Sau Khi Giả Vờ Mất Trí Nhớ Tình Địch Nói Tôi Là Bạn Trai Hắn

Chương 12

Kỷ Thương Hải bế Lăng Vân Phàm trở lại giường, kéo cổ tay của cậu ra để kiểm tra vết thương.

Lăng Vân Phàm khó chịu rút tay lại: "Tôi không sao."

Kỷ Thương Hải liếc nhìn Lăng Vân Phàm, không kiên trì hỏi: "Tối nay cậu muốn ăn gì?"

Lăng Vân Phàm: "Có thức ăn thừa trong tủ lạnh, hâm nóng lại rồi chúng ta cùng ăn, đừng lãng phí.

" Được." Kỷ Thương Hải đáp ứng, ra khỏi phòng, chỉ chốc lát trong phòng bếp lại truyền ra tiếng vang lách cách.

Lăng Vân Phàm ngã trở lại trên giường rồi thở dài ra một hơi, thầm nghĩ mình lại không trốn thoát thành công nữa rồi.

Từ nhỏ cậu đã có lòng tự trọng rất cao, nhắn lại cho Kỷ Thương Hải để giải thích tình hình đã là điểm mẫu chốt của cậu rồi, nếu cậu nói với Kỷ Thương Hải rằng mình giả vờ mất trí nhớ để không phải phơi bày tình huống quẫn bách đáng xấu hổ đó, thà rằng giết cậu đi còn hơn.

Vì không thể nói nên cậu chỉ có thể tiếp tục diễn kịch.

Tâm trạng Lăng Vân Phàm phức tạp, lăn lộn trên giường như một chiếc bánh kếp, một lúc sau đã bị Kỷ Thương Hải gọi ra ăn.

Hai người đều có tâm sự riêng, im lặng ăn một bữa tối, sau khi no nê, Lăng Vân Phàm muốn rửa chén, Kỷ Thương Hải lại đuổi cậu ra sô pha trong phòng khách nghỉ ngơi.

Kỷ Thương Hải đặt bát đĩa và đũa vào máy rửa chén, nhặt túi rác nhà bếp rồi nói với Lăng Vân Phàm, "Tôi ra ngoài đổ rác, thuận tiện ra gara lấy vài thứ lên luôn."

" Ừ, được " Lăng Vân Phàm thuận miệng đáp lại, từ trên ghế sô pha nhoài người ra, nhìn về phía lối vào rồi quan sát cẩn thận.

Cậu nhìn thấy Kỷ Thương Hải trượt mở nắp ổ khóa mật mã, ấn nhẹ vào giữa, cánh cửa mở ra.

Chết tiệt, điều này có nghĩa là máy móc cao cấp thường chỉ yêu cầu những thao tác đơn giản như vậy thôi sao?

Anh Cửa, lúc truớc là em trách oan anh!


Mặc dù đã hiểu cách mở cửa, nhưng Lăng Vân Phàm cũng không định rời đi luôn, dù sao lúc này ở đây chỉ có một thang máy, một hộ gia đình, đi thang máy lúc này cũng dễ dàng đụng phải Kỷ Thương Hải.

Nhưng mười phút sau, Kỷ Thương Hải trở lại, trên tay còn mang theo một túi lớn lẫn túi nhỏ.

Lăng Vân Phàm khó hiểu: "Đây là gì vậy?"

Kỷ Thương Hải nói: “Một số đồ dùng cần thiết hàng ngày.” Vừa nói, hắn vừa mở túi, lấy kem đánh răng, bàn chải đánh răng, khăn tắm và những đồ dùng hàng ngày khác, bỏ vào phòng tắm.

Hắn bận rộn thu dọn một hồi, cuối cùng đi đến trước mặt Lăng Vân Phàm, đưa cho cậu một bộ đồ ngủ.

Lăng Vân Phàm: “Hả?”

Kỷ Thương Hải:" Tôi mua cho cậu một bộ đồ ngủ.”

Lăng Vân Phàm, người chưa từng được ai mua đồ ngủ ngoài mẹ mình, run rẩy đưa tay ra nhận lấy.

