Sau Khi Thiếu Gia Thật Trở Về, Thiếu Gia Giả Bỏ Chạy Suốt Đêm

Chương 7

Chương 7: Giành lại cho mình thứ gì đi.


Edit+beta: Mẫn Mẫn.


Truyện chỉ đăng tại WordPress minyuee.wordpress.com và Wattpad @MnMn40, vui lòng không reup, hãy là người đọc văn minh!


"Nhà họ Hàn sắp bị mày làm ô uế hết rồi, có ích lợi gì đâu chứ." Rượu lạnh chui vào bụng, cảm giác mát lạnh lan tỏa toàn thân, Văn Từ nhịn không được híp mắt lại, thuận miệng trả lời lại một câu, "Mày cũng sắp ba mươi rồi, còn dựa vào ba mẹ để mở rộng tiền đồ à? Nhưng tao nhớ mày cũng có quản lý nổi công ty đâu, ba mẹ mày yên tâm giao công ty cho mày phá hả?".


Hàn Thiện sắp bị mấy câu này của cậu chọc tức hộc máu bỏ mình, gắt gỏng gầm lên: "Trước đây không phải mày cũng dựa vào nhà họ Văn để diễu võ dương oai đấy hay sao, mày còn mặt mũi nào để nói tao!".


Văn Từ chưa từng diễu võ dương oai bao giờ, từ trước đến nay cậu luôn giữ vững nguyên tắc nếu người khác không chọc cậu thì cậu cũng sẽ không chọc gì họ, nhưng thế giới bên ngoài bịa chuyện đặt điều cho cậu cũng không ít, Văn Từ nghe thế, cậu chỉ xua tay, "Mày nói đúng, mày nói đúng."


Giọng điệu như kiểu tao không tranh luận với thằng ngu làm gì, cũng không biết nên làm thế nào với lời nói của thằng ngu nữa.


Văn Từ luôn có bản lĩnh như thế, chỉ bằng vài câu là có thể chọc người khác tức tới nỗi giậm chân nhưng không làm gì được, bình thường trừ Hàn Thiện ra thì không ai dám trêu chọc Văn Từ.


Vốn dĩ đã cãi không lại, quả thực chẳng khác nào tự rước lấy nhục.


Hai mắt Hàn Thiện đỏ như máu, cậu ta siết chặt nắm tay, giống như một con sư tử đang giữ sức chờ hành động, Hàn Thiện muốn đánh Văn Từ, nhưng lại nhớ đến chuyện cậu ta vốn không đánh lại Văn Từ.


Nghĩ đến đó, trong lòng Hàn Thiện khó chịu muốn phát điên, bỗng dưng vành mắt cậu ta nóng lên, chất lỏng ấm nóng nào đó chảy ra ngoài.


Những người xung quanh thấy vậy thì loạn cả lên, cuống cuồng đi đến khuyên cậu ta, "Đừng khóc mà."


"Sao cậu lại bị Văn Từ nói mấy câu khóc nữa rồi."


"Nếu đã như thế thì lúc đầu đừng có tự làm mất mặt làm gì, Văn Từ nói chuyện như thế nào có phải mày không biết đâu."


"Hầy, chắc Hàn Thiện lại bị ám ảnh tâm lý rồi tránh mặt Văn Từ một thời gian nữa mất."


"Lần nào cũng thế mà, tao cũng quen rồi, lần này còn tưởng nó có thể kiên trì lâu thêm chút nữa chứ."


"Nếu đã không kiểm soát được bản thân thì đi khiêu khích Văn Từ làm gì. Cơ mà Văn Từ thật sự bị đuổi ra ngoài rồi à?".


"Hình như cậu ta không phải con ruột nhà họ Văn thật, đứa con ruột kia đã được tìm về rồi, mình còn nghe nói ba mẹ ruột của Văn Từ mất tích rồi nữa cơ, chắc bây giờ cậu ấy cũng chỉ có thể ở nhà họ Văn thôi, quả thật...".


Hàn Thiện đưa tay lau nước mắt, ngay lập tức lại càng giận hơn.


"Tao chỉ mới nói được một phần mười của những chuyện ngu ngốc mà mày đã làm thôi, mới thế mà mày đã như này rồi." Văn Từ xem nhẹ những tiếng thì thầm to nhỏ xung quanh, cậu hờ hững nói tiếp: "Vậy tao không nói phần sau nữa."


