Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Nghĩ Mình Là Alpha

Chương 11

Edit: Toả Toả

Lâm Miên Lý dưới khán đài đương nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì, hắn ngơ ngác nhìn những người trên sân khấu.

Vệ Gia Du dùng hết sức lắc cánh tay hắn: "Anh Miên anh Miên, anh Giang phỏng vấn mà mắc cái gì phải cue* anh thế!"

(*) Cue là nhắc đến, bóng gió, bẻ lái, dẫn dắt một người/ một sự việc không liên quan đến vấn đề đang bình luận, tranh luận. Nguồn: Góc nhỏ: Review Trung Quốc.

"Làm sao anh biết được?"

Mọi người trong toàn trường đều nhìn sang đây, nhất thời, lớp cơ giáp thực nghiệm trở thành tâm điểm của toàn trường, người phụ trách ánh sáng dễ dàng tìm được vị trí của hắn, mang đến cho hắn một đạo ánh sáng.

Lâm Miên Lý chỉ có thể đi về hướng sân khấu, tiếng ồn ào không dứt ở bất cứ nơi nào hắn đi qua.

Giang Ẩn trên sân khấu bình tĩnh tự nhiên, người dưới đài thì cực kỳ phấn khích, người suy sụp nhất chính là chủ nhiệm Lương ở hậu trường.

"Thằng nhóc thối, tay của em có phải lại ngứa nữa rồi không, lần này còn dám giở trò ngay trước mặt tôi?"

Mặc kệ thế nào, Lâm Miên Lý vẫn đi lên sân khấu, giới truyền thông ở bên ngoài trường học cũng điên cuồng chụp ảnh.

Giang Ẩn bước tới ôm lấy vai của Lâm Miên Lý, kéo người sang bên cạnh mình, quay lưng về phía sân khấu, nhanh chóng tháo thiết bị đầu cuối khỏi cổ tay Lâm Miên Lý.

Lâm Miên Lý đã hiểu, khó có thể tin mà nhỏ giọng nói: "Cậu muốn dùng thiết bị đầu cuối tại sao còn đưa nó cho tôi? Đừng nói là cậu quên nhé?"

Giang Ẩn cũng nhỏ giọng nói: "Thật không dám giấu, tôi quên thật."

"......... Bội phục."

Đại thúc trên sân khấu và chủ nhiệm Lương ở hậu trường: "............"

Cho nên, có chuyện xảy ra chính là Giang Ẩn đã gỡ thiết bị đầu cuối của mình xuống? Một thứ như thiết bị đầu cuối còn có thể được giao cho người khác một cách tùy tiện như vậy sao?

Ngay cả ba mẹ, nếu không có sự đồng ý, cũng không thể lấy đi thiết bị đầu cuối của con cái họ.

Chủ nhiệm quả thực không còn lời nào để nói.

Trong hậu trường, chỉ có người dẫn chương trình là tân sinh viên năm nhất trung học mặc lễ phục lặng lẽ nhấp vào màn hình ảo của mình gửi đi một câu: "Chị em ơi, CP của chúng ta ở quá gần nhau rồi! Quả nhiên rất ngọt ah ah ah!"

Sau khi gửi xong, cô ấy nhanh chóng thu hồi màn hình ảo, bước lên sân khấu với phong thái của mình và bắt đầu dẫn chương trình phỏng vấn.

Chủ nhiệm đã theo dõi rất kỹ đoạn hội thoại này, nhưng điều mà ông không ngờ là hiệu quả lại tốt hơn ông mong đợi.

Chủ đề của cuộc phỏng vấn xoay quanh người máy, năm ngoái, Giang Ẩn đã giành được giải nhất của cuộc thi lập trình robot của học sinh trung học tinh hệ, đó là lý do tại sao cuộc phỏng vấn này được sắp xếp.

Giang Ẩn cùng Lâm Miên Lý trả lời câu hỏi của người phỏng vấn, đưa ra một quy trình mới, kết hợp với tinh linh trí năng được dùng trong ký túc xá mà các học sinh bình thường đều có thể tiếp xúc, vừa thú vị lại chuyên nghiệp.

Khán giả vỗ tay hết lần này đến lần khác.

Chủ nhiệm lấy khăn lau mồ hôi trán: "Tôi thật sự...... Đợi lát nữa nhất định phải dạy dỗ em ấy thật tốt."