Kỷ Thương Hải: " Cậu xem có thích hay không, nếu cậu không thích, tôi sẽ mua bộ khác cho cậu. "

Lăng Vân Phàm thậm chí còn không nhìn nó: "Tôi rất thích. "

Đã ăn nhờ ở đậu lại còn dám bắt bẻ, chẳng phải giống như hắn gắp thức ăn thì cậu lật bàn, lúc hắn uống nước thì cậu phá rối sao.

Kỷ Thương Hải: " Cậu mở ra xem thử đi."

Lăng Vân Phàm ngoan ngoãn làm theo, mở gói đồ ra thì nhìn thấy bên trong có một bộ đồ ngủ bằng tơ lụa màu xám bạc. Lăng Vân Phàm sờ không ra đây là chất liệu gì, nhưng cảm thấy rất là mượt mà và mềm mại, mặc lên người chắc cũng rất là thoải mái.

"Tôi thực sự rất thích." Lăng Vân Phàm không có nói sai.


Kỷ Thương Hải lấy lại bộ đồ ngủ: "Cậu thích là được, bây giờ tôi sẽ mang đi giặt sau đó phơi khô, nửa tiếng sau cậu có thể mặc, ngày mai tôi sẽ mua thêm cho cậu vài bộ nữa."

Lăng Vân Phàm trợn mắt há mồm

Kỷ Thương Hải, có phải cậu bị ai đấy đoạt xá rồi không? Nếu đúng, chỉ cần cậu chớp chớp mắt.

Kỷ Thương Hải nhét bộ đồ ngủ vào máy giặt và sấy khô, khi quay lại, hắn thấy Lăng Vân Phàm đang thất thần ngồi trên ghế sô pha.

" Cậu đang suy nghĩ gì vậy?” Kỷ Thương Hải nhẹ giọng hỏi.

Lăng Vân Phàm liếc nhìn Kỷ Thương Hải, ngập ngừng hỏi: "Cậu... tại sao cậu lại tốt với tôi như vậy?"

Kỷ Thương Hải sững người một lúc.

Sau đó hắn thở dài, khóe miệng nở một nụ cười bất đắc dĩ: “Tôi đã nói cậu là người yêu của tôi rồi mà, những người yêu nhau nên quan tâm lẫn nhau không phải sao?”

Nghe được câu trả lời, biểu cảm Lăng Vân Phàm lại càng mê man hơn.

Kỷ Thương Hải ngồi xuống bên cạnh Lăng Vân Phàm, cởi một cúc áo sơ mi của hắn ra, thở ra một hơi để bản thân thả lỏng một chút, sau đó hơi quay mặt lại, nhìn Lăng Vân Phàm, hỏi: " Cậu nhớ được bao nhiêu về quá khứ?"

Lăng Vân Phàm hơi chột dạ mà nhìn vào sàn nhà, đan hai tay vào nhau, cười gượng: "Tôi cũng không nhớ."

"Cậu muốn nghe tôi nói không?" Kỷ Thương Hải hỏi: "Quá khứ của chúng ta, những chuyện kia cậu đã quên."

Lăng Vân Phàm không biết Kỷ Thương Hải có ý gì. Sau một lúc, cậu mới nói, "À, được."

Kỷ Thương Hải đứng dậy đi vào bếp, rót cho mình nửa ly rượu whisky có đá, rót cho Lăng Vân Phàm một ly nước nóng. ngồi trở lại, trên ghế sô pha, Kỷ Thương Hải nhìn thẳng về phía trước, suy nghĩ một chút, chậm rãi nói: “ Lần đâu chúng ta gặp nhau là năm lúc 12 tuổi, tôi khi đó so với bây giờ là hai người hoàn toàn khác nhau. Vì vậy tôi luôn muốn hỏi cậu, ấn tượng đầu tiên của cậu về tôi là gì, tiếc là cậu đã quên rồi."


Lăng Vân Phàm im lặng.

Hắn cúi đầu nhìn ly nước trong suốt trong tay, mặt nước đang lay động, nhiệt độ dày đặc, không thể bỏ qua nhiệt độ khuếch tán trong lòng bàn tay cầm cốc của hắn.

Lăng Vân Phàm không quên.

Cậu nhớ rõ lần đầu tiên cậu gặp Kỷ Thương Hải.

