Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Nghĩ Mình Là Alpha

Chương 15

Edit: Toả Toả

Sau này khi Lâm Miên Lý nhớ lại, thật sự rất muốn đem chính mình của lúc đó đánh một trận.

Hắn lúc đầu thật sự không phải muốn cho ngửi ở sau gáy, cũng không biết bản thân bị làm sao, rõ ràng lúc nhờ Vệ Gia Du giúp hắn không phải nghĩ như vậy.

Có thể là bởi vì Giang Ẩn có cảm giác xâm lược mạnh hơn Vệ Gia Du? Nhưng mà thoạt nhìn Giang Ẩn cũng sẽ không cho người khác loại cảm giác này.

Anh nói cũng đúng, đầu óc của hắn đến tột cùng là nghĩ cái gì thế?

Lúc cổ tay được buông ra, Lâm Miên Lý rất muốn lao vào chiếc xe đang dừng ở phía trước, bảo tài xế lập tức chở mình đi.

Nhưng mà ngẫm lại, nếu hắn làm như vậy thật, mặt mũi hắn đều mất hết.

Lúc này có Vệ Gia Du chính là chuyện may mắn nhất, cậu sẽ không để bầu không khí ngưng lại, cậu cười lớn nói: “Anh Miên, không chỉ có sau gáy mới có thể ngửi được mùi hương đâu, trên cổ tay cũng có thể.”

Lâm Miên Lý: “……..”

“Ha ha ha anh Miên, xấu hổ quá đi.”

Lâm Miên Lý: “Cậu có thể câm miệng được rồi.”

Xe Giang Ẩn kêu rất nhanh đã tới, xe huyền phù màu trắng từ giữa không trung đáp xuống dưới.

Anh nhanh chóng bước lên, quay đầu vẫy vẫy tay với bọn họ: “Ngày mai gặp.”

Lâm Miên Lý trong lòng hầm hừ, vừa tức vừa giận, nhưng trên mặt cũng không có biểu hiện gì, khiến hắn nghẹn thành nhẫn giả.

Cũng may sau đó xe của bọn họ cũng đã đến, xe trong nhà của Vệ Gia Du đến sớm hơn bọn họ một chút.

“Anh Miên, anh Tần, thứ hai tuần sau gặp.” Sau khi nhìn Vệ Gia Du lên xe, nhóm Lâm Miên Lý mới đi.

Tài xế đến đón bọn họ là một ông chú họ Trần.

Chú Trần xuống xe đi đến chỗ Lâm Miên Lý: “Cậu chủ, để tôi cầm giúp cậu.”

Lâm Miên Lý: “Không cần đâu, cảm ơn.”

Tóc mai của chú Trần có hơi bạc, nhưng thần thái rất tốt, mặt mày cũng hiền lành: “Cậu chủ cuối cùng cũng bằng lòng về nhà rồi, nếu ông chủ biết được, nhất định rất vui vẻ.”

Ấn tượng đầu tiên của Lâm Miên Lý về ông chú này rất tốt, nói: “Đã lâu không trở về, lúc này quay về xem cũng có một số việc cần phải xử lý, chú vất vả rồi.”

“Ôi chao ôi chao, không vất vả không vất vả, đều là việc tôi nên làm, mời cậu chủ nhỏ lên xe nào.”

“Chú đừng gọi con là cậu chủ, con nghe không quen, chú gọi con là Tiểu Miên đi.”

Chú Trần nhìn hắn chăm chăm, đột nhiên hốc mắt có chút đỏ.

Lâm Miên Lý hoảng sợ: “Chú bị sao vậy?”

Chú Trần liên tục lắc đầu: “Không, không có gì không có gì, chỉ là nhớ tới chuyện trước đây thôi, cậu chủ nhỏ cũng gọi tôi là chú Trần đi, từ lúc cậu còn nhỏ tôi đã gọi cậu như vậy rồi, cũng đã thành thói quen.”

Rất lâu trước đây, Lâm Miên Lý cũng nói với chú Trần những lời giống như vậy.

Tần Huyền ở một bên dửng dưng quan sát, cho đến khi chú Trần quay sang anh ta: “Cậu Tần, cậu cũng lên xe đi, sắc trời đã không còn sớm, từ đây trở về cũng mất một khoảng thời gian.”

Anh ta lập tức đổi thành bộ dáng tươi cười: “Được ạ, cảm ơn chú Trần.”

