sau, thang máy lên tới tầng 1.

Nhân viên công tác canh giữ ngoài cửa rất ngạc nhiên: "Chủ nhiệm Kiều đâu?!"
Lục Ngôn hít sâu một hơi: "Ông ấy tới tầng 9.

Tôi đã cản nhưng ông ấy không nghe.

Tôi không có quyền hạn điều khiển thang máy."
Hai nhân viên công tác nhìn nhau, một người đi báo cáo tổng bộ, người còn lại dẫn Lục Ngôn tới khu tị nạn.

Hiện giờ trong những người ở lại tại viện nghiên cứu có một phần là nhà nghiên cứu, nhưng nhiều hơn là các nhân viên văn thư, y tá, công nhân vệ sinh, bác gái làm trong canteen và những người thường khác.


Bởi vì vừa bắt đầu sơ tán nên hai nhóm người tụ họp với nhau, tổng cộng hơn trăm người.

Ngoài cùng là các quân nhân và Thiên Khải Giả bộ Hành Động Đặc Biệt.

Nếu tình hình chuyển biến xấu thêm một bước nữa, nhóm người được bảo vệ này sẽ trốn vào trong khoang an toàn.

Lục Ngôn thấy một số người còn tụ tập đánh bài, xem vẻ rất nhẹ nhàng thoải mái.

Có lẽ họ cảm thấy vấn đề không nghiêm trọng.

Một lúc lâu sau, giáo sư Ngô và những nhà nghiên cứu khác cũng được hộ tống từ phòng thí nghiệm tới đây.

Rất nhiều người chưa thoát khỏi kinh hãi, dáng vẻ chật vật.

Thậm chí còn cả quân nhân thiếu tay thiếu chân.

Ấy vậy nhưng bọn họ lại đang cãi nhau.

Có một nhóm người khóc la: "Tư liệu! Vẫn chưa cứu được tư liệu ra! Máy chủ kia quan trọng hơn cả tính mạng của tôi đấy! Dựa vào đâu mà không cho tôi tới lấy!"
Nhóm còn lại thì mắng: "Lấy cái rắm! Cầm đi cũng chẳng vận hành được! Nếu ông là hệ Chiến Đấu thì thôi đi! Mẹ nó ông còn muốn giẫm lên tính mạng của những người khác để lấy á?! Người còn sống mới có hy vọng! Những số liệu đó vẫn tại trong đầu chúng ta đây này! Cho tôi thêm 5 năm, không, 2 năm thôi --"
Giáo sư Ngô thấy Lục Ngôn, lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Mẹ kiếp, mấy tầng dưới khủng khiếp quá rồi, suýt nữa thì không về được! Cậu biết không, cái loại sao biển kia vừa chui vào lập tức lấp kín hành lang...!Chẳng khác gì một con dòi được phóng to gấp mấy trăm lần!"
"Còn có đám côn trùng giáp xác trông y như gián khổng lồ bay trên trời nữa, miệng còn phun cmn dung nham! Nó phun một phát mà tường tan luôn! Phòng thí nghiệm ông đây tốn mấy trăm triệu*(~mấy chục tỷ) mới chế tạo được! Con mẹ nhà nó, chẳng còn gì cả!"
Lục Ngôn nghe xong, nhạt nhẽo vô vị buông hộp cơm trong tay xuống.

"Hâm mộ cậu thật đấy, có thể rút lui cùng chủ nhiệm Kiều." Giáo sư Ngô nhìn quanh một vòng: "Chủ nhiệm Kiều đâu?"
Lục Ngôn đành phải lặp lại những lời từng nói với nhân viên công tác.

Giáo sư Ngô ngẩn ngơ hồi lâu, bỗng khóc lên thành tiếng: "Chắc chắn ông ấy quay về tìm ngài Tống rồi.

Ca phẫu thuật của ngài Tống thất bại, lúc được đưa tới đã không ổn rồi.

Chúng tôi luôn sửa báo cáo độ bệnh biến, lừa ông ấy rằng ngài Tống vẫn chưa trở thành vật ô nhiễm, chỉ bị nhốt tại tầng 9, chưa thể gặp ông ấy thôi...!Chủ nhiệm Kiều...!chủ nhiệm Kiều vẫn luôn muốn gặp ngài ấy."
Khuôn mặt ông vẫn không có mắt mũi, nhưng từng giọt nước mắt lớn lại trào ra từ mặt người trống rỗng.

Kiều Ngự nói ông ấy lừa những nhà nghiên cứu này.

Còn giáo sư Ngô nói...!bọn họ lừa Kiều Ngự.

Thật ra đôi bên đều biết, lại đều cho rằng đối phương không biết.

Tình cảm của Lục Ngôn hiếm khi dao động, nhưng tại giây phút này, anh lại không nhịn được thở dài một tiếng nặng nề.

Bụi lịch sử rơi trên đầu mỗi người...!đều nặng tựa một ngọn núi.

.......................................................!
Tác giả có lời muốn nói:
Câu cuối trên mạng, không rõ xuất xứ.

Về phần đây rốt cuộc có phải giấc mơ không, thì có.

Nhưng cũng là những chuyện thật đã từng xảy ra (trong phạm vi văn chương)..

Bình Luận (0)
Comment