Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ

Chương 97

Sau khi những người tinh thông y thuật trên khắp thiên hạ nghiên cứu ngày đêm, dù Như Mộng hiếm gặp và phức tạp đến đâu, cũng không phải là một căn bệnh nan y khó chữa. Nếu như thời gian không phải quá ngắn, chỉ còn hơn hai tháng, thì để giải Như Mộng chỉ là vấn đề thời gian.

Vào ngày thứ mười một, đã có người tìm ra cách giúp tạm thời làm giảm đi triệu chứng của Như Mộng.

Lâu Việt xem nó như là tia hy vọng cuối cùng, nhưng sau khi Triều Từ uống thuốc này xong, cậu vẫn chỉ tỉnh lại bốn canh giờ và già đi mỗi ngày.

... Tại sao lại như vậy?

Không chỉ Lâu Việt không thể tin được mà các thái y cũng cho rằng điều này không hợp lý.

Thực ra, từ khi Triều Từ bắt đầu già đi là đã không hợp lý, bởi vì Như Mộng không thể làm người ta lão hóa từng ngày.

Ngày thứ mười ba, có một người không ngờ tới đến cầu kiến Lâu Việt.

Mấy ngày nay, Lâu Việt không chỉ phái người đi tìm thầy thuốc ở khắp nơi mà còn treo hoàng bảng trên khắp Đại Sở. Đã có hàng trăm người xé hoàng bảng để xin cầu kiến hắn, nhưng lần này có một người rất đặc biệt.

Đó là Quan Túc.

Y còn dẫn theo một người khác, một lão đạo sĩ mặc áo lam.

"Là ngươi? Tại sao ngươi lại tới đây?" Lâu Việt ngồi ở trên cao nhìn xuống hai người.

Nói đúng ra thì hắn chưa từng gặp mặt Quan Túc. Nhưng trong giấc mơ đó, người mặc đồ trắng đứng bên cạnh tấm bia chính là cơn ác mộng của hắn.

"Nghe nói hoàng hậu nương nương trúng độc Như Mộng, đang rất nguy cấp, tình cờ sư phụ của thảo dân cũng có chút hiểu biết về y thuật, cho nên đến đây để cầu kiến, hy vọng có thể giúp được nương nương." Quan Túc cúi đầu nói.

Trong giấc mơ của Lâu Việt, Quan Túc không phải là người cung kính như hiện tại. Trong giấc mơ đó, Quan Túc nổi cơn thịnh nộ, hoàn toàn không coi hoàng đế ra gì.

"Sư phụ của ngươi biết y thuật?" Lâu Việt chuyển ánh mắt sang lão đạo sĩ bên cạnh Quan Túc.

Lão đạo sĩ không có một chút tiên phong đạo cốt nào, lão mặc một bộ áo lam rách rưới, trông rất nghèo túng. Lão không có râu trắng tóc trắng, mà có một mái tóc muối tiêu khi già đi giống như người bình thường. Tuy nhiên, dáng đứng của lão thẳng tắp, đôi mắt không hề mờ đục như của người già.

"Thanh Sơn đạo nhân, bái kiến bệ hạ." Lão đạo sĩ hành lễ rồi nói: "Bần đạo có hiểu biết một chút về y thuật."

Quan Túc không phải là người bình thường. Thực ra Lâu Việt đã đoán được từ lâu, người mà ngày hôm đó dẫn Triều Từ trốn khỏi Quỳnh Hoa Cung và đốt cháy Quỳnh Hoa Cung chính là Quan Túc. Có vô số lính canh và mật thám trong cung, nhưng Quan Túc có thể đưa Triều Từ ra khỏi cung mà không bị phát hiện, đủ để minh chứng cho khả năng của y.

Từ đó có thể suy ra, sư phụ của Quan Túc chắc chắn cũng không phải là người bình thường.

Bây giờ Lâu Việt đã đến bước đường cùng, hắn sẽ không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào có thể cứu Triều Từ.

"Vậy thì, xin làm phiền đạo trưởng." Lâu Việt nói.

Bây giờ trời vẫn còn chưa sáng, Triều Từ vẫn chưa thức dậy. Hắn dẫn họ đi đến Lâm Hoa Cung, trên đường đi cũng giải thích một số tình hình cho họ.

Bao gồm việc Triều Từ đã uống thuốc để giảm nhẹ triệu chứng của Như Mộng, nhưng vẫn không cải thiện.

Lão đạo sĩ chỉ gật đầu mà không nói gì thêm.

Còn Quan Túc thì chân mày luôn nhíu chặt, có sự lo âu và u ám trong ánh mắt của y. Ở trong giấc mơ, Lâu Việt biết Quan Túc rất quan tâm đến Triều Từ, hành động như vậy cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Sau khi vào tẩm cung của Lâm Hoa Cung, lão đạo sĩ cẩn thận nhìn Triều Từ một lúc, sau đó sắc mặt lão bỗng hơi thay đổi.

