Sau Khi Kết Hôn Với Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật

Chương 41

Sau khi kết hôn với nhân vật phản diện tàn tật - Lộc Thập.

Chương 41:

Edit: Linh.

Beta: Mều.

Thẩm Từ nói đi luyện đàn, nhưng thật ra cậu lại chẳng đến phòng đàn, mà rẽ vào phòng ngủ của Tần Ức.

Tần Ức ngồi trên xe lăn, lưng vẫn còn hơi cứng ngắc, rõ ràng chưa hoàn hồn sau khi bị nhện doạ sợ, nghe thấy tiếng mở của, hắn lập tức quay đầu lại.

Thẩm Từ vừa định đi về phía Tần Ức, thì hắn cau mày nhìn chằm chằm vào tay của cậu.

Thẩm Từ cũng theo nhìn thoáng qua tay mình—— không đến nỗi ấy chứ?

Cậu chỉ vuốt v e bé nhện thôi mà.

Cả mặt Tần Ức đều viết đầy "Đừng tới đây", Thẩm Từ đành phải ho khan một tiếng: "Em đi rửa tay."

Cậu quay người đi vào phòng tắm, thầm nghĩ phản ứng của ai đó cũng lớn quá chừng. Cậu dù sao cũng không ngờ tới, một Tần Ức lạnh lùng nghiêm túc, vậy mà điểm yếu lại là con nhện be bé.

Thẩm Từ đứng trước bồn rửa mặt, nhịn không mà cong môi. Cậu cẩn thận rửa sạch rồi lau khô tay đảm bảo không còn dấu vết của con nhện, sau đó mới quay lại chỗ Tần Ức.

Tần Ức nhìn Thẩm Từ từ trên xuống dưới, nắm lấy cổ tay cậu, đưa lại gần ngửi kỹ đầu ngón tay, chỉ ngửi thấy mùi nước rửa tay, lúc này có vẻ như đã yên tâm, đôi lông mày đang cau lại chậm rãi giãn ra.

Thẩm Từ nhìn Tần Ức, càng nhìn càng thấy hắn giống như chú mèo ngửi thấy mùi nhỏ yêu tinh nào đấy trên người chủ nhân của mình, nhe răng trợn mắt với cậu, hỏi có phải nhà ngươi gian gian díu díu sau lưng ta không, chịu không nỗi mà giơ tay lên vuốt đầu hắn: "Anh à, chẳng lẽ anh có thể ngửi ra có mùi con nhện hay không hả?"

Tần Ức vô thức lùi về phía sau, kéo tay cậu xuống, nghiêm mặt nói: “Không có việc gì thì đừng sờ con nhện đó, nó có độc.”

"Mấy bé nhện cảnh này độc tính yếu mà?” Thẩm Từ nói, “Hơn nữa trông rất dịu ngoan, chắc là không cắn người đâu.”

“Lỡ như thì sao?” Khẩu khí Tần Ức càng thêm nghiêm túc, “Lỡ như bị cắn, em còn luyện đàn được không?”

Thẩm Từ nghe xong câu này, suýt chút nữa không nhịn được cười, vội vàng mím môi, nói: “Em biết rồi.”

Xem ra năm đó trải qua chuyện bị con nhện cắn ngón tay khiến không thể đánh đàn, đúng thật đã để lại cho Tần thiếu bóng ma tâm lý mà.

Cậu nhịn không được cúi người hôn hắn, ghé vào tai hắn nói nhỏ: “Anh à, anh dễ thương quá đi.”

Tần Ức: “……”


Dễ thương?

Thẩm Từ thả thính xong liền bỏ chạy, hoàn toàn không để ý đến biểu cảm đặc sắc của Tần Ức: “Em đi luyện đàn tiếp đây.”

*

Ôn Dao tạm thời sống ở Tần gia với thú cưng của anh, mặc dù Tần Ức miễn cưỡng đồng ý cho anh để con nhện lại, nhưng ra lệnh tuyệt đối không được mang con nhện ra khỏi phòng, cũng không để hắn nhìn thấy nó.

Thẩm Từ luyện đàn cả buổi chiều, tự mình học các môn văn hóa hôm nay, buổi tối trước khi đi ngủ nhận được tin nhắn của Lục Hành, hỏi cậu tình hình của Tần Ức có nghiêm trọng không.

