Sau Khi Liên Hôn Cùng Đại Lão

Chương 35

Chương  Nhớ anh

Vali bị đá, An Nhất ngồi trên thảm, cổ trắng nõn khẽ nâng lên, ngửa đầu nhìn Hạ Đình đen mặt.

Người này hơi bất lịch sự.

Đây là ấn tượng đầu tiên của An Nhất dành cho Hạ Đình.

Nhìn người nọ ngây người nhìn hắn, Hạ Đình cho rằng mình vừa dọa sợ tên này như vậy cũng tốt thời gian nửa tháng này hắn cũng lười giao tiếp với tên quê mùa này.

Hạ Đình diện mạo sắc bén khi đen mặt nhìn cũng hung hãn giống như ngay sau đó sẽ giơ nắm đấm lên chào hỏi đối phương, khiến cho người khác có chút sợ hãi.

Nhưng ếch xanh nhỏ không hề động đậy, bởi vì trong nhà cậu cũng có người có diện mạo sắc bén hơn, khi không cười làm mặt lạnh, khí thế người này so với Hoắc Bắc Hành ở nhà còn non nót hơn rất nhiều.

Trước khi đến Hoắc gia, An Thiều Phong cũng từng nói cho cậu biết Hoắc Bắc Hành đang làm cái gì, An Nhất đối với lĩnh vực kinh doanh không hiểu rõ lắm, chỉ biết Hoắc Bắc Hành mở công ty, rất nhiều công ty, các lĩnh vực đều có liên quan, địa vị cao nhân mạch rộng lớn, cho nên cho dù giới thượng lưu chú trọng thanh danh bề ngoài, cũng sẽ có người trước sau tìm lãng tử đầy scandal phong lưu này để hợp tác.

So sánh giữa hai người, rõ ràng nhất chính là sự chênh lệch về từng trải của bản thân, Hoắc Bắc Hành tuy ngốc, làm cho người ta có cảm giác phong lưu tùy ý nhiều hơn, nhưng mỗi lần nhìn người khác đều nghiêm túc nhìn, An Nhất cũng không khỏi run rẩy, có nhiều lần đều cho rằng anh có gặp phải kỳ tích y học hay không, đột nhiên không ngốc nữa.

Cho nên khi Hạ Đình hung dữ bảo cậu nhường giường, trong lòng An Nhất không có một tia khiếp đảm hay e ngại, trên mặt cũng không lộ tia sợ hãi.

Cậu nhích vali sang một bên, để tránh đối phương lại đạp.

Cái vali này có giá 1000 tệ đó.

Hạ Đình thấy người đứng lên, cho rằng đối phương muốn nhường chỗ cho mình nên không thèm cho người thêm ánh mắt nữa, nhấc chân bước qua người.

Ai ngờ An Nhất đứng ở nơi đó không nhúc nhích, không cho đối phương tiến lên, cũng không mở miệng nói nhường vị trí.

Hạ Đình nhíu mày, không kiên nhẫn nói: "Tôi nói chuyện cậu nghe không hiểu sao? "

An Nhất cảm thấy tính tình đối phương vô cùng tệ hại, lần đầu tiên gặp mặt không thân thiện như vậy, "Nghe hiểu, nhưng tôi không cho. "

Hạ Đình nghe nghiêng đầu nhìn An Nhất vài lần.

An Nhất đứng ở nơi đó, ánh mắt không né tránh, "Giường ai đến trước thì được phục vụ trước, tôi đến trước cho nên tôi chọn giường tôi thích trước!"

Hạ Đình nhìn cậu: "Ai nói ai đến trước thì được chọn trước. "

An Nhất vỗ ngực: "Tôi nói. "

Hạ Đình: "Dựa vào cái gì phải nghe cậu đến trước được chọn? "

An Nhất nghe xong đột nhiên có chút bực mình, khuôn mặt nhỏ nhắn giương lên: "Quy củ của tôi chính là quy củ. "

Hạ Đình:...

