Sau Khi Sống Lại Bị Ép Tương Tác Tốt

Chương 24.2 - Chương 24.25

Chương 24:


Chớp mắt đã đến tiệc đóng máy, mọi người chọn một club ở gần ở đoàn phim đặt bàn.
Tề Kỳ không tới, chỉ gọi đến dặn dò Ô Bách Chu và Bạch Đường Sinh uống ít rượu chút.
Khi ăn cơm, Hứa Diệp ra sức mà kính rượu Ô Bách Chu, rất có dáng vẻ muốn chuốc say người ta.

Tần Triều ở một bên nhìn không ồn ào cũng không ngăn cản.
Tửu lượng Bạch Đường Sinh không tệ, dù gì lúc trước cậu đã ở nhiều đoàn phim như vậy, trải qua nhiều tiệc rượu thế này rồi.
Cậu ngồi ngay bên cạnh Ô Bách Chu, nhìn Ô Bách Chu bị chuốc cũng không nói gì, chỉ là khi ăn đến một nửa, Ô Bách Chu ở dưới bàn đưa sang một hộp quà.
Ngực và cổ Ô Bách Chu đã có chút ửng đỏ, đáy mắt hắn hiếm khi mà phủ một tầng sương mù, “Quà đóng máy."
Bạch Đường Sinh sửng sốt, cậu cũng uống không ít rượu, nhưng trên mặt không hề có chút phản ứng gì, “Cảm ơn thầy Ô.”
Ô Bách Chu thấy cậu đã nhận, lại lịch sự mà kính rượu các tiền bối Giang Trạch Thanh và Chu Đài trên bàn.
Bạch Đường Sinh lén lút mở ra một góc hộp quà, phát hiện bên trong là một chiếc kim cài áo, thiết kế vô cùng đơn giản phóng khoáng, rất phù hợp với thẩm mỹ của cậu.
Cậu nắm lấy hộp quà, đánh tiếng "Đi vệ sinh" với Tần Triều và Ô Bách Chu rồi rời đi mất.
Cậu không vào nhà vệ sinh mà lại mang khẩu trang xuống dưới lầu.

Đối diện club là một cửa hàng tiện lợi, cậu đi vào, đứng trước quầy nửa ngày, cầm lấy một gói thuốc lá.
Nhẹ giọng nói tiếng cảm ơn với thu ngân, Bạch Đường Sinh trở về dưới lầu của club.

Không đi lên mà là dựa vào một thân cây ở ven đường, kéo nửa khẩu trang xuống, đốt một điếu thuốc.
Khi hơi thuốc đầu tiên vào phổi, cậu đột nhiên nổi cơn ho khan, cả người không quen mà run lên vài cái.
Lâu rồi không hút.
Cậu không nghiện thuốc lá, chỉ đôi khi mới hút.

Khi cậu cảm thấy phiền muộn, cảm xúc trống trải thì sẽ châm một cây như vậy.
Cậu nhìn chớm đỏ trên đầu thuốc, chầm chậm cách mình ngày càng gần.

Cực kỳ giống như sinh mệnh bị thiêu đốt.


Điếu thuốc này liều mạng phát ra chút ánh sáng trong không khí, lại tự châm hết chính sinh mệnh mình.
Làn khói tản quanh mặt cậu, khiến tầm mắt cậu mù mờ, trước mặt cách đó không xa như là có bóng người.

“Thầy Ô?”
“Cậu uống say à?” Tần Triều đi tới: “Tôi là Tần Triều.”
Bạch Đường Sinh miễn cưỡng chớp mắt, cuối cùng nhìn rõ dáng vẻ người trước mặt này, “Đạo diễn Tần không ngồi trong bữa tiệc, chạy xuống đây làm gì?”
Tần Triều cũng hỏi: “Một diễn viên chính như cậu không ngồi trong tiệc, chạy xuống đây hút thuốc cái gì?”
Bạch Đường Sinh dập tắt thuốc, ném vào thùng rác cách đó 3 mét, “Tôi à? Đây không phải là sắp chia tay rồi sao, tôi có chút lưu luyến mọi người, cho nên xuống dưới hút điếu thuốc giải sầu.”
“Rượu không phải càng có thể giải sầu sao?”
“Sao lại thế được?” Khóe mắt Bạch Đường Sinh chậm rãi cong lên: “Rượu chỉ có thể tê mỏi thần kinh của anh, bại lộ khuôn mặt thật của anh, làm sầu muộn của anh càng thêm không chỗ để giấu.”
Tần Triều trầm mặc nửa ngày, như là đang cân nhắc mở miệng thế nào, “Trước kia cậu đã từng gặp diễn viên nhập diễn quá sâu chưa?”
Bạch Đường Sinh chia sẻ*, nhưng không bất ngờ Tần Triều sẽ nhắc tới đề tài này: “Từng gặp, đa số kết cục của bọn họ đều không tốt lắm.”
(*)Chỗ này tác giả dùng: 一晒, trong tiếng Quảng Đông hiểu là khoe mẽ, kể chuyện của bản thân.

