Sau Khi Phản Diện Mất Hết Tu Vi

Chương 117

Yến Tương Lan kiên nhẫn chờ nốt câu sau.

Dù sao y còn nói thêm câu Thịnh Tiêu đẹp trai bá cháy khi cho y tiền xài.

Nhưng chỉ tới đây là tên khốn Phong Duật liền tắt đèn Tê Giác, nhe răng cười nham nhở với y: “Ngươi nói như vậy mà?”

Yến Tương Lan: “…”

Yến Tương Lan bình tĩnh nói: “Câu sau đâu?”

“Câu sau nào?” Phong Duật giả ngu: “Ngươi còn nói gì nữa à?”

Yến Tương Lan nóng nảy: “Có nói mà!”

Phong Duật vô tội nói: “Nhưng ta không nghe thấy, ngươi có nghe không Ngọc Độ?”

Hoành Ngọc Độ đang uống trà, nghe vậy ngơ ngác nói: “Hả? Cái gì, nghe cái gì? Ta đâu có nghe gì đâu.”

Yến Tương Lan: “…”

Yến Tương Lan tái mét, sầm mặt ngoắc tay kêu kiếm Xuân Vũ ra, sau đó bổ một nhát về phía Phong Duật.

“Ta làm thịt ngươi!”

Phong Duật cười hê hê lấy quỷ đao ra cản lại lưỡi kiếm sắc bén của Xuân Vũ, chậc lưỡi: “Chèn ơi thẹn quá hóa giận rồi kìa, là ngươi tự nói ra, ta không có bịa đặt thêm thắt gì đâu nha.”

Yến Tương Lan tức tím mặt: “Ngươi!”

Hai người lao vào bem nhau ở Cửu Tư Uyển.

Đao quang kiếm ảnh chói cả mắt, linh lực và quỷ khí âm u văng tứ lung tung, làm ly chén trên bàn bị chấn động kêu lách cách.

Thịnh Tiêu ngồi ngay ngắn tại chỗ không nói gì, không ai có thể nhìn ra tâm tình của hắn trừ mỗi Yến Tương Lan.

Yến Tương Lan ỷ vào tu vi cao đánh Phong Duật một trận, nhưng Phong Duật thích chơi xỏ Yến Tương Lan, muốn nhìn nhãi lừa đảo này ăn mệt một phen, có bị đánh bầm dập cũng ngoác mồm ra cười khoái chí.

Yến Tương Lan rút kiếm Xuân Vũ về, hằn học ngồi xuống, cầm ly rượu lên cạn sạch, bày ra mặt lạnh không muốn nói chuyện.

Năm người Chư Hành Trai hồi xưa rủ nhau cô lập Thịnh Tiêu, bây giờ thì hay rồi, kẻ bị cô lập biến thành y, ai cũng muốn xem trò cười của y.

Nhạc Chính Trấm ngồi bên cạnh nhìn y với ánh mắt thâm sâu, đột nhiên chồm tới nói bên tai y: “Linh Nhi, có muốn ly dị không?”

Yến Tương Lan: “…”

Những năm qua không mài mòn lòng kiên nhẫn của Nhạc Chính Trấm, Yến Tương Lan mà có chút xích mích với Thịnh Tiêu là tên này như ác ma rù rì bên tai xúi y ly dị.

Nói chung là không có một ai ở Chư Hành Trai là tốt lành cả.

Buổi tụ hội ầm ĩ náo nhiệt đến tận đêm khuya, mọi người chè chén no say xong liền rối rít giải tán.

Yến Tương Lan lầm lũi đi bên cạnh Thịnh Tiêu tới sân viện hoa quế, y thấy Thịnh Tiêu lạnh nhạt không phản ứng gì, đành dứt khoát mượn rượu làm ác nhân cáo trạng trước, há miệng mắng: “Ngươi từ chức ở Giải Trĩ Tông sao không báo với ta một tiếng? Để ta biết từ miệng người khác là thế nào, sao ngươi lại làm thế hả?”.

Thịnh Tiêu vén màn để nấm lùn Yến Tương Lan vào trước, lạnh nhạt nói: “Định chờ ngươi về mới nói cho ngươi hay.”