An Nhất nói xong còn có chút ngượng ngùng.

Ở chung với Lâm Cứu lâu, đều bị lây bệnh trung nhị của đối phương.

Bình thường căn bản không có ai dám đối nghịch với hắn, hiện tại tâm tình Hạ Đình bị người từ chối hạ tới mức đóng băng huống chi người nọ còn là một kẻ quê mùa mà hắn xem thường.

Hắn nhìn quanh phòng một lần nữa vốn không hài lòng với chỗ ở, hiện tại ngay cả giường cũng là người khác chọn trước, quai hàm nghiến chặt.

Hạ Đình lạnh mặt, tiến lên một bước, lại gần An Nhất: "Cậu có biết nếu không nhường chỗ cho tôi sẽ có hậu quả gì không? "

An Nhất nhìn người nọ, đôi mắt đen như quả nho đen chớp chớp: "Biết nha. "

Hạ Đình cười lạnh một tiếng, vậy còn không mau tránh ra.

Ai ngờ còn chưa mở miệng, liền nghe đối phương tiếp tục nói: "Không nhường cho cậu thì tôi sẽ ngủ trên cái giường này. "

1

Hậu quả gì, đương nhiên là ở trên giường mình chọn ngủ ngon chứ gì nữa.

Căn bản không nghĩ tới đối phương lại trả lời như vậy, Hạ Đình tức giận đến cắn răng "Cậu..."

Hai người phía sau nhìn thấy, vội vàng tiến lên ngăn cản "Đình thiếu, quên đi, cậu xem đồ đạc của cậu ta đều đã để trên giường rồi, ai biết có sạch sẽ hay không, bỏ đi"

" Đúng vậy, đúng vậy"

Bên thương hiệu đã quy định rõ trong thời gian thi đấu không thể xảy ra chuyện đánh nhau ẩu đả, nếu không sẽ hủy bỏ tư cách dự thi, vì một cái giường mà xảy ra chuyện như vậy mất nhiều hơn lợi.

Huống hồ bọn họ hiện tại nịnh bợ đối phương, nếu Hạ Đình thật sự động thủ, bọn họ khẳng định cũng không thể đứng nhìn, nếu bị kéo xuống nước cũng phải chịu khổ theo.

Hạ Đình mặt lạnh nhìn An Nhất, sau đó lựa chọn giường bên cạnh đối phương, một là cách cửa sổ cũng gần, hai là nửa tháng tiếp theo đối phương đừng hòng sống dễ chịu.

Hành lý của Hạ Đình một hồi sẽ có người khác đem lên, sắc mặt đen thui khó chịu, sau khi cởi áo khoác ngồi ở bên giường, khoanh tay ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm An Nhất đang ngồi trên thảm đang thu dọn đồ đạc.

Bởi vì vừa rồi hai người xảy ra tranh chấp cho nên hắn đối với kẻ quê mùa này bất mãn đến cực hạn, từ nhỏ đến lớn còn chưa có người dám làm cho hắn khó chịu.

Bởi vì quyền thế và bối cảnh trong nhà, đi đâu cũng có người nịnh bợ, cho nên dưỡng thành cái tính thối quắc, không ai bì lại.

Hắn muốn cái gì thì người khác phải cho cái đó, chưa từng có người cự tuyệt.

Hạ Đình ngồi bên giường nhìn An Nhất, càng nhìn càng tức giận.

Đối phương làm sao dám a?!

An Nhất tuy rằng có thể cảm nhận được tầm mắt của đối phương, nhưng lại không để ý quá nhiều, ếch xanh nhỏ là một con ếch nhỏ cực kỳ biết lễ phép, nếu người nọ không có thân thiện với mình vậy đừng trách ếch xanh nhỏ chán ghét đối phương.

Đạo lý có qua có lại ếch xanh nhỏ hiểu.