Chuyện tên Hàn Thiện này làm sai nhiều đến mức đếm không xuể, nói câu này chẳng khác gì đòi mạng cậu ta, Hàn Thiện sợ những chuyện cậu ta không muốn cho ai biết mà Văn Từ cũng biết, nhưng Hàn Thiện chỉ có thể trừng mắt nhìn Văn Từ, nước mắt lại tuôn rơi.


Văn Từ đến xem thường cũng lười bố thí cho cậu ta, "Nói không lại thì khóc, đánh không lại cũng khóc, mày đừng có giống con nít như thế được không."


"Câm miệng." Hàn Thiện thấp giọng gầm lên một tiếng rồi bắt đầu điên cuồng uống rượu.


"Tụi nó nói thật không vậy? Cậu thật sự ra khỏi nhà họ Văn rồi à?" Lý Thạnh Thừa ngồi bên cạnh Văn Từ, nhíu mày hỏi: "Hôm đó cậu nói cái gì mà nhường ngôi, còn có công ty nữa, là do tên thiếu gia thật kia trở về rồi à?".


Văn Từ "ừ" một tiếng.


"Cậu còn ừ? Cậu không thấy sốt ruột hả." Lý Thạnh Thừa trợn to mắt, "Má nó chứ, mình mà là cậu thì sốt ruột chết mất."


"Sốt ruột gì cơ?" Văn Từ ngẩn ra.


"Hắn ta tới rồi, cậu còn không lo tranh giành tình cảm đi, không làm thì hết chỗ đấy?" Lý Thạnh Thừa nói, "Vậy mà cậu còn ra khỏi nhà họ Văn? Có phải cậu không "tranh sủng" nổi phải không? Cậu bị ngốc à?".


"Không cần thiết." Văn Từ hờ hững nói: "Cái loại cưng chiều đó mình có muốn giành cũng không giành nổi, huống chi mình mà thèm muốn được cưng chiều kiểu đó thì có khi nguy hiểm hơn ấy chứ, chi bằng rời đi càng xa càng tốt."


Nghe cậu nói thế, Lý Thạnh Thừa còn ủ rũ hơn cả bản thân Văn Từ, "Có thể nguy hiểm gì được cơ chứ? Còn nữa, không phải trước đây cậu từng giúp ba cậu quản lý công ty rồi hay sao? Bây giờ đến cả công ty ba cậu cũng không cho cậu quản lý luôn à? Không thể nào, bác Văn không phải người tuyệt tình như vậy đâu."


Trước đây, lúc Văn Từ tốt nghiệp, cậu không đi tìm việc làm mà đi giúp ba Văn quản lý công ty.


"Không có, mình chuyển ra ngoài luôn, không quản lý công ty nữa."


"Cậu đúng là ngốc thật!" Lý Thạnh Thừa bực mình vì Văn Từ không biết tranh thủ, "Dù cho tên đó có thật sự là con ruột của ba mẹ cậu đi chăng nữa, ba mẹ cậu cũng đã nuôi cậu nhiều năm như vậy rồi, nói bỏ là bỏ được à? Rốt cuộc là cậu đang nghĩ gì thế hả, cậu không được như vậy, cậu phải tranh thủ thời gian về nhà giành lại cho mình thứ gì đi. Dù bác Văn có thương cậu, tên con ruột kia cứ thì thầm bên tai mãi, lâu ngày thế nào bác ấy cũng thay đổi ý định thôi."


Văn Từ không nói gì, cậu khép hờ hai mắt, nhìn như sắp ngủ đến nơi.


Cảnh tượng xung quanh tối tăm mờ ảo, che đi hơn nửa gương mặt của Văn Từ, cộng thêm âm thanh ầm ĩ ở bên tai, Lý Thạnh Thừa lại đang lải nhải gì đó, không ai chú ý tới vẻ mặt của Văn Từ.


Văn Từ lắc lắc ly rượu trong tay, nhìn chất lỏng bên trong ly, cậu bất đắc dĩ cong môi.


Không phải cậu ngốc, mà là cậu nhất định phải rời đi, bằng không thứ chờ đợi cậu chỉ có cái chết.