Lâm gia cách trường trung học Tinh Minh rất xa, nhưng công nghệ cao hiện nay khiến giao thông rất phát triển, xe huyền phù chạy nhanh hơn xe chạy trên mặt đất rất nhiều, cho dù là chạy một vòng quanh tinh cầu cũng không mất nhiều thời gian. Bởi vậy chỗ ở của tất cả học sinh trong Tinh Minh phân tán ở mọi ngóc ngách của Thiên Cực tinh.

Sau khi đi qua một con đường nhỏ bọn họ đã đến khu vực mà Lâm gia ở.

Lâm gia rất lớn, trước đây Lâm Miên Lý tìm được thông tin cá nhân của mình trên thiết bị đầu cuối, Lâm thị là một gia tộc rất lớn, ba hắn cũng chỉ là một trong những người phụ trách công việc kinh doanh của gia tộc lớn này.

Từ trên cao nhìn xuống đều có thể nhìn được toàn bộ Lâm gia, vô cùng lớn, xung quanh toà nhà trung tâm toàn bộ đều được cây xanh vây quanh.

Xe huyền phù chậm rãi đáp xuống mặt đất.

Khi xuống xe, trước mặt Lâm Miên Lý đã có thể ngửi thấy một mùi hương vô cùng tươi mát, là từ cây cao bên cạnh toả ra.

“Anh Miên, đây là ngôi nhà mà anh đã sống rất nhiều năm, em nghe nói anh rất ít khi về nhà chính, phần lớn thời gian đều ở Tinh Minh, anh đã sống ở đây rất lâu rồi, anh còn nhớ không?”

Lâm Miên Lý vừa đi vừa nhìn cảnh vật xung quanh, sắc trời lúc này mặc dù tối, nhưng khắp nơi đều có ánh đèn, trang trí rất đẹp, nơi nhỏ thì lịch sự tao nhã, nơi lớn cũng không thiếu khí thế.

Có thể thấy nó được người thiết kế cẩn thận, hơn nữa là nó đến từ một người rất có ý tưởng, suy nghĩ chu đáo và tinh tế.

Hắn nhẹ giọng nói: “Tôi vẫn chưa nhớ ra.”

Tần Huyền nhẹ nhàng bước theo sau hắn: “Không sao hết, nhất định sẽ nhớ ra.”

“Ừ.”

Tòa nhà chính là một tòa nhà nhỏ với phong cách hoài cổ, được kết hợp hoàn hảo với các tính năng công nghệ cao hiện đại, còn chưa bước vào cửa một người đàn ông đã đi ra đón tiếp.

“Tiểu Miên.”

Lâm Miên Lý dừng bước, nhìn người đàn ông có hai phần tương tự với mình, đây chính là ba của hắn.

Bởi vì mất trí nhớ, Lâm Miên Lý tạm thời không nói chuyện, muốn tìm một chút gì đó trong trí nhớ, nhưng đáng tiếc là không có.

Lâm Chiêu Hiền nhìn con mình ở trước mặt, khung cảnh quen thuộc, hoảng hốt như thấy được gương mặt của người nào đó, trên mặt Lâm Miên Lý là biểu tình xa cách lại lạnh lùng, giống hệt như người đó.

Nhưng mà, người kia chung quy cũng đã không còn.

Lâm Chiêu Hiền cố nén thương cảm trong lòng, tiến lên hai bước: “Đi, đi vào trước, ba biết tình huống của con, chúng ta cứ từ từ, không vội.”

Hai cha con bước vào trong nhà.

“Phòng của con ở trên lầu, lát nữa ba sẽ dẫn con lên đó, bây giờ đi ăn cơm trước, ba đã bảo nhà bếp làm món con thích ăn nhất, mặc dù mất trí nhớ nhưng chắc khẩu vị của con cũng không thay đổi đi.” Lâm Chiêu Hiền cười nói.

Lâm Miên Lý còn chưa kịp nói, một người phụ nữ đã bước tới: “Đương nhiên sẽ không thay đổi, Tiểu Miên, lại đây ngồi đi.”

Người phụ nữ này rất đẹp, cho dù đang ở nhà cũng trang điểm vô cùng tinh xảo.

Lâm Miên Lý nghĩ, người này chắc là……...

“Đây là mẹ em, anh Miên.” Tần Huyền đứng một bên nói.

Đây chính là người thay thế nữ chủ nhân của ngôi nhà này, đã sống ở nơi mà hắn sống hơn mười năm.

Lâm Miên Lý vốn nghĩ rằng mình đã điều chỉnh tốt cảm xúc, định chúc phúc cho ba hắn, chỉ cần ba hắn hạnh phúc là được rồi, nhưng mà lúc này, cảm xúc được giấu ở đáy lòng hắn lại lan tràn.