Chỗ này dịch sao cũng thấy cồng kềnh thỉnh các huynh đài cứu giúp.
Tần Triều ôm cánh tay: “Tôi ở trong cái giới này mười mấy năm, chứng kiến diễn viên nhập diễn sâu nhiều đếm không xuể, có kết quả tốt, cũng có không.

Nhưng là như cậu nói, đại đa số kết cục đều không tốt lắm.”
Bạch Đường Sinh vẫn lười biếng mà dựa bên thân cây, “Thật ra cũng phải xem xét, xem xem là kiểu nhập diễn nào.

Cá nhân tôi cảm thấy đại đa số người nhập diễn là bởi vì có điểm cộng hưởng với cuộc sống của họ, sinh ra đồng cảm, sau đó bọn họ càng lún càng sâu trong thứ cảm xúc đó.”
Không chờ Tần Triều nói, Bạch Đường Sinh lại nói tiếp: “Tỷ như tôi đã từng như thế, chìm trong thứ cảm xúc đó, có thể là cảm xúc của nhân vật kia, cũng có thể là cảm xúc của chính tôi.

Giống như là một cái đầm lầy vậy, tôi dẫm một chân vào, không thể bước ra nữa."
Tần Triều sửng sốt, không biết Bạch Đường Sinh đang nói bộ phim trước đó nào của cậu, “Nhân vật có thể khiến diễn viên nhập diễn đều là rất thành công.”
Bạch Đường Sinh cúi đầu cười cười, không phải thế sao?
Đời trước chính là bởi vì nhân vật này, cậu nhận được giải thưởng duy nhất của mình, nam phụ xuất sắc nhất.

“Nhưng còn có một kiểu nhập diễn, là do khác xa với cuộc sống và cảm xúc của mình, song lại đủ nhiệt liệt, khiến người ta khao khát, không tự chủ được mà nhấn mình sâu trong đó, cảm thụ cuộc đời, tình cảm của nhân vật này.”
Tần Triều: “Bất kể là kiểu nào, thật ra cũng đều rất tệ, một tệ với hiện thực, một tệ với giả tạo.”
Bạch Đường Sinh và Tần Triều nhìn nhau một lát, khóe mắt cong lên chậm rãi trở về như cũ, độ cong bên khóe miệng lại vẫn giữ nguyên, "Vậy Tần Triều cảm thấy, nếu tôi nhập diễn vì nhân vật Văn Nhân Lục này, sẽ là do nguyên nhân nào?”
Tần Triều giật mình tại chỗ, á khẩu không trả lời được: “…”
“Trải qua loại nhập diễn này với tôi mà nói chỉ có một lần, sẽ không có lần thứ hai.

Ô Bách Chu nói khi diễn tôi không có linh hồn, linh hồn không có, làm sao mà nhập diễn đây?"
Bạch Đường Sinh đứng thẳng người, bước vào trong câu lạc bộ, khi lướt qua Tần Triều tạm dừng vài giây: “Đạo diễn Tần, chúng ta ra ngoài đã lâu rồi, nên về thôi."
Tần Triều xoay người, nhìn bóng dáng bước đi dứt khoát của Bạch Đường Sinh, mày nhíu chặt lại.
Chuyện này có vẻ càng xấu rồi đây…
Khi tiệc đóng máy kết thúc, Ô Bách Chu đã uống đến bất tỉnh nhân sự, trong đó có hơn nửa là công lao của Hứa Diệp.

