Sau Khi Nhiếp Chính Vương Trúng Độc Tình

Chương 70

Editor: Miên

Sở Mộ đi qua nhặt khối ngọc bội trên đất, thả ở trong tay chốc lát, hỏi Sở Tiêu:

"Miếng ngọc bội từ đâu ra ?"

Sở Tiêu nghe thấy Sở Mộ hỏi, mới ngẩng đầu nhìn ngọc bội bị Sở Mộ cầm trong tay, thân thủ nói:

"Này là của ta, ca ngươi trả lại cho ta."

Sở Mộ do dự chốc lát, cầm trong tay ngọc bội đưa cho Sở Tiêu, Sở Tiêu tiếp nhận liền khẩn trương lật xem ngọc bội, kiểm tra có bị xước hay không, một bên lấy tay chà lau, một bên thổi bụi trên ngọc bội, miếng ngọc bội này, Sở Mộ cảm thấy giống như đã từng nhìn thấy.

Tề Dư cũng từng như vậy với một chiếc ngọc bội, hơn nữa Sở Mộ nhận miếng ngọc bội của nàng với Sở Tiêu rõ ràng chính là một đôi.

Sở Mộ nhớ chính mình đã từng hỏi qua Tề Dư, nàng vì sao lại quý miếng ngọc bội như vậy, không chỉ giấu ở dưới gối, còn thường xuyên lấy ra xem, hỏi nàng ngọc bội kia là của ai , Tề Dư nói cho hắn, ngọc bội là do mẫu thân của nàng tặng.

Mà lúc này, hắn nhìn thấy hai chiếc ngọc bội này hoàn toàn giống nhau, này là chuyện gì, không cần nói cũng biết thôi.

Sở Mộ tâm tình phức tạp, phảng phất một cảm giác mang tên 'Lừa gạt', Tề Dư lừa hắn, Tề Dư vì sao lại lừa hắn?

Sở Mộ hồn phách thất lạc đi ở đầu đường, hắn không nhớ rõ làm thế nào lại ra khỏi Khang vương phủ. Hàn Phong cùng Kỷ Thư theo sau lưng hắn gọi lấy gọi để, Sở Mộ đều làm như không nghe thấy, bởi vì không biết phải trả lời như thế nào.

Đến một tửu quán, tiểu nhị nhìn thấy hỏi:

"Khách quan uống rượu sao?" Sở Mộ liền nhịn không được đi vào, bảo tiểu nhị mang lên nhiều rượu, bắt Hàn Phong cùng Kỷ Thư phải ngồi xuống uống cùng hắn, nhưng hai người trông thấy Sở Mộ như vậy nào dám để hắn uống, chỉ theo bên khuyên ngăn. Đến cuối cùng, thấy Sở Mộ rót hết cả bầu rượu, hai người vội vàng đoạt lấy bầu rượu trong tay Sở Mộ.

Sở Mộ không lấy lại rượu được, thất tha thất thểu đi ra tửu quán , Hàn Phong ở lại trả tiền, Kỷ Thư thì đuổi theo Sở Mộ. Hai người theo sau lưng Sở Mộ, cho rằng hắn muốn đi chỗ nào đó, không nghĩ tới Sở Mộ tuy rằng uống rất nhiều rượu, lại không cần người nâng đỡ, nhưng hắn vẫn chuẩn xác tự mình về đến vương phủ.

Người gác cổng của Vương phủ thấy hắn trở về, bước lên phía trước nâng đỡ, bị Sở Mộ trực tiếp đẩy ra, Sở Mộ say khướt xông vào chủ viện, bắt gặp Tề Dư đang ăn cơm tối trong vườn. Ánh mắt Tề Dư chuyển động hai vòng trên người hắn, phát hiện người này bộ dáng chật vật, gò má hai bên còn hiện ra đã uống rất nhiều rượu, nhất là hai con mắt nhìn chằm chằm vào Tề Dư, màu đỏ như máu trông thật đáng sợ.