Yến Tương Lan á khẩu.

Bị một câu nhẹ nhàng này chặn họng.

Yến Tương Lan tằng hắng một tiếng, nói lảng sang chuyện khác: “Vậy ngươi định sau này làm gì?”

Thịnh Tiêu cũng không so đo, nói: “Thu nhận học trò, mở Tông môn.”

Yến Tương Lan kinh ngạc: “Nhanh thế?”

Y còn tưởng đợi dưỡng ra linh mạch xong để có đủ linh lực nuôi những kỳ tài ngút trời kia, đến lúc đó Thịnh Tiêu mới bắt đầu thu nhận đồ đệ chứ.

Thịnh Tiêu: “Ừm.”

Linh mạch đang chảy cuồn cuộn bên dưới Thập Tam Châu, mai sau sẽ dần dần có thêm nhiều môn phái đua nhau mọc lên, tán tu cũng có thể tự lập ra Tông môn chiêu mộ đệ tử, nếu để đợi đến lúc linh mạch phát triển đến mức thịnh vượng thì sợ là hạt giống tốt sẽ bị tranh giành hết.

“Cũng được.” Yến Tương Lan có chút men say trong người nhưng có thể miễn cưỡng giữ vững tỉnh táo, thân hình nhỏ gầy của y dư dả ngồi xếp bằng trên cái ghế nhỏ, chống cằm lười biếng nói: “Vậy lần này ngươi tới Thiên Diễn học cung là để lựa chọn mầm giống tốt?”.

Thịnh Tiêu gật đầu.

“Không tệ không tệ.” Yến Tương Lan vỗ tay, cười híp mắt: “Ngươi xây Tông môn, ta đi buôn bán kiếm tiền, chúng ta không hổ là một đôi trời sinh!”

Thịnh Tiêu lạnh nhạt nói: “Ngươi nói muốn ta nuôi ngươi mà?”

“Ầy!” Yến Tương Lan hào phóng nói: “Tiền tài là vật ngoài thân, không cần quan tâm làm gì, huống chi mình ta kiếm tiền là được rồi, sao nỡ làm phiền đến Thịnh tông chủ chứ, đúng không?”

Thịnh tông chủ cười nhạt.

Yến Tương Lan cười he he chồm tới, nói: “Dạo này vẻ mặt của Thịnh tông chủ thật sinh động, còn biết cười nhạt? Có tiến bộ.”

Thịnh Tiêu chỉ tay vào trán đẩy y ra, sau đó lấy ra một tấm địa đồ, đó là toàn cảnh thu nhỏ của mấy ngọn linh sơn bao xung quanh Yến Ôn Sơn.

“Sẽ xây Tông môn ở tây sơn Phất Thiên Cảnh.”

Yến Tương Lan chống cằm lười biếng nhìn, nghe vậy ‘Ồ’ một tiếng, nói: “Phất Thiên Cảnh cao không kém gì Yến Ôn Sơn, khoảng thời gian trước ta có tới đó xem thang đá dẫn l.ên đỉnh núi, nhắm chừng phải có hơn mười ngàn bậc, ngươi xây ở đây, các đồ đệ tới xin nhập môn phải leo mất cả một ngày lận đó.”

Thịnh Tiêu chỉ vào cổng Tông môn trên đỉnh núi Phất Thiên Cảnh, lạnh nhạt nói: “Rèn luyện.”

Yến Tương Lan tấm tắc lấy làm lạ.

Lúc trước y cảm thấy nếu ai làm học trò của Thịnh Tiêu chắc chắn sẽ bị ăn hành ngập họng, nhưng tuyệt đối tương lai sẽ rất huy hoàng.

Yến Tương Lan không can thiệp vào chuyện thành lập Tông môn của Thịnh Tiêu, chỉ là âm thầm đau lòng cho các đệ tử sau này đến Phất Cảnh Thiên xin nhập môn.