Nhiệt độ trong phòng cao, An Nhất vào phòng tắm thay áo thun rộng rãi rồi tiếp tục sắp xếp hành lý của mình.

Hạ Đình ngồi ở một bên nhìn, chú ý đến làn da trắng phát sáng của kẻ nhà quê này, da cậu ta dưới ánh nắng chiều tà càng làm nó thêm phần trong suốt, mà quan đối phương từ trong chiếc vali màu xám bình thường không có gì nổi bật kia, lấy ra từng cái quần áo và đồ phụ kiện của các thương hiệu xa xỉ, bên trong có khá nhiều thứ có giá trị không nhỏ.

Hạ Đình từ nhỏ đã tiếp xúc với những thứ này, hằng ngày cũng thấy qua rất nhiều, chỉ cần nhìn thoáng qua là hắn có thể biết được là thật hay giả mà tất cả từ quần áo, giày, đồng hộ và phụ kiện của kẻ nhà quê này lấy ra đều là hàng chính hãng 100%.

Tuy rằng hắn hoài nghi nhưng không thể phủ nhận rằng những thứ mà người nọ lấy ra không có món nào là hàng giả cả.

Cậu ta lấy đâu ra những đồ này.

An Nhất mặc bình thường, áo thun trắng trên người là loại rẻ tiền, cũng không có họa tiết quá nhiều.

Trong vòng, Hạ Đình cũng chưa từng gặp qua người này, trong nhà hơi chỉ cần có chút địa vị, đều có thể danh tiếng mà người này hoàn toàn là một gương mặt xa lạ.

Hạ Đình không khỏi nghi hoặc liếc nhìn đối phương nhiều lần, An Nhất đã hoàn toàn không thèm để ý ánh mắt của Hạ Đình nữa, cúi đầu lấy áo khoác của Hoắc Bắc Hành ra khỏi vali, có một cái là da thật màu đen, thoạt nhìn cực kì soái.

Lần đầu tiên thấy Hoắc Bắc Hành mặc đồ thể thao, làm cậu kinh ngạc mất một đoạn thời gian ngắn, dáng người của anh là đẹp nhất mà An Nhất từng được thấy qua, hơn nữa với gương mặt kia có thể nói hai từ thôi " hoàn mỹ".

Dù sao cũng là tác phẩm của nữ Oa đắp nặn tất nhiên không có bất kì tỳ vết nào.

An Nhất nhìn chiếc áo da kia có chút động tâm, thật sự rất ngầu, cậu cảm thấy mãnh nam thích hợp mặc như vậy, ôm cái áo đi tới trước gương trong phòng, con ếch xanh nhỏ giơ tay lên mặc áo vào.

Trông cậu rất tuyệt, đúng không?

Nhưng mà mặc vừa chưa được mấy giây, An Nhất đã mím môi bàng hoàng..

Hoắc Bắc Hành lớn hơn cậu, khung xương cũng lớn hơn cậu, quần áo của đối phương đối với anh tự nhiên to hơn một hai size, mặc áo vào vạt áo phủ qua tận mông.

Hiển nhiên không thích hợp với cậu, thân thể của cậu cũng không chống đỡ nổi bộ quần áo này, Hoắc Bắc Hành có bộ vai rộng Thái Bình Dương với dáng người tam giác ngược, mặc vừa vặn đẹp.

Hạ Đình nhìn An Nhất đứng trước gương, có chút bật cười, quần áo đối phương mang theo không phù hợp chút nào, y đứa nhỏ trong nhà mặc trộm quần áo của người lớn vậy.

Cười xong Hạ Đình phát hiện mấy cái áo khoác đối phương lấy ra hình như đều không phải kích thước của cậu ta.

Đối phương mang theo một đống quần áo không phải size của mình tới đây làm gì?

Hạ Đình nhíu mày, đối phương thoạt nhìn cũng không có lai lịch gì, nhưng những bộ quần áo này giá đắt, đồng hồ cũng là hàng cao cấp vô giá trên thị trường.