Thẩm Từ rất muốn hỏi anh ta một câu “Bị k ích thích ‘chứng sợ nhện’ có tính là nghiêm trọng không”, nhưng nghĩ tới đã có một Ôn Dao cười nhạo Tần thiếu, nếu lại thêm một Lục Hành nữa, sắc mặt Tần Tần sẽ khó nhìn lắm đó.

Vì thế cậu trả lời: 【 Không có 】

Cũng không biết là do nụ hôn của cậu, hay là bị con nhện làm xáo trộn mà triệu chứng trầm cảm của Tần Ức không nặng thêm, lần phát bệnh này hình như cứ thế mà thuận lợi vượt qua.

Tần Ức không có chuyện gì, Thẩm Từ phải đi lại học bình thường, cậu vốn muốn xin thầy cho nghỉ thêm một ngày, giờ thì không cần nữa.

Sáng sớm hôm sau, cậu được Ôn Dao đưa đến trường, gửi tin nhắn báo bình an cho Tần Ức, lại một lần nữa bước vào trường cấp ba, đi thẳng tới lớp 6.

Khai giảng được ba ngày, bầu không khí trong lớp dần dần đi vào quỹ đạo, tất cả những học sinh không mặc đồng phục đều bị chủ nhiệm lớp dặn dò mãi mới chịu mặc, Thẩm Từ bước vào lớp học, nhìn thấy các bạn học đều mặc đồng phục học sinh chỉnh tề, bỗng nhiên cảm thấy mình có hơi khác lạ.

Trên người cậu mặc đồng phục mà Tần Ức đã mang đi sửa, so với bộ cũ thì kiểu dáng khác nhau quá nhiều, trừ màu sắc và logo trường “Trung học số 1 Yến Dương” ở trên ngực không thay đổi, về cơ bản không giống nhau một chút nào.

Tần Ức cũng thật là, thế này thì muốn cậu giải thích với giáo viên như nào đây?

Dưới vô số ánh mắt khác thường đang nhìn chăm chú, cậu kéo ghế ra ngồi xuống, thật sự cảm thấy có hơi áp lực, dù sao nhà trường cũng không cho phép tự ý sửa đồng phục, bây giờ cậu không chỉ sửa mà còn sửa đến mức một mình một kiểu luôn rồi.

Đành phải làm bộ như không có chuyện gì, lấy sách vở ra bắt đầu đọc bài.

Uỷ viên ban kỷ luật điểm danh trong giờ đọc sách buổi sáng, lúc đi ngang qua dừng lại nhìn cậu một chút, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì cả, đi thẳng đến đến chỗ giáo viên chủ nhiệm đang đứng ở cửa sau của lớp.

Cậu mơ hồ nghe thấy đối phương hỏi: “Thưa thầy, chuyện là đồng phục của Thẩm Từ như vậy, thế có được tính là mặc đồng phục không ạ? Tự ý sửa đồng phục, có cần trừ điểm không thầy?”

Thẩm Từ có chút căng thẳng mà ngồi thẳng dậy, nghe thấy thầy chủ nhiệm nói: “Thôi bỏ qua đi.”

Cậu còn chưa kịp thở phào thì nghe thấy có người đáp lời thầy chủ nhiệm: “Bỏ qua đi là sao ạ, chẳng phải quy định của trường học là không cho phép tự ý sửa đồng phục sao? Dựa vào đâu mà bọn em sửa thì bị trừ điểm, còn Thẩm Từ lại được đặc cách, có thể cho qua?”

“Trật tự,” Thầy Thường có chút không kiên nhẫn, “Phải chi mấy đứa đặt tâm tư vào việc học thì thành tích cũng không đến mức như bây giờ.”

Cậu học sinh bị răn dạy thấp giọng lẩm bẩm vài câu gì đó rồi im lặng.


Thấy thầy chủ nhiệm không định truy cứu, Thẩm Từ yên tâm đôi chút, cậu cứ tưởng chuyện này cứ như vậy qua đi, ai ngờ trong giờ ra chơi, cậu ra ngoài đi vệ sinh, lúc quay lại nghe thấy có người đang bàn tán về cậu.

Bởi vì chỗ ngồi cách cửa sau tương đối gần, cậu về lớp từ cửa sau, mới vừa đứng ngoài cửa đã nghe thấy có người nhắc đến tên cậu.