Khuôn mặt của người mẹ chỉ tồn tại trong thiết bị đầu cuối của hắn hiện lên trước mắt hắn.

Hắn vội vàng cúi đầu, nói câu đầu tiên sau khi bước vào nhà: “Con lên phòng sắp xếp đồ đạc một chút, đợi lát nữa…. đợi lát nữa sẽ xuống sau, ừm….. phòng của con ở đâu?”

Phản ứng này của hắn thật ra Lâm Chiêu Hiền đã đoán trước được, trong lòng Lâm Chiều Hiền thở dài: “Được, ba dẫn con đi.”

Sắc mặt Chương Dĩnh Dĩnh thay đổi, kéo Tần Huyền: “Này, nó thật sự mất trí nhớ sao?”

Tần Huyền: “Đúng vậy, nếu anh ấy không mất trí nhớ làm sao còn nguyện ý cùng tôi trở về.” Nhớ đến chuyện trước kia, miệng anh ta câu lên một cái, vẻ mặt nhu thuận ôn hoà bị xé bỏ.

“Hừ, tao rất vất vả mới có ngày hôm nay, mày đừng làm rối lên đấy!” Chương Dĩnh Dĩnh dùng sức nhéo cánh tay Tần Huyền.

Tần Huyền cau mày, chán ghét rút cánh tay lại: “Bà thật sự cảm thấy Lâm Chiêu Hiền thích bà thật lòng sao? Đừng có nằm mơ, người trong lòng của ông ta chưa từng thay đổi, bà cùng lắm là có thể ở đây ngây ngốc một thời gian, nếu đã như vậy, tôi muốn làm gì thì làm.”

“Tao mặc kệ, dù sao lần này tao tuyệt đối không đi, tao sẽ ở lại đây, ông ấy đối với tao chính là người hoàn hảo về mọi mặt. Nếu tao biết mày phá huỷ chuyện tốt của tao, huỷ đi cuộc sống của tao, tao sẽ không để yên cho mày.” Chương Dĩnh Dĩnh đè thấp thanh âm nghiến răng nói.

Tần Huyền cười lạnh một tiếng: “Đã qua nhiều năm như vậy, đến tột cùng là ai huỷ ai?”

Nói xong, anh ta không muốn lại nói chuyện vô nghĩa với Chương Dĩnh Dĩnh, đi về phòng.

Chương Dĩnh Dĩnh nhìn một bàn các món ăn được chuẩn bị tỉ mỉ, chửi nhỏ một tiếng, cũng đi lên lầu.

Lâm Miên Lý nói với Lâm Chiêu Hiền vài cậu rồi vào phòng mình, cho dù không nhớ rõ, nhưng lúc đứng một mình ở trong phòng, vẫn có thể cho hắn một loại cảm giác an toàn và thân thuộc.

Sau khi nằm trên giường nghỉ ngơi một lúc, hắn đứng dậy xem đồ đạc của mình, thấy trong ngăn tủ có một cuốn Album ảnh bằng giấy.

Ngày nay, những người sử dụng Album ảnh giấy rất ít.

Lâm Miên Lý cầm cuốn Album ảnh này ngồi bên cạnh giường, cuốn Album giấy giống như một chiếc hộp tinh xảo, đã bị khoá, sau khi hắn dùng vân tay mở ra, phát hiện bên trong vậy mà lại là tất cả những ảnh chụp một nhà ba người của hắn trước đây.

Ảnh chụp chính là hắn từ nhỏ đến lớn, các loại biểu tình, các loại dáng vẻ của hắn, toàn bộ đều có, còn có hai người khác, đều làm cho hắn vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Người phụ nữ dịu dàng, xinh đẹp, nhìn qua rất trẻ trung và rất thích cười.

Mà người đàn ông trên mặt cũng mang theo nụ cười toả nắng, thoạt nhìn có vẻ khá khác so với người hắn vừa gặp.

Mặt mũi Lâm Miên Lý cùng mẹ có bốn phần tương tự, hoàn toàn kế thừa những ưu điểm của mẹ.

Hắn gần như có thể nghe thấy tiếng cười hạnh phúc của gia đình họ trong những bức ảnh này.

Nhưng mà………..

Lâm Miên Lý nhắm mắt lại, đem cuốn Album ảnh đặt lên tủ đầu giường, ánh mắt dừng lại ở một vật nhỏ trên đầu tủ.

Vật nhỏ là một chiếc nhẫn tối màu với phong cách đơn giản và trơn tru, không có bất kỳ đường nét nào trên đó.

Đây là cái gì?

Lâm Miên Lý tuỳ ý cầm nó lên, vốn không có hứng thú lắm, chỉ nghĩ nó là một món đồ trang sức, vì thế đeo lên tay ngắm nghía.

