Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Nghĩ Mình Là Alpha

Chương 20

Edit: Toả Toả

Giang Ẩn nói xong thì rời đi, bỏ qua tiếng rống to của vài người ở phía sau, Vệ Gia Du một chút cũng không thông cảm với bọn họ.

Trở lại Ngu Nhạc Thành, nơi này đã hoàn toàn bị nhân viên an ninh kiểm soát, bởi vì cuộc điện thoại kia của Giang Ẩn, lúc này lãnh đạo cao nhất ở cục đã tự mình ra mặt, mang theo rất nhiều người, đang cùng người tổng phụ trách Ngu Nhạc Thành nói chuyện.

Giang Ẩn vừa xuất hiện, vị lãnh đạo kia lập tức bỏ người phụ trách bước tới chỗ Giang Ẩn: “Giang thiếu đến rồi, ôi ôi đây là có chuyện gì vậy, mấy người đều đứng ở đó làm gì, còn không mau đến giúp đỡ?”

Vừa dứt lời, lập tức có người tiến lên đỡ người, Giang Ẩn chỉ đem Vệ Gia Du giao cho bọn họ, sau đó nói: “Không cần, tôi cõng cậu ấy là được rồi.”

“Không sao không sao, ngài đã cõng cậu ấy lâu như vậy rồi chắc cũng đã mệt, tôi có thể giúp ngài một tay.” Nhân viên an ninh đã sớm phát hiện ra thái độ của người lãnh đạo trực tiếp của mình đối với Giang Ẩn, anh ta đã khi nào nhìn qua vẻ mặt như vậy của lãnh đạo đâu.

Gia tộc đứng sau vị Giang thiếu này nhất định là một đại gia tộc có thế lực lớn mà bọn họ không thể nào tưởng tượng nổi, vì thế anh ta liền muốn tạo một ấn tượng tốt.

Nhưng khi tay anh ta vừa mới chạm vào Lâm Miên Lý, trước khi Giang Ẩn kịp bày tỏ thái độ của mình, Lâm Miên Lý đã bất ngờ ôm chặt lấy cổ Giang Ẩn.

Giang Ẩn bị động tác này của hắn làm cho ngửa đầu về phía sau, cười khẽ nói: “Nhẹ thôi nhẹ thôi, tôi sắp bị cậu bóp chết rồi.”

Nhưng Lâm Miên Lý lại không hề động đậy, thậm chí động tác còn dùng thêm sức, đầu vùi sâu vào hõm vai của anh, giống như lo lắng rằng Giang Ẩn sẽ bị người ta cướp mất.

Lúc này, hắn đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, chỉ còn lại một chút bản năng.

Mùi hương trên người Giang Ẩn khiến hắn vô cùng say đắm, trong tiềm thức hắn muốn tự mình chiếm lấy nó, nhưng giọng nói của những người khác và mùi Pheromone của Alpha lơ lửng trong không khí khiến hắn vô cùng bực bội, trong miệng phát ra tiếng “hừ” bất mãn.

Nửa khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn lộ ra tinh xảo như một con búp bê, ngay cả ánh đèn sặc sỡ cũng không nhấn chìm nó được, vô cùng đẹp, tiếng lẩm bẩm trong vô thức dường như đang làm nũng hoặc như là đang thúc giục người khác rời đi.

Vị lãnh đạo cục thấy thế, lập tức hiểu ra điều gì đó, vỗ đầu anh trai bảo an một cái: “Làm gì, ở đây cần thêm tay của cậu nữa sao? Đi đâu thì đi, làm gì thì làm đi.”

Sau đó ông nói với Giang Ẩn: “Giang thiếu, tôi thấy người này….. vị bạn học này hình như không quá thoải mái, bên ngoài đã chuẩn bị sẵn một chiếc xe, cậu có thể tuỳ ý sử dụng.”

Giang Ẩn cười cười với vị lãnh đạo, gật đầu nói cảm ơn, bước hai bước đến chỗ không có nhiều người, vỗ vỗ cánh tay Lâm Miên Lý: “Cục cưng à, thả lỏng tay một chút đi, tôi mang cậu đi bệnh viện kiểm tra.”

Sau khi dỗ dành như vậy trong chốc lát, Lâm Miên Lý rốt cuộc cũng đồng ý hơi thả lỏng tay, hắn nghiêng đầu chạm vào bên sườn cổ của Giang Ẩn, môi dán lên làn da nơi đó, hơi mở ra: “Cậu….. cậu mới….. cậu mới là cục cưng!”