“Chỗ dựa của Thẩm Từ đúng là vững chắc thật đấy, nội quy trường học mà có thể không tuân thủ, thầy chủ nhiệm còn phải lên tiếng nói giúp cậu ta —— sao tôi lại không có chỗ dựa vững chắc như thế nhỉ?”

“Vậy cậu kết hôn với Tần thiếu đi, trở thành chồng chưa cưới của Tần thiếu, thế là có chỗ dựa vững chắc rồi.”

“Thôi dẹp đi, tôi không có hứng thú gả cho người tàn phế.”

“Không chỉ tàn phế, mà còn bị bệnh tâm thần nữa cơ.”

Mấy người đó hình như cho rằng đang nói chuyện gì đó rất buồn cười, còn vang lên vài tiếng cười, Thẩm Từ đứng bên cạnh bức tường ngoài phòng học, nhíu mày.

“Thật thế á, vậy Thẩm Từ đáng thương quá đi.”

“Cậu ta đáng thương gì chứ? Do người ta tự nguyện đó nha, Thẩm gia sụp đổ rồi, nếu cậu ta không ôm đùi Tần thiếu thì còn có thể tiếp tục đi học ở đây chắc?”

“Thông tin nội bộ nè, Thẩm gia bán rẻ con trai mình cho Tần gia với giá 6000 vạn, sau khi Tần gia đưa người đi thì đã lấy lại 6000 vạn, trực tiếp gây ra việc Thẩm gia phá sản luôn —— cậu nói coi có tổn hại không?”

“6000 vạn mà còn bảo bán rẻ à? Không ít đâu, Thẩm Từ này ngoại trừ dễ nhìn ra, thì làm gì đáng 6000 vạn?”

“Này này,” Một nam sinh bỗng nhiên hạ giọng, “Lại đây lại đây, tôi nói cho các cậu nghe cái này, vừa nãy trong tiết tiếng Anh, lúc Thẩm Từ khom lưng nhặt bút, các cậu đoán xem tôi đã thấy gì?”

“Thấy cái gì?”

Thẩm Từ chăm chú lắng nghe, thì nghe thấy nam sinh kia nói: “Trên xương quai xanh của cậu ta có dấu răng! Các cậu nói xem, hôm qua cậu ta xin nghỉ một ngày, bị bệnh thật hay là ở nhà hầu hạ Tần thiếu kia cả ngày vậy?”

Thẩm Từ: “……”

Cậu vô thức siết chặt cổ áo, thầm nghĩ, vậy mà cũng bị nhìn thấy sao?

Đám người này không chịu học hành, chỉ lo nhìn chằm chằm cậu à?

“Chậc chậc,” một học sinh khác nói, “Hầu hạ một người vừa có bệnh tâm thần vừa tàn tật, chắc rất vất vả nhỉ? Thẩm Từ đi học cũng không dễ dàng gì, chúng ta thông cảm, thông cảm đi.”

“Nhưng không sao, ban ngày đi học, buổi tối còn phải về nhà bán mông, Tần thiếu làm chỗ dựa cho cậu ta cũng không tính chuyện gì to tát, nói không chừng có khi ngại đồng phục này của chúng ta rộng quá, không che được dấu vết trên người, cho nên mới sửa lại chăng?”


Lại thêm vài tiếng cười trộm, Thẩm Từ rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, xoay người đi vào phòng học.

Mấy học sinh đang tụ tập ở góc phòng nhìn thấy cậu đi tới, lập tức gom dưa tan chợ, Thẩm Từ lạnh mặt, ánh mắt quét qua bọn họ một lượt, âm thanh rất nhẹ nhưng lại rất rõ ràng, nói: “Không có tôi thì sống không nổi phải không?”

Trong phòng học lập tức yên tĩnh lại, vốn dĩ cũng không có nhiều học sinh ở trong lớp, cậu vừa mở miệng, những ánh mắt còn lại đều nhìn về phía cậu.

Thẩm Từ mặt không chút thay đổi đi qua bọn họ, trở lại chỗ ngồi của mình, phát hiện lớp phó không có ở đây.

Chẳng trách.

Cũng chỉ có lúc không có người ở đây thì mới dám bàn tán sau lưng.

Mấy học sinh bị cậu bắt tại trận thì không dám nói nữa, Thẩm Từ cũng lười nói chuyện với bọn họ, chỉ cần những người này không làm ảnh hưởng đến việc học của cậu, bọn họ thích nói gì thì nói.