Hứa Diệp dựa vào vai Tần Triều, bị ôm lấy eo, mặt đỏ bừng nhưng vẫn không quên tránh đi Tần Triều sáp vào, chớp mắt với Bạch Đường Sinh, “Bách Chu giao cho cậu đấy…”
“…”
Người đã đi cả rồi, Bạch Đường Sinh xoay người nhìn về phía Ô Bách Chu đang nhắm mắt ngồi trên ghế, nói với Hà Nhiên đứng kế bên: “Cho cậu cơ hội một mình đưa nam thần của cậu về nhà.”
Vẻ mặt Hà Nhiên khó xử, “Cơ hội này vẫn là nên… Để lại cho anh đây đi?”
“…Cậu lái xe, tôi uống rượu rồi.”
Bạch Đường Sinh khom lưng, vỗ vỗ bả vai Ô Bách Chu: “Thầy Ô tỉnh nào, về nhà?”
Ô Bách Chu đột nhiên mở mắt, vẻ mặt cảnh giác mà bắt lấy tay Bạch Đường Sinh, sau khi thấy rõ mặt cậu mới thả lỏng lại.
Bạch Đường Sinh nhìn vẻ này của hắn, vẻ mặt nghi ngờ, đây không giống như là uống say mà?
“Thầy Ô chúng ta nên về nhà thôi.”
“Về nhà?” Mắt Ô Bách Chu mở to, “Nhà là cái gì?”
Bạch Đường Sinh xong rồi, câu hỏi hay, nhà là cái gì?
“Nhà là chỗ anh ngủ, bây giờ anh phải về nhà ngủ.”
Cổ áo Ô Bách Chu mở rộng, từ cằm trở xuống đã đỏ bừng: “Vì sao tôi lại buồn ngủ?”
Bạch Đường Sinh trầm mặc một lát, vì sao lại buồn ngủ?

Cậu như là dỗ dành trẻ con: “Vì bây giờ là buổi tối, đã 12 giờ rồi.”
Ô Bách Chu như là đã hiểu ra, không chờ Bạch Đường Sinh thở phào nhẹ nhõm, hắn lại tung ra một câu hỏi: “Vậy lần trước vì sao 3 giờ sáng cậu vẫn chưa ngủ?”
Bạch Đường Sinh ngẩn ra: “Lần nào?”
Số lần ba giờ sáng cậu chưa ngủ rất nhiều.
Ô Bách Chu chất vấn: “Cậu đăng lên vòng bạn bè."
“…”
Bạch Đường Sinh nhớ lại, đêm đó đơn thuần chỉ là mất ngủ, vì thế hoạt động một chút, kéo màn ra lại thấy mặt trăng tròn ngoài cửa sổ nên chụp lại đăng lên vòng bạn bè.
Ô Bách Chu còn đang chờ cậu giải thích, khóe miệng Bạch Đường Sinh giần giật, vì sao bây giờ cậu lại phải dỗ dành một con ma men?
Phát hiện Hà Nhiên đang cười trộm, Bạch Đường Sinh trừng mắt liếc nhìn cậu ta một cái, “Hà Nhiên, nâng thầy Ô của cậu dậy đi."
Hà Nhiên thu nụ cười, muốn đi đỡ Ô Bách Chu, còn chưa đụng tới người đã bị Ô Bách Chu đánh hất ra một cái.
Hà Nhiên che cánh tay, vẻ mặt oan ức, không ngờ nam thần uống say còn đánh người!
Bạch Đường Sinh nhìn dáng vẻ cảnh giác của Ô Bách Chu mà có chút buồn cười, nhưng cũng có thể hiểu được, dù gì cẩn thận thì lái thuyền vạn năm*.

(*)Một thành ngữ, 小心驶得万年船, nếu cẩn trọng, cẩn thận thì sẽ không chịu thiệt.
Cậu thử thăm dò tiến tới: “Biết tôi là ai không?”
Làn da Ô Bách Chu rất trắng, nhưng lại không có một chút đỏ nào, thoạt nhìn giống như là người không uống say, “Cậu là… Con nợ của tôi…”
Bạch Đường Sinh: “…”
Nhớ thương tiền của anh đến như vậy à?
Cậu lại tiến về phía trước một bước, ngồi xổm trước mặt Ô Bách Chu: “Nhận ra tôi là được rồi, không được đánh tôi.”
Bạch Đường Sinh thử vươn tay, thấy Ô Bách Chu không động đậy, vì thế đưa tay đến chỗ cúc áo Ô Bách Chu, cài vài chiếc cúc trên cùng đang mở tung, che đi từng mạt đỏ ửng dụ người của hắn.
Cậu đỡ Ô Bách Chu lên, thuận lợi mang tới gara, kéo vào ghế sau xe.
Cả quá trình Ô Bách Chu đều rất im ắng, bảo đâu thì đi đó.