Cậu không muốn chết, ít nhất không muốn chết vì người khác, nhưng dường như sự tồn tại của cậu chỉ là để làm đá kê chân cho nhân vật chính.


Văn Từ phá lên cười, sau đó im lặng uống rượu.


Lý Thạnh Thừa cảm nhận được sự thay đổi của bạn tốt, cậu ta không nói gì nữa, Lý Thạnh Thừa đưa mắt ra hiệu với những người khác, bảo bọn họ cẩn thận một chút, đừng có chọc giận Văn Từ.


Hàn Thiện còn chưa khóc xong, vừa thấy Văn Từ là khó thở, ngồi cách xa cậu ra ngay lập tức.


Văn Từ uống cạn hết ba chai rượu, hơi lười chẳng muốn di chuyển, cậu nằm liệt trên ghế sofa, hai gò má đỏ ửng, Văn Từ nhìn ra ngoài cửa sổ, nấc rượu một tiếng.


Lý Thạnh Thừa đỡ cậu dậy, muốn đưa Văn Từ về nhà.


Văn Từ đẩy cậu ta ra, "Không cần, mình tự về."


"Được không đó? Say mờ cả mắt rồi kia kìa." Lý Thạnh Thừa lo lắng hỏi.


"Được, được mà, không sao đâu." Văn Từ đứng dậy từ sofa, vuốt lại tóc rối trên đầu, lảo đảo đi ra khỏi phòng KTV.


Cậu vào nhà vệ sinh rửa mặt, nhìn bản thân mình trong gương, Văn Từ có cảm giác nóng trong người kinh khủng, cậu vẩy nước lên kính, mơ hồ nói: "Sao mặt nóng thế này? Phải hạ nhiệt xuống thôi."


Nói xong, cậu lấy tay múc nước rẩy lên mặt kính, nhiệt độ hai bên má không những không hạ xuống mà ngược lại còn tăng lên, Văn Từ có hơi bực mình, "Sao không có hiệu quả gì hết vậy."


Cậu bắt đầu thấy hơi đau đầu, Văn Từ biết mình chỉ đang làm chuyện điên rồ, cậu lập tức tắt vòi nước đi rồi xoay người đi ra ngoài, lúc sắp ra đến cửa thì Văn Từ lại va vào lòng một người nào đó.


Cái mũi cậu bị đụng trúng đau như sắp nứt ra.


Một tay Văn Từ túm chặt lấy quần áo người nọ để lấy lại thăng bằng, tay còn lại thì đưa lên xoa mũi.


Cậu nhỏ giọng lẩm bẩm câu "Đau mũi", chợt, Văn Từ đập đầu vào ngực của đối phương, báo thù xong thì đẩy người nọ ra, nhấc chân bỏ chạy.


Người đàn ông lạnh nhạt cúi đầu nhìn vết nước trên quần áo của mình, lại nhìn về hướng Văn Từ rời đi, trong mắt chợt hiện lên vẻ bất đắc dĩ.


Anh nhấc chân đuổi theo Văn Từ, ngay lúc Văn Từ lảo đảo vài lần sắp ngã thì kịp thời đưa tay ra đỡ.


Đầu óc Văn Từ rối như mớ bòng bong, cậu có cảm giác giống như mình là con rối nhỏ đang nhảy múa trong bếp lửa vậy, cái nóng khơi dậy tính cáu kỉnh của Văn Từ, lúc này cậu chỉ muốn về nhà tắm nước lạnh, hoàn toàn không chú ý đến những chuyện khác. Khi thấy có người đỡ mình, cậu chỉ luôn miệng nói "Cảm ơn" rồi bước tiếp, không hề dừng lại một giây một phút nào.


Văn Từ đi ra khỏi KTV, cậu đón một chiếc xe taxi, sau khi lên xe thì báo địa chỉ nhà thuê cho tài xế.


"Tới rồi, 250 [1]." Xe dừng trước cửa khu chung cư, tài xế đi theo Văn Từ xuống xe, sau đó đưa mã QR ra cho Văn Từ quét.


[1] 250: Còn có nghĩa là đồ ngốc.