Cũng không nghĩ muốn ngắm nhiều, Lâm Miên Lý liền thẳng tắp ngã vào trên giường, đột nhiên chiếc nhẫn sáng lên, một màn hình ảo nhỏ hiện lên.

Lâm Miên Lý nhìn sang.

Trên màn hình ảo là giao diện đăng nhập, yêu cầu hắn nhập thông tin vân tay.

Lâm Miên Lý liền đưa tay ấn vào, giao diện lập tức giải khoá, nhưng mà ngay sau đó lại là một cái giao diện: Vui lòng nhập mật mã.

Mật mã?

Bây giờ vẫn còn có người dùng ký tự mật mã sao? Như vậy thì trước đó nó rốt cuộc là cái gì?

Không ai có thể trả lời hắn, Lâm Miên Lý trở mình lục tìm trên thiết bị đầu cuối, ý đồ muốn tìm được một chút manh mối.

Thử qua ba bốn lần đều thất bại, này ngược lại gợi lên tính tò mò của hắn.

Chiếc nhẫn này rất rõ ràng chính là đồ của hắn, dù sao tầng thứ nhất chính là dùng vân tay của hắn để giải khoá, thiết lập ký tự mật mã này rõ ràng chính là hắn tự làm.

Hắn có bí mật gì mà cần đến hai lớp bảo vệ?

Cuối cùng, hắn đem ngày sinh của mình nhập vào, kết quả màn hình khoá hoàn toàn.

Lâm Miên Lý: “……..”

Vốn tâm tình đã không dễ chịu, giờ lại càng thêm khó chịu, chính mình cũng không xem được.

Tuy rằng không nhớ rõ mật mã bên trong, nhưng hắn cố tình ngang ngược: Tôi không tin, đêm nay tôi phải biết bên trong đó là cái gì.

Hắn đứng dậy, gọi hệ thống màn hình ảo ra, vật nhỏ này không phải sản phẩm công nghệ cao, sau hai cái nhìn hắn di chuyển ngón tay.

Hai phút sau, giao diện chuyển sang màu xanh lục, hắn ấn vào.

Lâm Miên Lý khẽ gật đầu hài lòng, chỉ là chuyện nhỏ.

Có rất ít thứ trong đó, chỉ có một hình ảnh và một file.

Hắn nhấn vào hình ảnh, là một bóng dáng mơ hồ.

Lâm Miên Lý nhìn không rõ nên tắt đi rồi lại mở cái file kia, kết quả-------

“Vui lòng nhập mật mã”

Lâm Miên Lý: “…………”

Sao cái này vẫn còn phải nhập mật mã vậy??

Hắn tiếp tục mở hệ thống và lặp lại các thủ thuật cũ, phá vỡ lớp mật mã.

Nhưng thời gian trôi qua, vẻ mặt của Lâm Miên Lý trở nên nghiêm túc, sau khi tìm hiểu về nó, hắn phát hiện mình không thể phá chương trình này, nó hoàn toàn khác với lớp bảo vệ bằng mật khẩu thứ hai.

Ít nhất bây giờ hắn phá không được.

Hắn thoát ra, một lần nữa mở hình ảnh bóng dáng kia ra.

Cuối cùng đây là cái gì mà làm cho hắn trước kia phải đặc biệt vì nó mà thiết kế mật mã, còn làm tận hai lớp. Tại sao hắn lại làm hai cái mật mã cho đồ của chính mình?

Lần này, hắn thực sự nghiêm túc xem bóng dáng kia, hình như là chụp lén, bởi vì bức ảnh có chút mờ, nhưng có thể biết được đó là một chàng trai.

Chàng trai không mặc áo, bên dưới là chiếc quần đồng phục học sinh, dáng người rất cân đối, cơ bắp trên lưng không quá mạnh mẽ, nhưng cũng không hề mỏng manh, đường nét rất đẹp.

Chàng trai chắc là mới vừa vận động xong, đang đưa tay lên lau mặt, động tác và điệu bộ đều cực kỳ đẹp.

Bức ảnh được chụp ngược sáng, ánh mặt trời xuyên qua mái tóc đen của chàng trai, làm mờ hơn phân nửa sườn mặt, tạo thành một vòng tròn ánh kim trên cơ thể của chàng trai.

Đây là một bức ảnh đầy cảm xúc.

Mà Lâm Miên Lý thấy ở dưới góc của ảnh chụp có dòng chữ: CỦA TÔI.

Là chữ viết tay của chính hắn.
Bình Luận (0)
Comment