Hà Nhiên ở một bên nhìn đến trợn mắt há mồm, đây không phải quá nghe lời rồi sao?
Hà Nhiên lái xe, Bạch Đường Sinh đóng cửa sau rồi ngồi lên ghế lái phụ.

Hà Nhiên khó hiểu mà nhìn về phía kính chiếu hậu, trên ghế sau còn có chỗ trống lớn như vậy…
Bạch Đường Sinh nhìn ra suy nghĩ trong đầu cậu ta, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Phía sau nóng quá.”
Hà Nhiên nhìn nhiệt độ điều hòa trong xe, nhanh trí giữ im lặng.
Ra khỏi gara, Hà Nhiên mới nhớ tới: “Thầy Ô, nhà thầy ở đâu thế?”
Ô Bách Chu đã nhắm mắt hiển nhiên sẽ không nói, Bạch Đường Sinh lại nhanh chóng nói ra một chuỗi địa chỉ.
Hà Nhiên kinh ngạc hỏi: “Anh Sinh sao anh lại biết nhà nam thần ở đâu vậy?"

“…”
Mắt Bạch Đường Sinh nhìn thẳng: “Anh đã từng đến một lần.”
Cậu làm lơ vẻ mặt quỷ dị sau khi nghe xong của Hà Nhiên, cứ thế nhắm mắt lại.
Tới dưới nhà Ô Bách Chu, Bạch Đường Sinh để Hà Nhiên ngồi trên xe, đỡ Ô Bách Chu vào nhà.

Trên cửa là khóa nhận diện khuôn mặt, Bạch Đường Sinh bảo Ô Bách Chu mở mắt, Ô Bách Chu lại nghe lời mà mở to hai mắt thật.
Sau khi đi vào, đèn trong nhà chính đều đã tắt, chỉ có lẻ loi một bóng đèn màu vàng ấm sáng lên.
Dì Mai có vẻ đã ngủ nên Bạch Đường Sinh không tạo ra âm thanh quá lớn, chầm chậm đỡ Ô Bách Chu về phòng.
Ô Bách Chu thật sự đã uống quá nhiều, ngã lên giường là hoàn toàn nhắm mắt, lần này dù Bạch Đường Sinh có kêu thế nào cũng không chịu mở ra nữa.

Bạch Đường Sinh không làm bất cứ chuyện dư thừa gì, chỉ đứng ở mép giường, yên lặng mà chăm chú nhìn Ô Bách Chu nửa ngày, thở dài xa xăm.
Cổ áo Ô Bách Chu lộn vào bên trong, Bạch Đường Sinh duỗi tay mở ra, đầu ngón tay không chịu khống chế hơi dịch lên trên.
Khi đã sắp chạm đến mặt, Bạch Đường Sinh chậm rãi thu tay về, không chút do dự xoay người rời đi.
- -
Đến dưới lầu, Bạch Đường Sinh nhận ra, bây giờ hình như cậu không có nơi nào để đi.
Trước đây cậu vân luôn ở cùng với Giang Diệu, tuy rằng cơ hội ở nhà không nhiều lắm, nhưng thật là cũng không dọn ra ngoài.
Năm hai mươi hai tuổi cậu từ mẹ, lại không nhà để về, không nơi để đi.
Cậu nghĩ tới Hà Nhiên, nhưng cậu nhớ Hà Nhiên cũng ở cùng với cha mẹ.
Bạch Đường Sinh đứng hồi lâu trong phòng khách trống rỗng rồi mới gọi điện bảo Hà Nhiên lái xe về trước.
Không biết từ những lời này của cậu mà Hà Nhiên hiểu thành cái gì, cười cực kỳ phóng đãng: “Tuy em không thích đảo cp, nhưng nam thần của em đã say đến như vậy chắc chắn là có đè cũng bất động.

Anh Sinh à anh nhớ làm biện pháp an toàn chu đáo nhé!"
“…”
Bạch Đường Sinh suýt nữa thì đập điện thoại xuống đất, cậu ngẩng đầu liếc mắt nhìn về hướng phòng của Ô Bách Chu.