Giọng của hắn rất khàn, phản bác lại theo bản năng, nhưng không biết khi mình nói như vậy ở trong mắt đối phương lại vô cùng đáng yêu.

Ánh mắt Giang Ẩn tối sầm, chỉ cảm thấy môi của Lâm Miên Lý rất nóng, giọng nói truyền thẳng vào tai khiến nửa vai của anh tê dại.

“Cũng chỉ lúc này cậu mới có thể lộ ra một chút tính tình của trước đây.” Anh nghiêng đầu nhìn gương mặt Lâm Miên Lý đang gần trong gang tấc, cũng không quản hiện tại có rất nhiều người, hôn lên chóp mũi của Lâm Miên Lý.

“Ừm, tôi cũng là cục cưng của cậu.”

Hôm sau Lâm Miên Lý tỉnh dậy trong phòng bệnh, nâng mắt liền nhìn thấy Giang Ẩn đang ngồi ở bên giường.

Giang Ẩn ngồi dưới ánh ban mai, nhắm mắt nghỉ ngơi, ánh mặt trời từ phía sau chiếu vào, làm dịu đi nét mặt của anh, khiến anh thoạt nhìn vô cùng anh tuấn, Lâm Miên Lý hơi nheo mắt lại.

Hắn vừa động đậy, Giang Ẩn liền mở mắt, sau khi thấy hắn anh nở một nụ cười: “Tỉnh rồi.”

Giọng nói này đột nhiên làm cho Lâm Miên Lý nhớ tới giấc mơ đêm qua, hắn mơ thấy mình và Giang Ẩn thế mà lại thay phiên gọi nhau là cục cưng, giọng nói của Giang Ẩn cũng ôn hoà giống như hiện tại.

Giang Ẩn thấy hắn ngẩn người, tiến lên dùng lòng bàn tay sờ sờ má hắn: “Làm sao vậy? Ngu đi rồi à, mấy Pheromone rác rưởi ngày hôm qua lợi hại như vậy sao?”

Lâm Miên Lý lập tức hoàn hồn, hất tay anh ra, tức giận nghĩ đúng là rất lợi hại, mình thế mà lại mơ một giấc mơ như thế, nếu như bị Giang Ẩn biết, cũng không biết anh sẽ dùng chuyện này để chê cười hắn như thế nào.

“Tiểu Du Tử sao rồi?” Lâm Miên Lý hỏi.

“Cậu ấy không sao, đang ở bên phòng bệnh cho Omega nghỉ ngơi, hôm nay chắc là có thể xuất viện với chúng ta, bây giờ cậu cảm thấy thế nào?”

“Bây giờ tôi cảm thấy rất tốt.”

Giang Ẩn: “Bác sĩ đã kiểm tra cho cậu, phát hiện Pheromone tối hôm qua của cậu rất hỗn loạn, biên độ dao động rất lớn, ít nhiều gì chắc cũng bị mấy Alpha rác rưởi ảnh hưởng tới. Hậu quả là ngày phân hoá của cậu sẽ tới sớm hơn một chút, có lẽ là trong vòng một tuần, thời gian không chắc chắn lắm, có thể là ngày mai hoặc là sáu, bảy ngày sau nữa, cậu phải chú ý.”

Lâm Miên Lý nghĩ tới việc mình đối với Pheromone của Giang Ẩn có khát vọng, nhíu nhíu mày, nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ gật đầu: “Ừm, tôi biết rồi.”

Lúc này, bên ngoài hành lang của phòng bệnh truyền đến một giọng nói vô cùng kiêu ngạo: “Mày nói láo, cút đi cho tao! Mày không biết ba tao là ai à? Còn muốn bắt tao? Con mẹ nó, mày, gọi cho ba tao ngay. Bọn người Lâm Miên Lý cũng ở trong này có phải không, còn có Giang Ẩn, người đâu, gọi nó ra cho tao, tao trái lại muốn coi nó có bao nhiêu tài giỏi, cư nhiên dám chơi tao!”

Giọng nói này, vừa nghe đã biết là Hàn Đông.

Đêm qua, bởi vì lời nói của Giang Ẩn, đám người Hàn Đông phải ở trong tòa nhà bỏ hoang không biết bao lâu mới được đi ra, lúc bọn gã đi ra, tất cả đều bị sương kích dục cùng Pheromone bài xích lẫn nhau tra tấn đến hấp hối, suýt chút nữa đã có bóng ma tâm lý, toàn bộ đều được đưa đến bệnh viện.