Nghĩ đến việc buổi chiều hôm nay hắn một mực xuống xe , hiện tại lại biến thành như vậy, không khỏi hỏi:

"Ngươi đi nơi nào? Ăn cơm tối chưa?"

Nói xong, Tề Dư liền đi đến trước mặt Sở Mộ, vừa mới gần người, Tề Dư đã ngửi thấy trên người hắn nồng nặc mùi rượu, không biết hôm nay hắn đã uống bao nhiêu rượu.

Tửu lượng của Sở Mộ, Tề Dư đã lĩnh giáo qua , lần đầu ở tướng quân phủ, bị mọi người vây quanh rót rượu, hắn cũng không say. Nhưng hôm nay dường như uống nhiều hơn so với lần trước.

Tề Dư hỏi qua, Sở Mộ không trả lời, Tề Dư hỏi Hàn Phong cùng Kỷ Thư:

"Vương gia nhà ngươi làm sao thế?"

Hàn Phong cùng Kỷ Thư nhìn nhau, đều có cảm giác không biết trả lời vương phi như thế nào về vấn đề này. Bởi vì bọn họ cũng không biết vương gia đây là như thế nào.

"Khởi bẩm vương phi, vương gia sau khi đến Khang vương phủ, cứ như vậy."

Hàn Phong đem sự việc mình biết nói cho Tề Dư. Tề Dư nghi hoặc:

"Khang vương phủ?"

Đem ánh mắt trở lại trên người Sở Mộ, phát hiện Sở Mộ còn trừng mắt nhìn nàng, ánh mắt u oán lại nguy hiểm, trực giác cho Tề Dư biết tình huống này không tốt mấy a, liền lui ra phía sau hai bước, nhưng chớp mắt liền bị Sở Mộ ôm ngang cổ, trực tiếp đem Tề Dư nửa ôm nửa khiêng đi vào phòng, động tác cực nhanh, trong sân nhiều người cũng không phản ứng kịp.

Sở Mộ đem Tề Dư khiêng vào phòng, còn không quên xoay người đóng cửa, Tề Dư cực kỳ hoảng sợ, hô:

"Sở Mộ, ngươi điên rồi sao? Muốn làm gì?"

Tề Dư bị Sở Mộ làm cho khiếp sợ, đánh vào vai hắn, muốn hắn bỏ mình xuống. Có thể Sở Mộ da dày thịt béo, nên nắm đấm của Tề Dư không nhằm nhò gì, cũng chỉ hơi ngứa ngáy một chút, dường như không có gì ngăn cản được.

Sở Mộ đem Tề Dư ôm đặt trên giường La Hán, lạnh nhạt nói:

"Đừng đánh, tay đau không?"

Tề Dư sửng sốt chốc lát, sau đó lại đập vào bả vai hắn, ai ngờ cuối cùng nện trúng xương bả vai của hắn, quả nhiên đau, Tề Dư nước mắt lưng tròng.

Sở Mộ đem người thả trên giường La Hán, sau đó không có thêm hành động gì, mà ngồi xuống bên cạnh Tề Dư, giận dữ kéo bàn tay nàng vuốt ve, nhìn biểu cảm của hắn, như là muốn đem tay Tề Dư bóp gãy, nhưng động tác lại rất dịu dàng. Tề Dư hỏi:

"Sở Tiêu cùng ngươi nói cái gì ?"

Hàn Phong nói hắn sau khi đi từ Khang vương phủ ra thì cứ như vậy, có thể có liên quan đến Sở Tiêu.

Sở Mộ nhếch miệng không nói chuyện, chỉ cúi đầu xoa tay cho Tề Dư, Tề Dư tức giận rút tay ra, lại đẩy đẩy bờ vai của hắn. Sở Mộ ngẩng đầu nhìn Tề Dư, chính sắc hỏi:

"Tề Dư, nàng đối với ta là cảm giác gì?"

"A?" Tề Dư sửng sốt, nghe không hiểu.

Sở Mộ thấy nàng lộ ra biểu cảm khó hiểu, không biết can đảm ở đâu, liền ép Tề Dư vào đầu giường, hôn lên cánh môi mềm mại của nàng một cái.

