Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Nghĩ Mình Là Alpha

Chương 32

Edit: Toả Toả

Khu ký túc xá của trường trung học Thủ Đô cũng giống như trường trung học ở Tinh Minh, ký túc xá của học sinh các lớp đều nằm trong một khu vực rộng lớn, được chia thành ba khu vực theo ABO.

Lúc này đang là thời gian tan học buổi chiều, hơn nữa những tuyển thủ từ các tinh cầu khác cũng đã lục tục đến, rất nhiều học sinh đang xem cảnh tượng náo nhiệt.

Tưởng Sơ Lập đưa bọn họ đến một toà ký túc xá, tất cả tuyển thủ đến tham gia thi đấu đều được trường trung học Thủ Đô sắp xếp ở đây.

"Phải rồi Lâm Miên Lý, em muốn đi theo bọn họ cùng ở khu A này hay là cần xin một chỗ ký túc xá khác bên khu O?"

Lâm Miên Lý nghe vậy nói: "Không cần phiền phức như vậy đâu, em và mọi người sẽ ở cùng một chỗ."

Tưởng Sơ Lập gật đầu: "Ừm, ở chung vẫn tiện hơn, mấy ngày nay mọi người quan tâm lẫn nhau một chút, đừng có gây rối, hai đứa đó, ở bên ngoài thu liễm lại một chút, rất nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm đấy, lần này truyền thông cũng đến rất nhiều, Bộ Giáo Dục rất coi trọng nó."

Trong số mấy người bọn họ, Lâm Miên Lý và Giang Ẩn thì khỏi phải nói, chuyện hai người này muốn làm cùng nhau còn ít sao? Hứa Thừa tuy rằng không có khoa trương như bọn họ, nhưng cũng là người không chịu ngồi yên.

Giang Ẩn lười biếng nói: "Thầy à, cái này thầy cứ yên tâm đi, người không phạm ta ta cũng sẽ không phạm người."

Tưởng Sơ Lập liếc anh một cái, lẩm bẩm trong lòng nhưng cũng không nói gì nữa, thầy biết Giang Ẩn vẫn có chừng mực.

Có hai vị kia ở đây, cho dù là ở nơi không ai biết đến bọn họ, trên đường đi vẫn có thể nhận được tỷ lệ quay đầu rất cao.

Phí Long đi theo phía sau bọn họ, luôn cảm thấy mình dính được không ít ánh sáng.

"Cậu không cảm thấy hai người bọn họ hình như có chút vấn đề à?" Cậu ta sửng sốt, là Tần Huyền đang nhỏ giọng hỏi cậu ta.

"Vấn đề? Vấn đề gì, tôi nhìn không ra." Phí Long nhìn bóng lưng hai người phía trước, một người đi phía trước một người hơi thụt lại phía sau, khoảng cách không gần cũng không xa, cậu ta không thấy có gì khác biệt.

Tần Huyền không trả lời, bởi vì Tưởng Sơ Lập lại mở miệng: "Sáng mai sẽ có một sự kiện khởi động, giống như trước đây, mục đích là làm nổi bật tình hữu nghị, đã làm từ đó đến nay, mấy đứa có ai muốn lên sân khấu không?"

Sự kiện khởi động này sẽ cho phép các giáo viên hướng dẫn của các trường khác nhau lựa chọn những người tài năng đi lên thể hiện bản thân, cũng để mọi người gặp trước những tuyển thủ mũi nhọn này, bầu không khí sẽ được hâm nóng, dù sao trận thi đấu lớn lần này sẽ được truyền hình trực tiếp xuyên suốt.

Hứa Thừa Lập tức nói: "Thầy, em muốn đi."

Mọi người cũng không bất ngờ, Hứa Thừa là người nhiệt huyết như vậy, không có khả năng sẽ không tham gia loại hoạt động này.

Nói xong gã nhìn về phía Lâm Miên Lý và Giang Ẩn.

