Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Nghĩ Mình Là Alpha

Chương 13

Edit: Toả Toả

Một loạt động tác của Lâm Miên Lý vừa nhanh chóng vừa tàn nhẫn, ngay cả Hàn Đông cũng không kịp chuẩn bị trước mà phản ứng chậm đi.

Người xem đều theo phe của Lâm Miên Lý, thấy thế liền hoan hô: “Tôi đệt, thẳng A không não từ đâu tới vậy, anh Miên đánh rất hay! Rất đẹp!”

Có người còn nói: “Chắc hắn ta không biết anh Miên mạnh bao nhiêu đi, trước khi nói những lời đó cũng không đi tìm hiểu một chút, tên ngu ngốc, bị đánh là vừa, miệng thối không chịu được.”

“Đúng vậy!”

Hàn Đông có nước da ngăm, dáng người cường tráng, tấm lưng dày rộng, lại bị một đôi chân mảnh khảnh dưới bộ đồng phục rộng rãi mạnh mẽ giẫm lên, mắt cá chân lộ ra dưới ánh mặt trời trắng đến chói mắt.

Sự tương phản này thật sự có hơi lớn.

Vệ Gia Du thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên nghĩ đến lai lịch của người này, có chút lo lắng nói: “Hàn Đông không dễ đối phó, hôm nay hắn ta đã mất hết thể diện, sau này nhất định sẽ tiếp tục tìm anh Miên để kiếm chuyện.”

Giang Ẩn ở một bên nhàn nhã nói: “Lo lắng cái gì, không phải còn có tôi sao?”

Lực đạo trên lưng, tiếng cười nhạo xung quanh, đều làm cho Hàn Đông thẹn quá thành giận, gã sao có thể để cho người khác giẫm chân lên mình? Cho dù là mỹ nhân mình thích cũng không được, gã là đàn ông, đây là tôn nghiêm của một Alpha!

“Ya-----” Gã hét lớn một tiếng, vung cánh tay lên, muốn đem người trên lưng ném đi.

Kết quả, lúc này Lâm Miên Lý buông chân ra, Hàn Đông cảm thấy toàn bộ khí lực của mình đều vô ích, cơn tức giận xông thẳng lên đỉnh đầu gã.

Sau khi đứng dậy, vẻ mặt Hàn Đông u ám xoay người, không nói hai lời liền đem Pheromone của mình bộc phát ra, Pheromone mang theo mùi bia đắng xông thẳng về phía Lâm Miên Lý.

Lâm Miên Lý chỉ cảm thấy đầu của mình như bị một cây búa tạ đập thẳng vào đó, không khí xung quanh nháy mắt bị cướp đi. Tuy rằng cả người hắn không nhúc nhích, thoạt nhìn giống như là đang chống cự lại, nhưng thật ra cảnh vật trước mặt hắn đã vặn vẹo, máu thoáng cái dâng lên, trong đầu tràn ngập các loại tạp âm.

Pheromone của Hàn Đông rất mạnh, loại Pheromone mang theo nồng đậm địch ý này còn khiến cho người ta cảm thấy áp bức hơn.

“A------”

Các bạn học đứng cách đó vài mét xem náo nhiệt cũng tái mặt, Omega liền lui thẳng về phía sau, mà Alpha lui về sau vài bước mới kịp phản ứng lại, cưỡng ép mình đứng vững một chỗ, để tránh người ta phát hiện chính mình không thể phản kháng lại Pheromone của Hàn Đông.

Nhưng Lâm Miên Lý đối mặt với Pheromone của Hàn Đông ở cự ly gần như vậy cũng không hề lùi lại dù chỉ một bước.

Mà Vệ Gia Du bởi vì đứng bên cạnh Lâm Miên Lý, ngay từ đầu chân đã mềm nhũng, trực tiếp bị Nghiêm Tử Dịch lôi đi.

Chỉ có Giang Ẩn phát hiện Lâm Miên Lý không ổn, lập tức tiến lên nắm lấy cổ tay hắn, xoay người về hướng mình, đặt tay lên sau gáy Lâm Miên Lý đem người áp mặt vào hõm vai mình.

Nếu là lúc trước Lâm Miên Lý đã sớm đẩy Giang Ẩn ra, nhưng lần này Lâm Miên Lý một động tác cũng không có.