" Cảm giác gì?" Sở Mộ dùng hành động hỏi lại một lần.

Tề Dư ngây ngẩn cả người, mất nửa ngày mới khôi phục tri giác, bình tĩnh trả lời:

"Ngươi muốn cảm giác này?" Sở Mộ bỗng nhiên đem nàng đẩy ra, phẫn nộ ngại ngùng nói:

"Không !"

"Nàng không có cảm giác gì với ta ư ?" Sở Mộ bỗng nhiên giống như một đứa trẻ:

"Nàng suy nghĩ cẩn thận, có cảm giác gì không, có hay không?" Sở Mộ đè lên hai bên bả vai của Tề Dư, ánh mắt chờ mong nói.

Xem bộ dạng này của, phỏng chừng là say thật, Tề Dư mặc kệ con ma men, coi như cho chó cắn một miếng, đẩy tay hắn ra đứng dậy.

"Nàng nói chuyện đi?" Sở Mộ thấy Tề Dư không nói gì, nhịn không được lay Tề Dư vài cái.

"Nàng vì sao không nói chuyện? Tề Dư, nàng vì sao không nói chuyện! Tề Dư..."

Sở Mộ trực tiếp kéo Tề Dư vào trong lòng, ôm thật chặt, Tề Dư phảng phất nghe thấy tiếng khóc của hắn, trong lòng có chút khó hiểu, thân thể bị hắn ghìm chặt, cố tình giãy dụa không được, nàng há mồm cắn lấy bả vai hắn một cái.

Sở Mộ da thịt dày, nhưng cũng không phải thép sắt, bị Tề Dư cắn, cuối cùng cũng biết đau, có chút phản ứng, nhưng vẫn không chịu buông Tề Dư ra, Tề Dư không có biện pháp, chỉ có thể quyết tâm dùng sức cắn, sau khi miệng nếm thấy mùi ngọt tanh, mới sợ tới mức vội vàng nới ra.

"Thế nào lại không cắn nữa ?"

Sở Mộ hỏi bên tai Tề Dư: " cắn đi."

Tề Dư cảm thấy người này không chỉ có say, mà là điên rồi. "Ngươi cho là ta không dám? nhanh buông ra ta!"

Tề Dư giãy dụa. Sở Mộ lại quyết không buông tay,xương sườn Tề Dư đau đớn, liền ngay lập tức kìm không được mà cắn xuống bả vai hắn lần nữa. Tề Dư thì nhẫn tâm cắn, Sở Mộ thì là liều mạng không cần miếng thịt trên vai , giằng co một hồi lâu, vẫn là Tề Dư bại trận.

Sở Mộ cảm giác được Tề Dư nới lỏng miệng, bỗng nhiên một cái xoay người đem Tề Dư áp ở dưới thân, hai khuỷu tay chống ở hai bên thân thể Tề Dư, nhìn xuống đôi môi mềm mại dính máu tươi của hắn.

"Nàng chính là yêu tinh! Yêu tinh hút máu người..."

Sở Mộ nhìn chằm chằm Tề Dư một hồi lâu, nói một câu rồi đổ sập trên người Tề Dư. Lúc Tề Dư nằm dưới cơ thể của Sở Mộ, trong tay đã nhổ cây kim tram xuống, chuẩn bị khi Sở Mộ muốn động thủ với nàng, sẽ đâm cho hắn một cái để hắn tỉnh rượu. Ai ngờ Sở Mộ nói xong liền trực tiếp ngã vào trên người nàng, khiến nàng cũng bất động theo hắn.

"Sở Mộ! Sở Mộ!"

Tề Dư không kịp thở kêu hắn. Nhưng Sở Mộ chỉ trả lời nàng bằng nhịp thở đều đặn, mùi rượu nồng nặc phun trên mặt Tề Dư, hoàn toàn say chết.

Tề Dư biết Sở Mộ không thể tỉnh dậy, nên chỉ có thể cầu cứu bên ngoài.