Thời gian phỏng vấn mười phút trôi qua nhanh chóng, đại thúc phỏng vấn rất hài lòng, sau khi xuống đài bắt tay chủ nhiệm Lương nói: "Bọn họ giỏi lắm, ha ha ha, bây giờ ngoại trừ cơ giáp thì đứng đầu là lĩnh vực người máy trí năng. Ngoài bạn học Giang Ẩn, tôi thấy bạn học Lâm Miên Lý này cũng rất giỏi. Họ đều là những nhân tài. Tôi rất biết ơn quý trường học đã bồi dưỡng ra họ."

Chủ nhiệm: "..........." Được rồi, việc giáo huấn tên nhóc đó để sau vậy.

Tình tiết nhỏ này gây nên oanh động không nhỏ, sau khi Lâm Miên Lý và Giang Ẩn trở lại khu vực lớp học của họ, nhiều người thường xuyên quay đầu lại....... để nhìn họ.

Lâm Miên Lý sớm phát hiện ra sự khác thường của những người này, cau mày hỏi Giang Ẩn: "Hình như bọn họ có chút hiểu lầm về quan hệ của chúng ta."

Giang Ẩn: "Không có hiểu lầm."

Lâm Miên Lý: "Cái gì?"

Giang Ẩn: "À ý của tôi là họ đã từng như thế này, gặp được một chút việc liền bắt đầu ồn ào, không còn cách nào cả, hai người vĩ đại đứng chung một chỗ luôn có thể tạo ra một chút phản ứng hoá học kỳ lạ, quen rồi là được."

Lâm Miên Lý: "....... Cậu cho rằng tôi không biết cậu đang tự khen mình trá hình à?"

"Anh Miên, anh Giang đang khen anh, khen anh đấy!" Vệ Gia Du ở bên cạnh đỏ mặt nói.

"Đúng vậy, anh Miên thật sự rất vĩ đại, khiến người ta cực kỳ hâm mộ."

Ba người quay đầu lại, hoá ra là Tần Huyền đang ngồi nhìn Lâm Miên Lý cười nói. Lâm Miên Lý vừa xoay đầu liền nhìn thấy Tần Huyền đang nghiêng người, hơi ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mất rất chuyên chú và chân thành.

Giang Ẩn nhìn thấy ánh mắt của anh ta, mí mắt chuyển động, tầm mắt dừng ở sườn mặt Lâm Miên Lý.

Vệ Gia Du không phát hiện cái gì, cười hì hì nói: "Cậu hiện tại còn chưa hiểu rõ về anh Miên, sau này cậu sẽ phát hiện anh Miên thật sự rất lợi hại, đặc biệt chờ đến lúc anh Miên khôi phục trí nhớ, anh Miên không chỉ có thể điều khiển cơ giáp như hiện tại mà còn chính là một đại học bá đấy."

Lâm Miên Lý: "Được rồi được rồi, đừng nổ nữa, dù sau hiện tại anh ngay cả kiến thức cấp ba cũng phải học lại lần nữa."

"Không sao hết, anh xem như củng cố là được rồi, có anh Giang ở đây anh đừng lo lắng."

Tần Huyền chậm rãi ngồi thẳng dậy, ngón tay để trên môi, dùng giọng nói không ai có thể nghe thấy được: "Tốt nhất là đừng khôi phục, tôi cảm thấy như bây giờ là ổn rồi."

Buổi lễ khai giảng tối hôm đó đã kết thúc thành công tốt đẹp, mọi người rời khỏi địa điểm một cách trật tự, nhưng bởi vì tất cả mọi người đều rất hưng phấn, không ít người muốn tới gần Lâm Miên Lý và Giang Ẩn để xem một chút nên đều đi đến chỗ bọn họ.

Vệ Gia Du lập tức giang hai tay che chở Lâm Miên Lý: "Làm gì làm gì, đừng chen mà." Sau đó bị người phía sau đụng một cái lảo đảo.

Lâm Miên Lý giữ chặt cậu: "Với thân thể nhỏ bé này của cậu, anh còn cần cậu giúp cản lại sao?"

Giang Ẩn giương mắt đảo qua, đứng ở phía sau mọi người hét lớn: "Chủ nhiệm Lương, chỗ này cần thầy đến giữ trật tự."