Lâm Miên Lý đang định lên tiếng, Giang Ẩn đã nói trước: "Ngày mai tôi đưa cậu ấy đến bệnh viện Thủ Đô lấy thuốc, nên sẽ không tham gia."

Lâm Miên Lý liền ngậm miệng lại.

Ký túc xá của bọn họ ở tầng chín, được phân thành hai dãy, mỗi bên có bốn phòng.

Tưởng Sơ Lập trực tiếp đem quyền mở cửa của hai dãy cho năm người bọn họ, để họ tự chọn phòng.

Giang Ẩn không đợi phân phòng, đẩy Lâm Miên Lý vào dãy phòng bên phải, sau đó nói với bốn người còn lại: "Mọi người ở bên kia đi, thầy cũng qua đó luôn đi, vừa đủ."

Tưởng Sơ Lập: "........"

Vừa đủ cái đầu cậu, tuy rằng hai người rất thân quen, nhưng cậu bá đạo như vậy thật sự tốt sao?

Nhưng Giang Ẩn cũng không cho bọn họ thời gian phản đối, để lại một câu ngày mai gặp xong liền đóng cửa lại.

Tưởng Sơ Lập bất đắc dĩ nói: "Cũng như nhau thôi, chúng ta cứ ở bên đó đi, dù sao cũng là phòng riêng."

Tần Huyền nhìn cánh cửa đóng chặt, ánh mắt loé lên, cuối cùng vẫn không nói gì.

Trong ký túc xá, Lâm Miên Lý dựa vào tường nhìn Giang Ẩn nhốt những người khác ngoài cửa, biết anh nhất định muốn nói gì đó với mình mà suy nghĩ lung tung.

Giang Ẩn đi vào vài bước, đứng trước mặt Lâm Miên Lý, đầu tiên là thuận tay ném mấy hành lý nhỏ xuống sofa ở phòng khách cách đó khoảng hai ba mét, phát ra một tiếng vang nặng.

Mí mắt Lâm Miên Lý giật giật.

Giang Ẩn quay đầu nhìn hắn: "Nói đi."

"...... Nói cái gì?"

Khoé miệng Giang Ẩn kéo ra một nụ cười nhàn nhạt, ôn hoà nói: "Cậu biết tôi đang nói gì, tại sao đột nhiên lại muốn đi lấy thuốc cách trở giả A?"

Lâm Miên Lý ra vẻ thoải mái, nhẹ nhàng nói: "Không có gì, chẳng qua là không muốn làm phiền cậu thôi, tự mình làm thì tiện hơn, chỉ là tôi chưa kịp nói với cậu."

Giang Ẩn hơi nghiêng đầu: "Tiện hơn? Tôi ở ngay đây, không phải là tiện hơn sao?"

Lâm Miên Lý chưa từng nhìn thấy Giang Ẩn như thế này, hơi cúi đầu xuống: "Ý của tôi là, lần này sang đây thi đấu rủi ro sẽ khá lớn, cũng không biết khi nào thì tôi sẽ phát tình, lỡ như là ở trên sân thi đấu..... Mà cậu lại không ở bên cạnh tôi, như thế thì tôi có thể tự mình sử dụng thuốc cách trở giả A....."

Hắn vẫn chưa nói hết câu này, bởi vì cằm của hắn đã bị hai ngón tay thon dài nắm lấy, mạnh mẽ nâng lên, bắt buộc hắn phải nhìn người trước mặt.

Giang Ẩn sáp đến, nhìn chằm chằm bóng mình trong mắt Lâm Miên Lý, như muốn nhìn vào nơi sâu nhất của nó: "Tôi sẽ ở bên cạnh cậu, vẫn luôn ở đó, cho dù cậu ở bất cứ đâu."

"......."

Đôi mắt xinh đẹp của Giang Ẩn khẽ nheo lại: "Tại sao cậu lại cảm thấy là tôi sẽ để cậu ở một nơi mà tôi không nhìn thấy chứ?"