Bên ngoài Hổ Phách cùng Minh Châu dán tai trên cửa nghe ngóng động tĩnh, các nàng nghĩ cách phá cửa vào, bị Hàn Phong cùng Kỷ Thư ngăn trở.

Cuối cùng vẫn là Hàn Phong thật sự nhịn không được, kéo ra Hổ Phách, một chân đá văng cửa phòng, sợ trong phòng có những hình ảnh nhạy cảm,nên khi Hàn Phong đá văng cửa kia, còn cố ý đưa mắt lên trời.

Hai nha hoàn xông vào, trông thấy vương phi nhà mình lại vương gia đang say như chết áp ở dưới thân, liền bước lên trước giúp đỡ.

Khác với lần trước, lần trước là giả vờ say, cho nên hai nha hoàn có thể đem cơ thể vương gia xuống; nhưng lần này là say thật, hai nha hoàn dùng hết sức bình sinh vẫn không thể đem vương gia xuống.

" Hai cái đầu gỗ các ngươi, còn không đi tới hỗ trợ! Vương phi sắp bị đè chết rồi này!"

Hổ Phách cùng Kỷ Thư nổi giận gầm lên một tiếng, hai tên kia nhìn nhau, lúc này mới vào cửa, luống cuống tay chân giúp đỡ đem Sở Mộ xuống, Sở Mộ có chút tỉnh. Mơ mơ màng màng mở to mắt, phát hiện trước mặt không phải Tề Dư, đột nhiên ủy khuất la lên:

"Tề Dư —— Tề Dư —— Tề Dư! Nàng ở đâu ! Tề —— dư —— "

Sở Mộ tru như sói kêu Tề Dư, Tề Dư vừa được hai nha hoàn nâng dậy, thấy nàng ngoài miệng cùng trên mặt đều là máu, sợ tới mức hai người vội vàng hỏi nàng bị thương ở đâu. Tề Dư khoát tay, hít sâu mấy hơi, khoát tay nói:

"Không phải máu của ta, là của hắn ."

Hàn Phong cùng Kỷ Thư lúc này mới chú ý tới vai Sở Mộ có một mảnh đỏ sẫm, dường như bị thương rất nghiêm trọng.

Bọn họ không dám chất vấn Tề Dư sao lại thế này, lại cũng không thể mặc kệ Sở Mộ tiếp tục chảy máu như vậy, hai người một người một bên chống đỡ Sở Mộ đi đến gian phòng bên cạnh.

" vương gia thật là, mỗi lần uống say rượu đều trở về gây tai họa với vương phi."

Hổ Phách không nhịn được việc Tề Dư bị thương chịu ủy khuất. Hổ Phách bưng chậu nước, Minh Châu ở một bên thay Tề Dư rửa tay rửa mặt, nói:

"Lần này Vương gia say rượu không giống như lần trước."

Minh Châu là người mẫn cảm, lập tức phát hiện có điều kỳ lạ.

Tề Dư không nói chuyện, ánh mắt nhìn vào dòng nước đang bị vấy bẩn bởi máu trên tay nàng.

"Có cái gì không giống?" Hổ Phách hỏi.

Minh Châu suy nghĩ một chút, nói: "Cảm giác vương gia lúc này trong lòng bị tổn thương. Dường nhu có chuyện gì ủy khuất."

"Vương phi người cũng thật là, đẩy vương gia không được thì kêu chúng ta liền, cắn hắn nghiêm trọng như vậy làm gì? Trên người vương phi dính nhiều máu như vậy, có thể thấy được vết thương của vương gia rất sâu a."

Minh Châu lấy tay Tề Dư ra khỏi chậu nước hồng phấn, một bên lau tay cho Tề Dư, một bên nói như thế.

Tề Dư hồi tưởng lúc cắn Sở Mộ, nàng quả thật dùng hết sức, nghĩ rằng cắn Sở Mộ đau , hắn sẽ buông tay, ai ngờ Sở Mộ như vậy vẫn không chịu buông tay.