"250? Đường gì mà ông đòi lấy tôi những 250? Xe ông là Maserati hay là đường ông đi trải vàng trên đó?" Mặc dù cậu uống say, nhưng Văn Từ chưa say đến nỗi tùy ý để cho tài xế hố mình như thế, cậu híp mắt lấy hai mươi tệ tiền mặt ra, nhét vào tay tài xế taxi rồi rời đi.


Tài xế vốn thấy cậu uống say, còn định lừa thử xem thế nào, nghe Văn Từ nói thế, ông ta chửi kháy rồi lấy hai mươi tệ lái xe đi khỏi.


Văn Từ đi vào khu chung cư.


Đèn đường ở cửa khu khá yếu, tầm nhìn của cậu có hơi mơ hồ, chân vấp trúng cục đá lảo đảo suýt ngã, ngay thời khắc mấu chốt thì lại dựa vào được cái cây bên đường.


Trong dạ dày lại cuồn cuộn trào dâng, Văn Từ che miệng lại, nhịn cơn buồn nôn xuống, ngả nghiêng đi sang một bên, muốn tìm thùng rác để nôn.


"Cậu ấy đang làm gì thế?" Bên trong chiếc xe màu đen dừng bên đường, tài xế nhìn Văn Từ ở cách đó không xa, không hiểu cậu đang làm gì cả.


Người đàn ông ngồi ở ghế sau từ đầu đến cuối vẫn không nói gì, anh chỉ gỡ cái túi đựng quà ra, mở cửa xe rồi đi về phía Văn Từ.


Tầm mắt cậu xuất hiện một bàn tay rất đẹp, ngón tay thon dài, bàn tay ấy cầm một chiếc túi, Văn Từ vừa thấy cái túi nọ lập tức như thấy cứu tinh, cậu nhận lấy rồi quay lưng lại nôn thốc nôn tháo, nôn xong còn không quên nói, "Cảm ơn."


Người đàn ông dịu dàng vuốt lưng cho Văn Từ, giúp cậu xua đi cảm giác khó chịu, đợi cậu nôn xong mới đưa cho cậu một bịch khăn giấy, sau đó trở lại trong xe.


Hương bạc hà thơm ngát xuôi theo chiều gió lướt qua đầu mũi Văn Từ, dường như là mùi hương trên cơ thể của người từng giúp cậu trước đây, Văn Từ thấy mùi này có hơi quen, nhưng nghĩ mãi cũng không nhớ ra được là đã ngửi được ở đâu.


Cậu lau khô miệng, cuối cùng cũng dễ chịu hơn nhiều, vừa định cảm ơn người đã đưa túi và khăn giấy cho mình lần nữa, nhưng lúc cậu quay đầu lại thì không có ai cả.


Văn Từ đứng thẳng tắp, nghiêm túc cúi người, mơ hồ nói một câu "Cảm ơn" vào không khí.


"Cậu ấy lại làm gì thế?" Tài xế nhìn thấy động tác kỳ lạ của Văn Từ, anh ta lại càng mông lung hơn, ngoảnh đầu lại nhìn ông chủ nhà mình không có biểu cảm nào, tài xế lại không dám hỏi tiếp, ngậm ngùi nuốt sự nghi ngờ vào lại trong bụng.


Văn Từ đi vào khu chung cư, tiện tay ném cái túi trong tay vào thùng rác.


Trước khi rời đi, cậu thấy logo in trên cái túi nọ hình như là của nhãn hiệu trang sức nổi tiếng nào đó.


Văn Từ mở cửa phòng, câụ vào nhà tắm tắm nước lạnh, sau khi cả người hoàn toàn tỉnh táo thì lại đứng bên cửa sổ ngây người nhìn vào màn đêm.


Dưới lầu có một chiếc xe màu đen rất sang trọng, trị giá ít nhất cũng phải mấy triệu tệ, Văn Từ sống ở đây nửa tháng rồi cũng chưa thấy ai lái chiếc xe này cả.


Cậu cứ có cảm giác có người đang nhìn chằm chằm mình từ trong xe, cậu nhìn kính xe màu đen đó mãi vẫn không thấy được cái gì, vừa lúc lại đang buồn ngủ kinh khủng, Văn Từ ngáp một cái rồi kéo rèm cửa lại, tắt đèn, đi ngủ.


"Đi thôi." Ngay lúc đèn tắt đi, người đàn ông ngồi ở ghế sau mới thu hồi tầm mắt, lạnh nhạt nói.