“Giang Ẩn đâu? Giang Ẩn…… Mày nhất định ở trong đó!” Hàn Đông nổi giận đùng đùng chạy vào trong phòng bệnh, đi theo phía sau gã là một người đàn ông mang vest đi giày da.

“Hàn thiếu, đừng quá xúc động, vị Giang thiếu này là…..”

“Tao không quan tâm nó là ai, Giang Ẩn mày thế mà dám đối xử với ông như thế này?” Hàn Đông vừa muốn bổ nhào vào phía trước đã bị người đàn ông ôm chặt thắt lưng: “Mày buông tay cho tao! Mày chỉ là một nhân viên trong công ty của ba tao thôi, còn dám cản trở tao?”

Hàn Đông vừa hét vừa giãy dụa, khuôn mặt hết đỏ lại đen, ánh mắt dữ tợn.

Lâm Miên Lý vừa nhìn thấy gã, sắc mặt liền lạnh xuống, người này thế mà một chút cũng không nghĩ tới hành động của mình có vấn đề gì, còn dám ở bệnh viện ầm ĩ.

Giang Ẩn đứng lên, khoanh tay nhìn gã: “Một đêm đã khoẻ rồi, xem ra đêm qua bọn họ đều không làm theo phân phó của tao ăn một bữa cơm ngon rồi thả lỏng, thả mày ra quá sớm.”

“Tao giết mày, tao thề nhất định sẽ cho mày một cái chết thật thê thảm! Mày mẹ nó buông ra!”

Hàn Đông bắt đầu dùng khuỷu tay đánh vào người đàn ông phía sau, nhưng người đàn ông này lại cố chấp dù bị thương cũng không buông tay: “Hàn thiếu à! Cậu đừng lại gây chuyện nữa, ba của cậu đã biết chuyện này rồi, là ông ấy bảo tôi nhất định phải ngăn cản cậu, vị Giang thiếu này không phải là người mà nhà họ Hàn có thể khiêu khích!”

“Mày nói cái gì? Ba tao biết chuyện này?”

“Đúng vậy, nếu không tôi làm sao lại xuất hiện ở chỗ này, bởi vì vấn đề thân thể của cậu, bọn họ để cho cậu ở bệnh viện trị liệu, lát nữa sẽ nhanh chóng đưa cậu vào cục, ba của cậu cũng không thể nào cứu cậu được nữa!”

“Mày nói cái gì? Không thể nào? Thằng này có thể có lai lịch gì chứ!” Hàn Đông không tin.

“Là thật mà, Hàn thiếu, Hàn tiên sinh đã đích thân xin lỗi Giang thiếu rồi, nhưng mà vô ích, chỉ có thể bảo cậu nghe lời, đừng lại làm chuyện gì tăng thêm tội.” Bộ vest của người đàn ông trong lúc lôi kéo đã trở nên nhăn nhúm, chật vật nói.

“Mày nói ba tao đích thân xin lỗi nó?” Hàn Đông không thể tin được mà trừng mắt: “Làm sao có thể, nó rốt cuộc là ai chứ.”

“Tôi không biết, tôi chỉ biết đó là người mà chúng ta không thể trêu vào, Hàn thiếu, lần này cậu thật sự gây rắc rối không thể gánh vác nổi rồi, ba của cậu nói cậu có khả năng sẽ ngồi tù, bảo cậu đừng lại gây chuyện nữa, đừng đụng đến Giang Ẩn….”

Lời này làm cho Lâm Miên Lý nhìn về phía Giang Ẩn, Giang Ẩn không nói gì, nhìn hắn cười vô hại.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, nhiều người chạy đến bên này.

“Mấy người đang làm gì vậy? Ở đây là bệnh viện, phải giữ im lặng, mấy người còn muốn đánh nhau sao!” Bác sĩ đi tới nghiêm nghị nói.

Ngay sau đó, bốn năm nhân viên an ninh lao vào khống chế Hàn Đông chặt chẽ.

“Hàn Đông, cậu bị tình nghi phạm tội dụ dỗ, cưỡng hiếp không thành Omega, cậu đã bị bắt, lập tức theo chúng tôi về cục.” Một nhân viên an ninh nói.

Dụ dỗ Omega, cưỡng hiếp và cưỡng hiếp không thành là một trọng tội, hiện nay luật pháp bảo vệ Omega rất mạnh, nếu bị kết án thì gã thực sự sẽ phải ngồi tù.