Hiện tại nghe Minh Châu nói như vậy, Tề Dư cảm thấy có chút áy náy. Vì chính nàng cắn nên nàng biết vết thương trên người Sở Mộ quả thật rất sâu. **************************

Tề Dư nguyên một đêm không thể ngủ ngon, không biết có phải vì nhìn thấy máu đêm qua, mà lúc ngủ đều mơ mơ màng màng thấy máu, hoặc là thấy Sở Mộ toàn thân đầy máu nhìn nàng, hoặc là chính nàng toàn thân đầy máu, tóm lại là những giấc mơ máu.

Sau khi thức dậy vào buổi sáng, tâm trí Tề Dư toàn xoay quanh Sở Mộ, nàng ngồi ở nhà ăn bên trong dùng cơm sáng, bình thường giờ phút này, không cần kêu, Sở Mộ nhất định sẽ ở đây.Dường nhu Tề Dư đã có thói quen cùng Sở Mộ ăn sáng.

Có thể hôm nay Sở Mộ không đến, nói với Minh Châu:

"Vương gia ngày hôm qua uống say, đợi chút nữa đem đến cho hắn một bát canh gỉai rượu đi."

Minh Châu sửng sốt, nói: " Vương gia sáng sớm đã đi ra ngoài a."

Động tác ăn cháo của Tề Dư dừng một chút, sửng sốt một lát sau mới gật đầu:

"A, quên đi."

Minh Châu âm thầm đoán ý tứ của Tề Dư, nói:

"Nô tì nghe kỷ hộ vệ nói vương gia hôm nay phải đi Binh bộ nha môn, nếu vương phi lo lắng, thuộc hạ sẽ cho người đem canh đưa đến Binh bộ."

. Hai chữ 'Lo lắng' khiến Tề Dư nghe qua có chút khó chịu, quyết đoán lắc đầu:

"Không cần , hắn có thể đi Binh bộ, còn đưa canh giải rượu làm gì ."

Minh Châu ngẫm lại, hình như có chút đúng, liền không nói cái gì nữa.

Đến giữa trưa, người gác cổng liền truyền đến tin tức 'Vương phủ hồi phủ', Tề Dư vừa lúc ở trong vườn cắm hoa, sau khi nghe thấy, vô thức để ý đến cửa phủ. Nếu bình thường Sở Mộ trở về, đều sẽ đi thẳng đến sân chính.

Nhưng sau khi đợi mười lăm phút, Sở Mộ đều không xuất hiện, Tề Dư mới thu hồi ánh mắt, không nhìn vào hướng cửa nữa.

Hắn vẫn còn giận ta?

Ngày hôm qua hắn làm phiền nàng, Tề Dư không giận thì thôi,hắn hà cớ gì lại giận? Bởi vì nàng cắn hắn? Nhưng tại hắn không chịu buông tay, Tề Dư mới nhẫn tâm cắn hắn .

Minh Châu bày cơm trưa, Hổ Phách thuận miệng hỏi Tề Dư:

"Vương phi, vương gia đang ở thư phòng, người có muốn mời hắn cùng lại dùng cơm không?"

Tề Dư lạnh nhạt nói: "Mời cái gì mà mời, tại sao phải sợ hắn không ăn cơm?"

Hổ Phách chỉ là thuận miệng hỏi, không ngờ bị quát, đang muốn phân trần thì bị Minh Châu giữ chặt, Minh Châu lắc lắc đầu, Hổ Phách liền thu hồi ủy khuất.

Tề Dư ăn được mấy miếng liền thả xuống.

Tình trạng này kéo dài hai ba ngày, Sở Mộ không đặt chân đến sân của Tề Dư một lần nào.

Sau khi Tề Dư ném vài hoa văn bị thêu sai, Minh Châu đánh bạo hỏi:

"Vương phi trong lòng có chuyện không vui?"

Tề Dư lắc đầu: "Không có."