Lâm Miên Lý ngây người nhìn anh, há miệng nhưng không nói được lời nào.

Hắn bị rung động.

Giọng điệu của người trước mặt vẫn dịu dàng, nhưng cũng bởi vì như thế mà khiến hắn cảm thấy càng thêm rung động.

Một chút hung tàn lộ ra từ trong đôi mắt vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, không hiểu sao lại khiến hắn nhớ lại mảnh ký ức xuất hiện trong giấc mơ đêm qua ——

Tiểu Giang Ẩn trước đây cười nói với hắn, sẽ đem hắn nhốt lại trên đảo nhỏ, không cho gặp bất cứ ai.

Nhưng lúc này lại rất kỳ lạ, rõ ràng Tiểu Giang Ẩn kia và anh của hiện tại khác biệt rất lớn.

Lông mi Lâm Miên Lý run lên.

Con ngươi của Giang Ẩn khẽ động, dường như cảm giác được điều gì đó, anh lui về sau nửa bước, thả ngón tay ra, thu hồi sự hung tàn trong mắt.

Anh nhẹ nhàng xoa xoa cái nằm bị nắm có hơi đỏ ửng của Lâm Miên Lý, cười nói: "Ngày mai sẽ không đi lấy, nhưng trái lại chúng ta có thể đi mua sắm, chờ sự kiện khởi động gần xong thì trở lại."

Giang Ẩn biết Lâm Miên Lý không hy vọng người khác biết chuyện anh đánh dấu hắn, giả vờ đi lấy nó một chút thì cũng không sao.

Lâm Miên Lý muốn lui về phía sau một bước nhưng phía sau hắn là tường, lui không được.

Ngón tay của Giang Ẩn lập tức dừng lại.

Hai người nhìn nhau, nhất thời không ai lên tiếng.

Lâm Miên Lý lẳng lặng nhìn anh, không lui lại nửa phần.

Cũng đã không thể lui nữa rồi.

Hắn vẫn chưa hiểu được tình huống của mình là như thế nào, không biết đến tột cùng mình thích Giang Ẩn đến mức nào, cũng..... không biết trước kia Giang Ẩn rốt cuộc có biết đến tâm ý của mình hay không.

Hắn sợ hãi, lo lắng, ngay cả khi không còn trí nhớ hắn vẫn như trước sợ hãi tất cả những chuyện liên quan đến tình yêu này, nó dường như đã ăn sâu vào máu thịt của hắn, là do quá khứ đã mất đi này gây ra cho hắn.

Cho dù đã quên đi quá khứ nhưng bản năng vẫn còn đó.

Lông mày Giang Ẩn nhăn lại, anh hiểu rõ Lâm Miên Lý, một khi người này đã cứng đầu thì mười cơ giáp cũng không kéo lại được.

"Cậu không biết loại thuốc cách trở này sẽ làm hại đến cơ thể sao? Không biết nếu thật sự dùng nó, sau này khi Pheromone đã thành thục rồi còn phải đặc biệt điều chỉnh công thức, lại còn có khả năng sẽ xuất hiện di chứng sao?"

Lâm Miên Lý: "Biết."

"Vậy thì cậu đang lo lắng cái gì, từ khi xuống khỏi tinh hạm cậu cứ như vậy, tôi đã nói tôi sẽ luôn ở bên cạnh dõi theo cậu, cậu không tin tôi?"

"Không phải, cậu đừng......"

Cậu đừng hỏi nữa.

Lâm Miên Lý chưa nói xong, nhưng hắn biết Giang Ẩn đã hiểu.

Giang Ẩn quả nhiên không nói nữa.

"Không phải, tôi chỉ là đề phòng bất trắc thôi, cũng không phải dự định là sau này đều sẽ dùng nó, nếu......" Hắn buộc chính mình nói: "Nếu cậu ở đó, thì vẫn có thể sẽ nhờ cậu giúp đỡ."