“Tao mẹ nó xem mày còn ngang ngược như thế nào.” Hàn Đông định trực tiếp dùng Pheromone để khiến Lâm Miên Lý đầu hàng, vừa nói vừa tiến lên: “Không được nữa rồi à, trốn trong ngực của Alpha? A, lúc nãy không phải mày rất……”

Gã xem Giang Ẩn là người vô hình, muốn trực tiếp nắm lấy bả vai của Lâm Miên Lý, ngay khi bàn tay của gã cách vai của Lâm Miên Lý chỉ còn 10cm, Giang Ẩn đột nhiên cử động.

Kỳ thật Hàn Đông cũng không thật sự bỏ qua Giang Ẩn, trước kia gã theo bản năng cảm thấy Giang Ẩn là một Alpha khó đối phó, hơn nữa sau khi Lâm Miên Lý thể hiện thực lực, gã hiểu được hai người này cũng không đơn giản, cho nên gã lúc này đã có chuẩn bị trước.

Quả nhiên, Giang Ẩn hung hăng đá vào cẳng chân của gã, bên môi Hàn Đông nhếch lên một nụ cười, gã đã sớm biết điều đó.

Vì thế gã bước chân né sang một bên. Nhưng điều mà gã không nghĩ tới chính là cú đá tàn nhẫn kia lại thu về giữa chừng, ngay sau đó, bàn tay đang duỗi ra chưa kịp rút về của Hàn Đông đã bị chế trụ.

Hàn Đông sửng sốt, sau đó cổ tay gã đau dữ dội, cả người đều vặn vẹo, tiếp đó bị đá mạnh vào phía sau khớp gối, gã quỳ một gối xuống, tay bị cưỡng chế vặn ra phía sau.

Năm ngón tay của Giang Ẩn cứng như thiếc gắt gao vặn cổ tay gã, khiến vai của gã, từ khớp khuỷu tay đến cổ tay đau như muốn gãy.

“A------” Gã nhịn không được kêu thảm thiết thành tiếng.

So với Lâm Miên Lý, Giang Ẩn ra tay còn tàn nhẫn hơn gấp mấy lần, gã đau đến mức không thể nhúc nhích được, mặc kệ gã nói cái gì, Giang Ẩn vẫn gắt gao khống chế gã, miễn là Hàn Đông có một chút động tác, anh liền tăng thêm lực đạo, một chút cũng không lưu tình.

Hàn Đông xoay đầu thoáng nhìn thấy ánh mắt của Giang Ẩn, thế nhưng lòng sinh lùi bước.

Hơn nữa, Giang Ẩn căn bản không có phát ra Pheromone của mình, nói cách khác, Giang Ẩn không những không bị Pheromone của gã ảnh hưởng, mà còn có thể khống chế gã như thế này.

Tay còn lại của anh vẫn còn đang bảo vệ Lâm Miên Lý.

Người này, quá đáng sợ!

“Thu lại Pheromone của mày.” Một lúc sau, Giang Ẩn rốt cuộc cũng mở miệng.

Trong lòng Hàn Đông rất hận, nhưng dưới loại tình huống này, gã chỉ có thể chịu nhục đem tất cả Pheromone của mình thu hồi.

Những người xem đều nhận thấy được Pheromone của Hàn Đông rất nhanh đã biến mất, tập trung nhìn vào rồi trợn mắt há hốc mồm, bao gồm cả bọn Nghiêm Tử Dịch và Lỗ Đan.

Vệ Gia Du đã lâu không thấy Giang Ẩn ra tay, cậu vẫn còn tựa vào người Nghiêm Tử Dịch, ngơ ngác nói: “Sao anh Giang lại không dùng Pheromone để đối phó với hắn ta, trực tiếp ra tay thô bạo như vậy? Nhưng không thể không nói, như vậy càng thích!”

Không ai trả lời cậu, bởi vì không ai biết hết.

Giang Ẩn vô cùng chán ghét hất tay Hàn Đông ra: “Chỉ bằng mày, còn không cần cậu ấy ra tay.”

Ngực Hàn Đông kịch liệt phập phồng, không thể không thừa nhận, gã không phải đối thủ của Giang Ẩn, hơn nữa xung quanh càng lúc càng nhiều người vây xem, tình thế đối với gã rất bất lợi.

“Mày mẹ đó đợi đó cho tao.”