Minh Châu một bên thêu hoa, một bên giống như tán gẫu nói: "Nghe nói vương gia này hai ngày ở trong thư phòng ngày đêm làm công chuyện, không nghỉ ngơi chút nào. Thái y đến, đều bị vương gia đuổi ra."

Tề Dư tiếp tục vùi đầu thêu hoa văn, Hổ Phách khẩn trương:

"A? Vương gia vì sao phải đuổi thái y?"

Minh Châu trừng mắt nhìn nàng một cái, tiếp tục nói:

"Vương gia bị thương không biết thế nào , lại không để thái y chẩn trị, tính tình cũng khó chịu hơn, nghe nói mấy ngày nay, trong thư phòng không ai dám lớn tiếng, sợ chọc giận vương gia."

Minh Châu vừa nói vừa chú ý phản ứng của Tề Dư, không ngờ Tề Dư toàn tâm toàn ý thêu, dường nhu không nghe thấy nàng nói gì, hoàn toàn không có một chút phản ứng.

Minh Châu âm thầm thở dài, vương gia cùng vương phi chiến tranh lạnh hai ngày nay, đến người mù đều có thể nhìn ra. Tính tình Vương phi tuyệt đối không có khả năng thỏa hiệp trước , nếu là lúc trước thì vương gia sẽ mặt dày sáp đến, nhưng hiện tại vương gia không đến , bộ dáng vương phi lại thờ ơ, thật không biết phải làm thế nào mới tốt...

Lúc này, nha hoàn bên ngoài báo lại, nói hàn hộ vệ cầu kiến vương phi.

"Tham kiến vương phi." Tề Dư vừa ra cửa phòng đến hành lang, Hàn Phong liền vội vàng hành lễ.

"Chuyện gì?" Tề Dư hỏi.

Trong lòng Tề Dư sáng lên,hai tên Hàn Phong cùng Kỷ Thư, nếu không phải vì chuyện của Sở Mộ, tuyệt nhiên sẽ không tìm đến vương phi.

"Mời vương phi đến thăm vương gia."

Hàn Phong đi thẳng vào vấn đề nói:

"Vương gia đã nhiều ngày đã không chịu nghỉ ngơi, cũng không chịu đổi thuốc, nếu thời tiết lạnh, vết thương trên người vương gia sẽ mưng mủ ."

Tề Dư thu mắt lại, suy nghĩ một lát rồi hỏi Hàn Phong:

"Chuyện gì đã xảy ra lúc hắn ở Khang vương phủ?"

Tề Dư hiện tại có thể khẳng định, là Sở Tiêu cùng hắn nói gì đó, nhưng Tề Dư lại không biết nội dung cụ thể.

"Thuộc hạ không dám lừa gạt vương phi, ngày ấy vương gia đến Khang vương phủ liền để ta cùng Kỷ Thư ở ngoài chờ, một mình vương gia đi vào."

Hàn Phong cũng muốn biết ngày đó đến cùng phát sinh chuyện gì mà lại khiến vương gia ra nông nỗi này.Nói tới đây, Hàn Phong đột nhiên nhớ tới cái gì, nhanh nhảu nói:

"Nhưng, vương gia này hai ngày đập vỡ mấy cái ngọc bội, đều là những cái ngài ấy mang theo bên mình thường ngày."

Tề Dư nhíu long mày: "Ngọc bội?"

Nói xong, có lẽ nàng đã biết chuyện gì xảy ra. Trong con ngươi lóe lên một tia sáng lạnh, Tề Dư nheo mắt lại. **************************

Sở Mộ ngồi ở ghế tựa xem hồ sơ Binh bộ. Tề Dư cầm một cái khay trực tiếp đi vào, Sở Mộ nhịn không được giương mắt nhìn nàng vài lần, mặc dù chỉ là hai ba ngày không gặp nàng, mà như là đã qua hai ba năm dài.

Tề Dư đem khay thả xuống, lúc xoay người lại, vừa vặn trông thấy ánh mắt Sở Mộ, Tề Dư nhẹ giọng vội ho một tiếng, nói:

"Hàn Phong nói ngươi này hai ngày đều không thay thuốc."

