Sau Khi Giả Vờ Mất Trí Nhớ Tình Địch Nói Tôi Là Bạn Trai Hắn

Chương 86

Dung Trạm đặt chồng tài liệu đang ôm vào phòng làm việc, sau đó bước vào phòng vệ sinh, quan sát trong gương để chỉnh lại cà vạt và ống tay áo, đảm bảo mình không có chỗ nào thiếu sót, hít một - hai hơi thật sâu, vỗ nhẹ vào mặt cổ vũ bản thân mình rồi bước đến bãi đỗ xe.

Y đi thang máy lên bãi đậu xe ở tầng hai, khi cửa mở ra, Kỷ Thương Khung đã đứng trước cửa thang máy.

Kỷ Thương Khung giải thích: “Anh sợ em không biết xe anh đậu ở đâu nên anh ở đây chờ em."

"Ừm..." Tim Dung Trạm đập loạn xạ, gật đầu.

Kỷ Thương Khung cười nói: "Đi thôi, anh biết một nhà hàng khá ngon, anh dẫn em đi."

-

Kỷ Thương Khung lái xe đưa Dung Trạm vào một nhà hàng được trang trí sang trọng, anh yêu cầu một phòng riêng nhỏ cho hai người và gọi rất nhiều món ăn mà Dung Trạm yêu thích.

Dung Trạm lo lắng: “Hình như anh gọi nhiều quá rồi?”

Kỷ Thương Khung cười thoải mái nói: "Không sao đâu, ăn không xong thì đóng gói mang về. Trưa mai anh hâm nóng lại rồi ăn tiếp. Tiết kiệm đồ ăn là vinh quang mà!"

"Ừm." Bị nụ cười của Kỷ Thương Khung truyền nhiễm, Dung Trạm không khỏi nhếch khóe miệng lên.

Y cảm thấy không thể tin được, chỉ cần ở cạnh Kỷ Thương Khung, tim y lại đập liên hồi như con nai con chạy nhảy, nhưng phần lớn thời gian y lại cảm thấy bình yên, như thế giới và mọi sự vật đều trở nên nhẹ nhàng, những gai góc tổn thương không còn nữa.

"Sao vậy?" Kỷ Thương Khung sờ sờ gò má của mình, nghi hoặc hỏi: "Trên mặt anh có gì à?"

“A?” Dung Trạm phục hồi tinh thần: “Không, anh hỏi làm gì?”

Kỷ Thương Khung: “Em cứ nhìn chằm chằm vào anh.”

Dung Trạm: "..."

Toàn bộ máu trong cơ thể lập tức dồn lên má Dung Trạm, y vội vàng cúi đầu, cuộn tròn với khuôn mặt đỏ bừng như tôm luộc.

Y lắp bắp nói: "Xin lỗi, em… em... em mệt… Em không cố ý, cố ý nhìn chằm chằm vào anh..."

Kỷ Thương Khung: "..."


Kỷ Thương Khung: “Tiểu Trạm à, con người của anh vốn rất tự tin, nếu như anh nói sai thì em đừng giận, có phải em..."

Lời nói của anh bị tiếng gõ cửa nhẹ nhàng cắt ngang: "Thông báo cho khách hàng, món ăn đã tới ạ.”

Kỷ Thương Khung ôm trán.

Dung Trạm hỏi: "anh Thương Khung, anh vừa mới nói cái gì? Em nghe không rõ."

Kỷ Thương Khung xấu hổ cười: "Không có gì, chuyện này chúng ta sẽ nói sau. Chúng ta ăn cơm trước đi, ăn uống quan trọng hơn."

Kỷ Thương Khung gọi quá nhiều đồ ăn, hai người ăn không hết, Kỷ Thương Khung nhờ phục vụ giúp thu dọn hết đồ ăn thừa rồi xách một túi lớn trở lại xe.

Anh đặt thức ăn vào cốp xe và dùng vật gì đó đẩy nó vào góc để hộp không bị rung khi lái xe.