Dù sao năm ba trung học cũng chỉ còn một năm, một năm sau đường ai nấy đi, cậu chắc cũng chẳng nhớ nổi tên của mấy người này đâu.

Buổi trưa Thẩm Từ không về nhà, mà ở lại kí túc xá cho học sinh ngoại trú của trường nghỉ ngơi chốc lát, buổi chiều cũng không nghe thấy có ai nói xấu gì cậu nữa.

Đến tiết tự học cuối cùng, thầy chủ nhiệm đột nhiên gọi các tổ trưởng đi lấy đồ gì đó về.

Thẩm Từ nghĩ chắc là sách giáo khoa chưa được phát, cũng không để tâm mà làm bài tập về nhà của mình.

Mãi cho đến khi nghe thấy xung quanh có có tiếng ồn ào, cậu khó hiểu ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện đồ vừa lấy về không phải sách giáo khoa, mà là ——đồng phục!

Đồng phục mới phát xuống dưới, giống y hệt bộ cậu đang mặc.

Bất thình lình phát đồng phục làm cả đám học sinh đều hoang mang, còn có một năm nữa là tốt nghiệp cấp 3, giờ phát đồng phục thì không được hợp lý cho lắm.

Đám học sinh đang thắc mắc, thầy chủ nhiệm, thầy Thường đi lên bục giảng, hắng giọng nói:

“Có người góp ý chất lượng đồng phục của chúng ta quá kém nên nhà trường đã đổi xưởng may đồng phục mới, bộ đồng phục này là nhà xưởng đó tài trợ cho chúng ta, từ nay về sau toàn bộ cả ba khối đều sẽ mặc đồng phục này. Số đo dựa theo số đo mà các bạn đã báo khi may đồng phục trước đó, nếu cảm thấy không vừa—— lớp trưởng, em giúp thầy thống kê một chút, làm xong báo lại với thầy, hai ngày sau sẽ đổi lại.”

Thẩm Từ nghe xong những lời này, bỗng ngẩn người ra trong chốc lát.

Cái gì mà nhà xưởng tài trợ…… Nói trắng ra thì được Tần gia tài trợ đi?

Bảo sao Tần Ức không nói sửa lại đồng phục thì sau này phải làm thế nào, hóa ra là đổi hết đồng phục của các khối luôn cho nhanh.

Không chịu nhân nhượng người khác, mặc kệ người khác đi theo con đường của họ, đúng là phong cách xử sự của Tần gia.

Đám học sinh đã nóng lòng muốn lấy đồng phục ra mặc thử, Thẩm Từ nghe thấy có mấy nữ sinh nói:

“Woa, bộ này so với bộ trước đẹp hơn nhiều nhỉ?”

“Chất liệu cũng thoải mái hơn nhiều, nói thật, bộ đồng phục trước chất lượng thật chẳng ra gì, có ít tiền đâu mà đồ quá kém, đáng bị phản ánh.”

“Đúng rồi, thầy ơi, đồng phục này có cần phải đóng lại tiền không ạ?”


“Không cần,” Thầy Thường nói, “Được rồi, tan học các em có thể thử lại, tự học trước đi.”

Thầy chủ nhiệm chắc là còn có việc, ở lại không bao lâu liền rời đi, thầy vừa mới đi, từ dãy cuối lớp vọng lên một tiếng “Bịch”, một nam sinh ném đồng phục lên trên bàn: “Ai thích đổi thì đổi, tôi không đổi.”

Đám học sinh quay đầu lại nhìn cậu ta, một nữ sinh nói: “Cậu không đổi thì không đổi, dù sao đến lúc đó điểm bị trừ là của cậu, không phải của bọn tôi.”

“Đúng đó,” một nữ sinh khác phụ họa, “Chu Vũ Bằng, không phải cậu thấy Thẩm Từ không vừa mắt sao, người ta có tiền cho chúng ta đổi đồng phục mới miễn phí, cậu không vui à? Có bản lĩnh thì cậu cũng tài trợ đồng phục mới cho toàn khối đi?”

“Hóa ra là nhà Thẩm Từ tài trợ à, tôi nói chứ sao mà nhìn quen mắt thế, nhưng nhìn đẹp thật nha, ít nhất đỡ hơn nhiều với đồng phục cũ mà đúng không?”