Sở Mộ vẫn lặng lẽ phê duyệt hồ sơ, nói:

"Ta sẽ nói bọn họ không cần làm phiền nàng, hãy để đó đi."

Tề Dư có cảm giác giống như lúc họ vừa mới kết hôn, khi đó Sở Mộ cũng đối với nàng lạnh lùng như vậy, đương nhiên , giọng điệu cũng không khách khí như vậy .

Tề Dư đi quanh ghế dựa, đứng trước mặt hắn, Sở Mộ cố ý không nhìn tới nàng, Tề Dư đứng một hồi lâu, hắn cũng giả vờ không nhìn thấy nàng.

" Vương gia có việc phải làm,thần thiếp sẽ không quấy rầy ."

Tề Dư nói xong liền quay đi. Ai ngờ nang vừa quay đi, Sở Mộ liền nhịn không được mở miệng:

"Nàng đến đây làm gì ?"

Tề Dư quay lại, chỉ chỉ chỗ thuốc bên kia, Sở Mộ chán nản, nữ nhân này đến đây, nói với hắn vài câu mềm lòng thì chết sao? Đặt lại bút lên án thư, Sở Mộ đi ra, kéo tay Tề Dư đến chỗ để khay thuốc, giận dữ nói:

" Đưa thuốc có ích lợi gì, chẳng lẽ muốn bổn vương tự mình thay sao?"

Nói xong, Sở Mộ liền tháo dây đai lưng cùng vạt áo trước, ngồi xuống ghế tựa, chờ Tề Dư hầu hạ.

Tề Dư chỉ là đơn thuần nghĩ đến đưa thuốc, thuận tiện nhìn hắn một cái, nếu Sở Mộ nói chuyện với nàng, nàng sẽ nói vài câu với hắn, nếu không nói với nàng, nàng sẽ để thuốc xuống rồi đi, dù sao cũng không nghĩ sẽ thay thuốc cho hắn.

Nếu như sớm biết rằng lập trường Sở Mộ không kiên định như vậy, Tề Dư nhất định sẽ để Hổ Phách hoặc Minh Châu mang thuốc tới, cũng không đến mức bây giờ ở thế bắt vịt trên kệ.

Vết thương trên vai Sở Mộ, quả thật giống như Hàn Phong nói, không được xử lý nhiều, cũng không băng bó gì. Dù sao vết thương không có băng vải, chỉ đơn giản là vẩy một chút thuốc bột, hình dạng thuốc bột chính xác là hình dạng của hai vết cắn của nàng ngày hôm đó.

Tề Dư nhìn hai miệng vết thương, cảm thấy có chút ngượng ngùng, dùng thuốc của đại phu rửa vết thươn, vừa chạm vào, Sở Mộ liền xuýt xoa một tiếng:

"Nhẹ một chút. Nàng muốn xé da của bổn vương sao?"

Tề Dư âm thầm trừng mắt nhìn hắn một cái, thật sự nhẹ nhàng lại, động tác của nàng không quá thuần thục, nhiều lần chọc Sở Mộ tức giận lườm mắt với nàng, nhưng nàng vẫn không bỏ cuộc.

Tề Dư một bên bôi thuốc mỡ trên miệng vết thương của hắn, một bên nhìn thoáng qua Sở Mộ đang cắn chặt hàm dưới, sau đó rất nhanh thu hồi ánh mắt.

Lúc nàng vừa thu hồi ánh mắt, ánh mắt của Sở Mộ lại nhịn không được liếc qua. Mặt Tề Dư gần ngay trước mắt, hàng long mi đen và dài làm lay động trái tim Sở Mộ.Hương thơm trên người Tề Dư khiến Sở Mộ vui vẻ thoải mái, cuối cùng ánh mắt dừng trên đôi môi mọng nước của Tề Dư, tuy rằng đêm đó hắn uống say , nhưng không thể quên được mùi vị ngọt ngào của đôi môi nàng.

Bình Luận (0)
Comment