Có điều cũng không phải y leo lên hơn mười ngàn bậc thang lòi le, Yến Tương Lan đau lòng không được lâu lại cười đùa cợt nhã: “Có phải ta cũng nên thu nhận đệ tử không, bây giờ y thuật của ta rất cao siêu, ở Vô Ngân Thành từng cứu không ít người, bọn họ đều dập đầu bái lậy hô lớn một tiếng ‘Thần y’ đó nghen!”

Yến Tương Lan cái gì cũng muốn làm, muốn mở y quán, muốn kinh doanh Ác Kỳ Đạo, còn muốn hợp tác với Phục Man sản xuất nhiều thuyền hoa để thông thương giữa Trung Châu và Vô Ngân Thành, mỗi một việc y đều làm đâu ra đó, hoàn toàn không có chỗ nào để bới móc soi mói.

“Tính tình của ngươi không hợp thu nhận học trò.” Thịnh Tiêu nói: “Lo chơi của ngươi đi.”

Yến Tương Lan suy nghĩ một lát thấy cũng đúng, tính y cả thèm chóng chán, thu nhận học trò được dăm ba bữa liền bỏ bê con người ta không lo, sợ là làm chậm trễ cả đời của họ, vì thế y không tính thu nhận học trò nữa.

Sáng sớm hôm sau, các thiếu niên Ly Tương Trai chiếp chiếp meo meo sôi nổi quá trời.

Hoành Ngọc Độ ngồi trên xe lăn dặn dò bọn họ: “Thi đấu lần này không được có suy nghĩ đùa giỡn, nếu người nào có linh lực và tu vi tốt sẽ được đại năng của các Tông môn lớn chọn làm đệ tử thân truyền, mai sau tiền đồ vô lượng.”

Cả đám gật đầu như giã tỏi.

Tần Bàn Bàn đứng bên cạnh Hoành Ngọc Độ, ngửa đầu ra vẻ tội nghiệp: “Chưởng viện, con không nỡ rời xa ngài.”

“Ngoan.” Hoành Ngọc Độ dịu dàng nói: “Ra ngoài nhớ đừng nói con là do ta dạy.”

Tần Bàn Bàn: “…”

Sau khi Thiên Diễn biến mất sạch sẽ khỏi Thập Tam Châu từ bốn năm trước, linh mạch xem như trở thành căn cơ để tu luyện, những Tông môn tu luyện bằng linh mạch bị thế gia chèn ép ẩn cư mấy trăm năm giờ đây dần dần chấn hưng trở lại.

Trải qua bốn năm tu dưỡng tỉ mỉ, có không ít Tông môn ẩn cư lục tục quay lại nhân gian, bắt đầu rà soát tìm kiếm những hạt giống tốt.

Nhóm học trò cuối cùng của Thiên Diễn học cung chính là mục tiêu chung của tất cả mọi người.

Tần Bàn Bàn hồn nhiên vô tư, lại níu tay áo của Hoành Ngọc Độ nói: “Chưởng viện ơi, Lan ca của con có thu nhận học trò không? Con muốn làm học trò của ca.”

Hoành Ngọc Độ bật cười: “Sư tôn như cha, đây chẳng phải quá chênh lệch vai lứa rồi sao?”

“Ngài cũng là một nửa sư tôn của con mà.” Tần Bàn Bàn ra vẻ sành sõi: “Đâu có chênh lệch nhiêu đâu ạ.”

Hoành Ngọc Độ biết nàng mở miệng ra là nói không kéo da non, không biết có phải học từ Yến Tương Lan không, bất đắc dĩ nói: “Tương Lan không thu nhận học trò, hắn còn không đủ thời gian chơi nữa là, nhưng Thịnh Tiêu có lẽ sẽ thu nhận, nếu con muốn gặp Lan ca của mình, có thể vào Tông môn của Thịnh Tiêu.”.

Tần Bàn Bàn bĩu môi: “Thịnh tông chủ ỷ lớn hiếp nhỏ trấn lột chuông của con, bây giờ con vẫn chưa quên đâu.”

Hoành Ngọc Độ vỗ đầu nàng, bất đắc dĩ mỉm cười.

Thiên Diễn học cung đã đổi tên nhưng không biết nên đổi thành tên gì, đành phải gỡ hai chữ ‘Thiên Diễn’ xuống, chỉ gọi là Học cung.