Không phải là đối phương trộm chứ.

Cái áo khoác da màu đen này thật sự rất ngầu, thiết kế đơn giản không có hoạ tiết trang trí rườm rà dư thừa, từ kiểu dáng đến phong cách An Nhất đều thích nhưng mà nó quá lớn so với cậu, cạu không thể mặc được.

An Nhất như bông hoa héo trở lại giường, cởi áo ra quả nhiên mãnh nam không thể lúc nào cũng làm lãnh suất cuồng bá duệ được.

Lúc cởi áo khoác ra, áo thun trắng bên trong khó tránh khỏi có chút xộc xệch, một dấu vết màu đỏ chói mắt đập vào trong mắt Hạ Đình.

Hạ Đình nhìn thấy dấu vết trên cổ, trợn tròn mắt sửng sốt vài giây, làm sao có thể không biết đó là cái gì, trên làn da trắng nõn kia xuất hiện màu đỏ chói mắt, dấu vết đó đảm bảo không thể nào tan trong hai ba ngày được, có quỷ mới biết được người đó đã bị nghẹn bao lâu mới có thể làm ra dấu như vậy.

Đôi mắt của hắn tràn ngập kinh ngạc, ánh mắt dừng lại trên gương mặt trắng trẻo dễ thương của An Nhất.

Lần này, Hạ Đình nhìn đánh giá An Nhất cẩn thận hơn rất nhiều không có giống như mấy lần trước liếc mắt một cái liền quay đầu đi.

An Nhất trời sinh tướng mạo cũng được, mũi cao, môi hồng, mắt nho mỗi lần cười rộ lên như sao trời làm cho người khác có cảm giác thân thiết tuy rằng hắn xác thật không thích kẻ nhà quê này nhưng nếu bỏ qua những thứ khác chỉ nhìn diện mạo mà thôi thì đối phương quả thật không tồi.

Trách không được đối phương mới nhìn mộc mạc, lại có rất nhiều đồ có giá trị đắt đỏ như vậy.

Hạ Đình híp mắt lại.

Thì ra là được bao dưỡng.

Ánh mắt hắn nhìn An Nhất càng thêm chán ghét, hắn xem thường loại người này nhất, quay đầu lại không nhìn đối phương nữa.

An Nhất thu thập đồ đạc xong, cũng nhận được tin nhắn Lâm Cứu gửi tới, nói về một sự kiện trọng đại liên quan đến "Trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng"

Giờ ăn!

Hiện tại thời tiết đã là cuối thu, An Nhất sau khi thay áo dài tay lấy một chiếc áo khoác dày khoác lên người, xuống lầu hội hợp với Lâm Cứu, định cùng nhau đi tìm Cố Linh Linh.

Nhưng mà vừa mới đi xuống dưới lầu, liền nhìn thấy Lâm Cứu vũ trang đầy đủ, không biết còn tưởng rằng đối phương là dân nhập cư trái phép lén lút vào.

Lâm Cứu đeo khẩu trang và kính râm nhưng cho dù như vậy cũng vẫn nổi bật như cũ, bởi vì trên đầu cậu ta là một đám mây tường vân bảy màu.

An Nhất đi tới, tò mò nhìn chằm chằm Lâm Thu: "Cậu sao lại biến mình thành như vậy?"

Lâm Cứu: "Không phải tất cả các nhà nghệ thuật đều giữ bí ẩn sao, tôi là đi theo dòng nước lớn. "

Chủ yếu là vừa rồi bị người ta nhận ra, bản thân Lâm Cứu tuy rằng không có sự nghiệp gì, bằng không hiện tại cũng sẽ không cùng đồng bọn thành lập phòng làm việc, nhưng ông anh trai và ba cậu ta đều rất có năng lực, bản thân Lâm Cứu tuy không có danh tiếng trong giới kinh doanh nhưng nhà bọn họ có nha, thỉnh thoảng cậu vẫn lê lếch tới gặp ông anh trai để nhờ vả nên không ít người biết cậu.