Đây là nhượng bộ lớn nhất mà hắn có thể thực hiện lúc này.

Giang Ẩn nghe xong những lời này của hắn chợt bật cười, lúc anh cười rộ lên như thế này trông rất đẹp, Lâm Miên Lý nhìn đến ngẩn người.

"Cậu nhất định là ỷ vào việc tôi cưng cậu." Anh nói một câu rất nhỏ.

"Cậu nói cái gì?" Lâm Miên Lý không nghe rõ.

Nụ cười trên mặt Giang Ẩn biến mất, không trả lời, ánh mắt kỳ quái mà liếc hắn một cái: "Ngày mai tôi đưa cậu đi."

Nói xong anh xoay người đến phòng khách cầm hành lý của mình đi vào phòng.

Lâm Miên Lý thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thuyết phục được rồi.

Ngày hôm sau chính là trận thi đấu khiêu chiến dành cho học sinh trung học trong Ngân Lam hệ, Tưởng Sơ Lập đưa bọn họ đến hội trường, đến một lối rẽ trên đường thì Lâm Miên Lý và Giang Ẩn tách ra.

"Hai đứa đi nhanh về nhanh đó, sau khi trở về thì đến uỷ ban thi đấu, bên đó có chuyện muốn xác nhận với Lâm Miên Lý." Trước khi tách ra, Tưởng Sơ Lập dặn dò.

"Biết rồi ạ."

Hứa Thừa hỏi: "Uỷ ban thi đấu tìm Lâm Miên Lý để làm gì vậy?"

Tưởng Sơ Lập: "Dù gì thì em ấy cũng là Omega đầu tiên của Ngân Lam hệ tham gia trận đấu lớn này, bên kia muốn em ấy chú ý một số điều."

"Người đầu tiên? Nhưng thầy Thiệu cũng vậy mà."

"Thiếu tá Thiệu Giác không phải đến từ Ngân Lam hệ, y đến từ Yên Vân hệ." Tần Huyền nói.

"Ồ."

Tưởng Sơ Lập nhớ lại: "Lúc ấy sau khi phân hoá y cũng là người đầu tiên tham gia thi đấu khiêu chiến dành cho học sinh trung học trong tinh hệ của bọn họ, hơn nữa còn giành được hạng ba, phải biết là Yên Vân hệ lớn hơn Ngân Lam hệ rất nhiều."

"Em cảm thấy thành tích của anh Miên sẽ không kém hơn thiếu tá Thiệu." Tần Huyền cười nói.

"Thầy cũng tin em ấy, không chỉ có em ấy, còn có tên nhóc Giang Ẩn kia nữa, hai người bọn họ nhất định sẽ toả sáng trong cuộc thi đồng đội." Tưởng Sơ Lập cười nói.

Cuộc thi đấu khiêu chiến dành cho học sinh trung học đã bắt đầu hừng hực khí thế, sân thi đấu vô cùng sôi nổi, vô số cánh truyền thông đang điều khiển camera mini để phát trực tiếp các gương mặt đang tràn ngập ý chí chiến đấu trên sân, rất nhiều người trên tinh hệ đang theo dõi trận thi đấu lớn này.

Cùng lúc đó, Lâm Miên Lý lại vô cùng buồn bực, hắn và Giang Ẩn đã thuận lợi lấy được thuốc cách trở giả A, nhưng mà tiểu tử thối Giang Ẩn kia lại không đưa nó cho hắn.

"Cậu mau đưa nó cho tôi." Lâm Miên Lý trừng mắt nhìn anh.

Giang Ẩn đem thuốc cách trở bỏ vào trong túi, chỉnh đốn hoàn hảo rồi nhàn hạ vỗ vỗ nó: "Không đưa."

Mẹ kiếp?

"Cậu đang làm gì vậy? Có ý gì chứ?" Muốn đánh nhau à?