Trân thi đấu lần này rất lớn, trời còn chưa sáng đã có vài Tông môn lục tục đi vào linh giới để theo dõi cuộc thi ở Học cung, chờ các thiếu niên chuẩn bị lên sàn thi đấu.

Chư hành Trai cũng có một linh giới riêng biệt, trừ Hoành Ngọc Độ bận rộn tối mặt ra, những người còn lại đang vừa cắn hạt dưa vừa nói chuyện phiếm.

Yến Tương Lan ngáp một cái đi vào, vì dậy quá sớm nên y chưa kịp đeo hoa tai, uể oải ngồi xuống bắt đầu táy máy sửa lại hạt châu, có người nói gì với y nhưng y không nghe rõ.

Phục Man đi tới chạm vào vành tai của y quan sát một hồi, nói: “Ngươi có muốn xăm một phù văn ‘nghe được vạn vật’ trên vành tai không? Để khỏi phải mắc công phải sửa đi sửa lại.”

Yến Tương Lan nhìn khẩu hình của hắn đoán ý, lập tức lắc đầu: “Không, ta sợ đau.”

Phục Man nói: “Vậy ta sẽ làm cho ngươi hoa tai cỡ nhỏ, xỏ hẳn vào vành tai.”

Yến Tương Lan lặp lại: “Không, ta sợ đau.”

Phục Man: “…”

Nhạc Chính Trấm ngồi một bên hết chịu nổi mỉa mai: “Phục Man ngươi đừng khuyên nữa, linh châu đính trên hoa tai là của Thịnh tông chủ tặng cho người ta đó, sao nỡ đổi cái khác chứ?”

Yến Tương Lan: “…”

Phục Man ‘À’ một tiếng, cười gượng: “Là ta mạo phạm.”

Yến Tương Lan tức giận nói: “Đừng nói giống như ta là loại người chỉ biết yêu đương nhăng nhít, ta sợ đau thật, xỏ một lỗ trên vành tai chứ ít gì, mới nghĩ thôi đã thấy đau rồi.”

Nhạc Chính Trấm nói: “Ờ ờ ờ, ngươi sợ đau thiệt, ta biết.”

Thái độ hời hợt lấy lệ của hắn càng khiến Yến Tương Lan tức hơn, y túm lấy Phục Man, lạnh lùng nói: “Xỏ lỗ tai, ngay bây giờ, đau chết thì đem chôn.”

Phục Man tỏ vẻ khó xử.

Thịnh Tiêu vén màn đi vào, thấy Yến Tương Lan đang nắm tay của Phục Man chà chà lên vành tai của mình, khẽ nhíu mày.

“Sao thế?”

Yến Tương Lan lập tức ngồi lại ngay ngắn ngoan ngoãn, chỉ vào Nhạc Chính Trấm uất ức nói: “Hắn muốn xỏ một lỗ chà bá trên tai ta, còn nói muốn ta đau chết.”

Nhạc Chính Trấm liền tái mặt.

Thịnh Tiêu nghe ra Yến Tương Lan lại bày trò quậy nhưng vẫn nhíu mày, duỗi bàn tay to rộng đến chạm vào má Yến Tương Lan để y xoay đầu qua cho hắn nhìn rõ vành tai bị nhéo đỏ bừng.

Hoa tai là được làm bằng sắt, da của Yến Tương Lan lại trắng, chỉ cần mạnh tay một cái là để lại vệt đỏ ngay, hoa tai thỉnh thoảng sẽ đung đưa theo chuyển động của cơ thể mà va chạm mấy cái, qua hồi lâu là cả vành tai đều bị cạ đỏ bừng lên.

Nếu có loại hoa tai nhẹ hơn thì vành tai của y đỡ bị chịu khổ.

Thịnh Tiêu thấy Yến Tương Lan la hét sợ đau nên cũng không tiện thay y quyết định, chỉ nghĩ đợi qua một thời gian ngắn nữa sẽ đi tìm linh châu nhẹ hơn để thay vào.

Thịnh Tiêu quen tay chỉnh sửa lại hoa tai, sau đó nhẹ nhàng đeo lên vành tai cho Yến Tương Lan, nói: “Ừ, không xỏ.”