"Đạo trưởng, ông nhìn thấy cái gì?" Lâu Việt vội vàng hỏi.

Hiếm khi Lâu Việt thể hiện sự kính trọng như vậy đối với người khác, nhưng nếu người này thực sự có thể cứu được Triều Từ, đừng nói đến cung kính, ngay cả tính mạng hắn cũng có thể cho đi mà không hề tiếc nuối.

"Bệ hạ, có thể lấy một giọt máu của nương nương để cho bần đạo tính toán được không?" Thanh Sơn đạo nhân hỏi.

Lâu Việt cau màu.

Ban đầu thì nói về y thuật, nhưng bây giờ lại nói về bói toán.

Tuy nhiên, Lâu Việt không xem thường tín ngưỡng tâm linh. Lần này, để giúp Triều Từ giải độc, hắn đã mời đến rất nhiều vị cổ sư người Miêu. Trên thế gian này, có nhiều chuyện siêu nhiên không thể tách rời khỏi việc cứu người.

Hắn gật đầu, sai người đi lấy một cây kim và một cái bát nhỏ. Hắn cẩn thận lấy một giọt máu từ ngón tay của Triều Từ.

Lão đạo sĩ cầm lên, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào, ngay sau đó giọt máu liền biến mất.

Lão nhắm mắt lại, một lát sau mới mở mắt ra.

Lúc này, không chỉ Lâu Việt mà cả Quan Túc cũng đang căng thẳng nhìn lão.

"Sư phụ, tình hình thế nào?" Quan Túc hỏi.

"Bệ hạ có thể cho người lui xuống hết được không?" Lão đạo sĩ hỏi.

Lâu Việt không suy nghĩ nhiều mà đồng ý ngay lập tức.

Khi tất cả cung nhân rời đi, lão đạo sĩ mới bắt đầu nói: "Bây giờ, không phải là Như Mộng giam giữ nương nương nữa."

"Mà chính là nương nương."

Lão nói.

"Có ý gì?!" Lâu Việt hỏi.

"Chắc chắn bệ hạ đã có câu trả lời, chỉ là người không dám thừa nhận mà thôi." Lão đạo sĩ nói, "Lão cũng không thích việc giả vờ thần bí, hãy để lão nói thật."

"Nương nương có thể sống lại từ kiếp trước, thì cũng có thể nhập mộng cự tuyệt thế giới này. Lý do cụ thể là gì, xin thứ lỗi bần đạo tu hành nông cạn, khó mà nhìn thấu. "

Thanh Sơn đạo nhân thở dài.

Không ai có thể giải thích tại sao Triều Từ có thể ngủ mãi không tỉnh, cũng như không ai có thể giải thích tại sao Triều Từ có thể sống lại từ kiếp trước.

Lão đến đây không phải chỉ vì Quan Túc cầu xin lão nhiều lần, mà còn vì lão đã tính ra duyên số giữa Triều Từ và Quan Túc. Nhưng lão không thể ngờ rằng, Triều Từ thực sự đã trải qua hai kiếp, mà duyên số của cậu với Quan Túc đã được định sẵn trong hai kiếp.

Nó sâu đến mức không thể tránh khỏi trong hai kiếp, nhưng cũng cạn đến mức như dấu chân hồng hạc trên nền tuyết trắng, không để lại dấu vết.

Đôi mắt của Lâu Việt đột nhiên tối sầm lại.

Hắn không ngờ rằng lão đạo sĩ này có thể dễ dàng nhìn ra Triều Từ đã sống hai kiếp, ngay cả hắn cũng chỉ đoán mò mà thôi.

"Phải làm sao để cứu?" Lâu Việt nhìn chăm chú vào lão đạo sĩ, giọng nói trầm thấp, khàn khàn.

Hắn sẵn sàng trả giá bất cứ điều gì, miễn là có thể cứu được cậu.

Nhưng lão đạo sĩ lại lắc đầu nói: "Không cứu được."

Lão không bị ánh mắt lạnh lùng của Lâu Việt làm cho sợ hãi mà nói tiếp: "Là tâm nương nương đã định rồi, số mệnh không thể thay đổi."

............

Sau khi lão đạo sĩ rời đi, Quan Túc muốn ở lại với Triều Từ nhưng bị lão cưỡng ép bắt đi.

Ở lại cũng chẳng có ích gì, Triều Từ hôm nay không phải là Triều Từ mà Quan Túc biết tới, ở lại đây chỉ tạo ra nghiệp chướng và rắc rối.

Lão đạo sĩ đi đến đây không mang lại tin vui gì cho Lâu Việt, mà thay vào đó lão còn đưa ra phát quyết cuối cùng cho hắn.

Mặc cho cảm giác lạnh lẽo từ từ lan tràn khắp xương cốt và máu thịt, Lâu Việt vẫn không thể từ bỏ, hắn không ngừng tìm cách để cứu Triều Từ.

Nhiều loại thuốc đã được Triều Từ uống, nhưng không có tác dụng gì cả.

Có lẽ vẫn còn một cách.