"Không có ý gì." Giang Ẩn chậm rãi nói: "Xin lỗi nhé, tôi vẫn còn đang tức giận, cậu không phải là nhìn không ra chứ."

Lâm Miên Lý dừng một chút.

Hắn đương nhiên có thể cảm giác được, bắt đầu từ tối hôm qua đến khi đi bệnh viện lúc nãy, Giang Ẩn cũng chưa từng nói nhiều với hắn.

Nếu là trước đây, miệng của anh không có khả năng sẽ yên tĩnh như vậy.

Lâm Miên Lý thở dài, cộng thêm ngày hôm qua, đây đã là lần thứ hai hắn dỗ người ta.

Đúng vậy, tối qua hắn cảm thấy mình nhẹ nhõm hơn, nhưng thật ra hắn chỉ đang kéo dài thời gian.

Hắn nghĩ, chỉ cần khi mình phát hiện kỳ phát tình sắp đến thì tìm cớ rời đi là có thể tự mình tiêm thuốc cách trở giả A.

Về phần làm hại đến cơ thể, thật ra hắn cũng không quá quan tâm, nếu bác sĩ đã chủ động cho hắn dùng vậy chắc cũng không quá nghiêm trọng.

Hắn nói: "Đừng giận, dù sao đồ cũng đã lấy tới tay rồi, cậu không thể vẫn luôn cầm nó được, dù gì sớm muộn cậu cũng sẽ đưa cho tôi." Đồ không nằm trong tay hắn luôn luôn có chút bất an.

Giang Ẩn phớt lờ, Lâm Miên Lý nghĩ một hồi lại nói: "Nếu trong lòng cậu cảm thấy không công bằng, sau này chỉ cần cậu đưa ra một yêu cầu hợp lý, tôi nhất định sẽ giúp cậu làm."

Giang Ẩn rốt cuộc có phản ứng, anh liếc nhìn Lâm Miên Lý một cái: "Vì thứ này, cậu lại hạ mình như vậy, thế không sợ tôi muốn đánh dấu cậu sao?"

"........"

Lời này phải tiếp như thế nào đây?

Nhưng Giang Ẩn lại dầu muối không ăn: "Dù sao đồ đều đang nằm trong tay tôi, nếu cậu muốn thì tự mình lại lấy, miễn là cậu muốn ở trên đường lớn "luận bàn" là được."

Cái này có chút vô lại, tuy rằng trên đường người cũng không nhiều lắm, bởi vì mọi người đều đã đi hội trường, nhưng hắn cũng không muốn trên đường đến trường học của người khác vung tay.

Giang Ẩn thấy vẻ mặt này của hắn, tâm trạng dường như tốt lên một chút: "Thế này đi, dù sao chúng ta vẫn luôn ở cùng nhau, nếu cậu muốn, lúc nào cũng có thể đến lấy, cho dù cậu dùng cách gì, chạm vào được thì sẽ là của cậu."

Lâm Miên Lý cắn răng nói: "Được."

Hắn chưa bao giờ sợ khiêu chiến!

Trên suốt đường về, Lâm Miên Lý không có ra tay, Giang Ẩn nhất định đã có phòng bị rồi.

Cho nên hắn chỉ có thể vừa mắng anh là quỷ ấu trĩ trong lòng vừa nghĩ cách.

Hai người đi vào hội trường, hội trường này rất lớn, đến xem trận đấu ngoại trừ học sinh trong trường, còn có rất nhiều người đã mua vé vào xem.

Lúc này, hoạt động khởi động đã gần kết thúc, không khí cũng nóng lên, các Alpha trẻ tuổi trên sân đi tới đi lui, bị camera bay xung quanh đuổi theo quay.

Lúc này, một chiếc camera mini bên lề quay toàn cảnh đã bắt được hai bóng dáng ở bên sân, người điều khiển phía sau nó ngay lập tức nhận ra một trong số đó là ai.

Phóng viên này ngay lập tức vô cùng phấn khích, ổng tìm một vòng cũng chưa nhìn thấy Omega dự thi kia, thì ra là vẫn chưa vào trong!