Với dáng vẻ tín nhiệm cậu khi say rượu của Ô Bách Chu, muốn thật sự làm chuyện gì đó đúng là không phải là không thể.
Cậu đi lên lầu hai, mặt vô cảm mà đi đến phòng cho khách đã từng ở.
Tác giả có lời muốn nói: Tưởng tượng ngoài cốt truyện
Bạch Bạch tà tâm nổi lên vào phòng thầy Ô, sau đó lấy người tặng cho ai kia, phản công thành công!
Sau đó tôi có thể đổi góc nhìn thành thành hỗ công ha ha.

Chương 25:


Khi Ô Bách Chu tỉnh lại mặt trời chỉ vừa lên, ánh sáng bị bức màn dày nặng che khuất.


Hắn uống rượu cũng không bị mất trí, vì vậy mọi chuyện xảy ra tối hôm qua hắn đều nhớ rất rõ.


Hắn nhớ lại bản thân sau khi say rượu hoàn toàn không hề có trạng thái đề phòng với Bạch Đường Sinh, đó là tín nhiệm toàn thân toàn tâm hắn chưa từng cho người khác.


Hắn không biết ý nghĩa của việc này là gì, nhưng hắn loáng thoáng cảm thấy đây không phải chuyện xấu. Khi bạn không tỉnh táo, có được một người có thể hoàn toàn tín nhiệm dựa dẫm chưa chắc đã là chuyện xấu.


Ô Bách Chu phát hiện mình vẫn còn mặc bộ quần áo tối hôm qua, trên người còn có mùi rượu nhàn nhạt, không khí trong căn phòng kín ngột ngạt.


Đầu tiên hắn kéo bức màn ra, sau đó lại mở ban công, cuối cùng đi tắm rửa.


Khi rời khỏi phòng, lại đụng phải Bạch Đường Sinh vẻ mặt đang khó chịu.


Hai người đều sửng sốt.


Bạch Đường Sinh phản ứng lại trước, giải thích: “Xin lỗi, tối hôm qua không có sự đồng ý của anh mà đã ở nhờ nhà anh một đêm, tôi…”


Ô Bách Chu chớp mắt nhớ ra những chuyện xấu trong nhà Bạch Đường Sinh, “Không sao, làm ông chủ, không sắp xếp chu đáo chỗ ở của nghệ sĩ là lỗi của tôi."


Hắn bước về phía trước một bước, cách Bạch Đường Sinh rất gần.


Bạch Đường Sinh cảm giác được mặt Ô Bách Chu sáp lại gần cổ mình, khẽ ngửi một hơi, cả người cậu không khỏi cứng lại rồi.


Rõ ràng chuyện thân mật hơn cũng từng làm rồi…


Có lẽ là vì bây giờ là sáng sớm, cậu mới từ trên giường xuống cho nên mới mẫn cảm với gần gũi của người khác hơn bình thường. Cũng có lẽ là những gần gũi quá mức trước kia của Văn Nhân Lục và Tần Miểu, chứ không phải là cậu và Ô Bách Chu…


Dù cho có là thế nào, giờ phút này Bạch Đường Sinh cảm nhận được tim đập nhanh xưa nay chưa từng có, trong không khí chỉ còn lại tiếng "Thình thịch", tựa như còn chưa tỉnh khỏi giấc mộng buổi sớm.


Ô Bách Chu kéo khoảng cách ra, trình bày một sự thật: “Trên người của cậu còn mùi rượu.”


Bạch Đường Sinh xoay cổ khẽ đến mức không thể nhận ra, “Xe bị Hà Nhiên lái về rồi, tôi để đồ đạc trong xe cả."


“Có vẻ như cậu rất không thoải mái.”


Ô Bách Chu ngẫm nghĩ, “Nếu không thì bảo Hà Nhiên đưa đến?”


Bạch Đường Sinh đâu chỉ là không thoải mái, cậu là thấy khó chịu toàn thân.


Cậu của hai mươi hai có thể không câu nệ tiểu tiết, nhưng hai mươi tám tuổi cậu vì vấn đề tâm lý mà có chút liên quan đến thói sạch sẽ.