Sau đó anh quay lại ghế lái và nhìn thấy Dung Trạm đang kéo dây đai an toàn vào trong ổ khóa.

Kỷ Thương Khung: "Còn rất nhiều đồ ăn, em thật sự no rồi sao?"

Dung Trạm thắt dây an toàn, gật đầu nói: “Em no rồi. Đồ ăn nào cũng ngon. Cảm ơn anh đã dẫn em đến một nhà hàng ngon như vậy."

"Vậy thì tốt." Kỷ Thương Khung khởi động xe, "Bây giờ anh đưa em về nhà, em vẫn ở khu tập thể cũ đó à?"

"Ừm..." Dung Trạm cúi đầu, trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ và mất mát.

Màn đêm yên bình thanh tĩnh, với hàng loạt đèn đường nhuộm màu cam dịu nhẹ vùn vụt lùi xa sau đầu xe. Làn gió thanh mát từ cửa sổ hở thoảng thổi loạn mái tóc Dung Trạm, vài sợi tóc phảng phất trước trán, khiến nét nghiêm trang trên khuôn mặt y khi làm việc ở Tập đoàn Tung Hoàng phai nhạt đi, nhưng lại thêm phần thanh tao và đáng yêu.

Kỷ Thương Khung bỗng nhiên nói: “Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy em mặc vest.”

Dung Trạm ngẩn người, sau đó quay đầu nhìn Kỷ Thương Khung.

Kỷ Thương Khủng khen ngợi: "Trông rất đẹp, rất hợp với em."

Dung Trạm đỏ mặt, trong lòng nhảy nhót nói: “Cám ơn.”


Kỷ Thương Khung: “Em bắt đầu mặc vest sau khi gia nhập tập đoàn Tung Hoành phải không?"

Dung Trạm: “Ừm, vì em là thư ký hành chính nên phải ăn mặc chỉnh tề.”

"Cũng khá chuyên nghiệp, xem ra những năm xuất ngoại anh đã bỏ lỡ rất nhiều điều." Kỷ Thương Khung mỉm cười, nụ cười có chút cô đơn, sau đó tựa hồ tùy ý mà hỏi: “Dung Trạm, em có biết tại sao anh lại ra nước ngoài không?”

Dung Trạm lập tức cứng đờ, cổ họng như có một cục nghẹn, làm y không thể nói lên lời, không sao mà thở được.

Tất nhiên Dung Trạm biết tại sao Kỷ Thương Khung ra nước ngoài, y hiểu rõ đến mức không thể nào rõ hơn nữa, như một lời nguyền đeo bám, giữa đêm khuya nó bám chặt trên cổ Dung Trạm, gọi y tỉnh giấc, khiến y lo lắng suốt cả ngày.

Kỷ Thương Khung nhìn thấy Dung Chiến mở miệng, cũng không nói gì, thế là Kỷ Thương Khung nói tiếp: “Từ bé tới giờ, anh luôn biết mình có được nhiều thứ hơn người bình thường rất nhiều, cho nên anh luôn cảm thấy rất thỏa mãn, anh không bao giờ tự ti, cũng chưa bao giờ thấy mình kém hơn Alpha chỉ vì là Beta. Nhưng một ngày nọ, anh thoáng chất vấn tại sao mình lại không phải là Alpha, nếu là Alpha thì tốt biết mấy.”

Đang nói chuyện, chiếc xe đã đến nơi, chậm rãi đậu trên đường trước cổng một khu dân cư cũ, xung quanh không có ai, tiếng côn trùng và tiếng gió ồn ào, những bức tường thường xuân yên tĩnh.

Kỷ Thương Khủng chốt cửa xe, quay sang nhìn Dung Trạm, nói tiếp: “Ngày hôm đó là ngày em bị Tiểu Hải đánh dấu.”

Đôi mắt Dung Trạm chợt đỏ hoe, y nghiến răng nghiến lợi không chịu để nước mắt rơi, nhưng lồng ngực lại đau khủng khiếp.

Kỷ Thương Khung giật mình, vội vàng lấy tờ giấy ra đưa cho Dung Trạm: "Tiểu Trạm, sao em lại khóc? anh, anh không phải, anh không trách, anh là, anh..."