Sau đó ánh mắt rơi vào trên người An Nhất vẻ mặt người nọ thản nhiên, đối phương rốt cuộc làm như thế nào mà đến mức ai cũng không nhận ra cậu ta?

Tuy rằng Lâm Cứu không biết An Nhất rốt cuộc là con cái ai, thân phận ra sao, nhưng từ khi nhìn thấy chiếc đồng hồ lần trước An Nhất đeo đến ông anh trai của cậu cũng không mua được, Lâm Cứu liền biết thân phận đối phương không hề đơn giản.

Nhưng bọn họ là bạn bè, không biết liền coi như không biết, bạn của cậu là An Nhất chứ không phải người nhà của An Nhất.

Sau khi gặp Cố Linh Linh, hai người đến căn tin, hầu hết đều là tự phục vụ, rất tiện lợi và nhanh chóng, nếu muốn gọi đồ ăn theo ý sẽ mất nhiều thời gian hơn.

Hiện tại chính là giờ cơm tối, người trong căn tin khá nhiều, An Nhất cũng nhìn thấy người bạn cùng phòng bất lịch sự của mình.

Cố Linh Linh ăn mì ý, mở miệng nói: "Nghe nói tám giờ tối hôm nay sẽ bắt đầu giữ điện thoại di động, sau đó mỗi ngày tám giờ sẽ trả về trong nửa tiếng. "

Trong trận thi hoàn toàn khép kín, vốn không có ý định cho sử dụng điện thoại di động nhưng nghĩ đến những người tham gia có thể có tình huống đặc biệt cho nên mỗi ngày sẽ được sử dụng nửa tiếng.

An Nhất chăm chú lắng nghe, sau khi ăn cơm xong ba người đi dạo ở bên ngoài coi như tiêu thực sau bữa ăn, lại phát hiện ở nơi này thế mà có cửa hàng nhỏ, thật sự là tri kỷ.

Ba người lập tức lựa chọn đi dạo trong cửa hàng nhỏ, sau đó mỗi người cầm một xúc xích nướng đi ra.

Lâm Cứu đột nhiên cảm thấy có chút tội lỗi: "Chúng ta không phải đi tiêu thực sao? "

An Nhất tưởng đối phương no rồi "Cậu không ăn sao, vậy để tôi giúp cậu"

Lâm Cứu: "... Ăn chứ. "

Lúc An Nhất trở lại phòng ký túc xá đã là bảy giờ rưỡi tối, lúc cậu trở về, bạn cùng phòng cũng mới có một người là người có tính tình xấu kia, mà hiện tại người nọ đang nằm trên giường sắc mặt có chút khó coi.

Hạ Đình từ nhỏ đến lớn chưa từng sống ở nơi không thoải mái như vậy, sau khi ăn cơm tối xong thân thể lập tức phát ra kháng nghị, rõ ràng chỉ là đến ngoại ô nhưng mà lại bị dị ứng với thời tiết nơi đây, sắc mặt đen thui nằm trên giường không biết vì sao bản thận lại phải đến đây chịu khổ.

An Nhất nhìn đối phương vài lần, không nói chuyện với người nọ thay vào đó lại nhớ đến chuyện 8h tối phải giao nộp điện thoại di động cho ban tổ chức, cậu định vào phòng tắm gọi video cho Hoắc Bắc Hành.

An Nhất để điện thoại di động trước bồn rửa tay, thừa dịp đối phương còn chưa bắt máy, vội vàng trở về cầm một cái áo ngắn tay của anh tới mặc vào.

Hai tay bắt chéo nắm bên vạt áo sau đó nâng cánh tay lên muốn đem áo cởi ra.