Ổng lập tức kêu gọi đồng nghiệp, hấp tấp chạy về hướng của hai thiếu niên kia.

Lâm Miên Lý và Giang Ẩn bị chặn trước cửa ủy ban thi đấu.

"Bạn học này, cậu là Lâm Miên Lý đi, Omega thứ hai được ghi chép trong danh sách của liên minh hiện nay, tôi đã xem qua kết quả thi đấu trước đó của cậu, sức chiến đấu của cậu cùng với thiếu tá Thiệu Giác năm đó cũng không khác là bao, cậu có muốn để mọi người biết đến cậu không? Đến đến đến chúng ta tìm một chỗ để trò chuyện đi!"

Trước đó bọn họ đã tuyên truyền điểm nổi bật của Lâm Miên Lý, rất nhiều người đều cảm thấy hứng thú đối với Omega này, thậm chí còn có nhiều người vì hắn mà đến đây.

Dù sao thân phận địa vị của Thiệu Giác đã nằm ở đó.

Đồng nghiệp của ổng đã chuẩn bị xong bản thảo, dự định sau khi lấy được tư liệu trực tiếp sẽ sắp xếp và xuất bản ngay lập tức.

Ổng vừa dứt lời, lại có thêm ba bốn người đến vây quanh, thì ra nhóm người đang ngồi xổm để đợi không chỉ có một tổ của bọn họ.

"Bạn học, nhận lời phỏng vấn đi, chúng tôi cảm thấy rất hứng thú với quá khứ của cậu, xin hỏi....."

"Đối mặt với nhiều Alpha như vậy, cậu có phải chịu nhiều áp lực không? Liệu một số quan điểm của Omega trong xã hội ngày nay có ảnh hưởng đến đánh giá của cậu về bản thân mình không?"

"Cậu muốn phát triển theo hướng nào trong tương lai? Có giống như Thiệu Giác sẽ trở thành một quân nhân không?"

"......."

Những người này vây quanh Lâm Miên Lý thành một hình tròn, giống như là vây một ngôi sao giải trí, gần như là chọt luôn vào mũi Lâm Miên Lý.

Lúc đầu Lâm Miên Lý còn có chút bối rối, nhưng hắn đã nhanh chóng phản ứng lại, sắc mặt lạnh lùng mở miệng từ chối, nhưng giọng nói lại chìm trong đống câu hỏi liên tục.

Lâm Miên Lý: "......."

Hắn lười giải thích với bọn họ, đang định mạnh mẽ đột phá vòng vây, cánh tay đột nhiên bị một bàn tay mạnh mẽ nắm chặt, đồng thời có hai phóng viên lại la lên, vòng vây bị cưỡng ép xé mở một lỗ hổng.

Là Giang Ẩn.

Các phóng viên vừa nhìn thấy anh là học sinh, cũng không sợ, cứ tiếp tục đuổi theo.

"Ê mấy người khoan khoan....."

Đúng lúc này, một giọng nói vừa lạnh lùng lại tràn ngập khí thế từ phía trước truyền đến: "Ủy ban thi đấu không có sắp xếp phỏng vấn lúc này, phóng viên không được phép lén phỏng vấn học sinh, mấy người là tự mình bước ra khỏi hội trường, hay là để tôi cho người đem mấy người xách ra ngoài?"

Tất cả mọi người đều bị sức mạnh trong giọng nói này hù doạ, ngẩng đầu lên thì thấy là Thiệu Giác đang mặc đồng phục, dáng đứng thẳng tắp, trong đôi mắt hoa đào ngày thường rất thích cười không có một chút ý cười, không chút cảm xúc nào mà nhìn bọn họ.

Như một lưỡi dao sắc bén.

Xung quanh không có một chút âm thanh nào, chỉ có thể nghe thấy tiếng hò hét từ xa.
Bình Luận (0)
Comment