Cậu thật sự không cách nào chịu được việc mình mặc cả bộ đồ nồng mùi rượu hôm qua, nhưng Bạch Đường Sinh nhìn giờ trên di động, đành nói: “Thôi, tôi nhịn thêm hai tiếng nữa, bây giờ mới sáu giờ, Hà Nhiên chắc là còn đang trong mộng với cô nàng nào đó."


Ô Bách Chu không bất ngờ Bạch Đường Sinh biết quan tâm như vậy, hắn nói ra phương án thứ hai: “Vậy cậu thay của tôi?”


Bạch Đường Sinh lập tức có chút bối rối, nhưng lại nhanh chóng chịu thua bởi nếp nhăn và mùi rượu thỉnh thoảng lại vờn quanh mũi trên áo sơ mi. Có lẽ còn mang theo chút tâm tư không muốn người biết, Bạch Đường Sinh nhanh chóng đi theo Ô Bách Chu vào phòng ngủ chính.


Tối hôm qua cậu đã tới phòng này một lần, nhưng không nhìn kỹ, giờ phút này dưới ánh nắng sáng ngời, cậu mới phát diện tích phòng này lớn hơn gấp đôi so với phòng khách.


Thiết kế phòng đơn giản hơn Bạch Đường Sinh nghĩ, là phong cách Âu Mỹ tối giản. Vì diện tích quá lớn, ít bố cục bài trí, toàn bộ căn phòng có vẻ hơi trống trải.


Cậu để ý thấy bên cạng bức màn còn có một chậu trúc phát tài.


Ô Bách Chu lấy ra một bộ quần áo mặc ở nhà, hắn thấy Bạch Đường Sinh đánh giá, không khỏi hỏi: “Không thích kiểu phong cách này à?”


“Không có.”


Bạch Đường Sinh lắc đầu: “Chỉ là cảm thấy thiếu cái gì đó.”


“Đây là đồ mới.”


Ô Bách Chu lại lấy ra từ tầng chót tủ quần áo một cái quần lót, “Cậu cảm thấy thiếu gì?”




“Thiếu…”


Bạch Đường Sinh nghĩ ngợi: “Ở đây thiếu một nữ chủ nhân.”


“…”


Ô Bách Chu tiện tay đóng cửa phòng: “Nhanh thay đi, đợi lát nữa bảo dì Mai giúp cậu giặt”


“Anh…”


Bạch Đường Sinh vốn định nói anh không ra ngoài tôi thay thế nào? Nhưng thấy Ô Bách Chu dựa lên cửa không hề nhúc nhích cậu cũng cởi cúc áo ra.


Cậu đưa lưng lại với Ô Bách Chu, kéo áo xuống cánh tay, đặt lên sô pha.


Vì phớt lờ chút không được tự nhiên trong lòng, Bạch Đường Sinh gợi chuyện, “Căn phòng ngủ này chưa từng có nữ chủ nhân sao?”


Ô Bách Chu nghe vậy cười khẽ một tiếng, trong căn phòng trống trải rõ ràng đến lạ.


Phần lưng Bạch Đường Sinh đã hoàn toàn bày ra trước mặt hắn, khung xương không xem là nhỏ, bả vai cũng rất rộng, nhưng lại có hơi gầy quá.


Vì trên lưng không được mấy lạng thịt nên xương bướm hiện rất rõ, nó theo động tác tay của Bạch Đường Sinh khi thì co lại, lúc lại mở ra.


Ô Bách Chu phát hiện cánh tay Bạch Đường Sinh đã đưa xuống bên dưới, đặt xuống phía trước nơi hắn không thể nhìn thấy.


“Chủ nhân căn phòng ngủ này vẫn luôn chỉ có tôi.”


Trước mắt Ô Bách Chu hiện ra đường cong duyên dáng, hai cánh thịt mềm bị lớp vải mỏng che khuất.


Còn có hai đôi chân dài thẳng tắp trắng nõn lại hữu lực.


Khác với nửa người trên đơn bạc, tỉ lệ cặp chân dài của Bạch Đường Sinh có thể nói là hoàn mỹ, dù là chiều dài hay là phân bố cơ bắp, đều đủ để khiến người ta thèm nhỏ dãi.


Ô Bách Chu gần như là nháy mắt nhớ tới lần gặp mặt đầu tiên của bọn họ ngày đó, Bạch Đường Sinh cũng đưa lưng về phía hắn như thế.