Anh nói lung tung một hồi, đột nhiên lòng anh yên tĩnh, cả giọng điệu cũng trở nên trầm ổn.

Kỷ Thương Khung nhìn Dung Trạm nói: “Anh muốn nói là anh thích em, và anh nghĩ chúng ta đều thích nhau, phải không?”

Kỳ thật Dung Trạm trả lời rất nhanh, nhưng trong lúc im lặng đó, Kỷ Thương Khung cảm thấy như có một thanh kiếm sắc bén treo trên cổ mình, một giây tiếp theo có thể cắt đứt cổ họng của anh, để lại cho Kỷ Thương Khung những vết thương vĩnh viễn không bao giờ có thể lành được.

Nhưng trong thế giới hỗn loạn và không kiểm soát này, tình cảm và lòng nhiệt tình thực sự không nên bị phụ lòng.

Dung Trạm vừa mở miệng, nước mắt rơi như mưa: "Đúng vậy, anh Thương Khung, em thích anh. Từ lúc ở nhà họ Kỷ, lúc anh ôm lấy em trong cơn hoảng loạn, em đã thích anh.”

Kỷ Thương Khung trong nháy mắt mừng rỡ như điên, vui đến mức không biết mình đang ở đâu, tên là gì.


Nhưng anh nhanh chóng bình tĩnh lại.

Kỷ Thương Khung khó hiểu hỏi: "Vậy tại sao em lại để Tiểu Hải đánh dấu? Anh nhớ lần trước em nói với anh, em và em ấy chỉ đánh dấu tạm thời, đều không thích nhau, nhưng tại sao, tại sao hai em lại làm như vậy?”

Dung Trạm nức nở lắc đầu, nhưng không trả lời.

Kỷ Thương Khung nhẹ nhàng hỏi: "Là bởi vì Omega cần Alpha... Là bởi vì… Anh không phải Alpha, anh không thể đánh dấu em, anh không thể an ủi em..."

"Không phải đâu! Em không cần Alpha nào an ủi, anh Thương Khung, em thích anh, em chỉ cần có anh." Dung Trạm hét to, y nhìn Kỷ Thương Khung bằng đôi mắt ngấn lệ: "Anh Thương Khung, anh có thể... hôn em được không?”

Kỷ Thương Khung nghiêng người, đưa tay ôm lấy khuôn mặt Dung Trạm, hôn lên đôi môi mềm mại của y.

Kỹ năng hôn của Kỷ Thương Khung còn lạ, phản ứng của Dung Trạm cũng rất xanh.

Hai người thận trọng thăm dò nhau, môi lưỡi chạm vào nhau, dịu dàng quấn lấy nhau, cả hai đều trân trọng khoảnh khắc xúc động khó quên này.

Kỷ Thương Khung hôn lên môi Dung Trạm, sau đó hôn lên giọt nước mắt đọng trên khóe mắt y.

Kỷ Thương Khung nói: "Tiểu Trạm, em có thể ở bên anh không? Cho anh một cơ hội được không?"

Dung Trạm nắm chặt cánh tay anh, nghẹn ngào nức nở: "Anh Thương Khung, nếu ta bên nhau thì anh phải đối mặt với rất nhiều điều anh không chịu đựng nổi."

Kỷ Thương Khung: "Có thể chịu đựng được hay không là do anh phán đoán, em nói xem, là cái gì?"

Dung Trạm lắc đầu kịch liệt: “En không thể nói được, em… không muốn anh bị thương… em không muốn anh đau đớn… em cảm thấy như mình vừa bị nguyền rủa, em thật xui xẻo, sự xui xẻo của em sẽ ảnh hưởng đến anh…”

Kỷ Thương Khung suy nghĩ một chút rồi nói: "Nhưng anh rất may mắn, từ nhỏ anh đã rất may mắn. Nếu em cho rằng vận rủi của em sẽ ảnh hưởng đến anh, như vậy vận may của anh nhất định sẽ truyền lại cho em. Cho nên, chúng ta ở bên nhau nhé, Tiêu Trạm, anh thích em."