-

-

Kỷ Thương Hải hồi cấp 2 và Kỷ Thương Hải bây giờ thực sự rất khác nhau.

Lần đầu tiên Lăng Vân Phàm nhìn thấy Kỷ Thương Hải là ở trong văn phòng giáo viên vào ngày đầu năm cấp 2.

Hôm đó, thân là lớp trưởng, Lăng Vân Phàm đã giúp giáo viên dạy toán mang bài tập về nhà đã thu được mang đến văn phòng.

Khi cậu đặt chồng bài tập lên bàn, đối diện với chỗ ngồi của giáo viên dạy toán, một giáo viên khác hỏi một thiếu niên gầy gò nào đó: "Bọn họ không bắt nạt em đấy chứ?"

Thiếu niên thấp hơn Lăng Vân Phàm nửa cái đầu, tóc hơi dài, tóc mái dày che đi đôi mắt khiến hắn trông rất u ám, vì hắn quá gầy nên đồng phục học sinh của hắn rộng như bao tải, ống tay áo che kín lòng bàn tay của thiếu niên, ống quần xếp chồng lên nhau trên đôi giày, nhìn thế nào cũng thấy kỳ cục.

Thiếu niên nhìn xuống những ngón chân của mình, lắc đầu.

Giáo viên: “Nếu còn bị bắt nạt thì phải nói với giáo viên, biết không?”

Giọng thiếu niên i như muỗi kêu: “…Chỉ là đùa giỡn thôi ạ. ”

Giáo viên thở dài: “Hiểu rồi, em về đi..

Thiếu niên xoay nguời buớc ra khỏi văn phòng, cả một quá trình đều không ngẩng đầu lên.


Giáo viên toán hướng dẫn Lăng Vân Phàm sắp xếp lại bài tập về nhà, hỏi giáo viên bên cạnh, "Đây có phải là Kỷ Thương Hải lớp thầy không?"

" Ừ." Giáo viên thở dài, " Thầy cũng biết đấy, trong lớp của tôi có mấy đứa học sinh rất hỗn láo, đứa nhỏ này cũng ở trong lớp tôi, mỗi ngày đều bị mấy đứa kia bắt nạt, chính em ấy cũng không dám nói ra, haiz. "

Giáo viên toán: “Em ấy không nói với bố mẹ à?”

Giáo viên: " Có nói, nhưng mẹ của em ấy không quan tâm đến em ấy. "

Giáo viên toán: " Ba em ấy đâu? "

Giáo viên: " Chưa từng thấy qua.... "

Giáo viên toán: “Này, rắc rối thật đấy. Phụ huynh không quan tâm, giáo viên như chúng ta cũng không có chỗ để dùng.

Lăng Vân Phàm: " Thầy ơi, bài tập đã chuẩn bị xong. "

Giáo viên toán: " Cảm ơn, em vất vả rồi, em có thể về lớp. "

Lăng Vân Phàm bỏ ống tay áo đang xắn lên làm việc xuống, bước ra khỏi văn phòng giáo viên, vừa vặn nhìn thấy thiếu niên gầy gò đang cúi đầu, nặng nề bước vào phòng học của lớp 1.

Một lúc sau, trong lớp vang lên tiếng cười ầm ĩ.

Lăng Vân Phàm đứng trên hành lang, muốn nhìn vào phòng học đầu tiên, nhưng tiếng chuông vang lên ngay lập tức khiến cậu sợ hãi và vội vàng quay trở lại lớp học của mình.

Sau giờ học, Lăng Vân Phàm tò mò hỏi bạn mình về lớp Một.

Bạn: "Ôi, bọn lớp một, lớp bọn nó có mấy thằng lưu manh, chúng nó suốt ngày chặn ở hành lang dọa nạt kêu la quát mắng nguời khác.

Lăng Vân Phàm: " Giáo viên không quan tâm sao?"

Bạn: "Bọn nó giả vờ ngoan trước mặt thầy cô thế thôi, nghe nói đã bị mời phụ huynh rồi, nhưng lợn chết không sợ nước sôi, vô dụng cả."

Lăng Vân Phàm cau mày, nghĩ đến thiếu niên gầy gò mà cậu nhìn thấy trong văn phòng hôm nay, cảm thấy hơi khó chịu.

Bình Luận (0)
Comment