Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Trở Thành Chuyên Gia Pháp Y

Chương 47


“Nếu anh trong sạch thì sẽ không sợ về đồn cảnh sát với chúng tôi.

” Hạ Bân khích anh ta.

Đỗ Vĩ Lập siết chặt nắm đấm, thoáng bình tĩnh lại, anh ta kéo khẩu trang xuống, tức giận nói: “Đi thì đi, tôi không giết người, sẽ không thẹn với lòng mình!”
Nói xong, anh ta đi thẳng về phía trước.

Hạ Bân và Đan Thần Huân nhìn nhau, trước khi đi Đan Thần Huân còn dặn dò anh ta: “Cầm theo con dao này đưa đến khoa pháp chứng khám nghiệm xem có phát hiện gì không?”
Rồi khỏi siêu thị, bọn họ gặp Tiết Linh Âm ở bên ngoài, cô đi theo Đỗ Vĩ Lập đến tận đây.

Lúc này Đỗ Vĩ Lập mới biết mình đã bị đồn cảnh sát chú ý, tính cảnh giác này khiến Đan Thần Huân càng không tin anh ta là hung thủ.

!
Đồn cảnh sát Thành Nam, phòng thẩm vấn.


Lần này Đan Thần Huân tự lấy lời khai, Đỗ Vĩ Lập cung cấp lịch sử trực ban của mình trong vòng hai tháng qua.

Căn cứ vào lịch sử quẹt thẻ thì đúng là anh ta không có điểm đáng nghi, vì trong bốn vụ án giết người này.

Thời gian bị hại của ba nạn nhân đều trùng với khoảng thời gian anh ta đang làm việc, nói cách khác, anh ta có chứng cứ vắng mặt.

Giám đốc siêu thị và mấy nhân viên công tác đều đến đồn cảnh sát để lấy lời khai, bọn họ xác nhận những lúc đó Đỗ Vĩ Lập đang làm việc.

Có vật chứng, có nhân chứng, Đỗ Vĩ Lập không có tình nghi.

Mặc dù thế, Tiếu Dương vẫn kiên trì không cho anh ta đi.

Nói có quyền tạm giam bốn mươi tám tiếng, anh ta sẽ tiếp tục điều tra chứng cứ trong khoảng thời gian này.

Đan Thần Huân không ngăn cản, anh đã không nghỉ ngơi suốt bảy ngày, đám cấp dưới khuyên bảo mãi anh mới chịu rời khỏi đồn cảnh sát.

Mươi một giờ khuya, anh ngồi trong xe một lát, từ vị trí này có thể thấy tòa Pháp y.

Trong tòa nhà tối đen, chỉ có cửa sổ nào đó ở tầng hai đang sáng đèn, vô cùng nổi bật trong đêm tối vắng lặng.

Người đàn ông nhìn chằm chằm cánh cửa sổ nơi xa, sau một lúc lâu đột nhiên xuống xe.

!
Trong phòng giải phẫu số 1, Tô Cẩn đang khám nghiệm tử thi.

Mấy ngày nay xảy ra rất nhiều vụ tai nạn giao thông, 90% xác chết bị giải phẫu mỗi đêm đều đến từ hiện trường tai nạn xe cộ, báo cáo giám định toàn là: Chết do tai nạn.

“Nam giới, 13 tuổi, xuất huyết não khiến áp lực nội sọ tăng cao dẫn đến chết não, chết do tai nạn! ” Cô viết vào báo cáo khám nghiệm tử thi rồi ký tên.


“Cuộc sống vừa bắt đầu đã kết thúc, thật đáng tiếc.

” Cô đắp vải trắng lên cho người chết: “Kiếp sau đừng làm người, làm người quá đau khổ! ”
Cô vỗ vào ngực thi thể rồi đi đến trước bàn làm việc, sau khi gửi báo cáo khám nghiệm tử thi cho Trì Triệt, cô tháo găng tay pha một cốc cà phê đen.

“Cốc cốc! ”
Cô vừa định tháo khẩu trang, bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Ngoại trừ Trì Triệt và nhân viên công tác vận chuyển thi thể, thì những người khác sẽ không đến phòng giải phẫu số 1, cô còn chưa thông báo cho nhân viên công tác, chắc là Trì Triệt.

“Đừng làm phiền tôi.

” Cô lạnh lùng tháo khẩu trang xuống, nhấp một ngụm cà phê, cà phê đen đắng chát khiến tinh thần cô tỉnh táo.

“Cốc cốc cốc! ” Ba tiếng gõ nặng nề vang vọng trong đêm tối.

Tô Câne cau mày, khuôn mặt nhỏ trắng nõn tối sầm lại, cô coi như không hề nghe thấy, ngồi xuống bàn làm việc đọc sách.

“Cốc cốc cốc! Cốc cốc cốc! ”

Người ngoài cửa rất kiên nhẫn, tiếng gõ cửa còn có tiết tấu.

Tô Cẩn bực bội, đặt cốc xuống đi ra mở cửa.

“Họ Trì! Anh có thôi không hả?”
Dù cô đang tức giận nhưng vẻ mặt vẫn vô cảm, giọng nói trầm thấp đầy sự uy hiếp.

“Anh! ” Sau khi nhìn rõ người đứng ngoài cửa, cô hơi ngạc nhiên, hàng lông mày xinh đẹp cau chặt lại, vô thức lùi lại một bước: “Anh đến đây làm gì? Hôm nay không có án mạng.


Đan Thần Huân đứng ngoài cửa, anh cố ý đứng hơi xa mới gõ cửa.

Lúc cô mở cửa, anh cũng hơi ngạc nhiên.



Bình Luận (0)
Comment