Chẳng qua khi đó khoảng cách giữa hai người gần hơn. Cánh tay Bạch Đường Sinh chống trên bồn rửa tay, trên mặt đất là mồ hôi của hai người, trong không khí là đau đớn, hoặc là thở dốc mang theo khoái cảm chồng chéo lên nhau của bọn họ


Khoảnh khắc khi Bạch Đường Sinh sắp cởi quần lót ra, Ô Bách Chu nắm tay nắm cửa, đi ra ngoài, “Thay xong thì xuống ăn sáng.”


Động tác trên tay Bạch Đường Sinh khựng lại, thở phào nhẹ nhõm một hơi.


Thật ra vốn dĩ không có gì, đều là đàn ông, cũng đều không thích đàn ông, có gì mà phải ngại?


Nhưng có lẽ là từ lần gần gặp mặt đầu tiên đó khoảng cách đã quá gần, cũng có lẽ là trong bộ phim hai người đã quay vô số cảnh hôn. Việc này làm cho Bạch Đường Sinh cảm thấy giữa cậu và Ô Bách Chu không giống như giữa những người đàn ông khác.


Sau khi Bạch Đường Sinh ăn mặc chỉnh tề đi xuống, Ô Bách Chu đang ngồi trên sô pha đọc sách.


Quần áo của Ô Bách Chu đối với cậu không tính là vừa người, nửa người trên thiên gầy, eo gầy hơn nhiều so với Ô Bách Chu.


Chỉ có điều dù là quần lót hay quần ngoài cũng đều co dãn nên cũng không gây trở ngại.


Bạch Đường Sinh ngồi vào bên cạnh Ô Bách Chu, thắc mắc: “Không phải ăn sáng à?”


Ô Bách Chu: “…”


Hắn bất động thanh sắc mà lật một trang sách, “Chúng ta dậy sớm quá, bữa sáng vẫn chưa làm.”


Bạch Đường Sinh cũng không xoắn xuýt, mở di động lướt Weibo, khi nhìn thấy cái tên quen thuộc trên màn hình, cậu cười nói: “Thầy Ô, thầy lại lên hot search rồi.”


Ô Bách Chu đầy bình tĩnh, lên hot search với hắn mà nói giống như chuyện thường ngày: “Vì chuyện gì?”


Mặt Bạch Đường Sinh muốn cười lại không cười, có chút vặn vẹo: “Nguyên nhân là một người viết bài phân tích với ảnh đế họ Ô.”


Ô Bách Chu chú ý tới vẻ quái lạ của Bạch Đường Sinh, buông sách, “Nói thế nào?”


Bạch Đường Sinh châm chước, chọn ra vài điểm mấu chốt, “Nói anh sắp ba mươi lại chưa từng có một tai tiếng, không yêu đương bao giờ, có lẽ là bị... Liệt dương.”





Ô Bách Chu: “…”


Bạch Đường Sinh bổ sung: “Người này còn nói, gần đây chuyện của tôi và anh là do chính anh dựng lên để che giấu chân tướng "người mang bệnh nhẹ" của anh."


Cậu vô cùng tri kỷ mà đổi ba chữ “Bệnh liệt dương” thành “người mang bệnh nhẹ”.


Dù sao bất cứ một người đàn ông nào bị bôi nhọ mặt này của mình có vấn đề e rằng cũng đều không nhịn nổi.


Ô Bách Chu giờ phút này thật sự không biết nên nói gì cho phải, “…”


“Đương nhiên, tôi biết anh không phải.”


Bạch Đường Sinh nói xong mới cảm giác lời này có vấn đề, vội vàng nói thêm một câu cứu vãn câu trước: “Đa số mọi người đều không tin, dù là fan hay là người qua đường đều cảm thấy người này loè thiên hạ, muốn cọ nhiệt độ.”


Chỉ có vài người là thảo luận cái chuyện bới móc* kia, tầng thảo luận đã lên đến mấy trăm tầng, còn dư lại hơn vạn cái bình luận đa số là chửi bới cái người tung tin đồn này.


(*) Ở đây tác giả dùng chữ 精精[jīngjīng] đây có vẻ là một tiếng lóng trên mxh TQ hay dùng và nói thật tôi tệ cái này lắm. Có những từ khác cũng là tiếng lóng trên weibo có chữ 精 này, đa phần đều mang nghĩa tiêu cực, nên ở đây t đang tạm chém gió theo nghĩa xấu, ai biết thì góp ý nhé^^


Bạch Đường Sinh sợ Ô Bách Chu không tin, còn mở bình luận cho hắn xem.