“Chu Vũ Bằng, lòng dạ cậu cũng hẹp hòi quá, lần trước cố ý ném bút lên bàn người ta, lần này lại so đo chuyện đồng phục, người ta để cậu quậy, rồi tặng cậu một bộ đồng phục mới mà cậu còn không hài lòng, kiểu người gì vậy chời.”

“Sáng nay có vài người túm tụm lại nói xấu Thẩm Từ, chắc cậu cũng tham gia nhỉ?”

Thẩm Từ quay đầu lại nhìn thoáng qua, bàn tán về cậu đúng là có Chu Vũ Bằng, nhưng người sáng nay thắc mắc về đồng phục của cậu thì không phải cậu ta.

Cái lớp này có khối người không vừa mắt cậu.

“Tôi nói này, các cậu nhàm chán thật luôn đấy, đã năm cuối trung học rồi, cũng đâu phải học sinh tiểu học, chuyên tâm học tập không phải tốt hơn sao? Nhắm vào Thẩm Từ thì được lợi ích gì, cậu xem người ta để ý đến các cậu chắc, các cậu nếu có bản lĩnh thật thì học cho tốt vào, thi vào lớp chọn, thi đậu Thanh Bắc đi, tôi nể mặt các cậu liền, cả ngày ở đây cẩu thả qua loa không lý tưởng sống, có ý nghĩa gì không.”

“Cán sự môn lại bắt đầu rồi.”

“Cậu biết gì không, đây là vinh dự của lớp, mấy đứa kia lêu lổng cả ngày kéo thấp điểm trung bình lớp, cán sự môn cảm thấy mất mặt.”

Chu Vũ Bằng cắn răng không nói gì, một nam sinh khác đứng lên, tức giận nói: “Thẩm Từ thì học giỏi chắc? Các cậu biết cậu ta thi vào được bao nhiêu điểm không?”

“Học không giỏi thì cũng không thể nào kém hơn cậu đâu, Lưu Siêu cậu muôn năm hạng nhất đếm ngược, Chu Vũ Bằng hạng hai đếm ngược muôn năm, thế mà còn có mặt mũi ở đây chất vấn thành tích của người khác? Lại nói điểm trung bình của lớp chúng ta xếp hạng chót, cũng chính là bởi vì hai cậu đấy.”

“Đủ rồi!” Chu Vũ Bằng đập bàn, “Ai là người đứng hạng cuối, có bản lĩnh thì gặp nhau ở kì thi tháng!”

“Ha ha, nghe thấy không, hạng hai đếm ngược muốn so thành tích với người khác, mặt trời mọc hướng tây —— hạng nhất sao cậu không thể hiện gì đi chứ?”

“Cười chết tui rồi, cậu ta không thể so đâu, dù sao cũng là người mà tổ hợp 3 môn văn hóa chỉ đạt 100 điểm, tôi thấy tìm học sinh trung học đến đây thì may ra xác suất sẽ cao hơn.”

Sắc mặt Lưu Siêu đổi tới đổi lui như đèn giao thông, cậu ta hung dữ trừng mắt nhìn nữ sinh đang giễu cợt mình một cái, sau đó quay đầu lại: “So thì so! Thẩm Từ, cậu dám so với tôi không!”

Thẩm Từ vốn không muốn mở miệng, nhưng nghe thấy lời này mới lười biếng trả lời: “Cạnh tranh với hạng nhất đếm ngược thì có ý nghĩa gì, nếu thắng thì cậu chứng minh được điều gì? Tôi không có hứng thú.”

Lưu Siêu: “Cậu!”

“Nhìn thấy không, người ta coi thường cậu đó.”

Trong lớp vang lên những tiếng cười, Lưu Siêu tức giận đến mức sắc mặt từ trắng chuyển sang đỏ: “Cậu sợ thua đúng không, hạng nhất đếm ngược cũng không dám so, cậu cũng chỉ có chút bản lĩnh này?”

“Được,” Thẩm Từ đặt bút xuống, “Tôi sẽ phân cao thấp với cậu —— tổng điểm thi tháng của tôi phải hơn cậu hai trăm điểm, nếu cậu thắng, sau này cậu muốn nói tôi như nào thì nói, còn nếu tôi thắng, cậu phải xin lỗi tôi, cậu thấy thế nào?”

Tác giả có lời muốn nói: Chủ nhiệm lớp: Xảy ra chuyện gì rồi, học sinh của tui sao lại đột nhiên bắt đầu nỗ lực học tập dzẫy??

Bình Luận (0)
Comment