Kể từ lúc An Nhất được nhận về An gia, Trần Lâm nuôi An Nhất suốt một năm ra được một làn da trắng như chưa từng phơi nắng, lại bởi vì trước đây quanh năm lao động, nên da của cậu lại có thêm độ bóng nữa.

4

Chẳng qua khung xương cậu nhỏ, trời sinh cũng không có thịt, cho dù ăn thế nào cũng không mập, mới nhìn thì có vẻ hơi gầy gộc mà thôi.

Lúc trước mấy người vệ sĩ nhìn thấy thân hình gầy gò của An Nhất cũng nghĩ như vậy chỉ cần giơ tay lên liền có thể bóp ch.ết người, nhưng sau đó bọn họ đã phải trả giá đắt, đuổi theo người khắp núi rừng.

Mệt muốn chết, nhưng sự lãng mạn không bao giờ chết.

Khi An Nhất cởi q.uần áo, sống lưng cũng theo hướng lên trên, vòng eo duỗi ra, bụng dưới chặt chẽ nhưng không có cảm giác vận động, lên trên rốn chính là lồng ng.ực trắng như tuyết.

Lúc Hoắc Bắc Hành bắt máy vừa vặn nhìn thấy một màn này, gần như là thấy là da trắng cùng hai điểm hồng hồng lộ ra kia.

Bình thường anh làm gì nhìn thấy những thứ này, cho dù là chui vào trong áo của vợ, cũng không có cách nào ngẩng đầu nhìn vì bị áo kìm lại.

Hoắc Bắc Hành hầu kết lên xuống, hơi thở đều nặng hơn một chút, đỏ mặt, mắt hoa đào nhìn không chớp mắt, có chút si ngốc nhìn bộ ng.ực nhỏ nhắn của vợ.

Sau đó ý thức được mình đang ở trong phòng khách, không nỡ để người khác nhìn thấy, vội vàng ôm điện thoại di động trở về phòng.

Cho dù là đi lên cầu thang, hay là ngã rẽ, dọc theo đường đi ánh mắt cũng không nỡ rời khỏi trên người vợ.

Trở lại phòng đá dép liền lên nhảy giường, đặt điện thoại di động trước tủ đầu giường, không hiểu vì sao anh liế.m môi dưới.

Anh nhìn chằm chằm người trong video, không biết vì sao trên người có chút hoảng hốt, anh nhớ vợ, An Nhất vừa đi anh liền nhớ, hiện tại vợ gọi anh lại càng nhớ.

Hôm nay An Nhất đi chưa được một tiếng đồng hồ thì Hoắc Bắc Hành đã la hét muốn gọi điện thoại cho vợ, anh không muốn vợ đi, anh không nỡ.

Lúc sau Chung bá nói mãi, nói nếu Hoắc Bắc Hành ngăn cản, An Nhất sẽ mất hứng, có thể sẽ không thích anh nữa, Hoắc Bắc Hành lúc này mới từ bỏ đi ý nghĩ đó trong đầu.

Nhưng khi trở về nhà, anh giống như người mất hồn.

Chung bá nhìn thấy ngoài ý muốn, An Nhất tuy rằng tới chưa tới năm tháng, nhưng Hoắc Bắc Hành lại vô cùng nâng niu cậu, xem cậu như bảo bối của mình, đi đâu cũng nghĩ, người khác liếc mắt một cái liền bắt đầu nổi giận lung tung, sợ bị người ta cướp đi.

So với trước kia là một trời một vực.

Trước khi Hoắc Bắc Hành ngốc, người bên cạnh anh liên tục thay đổi, thường xuyên theo anh đến công ty, cùng đi với anh mỗi ngày có lúc đã có người cho rằng bản thân giữ được người đàn ông đa tình này rồi thì anh lại đổi người, vòng lặp mới bắt đầu. Chung bá cũng nghe người khác nói, có mấy ngôi sao nhỏ của công ty giải trí dưới tay Hoắc Bắc Hành đều theo anh một thời gian, đến khi anh chán liền đổi.