[ Yêu quái phương nào, cũng dám mượn đề tài của thầy Ô ta xào nhiệt độ? ]


[ Bây giờ giữ mình trong sạch cũng là sai sao? ]


[ Có tai tiếng mấy người nói nghệ sĩ này vô kỷ luật, không có tai tiếng mấy người nói sinh hoạt XX của người ta có vấn đề, sao mày không lên trời ấy? ]


[ Mày mới liệt dương, cả lò nhà mày liệt dương! ]


[ Thầy Ô của tôi chỉ là giữ mình trong sạch mà thôi, ảnh là thần minh trên trời cao, há có thể để phàm nhân ngươi nhúng chàm. ]


Tay Bạch Đường Sinh run lên, nhấn thích vào bình luận “Ô Bách Chu là thần minh” này.


Cậu run giọng, hai mặt nhìn nhau với Ô Bách Chu: “Bây giờ tôi bỏ có còn kịp không?”


Ô Bách Chu nhéo mi tâm: “Là tài khoản chính thức à?”


Bạch Đường Sinh chột dạ: “Phải…”


Không phải cậu không nghĩ tới chuyện đăng tài khoản phụ, chỉ là sống lại một lần, đột nhiên trở lại 6 năm trước, có thể nhớ mật khẩu thẻ ngân hàng đã là khá lắm rồi, ai còn nhớ được mật khẩu tài khoản phụ Weibo?


“… Lần sau cẩn thận một chút.”


Ô Bách Chu gọi điện cho Tề Kỳ giải thích tình hình của cái hot search này, bảo bộ phận quan hệ công chúng mau chóng gỡ hot search.


Còn chuyện Bạch Đường Sinh nhấn thích không xem như là vấn đề gì lớn, dù sao nhấn thích nội dung cũng chẳng thể hiện được cái gì...


Chỉ là cả một bữa sáng Bạch Đường Sinh cũng không thể ăn yên bình. Không ngừng có người nhắc đến cậu trên Weibo, còn có fan only của Ô Bách Chu trịnh trọng mời cậu gia nhập nhóm Cá Mực của Ô Bách Chu, trở thành một tiên nam biển sâu.


Ngay cả Giang Trạch và Chu Thanh Đài từng hợp tác với cậu cũng gửi tin nhắn hỏi thăm. Người trước hỏi có phải cậu thật sự rất thích Ô Bách Chu hay không, người sau gửi một nụ cười vui tươi hớn hở: “Không ngờ người trẻ tuổi mấy cậu cũng dậy sớm như vậy.”


Cơm nước xong, hai người không thể tránh né mà đàm luận về một chủ đề: Vấn đề chỗ ở của Bạch Đường Sinh giải quyết như thế nào?


Sau khi Tề Kỳ nhận được điện thoại của Ô Bách Chu lại rất bình tĩnh: “Cậu muốn tìm chỗ kín đáo, hoàn cảnh tốt vị trí tốt, vậy thì không bằng trước tiên để cậu ấy ở nhà cậu."


Tề Kỳ giải thích: “Chủ yếu là do gần đây hai người có thể cũng không có thời gian chuyển nhà tìm nhà. Chương trình tạp kỹ lần trước nhận cho hai người ngày mai bắt đầu quay, ngày mai Đường Sinh còn có một quảng cáo phải đi phỏng vấn.”


Thấy mặt Bạch Đường Sinh lộ vẻ nghi vấn, Ô Bách Chu cúp điện thoại giải thích: “Quảng cáo này vốn là điều động nội bộ cho Hạ Bạc, tôi chặn nó.”


Ô Bách Chu nói đương nhiên, Bạch Đường Sinh hơn nửa ngày mới nhận ra hắn đây là đi cửa sau, tiệt đường tài nguyên của người ta.


Còn về chương trình tạp kỹ, Bạch Đường Sinh lại biết, đó là một chương trình lấy motif cuộc sống hằng ngày, hình thức nửa phát sóng trực tiếp.


Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay Bạch Bạch của tui để cả mạng xã hội biết cậu ấy là Bé Cá Mực.

Bình Luận (0)
Comment