Nói xong liền tức giận bỏ đi.

“Đứng lại.” Giang Ẩn nói.

“Mày còn muốn gì nữa?”

Một bàn tay của Giang Ẩn vẫn đặt ở phía sau gáy Lâm Miên Lý: “Lúc nãy mày ở trước mặt mọi người phát ra cái Pheromone buồn nôn của mày, mày không nghĩ là mày nợ mọi người ở đây một lời xin lỗi sao?”

Hàn Đông giận run người, gã nhìn xung quanh một vòng, có Giang Ẩn ở đây, những người đó đã không còn sợ gã.

“Đúng vậy, rất khó ngửi!”

Thậm chí có người còn chỉ vào gã với một cử chỉ phổ biến ở tinh tế ------ dựng thẳng ngón giữa.

Hàn Đông: “Mày!”

Nghẹn một lát, gã vẫn không nói ra câu đó, thân là Alpha, gã cảm thấy đây là sự sỉ nhục lớn nhất đối với mình.

Đúng lúc này, có người hét lên: “Giáo viên đến rồi!”

Giang Ẩn không để ý đến gã nữa, cúi đầu nhìn Lâm Miên Lý.

Anh không sử dụng Pheromone không vì các lý do nào khác như giả vờ bị đe doạ hay gì đó, mà là bởi vì Lâm Miên Lý.

Lâm Miên Lý có phản ứng rất mạnh với Pheromone của người khác, anh không chắc Pheromone của mình sẽ có ảnh hưởng gì đến hắn hay không, hơn nữa khoảng cách lại gần như vậy, cho nên anh sẽ không dùng.

Mà sau khi Pheromone của Hàn Đông biến mất, anh có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể cứng ngắc của Lâm Miên Lý từ từ thả lỏng, nhưng hô hấp lại bắt đầu dồn dập.

“Lâm Miên Lý, cậu cảm thấy………”

Lâm Miên Lý ngẩng đầu lên, Giang Ẩn bắt gặp ánh mắt của hắn, hiếm thấy mà ngẩng người.

Hai mắt Lâm Miên Lý đỏ bừng, yết hầu nhấp nhô lên xuống, nhìn anh một lát, đột nhiên quay đầu nhìn Hàn Đông.

Hàn Đông vừa thấy hắn như vậy liền hét lên: “Mày còn muốn đánh với tao phải không? Đi, đến sân PK, tao sợ mày chắc?”

Nghiêm Tử Dịch nhịn không được bùng nổ: “Mẹ mày, đồ thứ không biết xấu hổ, còn không chịu cút, giáo viên đâu, không phải nói giáo viên đến đây sao?”

Cậu ta kéo Lỗ Đan lên đứng trước mặt Hàn Đông.

Lâm Miên Lý không nói lời nào, kỳ thật hắn mới vừa bị Pheromone của Hàn Đông ảnh hưởng, Pheromone không ổn định trong thời kỳ phân hóa lại khơi dậy ham muốn chiến đấu của hắn, não hắn đột nhiên đau nhứt, cảm giác cần phát tiết cấp bách lại một lần nữa khiến hắn không thể khống chế.

Nhưng hắn không thể lúc nào cũng bị ảnh hưởng bởi những việc như vậy, hắn muốn học cách kiểm soát.

Lâm Miên Lý không nói chuyện, ngón tay bấm sâu vào cánh tay mình.

Giang Ẩn phản ứng rất nhanh: “Làm sao vậy, có phải lại bị rối loạn Pheromone không? Thuốc ức chế đâu? Đừng có bấm mình nữa.” Vừa nói vừa kéo tay hắn ra.

“Trong túi……” Lâm Miên Lý cắn răng nhỏ giọng nói.

“Được, tôi tiêm cho cậu, nhưng cậu buông tay trước đi.”

Lần này tình hình nghiêm trọng hơn nhiều so với lần trước ở sân huấn luyện, vì tay của Lâm Miên Lý rất dùng sức nên lúc Giang Ẩn kéo tay hắn ra không cẩn thận bị móng tay của hắn cào lên mu bàn tay.

“Ngoan, thả lỏng nào, tiêm thuốc ức chế rồi thì sẽ tốt lại thôi, tôi biết cậu muốn đánh người, muốn phát tiết, nhưng lần này kiềm chế một chút trước đi có được không? Lần sau tôi sẽ đánh với cậu, đừng làm mình bị thương.”