Không phải là Lâu Việt không hiểu lão đạo sĩ nói gì.

Triều Từ yêu hắn đến như vậy, nhưng chỉ nhận lại vết thương ngày càng thêm sâu, khiến kiếp này của cậu thật đau khổ và đáng sợ, nên cậu đã lựa chọn quay trở lại kiếp trước.

Là do Triều Từ không muốn tỉnh lại.

Nếu thuốc đã không còn tác dụng, vậy còn cách nào để cứu được Triều Từ...

Trước đây, Lâu Việt không dám tiết lộ sự thật với Triều Từ, cố gắng hết sức để cư xử bình thường trước mặt cậu, để cậu tin rằng mọi thứ vẫn diễn ra theo cách mà cậu muốn.

Nhưng nếu hắn phá vỡ điều này thì sẽ ra sao?

Lâu Việt đã từng suy nghĩ đến cách này nhưng hắn không dám làm.

Ký ức và sự thật của kiếp này quá tàn nhẫn và nực cười với Triều Từ.

Nhưng bây giờ... hắn không thể trơ mắt nhìn Triều Từ chết được.

Ngày thứ mười lăm.

Thời gian luôn ưu ái cái đẹp, mặc dù bây giờ Triều Từ đã mất đi vẻ trẻ trung của ngày xưa, nhưng thời gian lại tạo ra một vẻ đẹp khác cho cậu.

Sau khi bọn họ ăn xong bữa trưa như thường lệ.

"Ngày mai là vào mùa săn thú, Dục Nhi suốt ngày chỉ quậy phá, năm ngoái nó còn lẻn theo binh lính trốn ra ngoài. Lần này, người phải trông chừng nó thật cẩn thận, đừng để nó lẻn vào lần nữa." Triều Từ bất đắc dĩ mà nói, "Nó mới có bao nhiêu tuổi chứ, lại còn là con gái, thực sự không biết nguy hiểm."

Tuy cậu đang mắng như vậy, nhưng ngoài sự bất lực còn có chút ý cười trong ánh mắt.

Đối với ba đứa con này, cậu vừa tự hào lại vừa bất lực với chúng.

Nhưng Lâu Việt không đáp lại lời cậu, thay vào đó, hắn đặt chén trà xuống rồi nhìn thẳng vào đôi mắt của Triều Từ.

"A Từ, Dục Nhi vẫn chưa được sinh ra, em quên rồi à?" Hắn hỏi.

Triều Từ nhíu chặt mày: "Người đang nói những lời vô nghĩa gì vậy?"

Lâu Việt vươn tay, xóa đi tất cả những nếp nhăn mà Lâm Trình đã hóa trang cho hắn, một khuôn mặt trẻ trung và sắc sảo liền hiện ra trước mắt Triều Từ.

Triều Từ trừng mắt, cảm thấy thật khó tin.

Lâu Việt đột nhiên đứng dậy rồi ôm chầm Triều Từ, run rẩy cầu xin: "A Từ, tỉnh dậy đi được không?"

"Đời này, ta không có mệnh làm phụ thân của Quyết Nhi, nhưng chúng ta vẫn có thể có Dục Nhi và Kỷ Nhi, ta sẽ đối xử thật tốt với chúng, bù đắp mọi thứ cho em... Xin em, tỉnh dậy đi có được không?"

Triều Từ vẫn mở to mắt, cậu bị Lâu Việt ôm chặt, trên khuôn mặt của cậu tràn đầy sự kinh hãi, không thể tin nổi.

"Người đang nói vớ vẩn gì vậy?" Cậu hỏi.

Lâu Việt ôm chặt Triều Từ, liên tục kể cho cậu nghe về những gì đã xảy ra trong kiếp này, vừa kể vừa cầu xin cậu.

Vẻ mặt của Triều Từ như đã ngộ ra điều gì đó, nhưng trong nháy mắt lại trở nên u ám như vừa bị kéo xuống vực sâu.

"Đừng, đừng nói nữa..." Cậu đau đớn nhắm mắt lại.

Lâu Việt  cho rằng cậu không muốn tiếp nhận những sự thật quá tàn nhẫn này, cho nên hắn tuyệt vọng ôm chặt Triều Từ, mặc cho những vết dao đang cứa nát trái tim mình mà nói tiếp, "Ta biết, ta không bao giờ có thể bù đắp được cho em, người mà em yêu không phải là ta. Nhưng cũng không sao cả... Chờ em khỏe lại, em có thể đi đâu tùy thích, ta sẽ không ngăn cản em nữa, được không?"

"Không... xin người đừng nói nữa!" Triều Từ đẩy Lâu Việt ra xa, ôm chặt đầu mình trong sự đau khổ.

"Đừng nói nữa... đừng nói nữa!"

Chân tóc của cậu nhanh chóng chuyển sang màu trắng, Lâu Việt chỉ biết bất lực nhìn người trước mặt trong nháy mắt tóc đã bạc đầy đầu.
Bình Luận (0)
Comment