Dung Trạm bật khóc, y không lắc đầu nữa, kiên quyết nói: “Được.”

Ánh mắt Kỷ Thương Khung sáng ngời, chớp mắt khắp nơi đều là ánh nắng ấm áp và gió mát.

Anh đưa tay ra, ôm Dung Trạm vào lòng, ôm y thật chặt, cười ngoác đến tận mang tai.

Ngày hôm đó, sau khi Dung Trạm được Kỷ Thương Khung đưa về nhà, y đã âm thầm đưa ra quyết định.

Y muốn từ chức ở tập đoàn Tung Hoành, sau đó ra nước ngoài đón cha mẹ về, từ đó tránh xa Kỷ Phi, y biết những chuyện này không hề dễ dàng, Kỷ Phi sẽ không bao giờ bỏ cuộc, nhưng Dung Trạm không còn muốn bị người khác thao túng nữa.

Ở bên kia, Kỷ Thương Khung đang ngơ ngác trở về căn hộ.


Trước khi lên lầu, anh gặp phải một nhân viên bảo vệ quen thuộc đang tuần tra tòa nhà, anh bước tới gần, cười hỏi: "Anh có cảm thấy hôm nay trên mặt tôi có thêm gì không?"

Anh bảo vệ trợn mắt: "Được rồi được rồi, nhìn cậu đẹp trai hơn một chút, ngày nào cũng hỏi không thấy chán à?"

"Không, không, không." Kỷ Thương Khung níu lại người bảo vệ sắp quay đi, "Anh coi kĩ lại đi.”

Anh chàng bảo vệ: “Xì…”

Hôm nay con người này không theo kịch bản rồi.

Người bảo vệ không đoán ra, bèn hỏi thẳng: "Thêm cái gì?”

Khóe miệng Kỷ Thương Khung nhếch cao hai bên: "Đó là một nụ cười, một nụ cười từ trong ra ngoài tắm trong ánh sáng của tình yêu."

Anh chàng bảo vệ: "...Tránh ra!"

Kỷ Thương Khung trịnh trọng vỗ vỗ vai bảo vệ: "Làm chứng tình duyên cho bọn tôi, nào cưới tôi mời anh nhé!"

Sau khi tra tấn người bảo vệ độc thân, Kỷ Thương Khung quay trở lại căn hộ, ngân nga một bài hát.

Anh bước đến cửa căn hộ, tìm chìa khóa định mở cửa thì chợt ngửi thấy một mùi nước hoa nhẹ nhàng thanh nhã, nhưng mùi nước hoa đó nhẹ quá, nếu không ngửi kỹ thì anh khó có thể ngửi thấy được.

Kỷ Thương Khung không để ý vì căn hộ anh ở nằm trong khu dân cư cao cấp, sau khi dọn dẹp sẽ xịt một ít chất làm mát không khí.

Anh lấy chìa khóa ra, đang định mở cửa thì chợt giật mình.

Anh nhìn thấy một phong bì được buộc bằng băng keo Scotch vào tay nắm cửa.

Kỷ Thương Khung bối rối nên dùng đầu nhọn của chìa khóa cắt miếng băng dính trong suốt, kéo miếng băng ra nhiều lần rồi lấy phong bì ra.

Trên phong bì không viết gì nhưng khi mở ra có một mảnh giấy nhét bên trong.

Kỷ Thương Khung mở tờ giấy bên trong ra, nhìn thấy trên đó viết một đoạn văn.

Bạn có muốn biết tại sao Dung Trạm muốn bị Kỷ Thương Hải đánh dấu không? Bạn có muốn biết ai đã đưa Kỷ Thương Hải vào bệnh viện tâm thần không? Bạn có muốn biết sự thật về mọi thứ khiến bạn hoang mang không?

Gọi cho tôi.

Cuối thư có một số điện thoại di động khiến Kỷ Thương Khung cảm thấy xa lạ.

Bình Luận (0)
Comment