Yến Tương Lan thấy vậy đắc ý hếch cằm khoe mẽ với Nhạc Chính Trấm.

Nhạc Chính Trấm trợn mắt.

Trong lúc nói qua nói lại mấy câu, võ đài bên dưới đã có hai thiếu niên bước lên so tài.

Học trò của Hoành Ngọc Độ đều giống hệt nhau, mặc dù hắn không giỏi kiếm thuật nhưng thời niên thiếu trời sinh kiếm cốt, còn nhỏ tuổi mà đã có thể xuất ra kiếm ý tuyệt đỉnh.

Học sinh của Ly Tương Trai không nghe dạy dỗ, tính tình bất hảo, những học sinh ở các trai khác mặc dù tính tình nhã nhặn nhưng quả thật linh căn không thể sánh bằng Ly Tương Trai.

Yến Tương Lan tưởng Thịnh Tiêu sẽ chọn mấy đồ đệ mặt lạnh ít nói như hắn.

Nhưng chờ đến khi trận thi đấu kết thúc…

Yến Tương Lan nhìn Tần Bàn Bàn trưng ra cái mặt bí xị đối diện với Thịnh Tiêu, im lặng hồi lâu mới nói: “Ngươi muốn thu nhận Bàn Bàn làm đồ đệ?”

Tính tình Tần Bàn Bàn cứng đầu bất trị, ngay cả Hoành Ngọc Độ tốt tính cũng phải có lúc nổi đóa với nàng, chứ đừng nói đến Thịnh Tiêu vốn tính nghiêm túc cẩn trọng.

Thịnh Tiêu thu nhận học trò không nhìn ở tính bất trị của nàng, mà là nhìn ở thiên phú và khả năng chịu khổ của nàng.

“Ừ, giờ thu nhận một người, tháng sau lại đi tìm thêm.”

Thịnh Tiêu chỉ chấm mỗi mình Tần Bàn Bàn ở Ly Tương Trai, còn những người khác không có phước lọt vào mắt xanh của hắn.

Tần Bàn Bàn cũng biết Thịnh Tiêu là người có tu vi cao nhất trong số những người tới chọn đồ đệ, được hắn chọn trúng là do kiếp trước phải tu dữ lắm, nhưng nàng là đứa thù dai, vẫn còn bất bình chuyện năm đó Thịnh Tiêu trắng trợn cướp chuông của mình, gương mặt xinh đẹp sáng sủa giờ như cây bông héo, hoa tuyết bay quanh người nàng cũng ỉu xìu mất sức sống, còn thiếu điều muốn nói ta không tình nguyện.

Những thiếu niên khác nhìn Tần Bàn Bàn được Thịnh tông chủ dẫn đi, ai nấy đều đỏ mắt ghen tị, lại thấy dáng vẻ cực kỳ không tình nguyện của nàng, suýt chút nữa xông tới tự tiến cử mình.

Yến Tương Lan tằng hắng một tiếng, thử thăm dò: “Bàn Bàn, muội không muốn?”

Lúc này Tần Bàn Bàn đang định há miệng kể khổ, Yến Tương Lan nhanh tay bịt miệng nàng lại, cười gượng: “…Có thể được Thịnh tông chủ với tu vi Đại thừa kỳ tự tay dạy dỗ, sao có thể không muốn chứ? Bàn Bàn, mau gọi một tiếng sư tôn đi.”.

Tần Bàn Bàn dùng sức gỡ tay Yến Tương Lan ra, nói: “Nhưng ch…”

Chuông của muội!

Thịnh Tiêu lạnh nhạt nhìn nàng, thong thả lấy ra một cái chuông ngọc mua từ chỗ Phục Man đưa cho nàng, xem như là quà ra mắt.

Tần Bàn Bàn lập tức nhận lấy bằng hai tay, cung kính hô to một tiếng sư tôn uy vũ.

Thịnh Tiêu, Yến Tương Lan: “…”

Con bé này, giả ngu hay ngu thiệt vậy.

===Hết phiên ngoại 4===
Bình Luận (0)
Comment