Làm gì có chuyện sẽ sốt rột như vậy, trước kia những người đó nói vứt bỏ liền vứt bỏ.

Lão gia nói Hoắc Bắc Hành chỉnh đốn lại tác phong, thì ngày ngày hôm sau anh liền mang theo mấy người mẫu mới tới bờ biễn quẫy tưng bừng.

Cách chơi trong những lời đồn đó càng khó nghe hơn nữa.

Hoắc Bắc Hành nói bản thân mình háo sắc, không sửa được, đời này cũng không sửa được.

Lão gia tức giận đến mức cầm cây gậy đập lên người anh không ít cái.

Hiện tại cũng tốt, đã sửa rồi, còn bị siết tới gắt gao, người ta một ngày không để ý tới anh, anh giống như oán phụ khuê phòng, bá đạo đến mức người khác liếc mắt một cái cũng không được, sau khi ngốc đi tính tình tốt hơn không ít, nhưng chỉ cần liên quan đến vợ thì ai cũng không quản được.

Kết hợp với đủ loại chuyện trong quá khứ, xem như đó là quả báo của Hoắc Bắc Hành.

Hoắc Bắc Hành đỏ mặt nhìn người trong video, bộ dáng ngây ngô sau khi ngây ngốc giống như đang xem phim 18+, ánh mắt nhìn chằm chằm đến ngu người, hận không thể đem An Nhất lột ra nhìn cho kỹ, tầm mắt anh luôn không thể rời khỏi ngực vợ.

Yết hầu lăn lên xuống, anh có chút sốt ruột "Bà xã, em ở lại gần một chút. "

An Nhất vừa cởi áo ra, cầm trước ngực, tóc bởi vì chui qua cổ áo trở nên lộn xộn, nghe thấy âm thanh nhìn về phía điện thoại di động, Hoắc Bắc Hành đã kết nối.

Đèn vàng ấm áp trong phòng tắm chiếu lên người, An Nhất nhìn Hoắc Bắc Hành, mặt mang theo ý cười: "Anh bắt máy rồi. "

Hoắc Bắc Hành thấy vợ nhìn mình thì tim đập thình thịch, nghĩ đến hai điểm nhỏ mà An Nhất hiện đang cầm áo che trước ngực, anh còn chưa sờ qua chỗ đó, anh chỉ mới sờ eo vợ thôi.

"Bà xã, tôi nhớ em, khi nào em trở về, em đi không ai ngủ với tôi cả"

"Em trở về đi, tôi không cắn em nữa, tôi không nỡ cắn."

" Bà xã..."

Hoắc Bắc Hành nhìn ngực đến mụ mị đầu óc, cái gì cũng nói ra, chỉ muốn dụ người về.

Anh không nên để vợ mình đi.

Anh nên nhốt vợ trong nhà, không đi đâu mới là tốt, cũng không cần lo lắng sẽ có người khác kéo cánh tay vợ, cũng không cần lo lắng vợ thích người khác.

Hoắc Bắc Hành nói chuyện không biết kiêng kỵ, lời nói quá mức thẳng thắn, An Nhất nghe đến nóng tai, "Mấy ngày nữa tôi sẽ trở về, rất nhanh thôi. "

Hai người nói chuyện được một lát, lúc An Nhất muốn cúp máy, Hoắc Bắc Hành sống chết không chịu, An Nhất không thể làm gì khác hơn là nói: " Tôi khẳng định nhớ anh mỗi ngày mở mắt ra liền nhớ anh. "

Hạ Đình vốn khó chịu, muốn tắm rửa sẽ ngủ, vừa đi tới trước cửa phòng tắm liền nghe được lời nói nũng nịu bên trong.

~~~~~~~~*

Editor: Hôm nay thất tịch mong những ai chưa có người yêu thì sẽ sớm có một nửa của mình. Còn không thì ở vậy như tui nà.
Bình Luận (0)
Comment