Tài xế thưa một tiếng, nhanh chóng lái xe rời đi.


*


Ngày hôm sau tỉnh lại, đầu Văn Từ đau như muốn nứt ra, lúc cậu rửa mặt súc miệng thì phát hiện hai mắt mình sưng lên rất kì lạ, mở tủ lạnh ra lấy đá chườm mà vẫn không có tác dụng gì.


Bởi vì trời cũng sắp tối, trong người cậu cũng thấy hơi không khỏe, Văn Từ không đi tìm việc làm nữa, cậu gọi đồ ăn, ăn xong thì phát sóng trực tiếp.


Văn Từ bật camera lên, trong khung ảnh nhỏ của phòng livestream, vẻ mặt Văn Từ uể oải, mặt mũi lạnh tanh, trông cực kỳ khó ở.


Cậu tạo tổ đội Squad, Số 1 mở mic ngay từ dầu, toàn nói tiếng địa phương, Văn Từ nghe không hiểu gì sất, cậu chỉnh âm thanh nhỏ lại một chút.


Số 2 cũng hay bật mic, Văn Từ là Số 3, Số 4 là một cô gái, lúc bắt đầu nhảy dù chỉ hỏi nhảy ở đâu, sau đó thì đi theo Văn Từ.


"Chỗ này của tôi có súng bắn tỉa này, Số 3 anh có cần không?". Số 4 bật mic hỏi một câu.


Văn Từ không muốn dùng súng bắn tỉa, cậu đáp: "Không cần đâu, cảm ơn, tôi dùng M4."


Không biết lúc sau Số 1 nổi điên cái gì, vừa nghe Số 4 nói chuyện là bắt đầu lải nhải liên tục.


"Không phải chứ, đồ con gái như cô thì chơi game gì chứ hả."


"Cạn lời luôn, chơi game mà cũng gặp phải con gái, đen đủi thật sự."


"Cô tự ném lựu đạn được không vậy, chẳng muốn chơi game với con gái chút nào, vừa nghĩ tới ván này có con gái là thấy xui xẻo rồi."


"Câm à? Hay là điếc rồi?".


Số 4 từ đầu đến cuối vẫn không nói lời nào, Số 1 càng được đằng chân lân lên đằng đầu, từ ngữ nào khó nghe bao nhiêu hắn đều mắng ra hết.


Phòng livestream chỉ có mười mấy người, họ nghe mà cũng cáu cả lên, ai cũng nói Số 1 không đáng mặt đàn ông.


Văn Từ vẫn luôn nhặt trang bị, tâm trạng không tốt nên hơi phân tâm, không nghe rõ đồng đội đang nói gì cả.


Cậu lục soát mấy căn phòng rồi nhưng vẫn không tìm được thứ gì, vừa đi ra ngoài thì thấy khu vực bên này đã bị khoanh đỏ lại rồi.


Khu vực bị khoanh đỏ trên bản đồ là vùng ném bom, bom sẽ tùy lúc ném xuống, người phải ở trong nhà mới có thể tránh bị nổ.


Văn Từ vừa nhảy ra ngoài, cậu còn đang định sang phòng khác tìm đồ thì đã bị ném bom mất rồi, xui tới nỗi Văn Từ không nhịn được phải bật cười.


Cậu bò vào trong phòng, Số 4 chạy tới cứu.


Văn Từ thừa lúc đang chữa thương thì quay sang nhìn khu bình luận, lúc này cậu mới chú ý rất nhiều người nhắc đến Số 1, Văn Từ cẩn thận nghe thì mới nhận ra Số 1 đang mắng người, còn mắng cực kỳ khó nghe.


Cậu bật mic lên nói: "Người anh em, anh có thể nào chơi game nghiêm túc được không, bằng không người không biết còn tưởng anh mượn mấy cái máy phun lắp vào mồm mình rồi đấy, mở miệng ra là phun bậy bạ."


Số 1 dừng lại, vài giây sau mới kích động la lên: "Đù, Số 4, mày đừng nói là mày kéo gái đấy nhé? Sao nào? Mày không phục à? Không phục thì ngon lại đây cắn tao đi, mày cắn được không mà nói? Ha ha, tao cứ chửi đấy, chửi chết mày luôn."

Bình Luận (0)
Comment