Hàn Đông thực sự hoảng sợ, hét lên: “Tao dụ dỗ, cưỡng hiếp nó khi nào! Nó hiện tại có bị gì sao, nó có bị tao cưỡng hiếp sao? Tụi mày phải đưa bằng chứng ra!”

Nhân viên an ninh kia nói: “Tôi nói chính là một bạn học tên Vệ Gia Du, có rất nhiều nhân chứng chứng minh việc cậu làm đối với cậu ấy, quay lại cục rồi giải thích cặn kẽ đi, mang đi.”

Hàn Đông bị vài nhân viên an ninh Alpha cao to lực lưỡng ép ra ngoài.

“Tụi mày không thể bắt tao, ba của tao đâu, ba ơi cứu con, tao mẹ nó không muốn ngồi tù!”

“Ba tao đâu, tao muốn liên lạc với ba tao, ông ấy định mặc kệ tao sao? Tao là người thừa kế của ông ấy, tao……” Giọng Hàn Đông đột ngột dừng lại, hẳn là có người bịt miệng gã.

Trong phòng bệnh, Lâm Miên Lý nhướng mày nhìn Giang Ẩn: “Xem ra cậu có lai lịch rất lớn đó, Giang thiếu.”

Giang Ẩn cầm đĩa hoa quả ở tủ bên cạnh lên, anh gắp một miếng, đưa tới bên môi Lâm Miên Lý: “A — Lâm thiếu, Giang thiếu gia lai lịch rất lớn đút cậu ăn trái cây, đây, há miệng, cho chút mặt mũi đi.”

Lâm Miên Lý nhún vai ngả về phía sau: “Không ăn, buồn nôn quá, tôi tự có tay.”

Giang Ẩn không vừa ý hạ tay xuống: “Sao lại buồn nôn, hôm qua tôi rất vất vả cõng cậu tới bệnh viện, cậu để cho tôi đút một miếng trái cây thì có sao đâu chứ?”

Lâm Miên Lý:???

Giang Ẩn: “Mau, há miệng, đừng để cho bác sĩ phải chê cười, ăn trái cây còn muốn được dỗ sao?”

Bác sĩ vừa mới vào: “………”

Lâm Miên Lý: “………”

Bởi vì Giang Ẩn luôn thúc giục, Lâm Miên Lý không còn cách nào khác, đành phải cắn khối đào trên tay anh.

Bác sĩ đã kiểm soát được biểu cảm của mình, nói với Lâm Miên Lý về tình trạng cơ thể của hắn, lại nhắc nhở hắn chú ý đến ngày phân hoá, sau đó nói cho hắn biết nếu không có vấn đề gì nữa thì có thể xuất viện.

Lâm Miên Lý và Giang Ẩn cùng đến phòng bệnh của Vệ Gia Du, Vệ Gia Du cũng vừa mới tỉnh.

“Anh Miên, anh không sao chứ?” Vệ Gia Du nắm chặt cánh tay Lâm Miên Lý lo lắng nói.

“Anh không sao, Pheromone đã ổn định rồi, còn cậu thì sao?”

“Em cũng không sao hết, chuyện ngày hôm qua quả thật là đáng sợ, đúng rồi, lúc nãy em mới nghe anh họ của em nói, Hàn Đông vừa mới tỉnh đã chạy đến chỗ hai người kiếm chuyện phải không?” Vệ Gia Du nói.

“Ừm.”

“Mẹ kiếp, dám động vào anh, gã lần này xong đời rồi, không nói đến Lâm gia của anh Miên, còn có anh Giang ở đây, gã nhất định sẽ ăn không ngon ngủ không yên, cái gì mà Hàn gia của Thủ Đô tinh, chắc giỏi!” Vệ Gia Du tức giận nói.

Lâm Miên Lý sờ sờ đầu cậu: “Lần này oan ức cho cậu rồi, chuyện này là bởi vì anh mà…....”

“Không không không, anh Miên, anh đừng nói như vậy, nếu nói đúng ra, Hàn Đông làm chuyện này với anh cũng là bởi vì em mà, lần này, thật sự cảm ơn anh với anh Giang, anh Miên, lần này em lại gây thêm phiền phức cho anh rồi.” Vệ Gia Du nói.

Lâm Miên Lý vỗ vỗ vai cậu: “Không cần khách sáo như vậy, không phải là cậu nói chúng ta là anh em sao? Anh em từ nhỏ đến lớn.”

Vệ Gia Du cảm động gật đầu: “Chúng ta sẽ là anh em cả đời!”
Bình Luận (0)
Comment