Mọi người bên cạnh đều cười: "Anh Giang, đã là năm nào rồi, còn dùng trò dương đông kích tây hả? Tụi này sẽ không mắc mưu đâu."

Kết quả thật sự có một âm thanh hổn hển từ phía sau truyền đến: "Mấy người vây quanh tên nhãi con này làm gì, liêm sỉ đâu? Đi về còn cần mấy người canh chừng? Có muốn tôi cho các người một hai ba đi đều bước không?"

Mọi người: "........."

Chủ nhiệm Lương thật sự ở đây nha.

Đám người Giang Ẩn nhân cơ hội chuồn ra ngoài.

Khuôn viên trường vào ban đêm có khung cảnh độc đáo, tất cả các tòa nhà đều được chiếu sáng, bên đường có hai vạch đèn dẫn đường kéo dài từ dưới chân đến mọi hướng.

Sau khi ba người tính cả Nghiêm Tử Dịch rời đi, họ cùng đi dọc theo một con đường khác đến khu ký túc xá, trên đường rất ít người.

"Vừa rồi cảm ơn anh, anh Miên." Vệ Gia Du.

Lâm Miên Lý: "Không có gì, chúng ta không phải là bạn bè sao?"

"Ừm đúng vậy, đúng vậy."

Nghiêm Tử Dịch chắp hai tay sau đầu, cà lơ phất phơ vừa đi vừa nói: "Hai người năm nào khai giảng cũng phải làm một chuyện lớn, cho nên lần nào cũng trở thành người đầu tiên mà các học sinh mới nhập học biết, ha ha, lúc ấy các Alpha cấp ba đều rất có thành kiến đối với hai người."

"Đúng vậy, em vẫn nhớ rõ, lúc ấy nhóm Alpha bởi vì mặt mũi cũng không tự mình tìm tới hai người để kiếm chuyện, nhưng hai người ngược lại, còn chưa phân hoá liền đi khiêu chiến các Alpha này PK, dũng mãnh khỏi phải nói, đem trưởng nhóm của bọn họ chọc cho tức giận." Vệ Gia Du nói.

Lâm Miên Lý: "Tôi sao?" Hắn luôn cảm thấy mình không phải là người thích đi kiếm chuyện.

"Đúng vậy đúng vậy, cấp một chủ yếu là anh Giang gây chuyện, ngược lại cấp hai sau khi phân hoá thì an tĩnh hơn, nhưng lại đến anh gây chuyện."

Lâm Miên Lý đối với việc gây chuyện này từ chối cho ý kiến, hỏi: "Vì sao cậu ta cấp hai ngược lại..... an tĩnh?"

Sau khi Alpha phân hoá cần thời gian từ một đến hai năm để Pheromone thành thục hơn, tinh lực không chỗ phát tiết, nên sân PK của trường học cơ bản chật ních nhiều lần.

Vệ Gia Du: "Này phải hỏi anh Giang."

Giang Ẩn nhàn nhạt nói: "Lực khống chế của tôi mạnh, không được à?"

Là bạn cùng phòng của Giang Ẩn, Nghiêm Tử Dịch rất rõ ràng: "Bởi vì từ cấp hai trở về sau, anh Giang đều trầm mê viết chương trình, mỗi ngày đều nghiên cứu người máy, tinh lực đều dùng trên phương diện này, nhưng năng lực tự chủ của anh ấy thật sự là rất tốt."

Vệ Gia Du đi tới nói: "Đúng đúng, anh ấy còn cầm không ít giải thưởng nữa, rất nổi tiếng trong tinh hệ của chúng ta."

Lâm Miên Lý nhìn về phía anh, hắn nhớ rõ lúc trước ở sau hậu đài, chủ nhiệm Lương không nhịn được nói với người của truyền thông kia chuyện là Giang Ẩn từng lôi kéo hắn cùng nhau sửa chữa chương trình của người máy trong trường, nhưng tất nhiên cũng không nói rằng họ đã xâm nhập vào hệ thống trường học để thay đổi nó.

Còn có Tiểu Bạch, trình độ thông minh của Tiểu Bạch rất cao, theo những gì hắn biết, đầu não hệ thống của Tiểu Bạch không giống bình thường, từ tối hôm qua đến hôm nay, hắn căn bản là cắm đầu xem.