Giang Ẩn nhẹ giọng nói, kéo ngón tay Lâm Miên Lý ra, nhanh chóng lấy thuốc ức chế từ trong túi hắn ra, tiêm vào mạch máu của hắn.

Lâm Miên Lý ngửa đầu nhắm mắt lại, cảm giác được thuốc ức chế đã nhanh chóng phát huy hiệu quả, rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại.

“Tôi không sao.” Hắn nói khẽ.

Giáo viên thật sự đã đến, Lỗ Đan cùng Nghiêm Tử Dịch nói chuyện với giáo viên, vẻ mặt Hàn Đông bình tĩnh.

Chuyện này bởi vì mọi người ở đây đều nhìn thấy nên đã đến giúp đỡ nhóm Lâm Miên Lý nói chuyện, Hàn Đông không chiếm được cái gì tốt, chỉ có thể đi nhận giáo huấn, chờ gã chính là lời dạy bảo của giáo viên chủ nhiệm vào chiều nay.

Lâm Miên Lý và Giang Ẩn về ký túc xá trước.

Trên đường, hai người đi sóng vai nhau.

Lúc này là giữa trưa, mặt trời có chút lớn, bóng cây trở nên rất nhỏ, cũng may còn có gió.

Hai người câu được câu không trò chuyện, cũng không biết như thế nào lại đem chuyện lúc nãy ra nói.

“Cũng bởi vì có quá nhiều người đến đây để làm khảo sát, cho nên mới xảy ra loại chuyện này, trước kia cũng có khiêu chiến như vậy rất nhiều, nhưng ngu như hắn thì không nhiều lắm.”

Lâm Miên Lý: “Nhìn tôi rất dễ bắt nạt?”

Giang Ẩn cười: “Không sao hết, cậu như vậy mà còn có thể đánh bại bọn họ thì sau này bọn họ sẽ càng sợ cậu.”

Lâm Miên Lý: “………..”

“Chuyện hôm nay thật ra cũng không phải là vô dụng, sau khi bị truyền ra, những người ngoại tinh đến đây học cấp ba sẽ biết cái gì nên hoặc không nên làm, nếu không là tự mình chuốc lấy khổ.”

Lâm Miên Lý cười cười.

Đang đi, Lâm Miên Lý đột nhiên ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, tinh khiết giống như rượu vang đỏ, có chút ngọt ngào lại có chút khiến người khác say mê.

“Cậu có ngửi được mùi gì đó không?”

Giang Ẩn: “Hả? Mùi gì?”

“Không biết, chính là một loại mùi….. khá thơm, tôi rất thích, nó khiến tôi……”

“Khiến cậu cái gì?”

Lâm Miên Lý không nói chuyện, mùi hương này khiến cho một chút khó chịu trên người hắn đều tiêu tán, cả người vô cùng thoải mái.

Hình như là nó từ bên người Giang Ẩn truyền đến.

Nhưng mà sao trên người Giang Ẩn lại có mùi hương?

Ánh mắt hắn đảo qua, bắt lấy tay Giang Ẩn.

“Trên tay cậu có vết thương?”

Giang Ẩn nhìn thấy là lúc anh kéo tay Lâm Miên Lý ra không cẩn thận bị trầy xước, có một miệng vết thương rất nhỏ, da bị rạch qua một đường, chảy ra một chút máu đỏ.

Anh lập tức hiểu được, đè lại miệng vết thương nhỏ kia, mùi mà Lâm Miên Lý nói chắc là mùi Pheromone từ máu của anh: “Trong lúc hỗn loạn lúc nãy bị, cậu có thể ngửi được sao? Nhạy cảm ghê, miệng vết thương nhỏ như vậy, Pheromone chỉ có một chút xíu.”

Thì ra đây là Pheromone của Giang Ẩn sao? Đây là lần đầu tiên hắn ngửi được.

Hửm....?

Lâm Miên Lý đột nhiên dừng bước.

Đồng thời Giang Ẩn cũng dừng lại, quay đầu lại ánh mắt nhìn hắn có chút sâu xa: “Cậu vừa mới nói, cậu thích nó?”

Lâm Miên Lý: “…...….”

Có thể thu hồi những lời này được không?
Bình Luận (0)
Comment