Giang Ẩn cười nhẹ: "Không cần sùng bái tôi đâu, cậu cũng không kém."

Lâm Miên Lý suýt nữa trợn tròn mắt: "Cậu từ đâu nhìn thấy tôi có ý này?"

"Không phải sao? Cậu cảm thấy Tiểu Bạch như thế nào?"

Lâm Miên Lý ngừng một lát, hắn không thích nói dối nên nói: "Tiểu Bạch rất giỏi, một số ý tưởng trong hệ thống của nó rất tinh tế. Tuy rằng hiện tại còn chưa hoàn thiện, nhưng có thể nhìn ra được sau này nó sẽ là một tinh linh trí năng rất thông minh."

Giang Ẩn cười: "Tuy rằng tôi không đặc biệt xuất sắc, nhưng phương diện này vẫn làm rất tốt."

Lâm Miên Lý nhướng nhướng mi, nể mặt Tiểu Bạch miễn cưỡng gật đầu: "Ừm, cậu đúng là rất...."

Nói còn chưa dứt lời đã nghe Giang Ẩn nói: "Vậy cậu thích không?"

Lâm Miên Lý sửng sốt, thích? Cậu ấy?

"Thích....... cái gì?"

Đôi môi mỏng mà duyên dáng của Giang Ẩn khẽ cong lên, bóng đêm chiếu vào trong mắt anh: "Đương nhiên là thích—"

".........."

Hai người kia cũng chấn kinh, xem đến gan run lẩy bẩy, có phải bọn họ đang sắp nghe lời tỏ tình không? Đột ngột như vậy sao? Bọn họ không cần tránh đi một chút sao?

"-----Tiểu Bạch của tôi nha, nếu không cậu nghĩ là gì?"

Lâm Miên Lý: "..........."

Hắn ngay lập tức đá một cước qua: "Tôi cảm thấy hormone trong cơ thể có chút không ổn định, đi, đi đến sân PK."

Giang Ẩn liên tục né tránh: "Á đợi đợi đợi đợi đã, sân PK buổi tối không mở."

"Vậy thì ở đây."

"Không được đâu, trường học quy định không thể đánh nhau bên ngoài sân PK."

"Vậy thì, cậu đứng im chịu đánh đi, như vậy không tính là đánh nhau."

"Áu----- cậu ỷ vào mình đẹp thì được chơi xấu à?"

"..........."

Nhìn hai người đùa giỡn đuổi bắt nhau, Lâm Miên Lý từ lúc khai giảng đến nay vẫn luôn lạnh lùng lần đầu tiên lộ ra một mặt hoạt bát như vậy.

Nghiêm Tử Dịch cảm thấy không thể giải thích được, cậu ta với Vệ Gia Du như hai cái bóng đèn công suất lớn ở bên cạnh tương đối chói mắt, vì thế liền đem Vệ Gia Du đang che miệng cười lôi đi.

"Ê ê ê, cậu kéo tôi làm gì vậy?"

"Cậu cũng không có ngốc, không biết là hai chúng ta ở nơi đó rất chướng mắt sao?"

Vệ Gia Du: "Ưm..... vậy chúng ta lén đi theo?"

Cậu muốn xem!!

"Lén? Chừa cho bọn họ một chút không gian được chưa!"

"À ừm, cậu nói cũng đúng."

Sau đó Nghiêm Tử Dịch vỗ trán: "Không đúng không đúng, này không đúng nha, tôi đang nghĩ cái gì vậy, đệt, tôi sắp bị cái nhóm kia của mấy người tha hoá rồi, bây giờ nhìn bọn họ tôi như thế nào lại cảm thấy được giữa bọn họ có giang tình, không được, chúng ta vẫn là đi theo đi."

Bởi vì nhàm chán, buổi tối cậu ta xem không ít tiểu thuyết trên nhóm, vốn là không muốn xem, nhưng trong nhóm đó thật sự có thể có cao thủ, chỉ viết một vài từ hay đã khiến cậu ta phải đi xem.

Làm cho lúc này cậu ta cảm thấy mình dùng mắt hủ nhìn người, thật là không thể đối mặt với anh Giang và anh Miên.
Bình Luận (0)
Comment